Chương 7: Căn Phòng Xanh
Mày rậm mắt to, chính là Lữ Tân!
Trần Ngôn đã cho bà cụ xem bức ảnh của gã.
Tuy Lữ Tân đã chết nhưng nghe thấy câu nói của bà cụ, Đinh Tiểu Tiểu vẫn tức tối nghiến răng trèo trẹo.
“Già rồi, trí nhớ cũng không còn tốt nữa, cậu đừng trách nhé.” Bà cụ chần chừ đứng ở cửa một lúc rồi đi vào nhà, đóng cửa lại. Đinh Tiểu Tiểu siết chặt nắm tay, đứng yên gần một phút mới dằn được cơn bực tức nơi lồng ngực xuống, xoay người bước vào căn hộ mà Trần Ngôn thuê. Bên trong chẳng có vật dụng gì, phòng khách đặt hai cái ghế, một cái bàn và một chiếc tivi màu trên bệ cửa sổ. Tất cả đều là đồ hắn mua giúp cô.
“Trần Ngôn, em có nhà không?” Đinh Tiểu Tiểu đứng ở phòng khách, hướng về phía phòng ngủ, gọi to.
Ngày thường Trần Ngôn ghét nhất việc Đinh Tiểu Tiểu tự tiện vào phòng khi chưa được sự cho phép của cô. Bởi vì chuyện này mà hai người từng cãi nhau không dưới một lần, nhưng sau cùng người thỏa hiệp vẫn là hắn. Trong nhà im ắng vô cùng, tiếng gọi của Đinh Tiểu Tiểu vang lên rồi lại vọng ngược vào tai hắn. Thấy không có ai trả lời, hắn nhíu chặt lông mày, đi vào phòng ngủ.
Bên trong tối đen như mực,tạo nên sự đối lập rõ rệt với phòng khách.
Đinh Tiểu Tiểu đưa tay mò mẫm bật đèn. Khi ngọn đèn trên trần nhà chớp tắt hai cái rồi bật sáng, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn sửng sốt... Đập vào mắt hắn là một màu xanh lá cây đậm, từ tường, trần, cho đến sàn nhà, cửa sổ, chăn ga gối đệm, thậm chí cả vật dụng trong phòng cũng rặt một màu xanh khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác mình đang ở giữa thế giới ảo.
“Trần Ngôn nổi cơn điên gì thế này?” Trong phòng nồng nặc mùi sơn, Đinh Tiểu Tiểu đưa một tay lên bóp mũi, tay kia rờ rẫm bức tường bên cạnh. Xác định sơn đã khô, hắn mới dè dặt bước vào.
Ở góc phòng có một thùng sơn và cọ, nước sơn trong thùng vẫn còn phân nửa. Đinh Tiểu Tiểu đứng cạnh giường, lại đưa mắt quan sát xung quanh một lần nữa, phát hiện trong phòng không phải chỉ rặt một màu xanh, mà trên bức tường kế bên cửa có vẽ một bức tranh bằng các loại màu nhuộm, chỉ có điều nó nghệch ngoạc, xiêu vẹo, chẳng nhìn ra được hình thù gì.
Đinh Tiểu Tiểu ngắm nghía bức tranh một hồi, sau đó chuyển ánh mắt sang bàn trang điểm. Nó cũng bị nhuộm màu xanh lá cây đậm, bên trên bày các chai hộp mỹ phẩm đủ màu, ngoài ra còn có một chiếc gương to hình tròn. Trên mặt gương viết rất nhiều chữ bằng son môi, trông có phần quái dị, câu trước chẳng ăn nhập với câu sau, đọc lên nghe rất kì quặc.
Thương định y thủy ức ngô cựu, ái lộ ngô thâm ngộ, bố quyên tước cưu thâm ái thậm, bộ thi lưu ái lộ, thệ tam sinh bất sinh nhĩ khí, thu ngô ninh nhĩ phát, phát thệ y cựu khứ diệc lưu, cửu tán cửu cửu tán, cửu tán cửu cửu tán...79
79 Đoạn văn này đọc lên nghe giống như một bài thơ, nói về tình yêu sâu đậm của một cô gái dành cho một chàng trai, nguyện ba kiếp được ở bên chàng, mãi mãi không rời. Vì đoạn văn này có liên quan đến tình tiết sau này của truyện nên xin được giữ nguyên văn tiếng Hán Việt.
Một bài thơ ư? Không giống,có vẻ như các chữ được tùy tiện sắp xếp cạnh nhau thì đúng hơn, nhưng có vài câu đọc lên quả thực rất có tính thơ. Đinh Tiểu Tiểu đọc đi đọc lại mấy lần, vẫn không hiểu nổi ý của Trần Ngôn khi viết những chữ này, nhưng từ đáy lòng hắn mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hắn đứng ngây ra trước bàn trang điểm, nhớ lại những lời mà anh chàng sành điệu đã nói, rồi còn căn phòng màu xanh lá cây, bức tranh kì quái và những câu chữ trúc trắc kia, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng lạ là, chiều hôm trước hắn mới cùng Trần Ngôn ăn tối với nhau, liệu có chuyện gì xảy ra được chứ?
Cứ đứng đây nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì, Đinh Tiểu Tiểu quyết định đi hỏi người thân và bạn bè của Trần Ngôn. Hắn đút tay vào túi, mò mẫm theo thói quen, phát hiện trong túi trống không, mới sực nhớ di động của mình hiện đang nằm ở đồn công an... Phải làm sao đây? Số điện thoại của bạn bè và người thân của Trần Ngôn đều được lưu trong chiếc điện thoại đó, ngặt nỗi nó lại đang ở đồn công an, mà giờ hắn sợ nhất là gặp công an, chẳng may lúc đi lấy bị công an phát hiện ra sơ hở thì phải làm sao? Nhưng nếu không đi lấy thì chẳng có cách nào liên lạc với những người kia.
Đinh Tiểu Tiểu bỗng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn đi tới đi lui trong phòng. Sau khi đã đi được vài vòng, cuối cùng hắn bấm bụng nghiến răng, lẩm bẩm: “Chết thì chết, tìm Trần Ngôn quan trọng hơn.” Quyết định xong, hắn đi ra phòng khách, vừa định mở cửa thì như sực nhớ ra gì đó, hắn lại quay trở lại phòng ngủ, tìm giấy bút, ghi lại những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên gương rồi đút vào túi.
Đồn công an trên đường Nguyệt Ảnh nằm ở phía bắc thành phố, phải đi qua cầu Cốc Phong. Khi Đinh Tiểu Tiểu đi xe buýt đến nơi đã là bốn giờ chiều. Hắn bước vào đồn, đến bàn đón tiếp hỏi thăm, cuối cùng một cảnh sát dẫn hắn băng qua hành lang dài, bước vào phòng thẩm vấn. Anh cảnh sát bảo Đinh Tiểu Tiểu chờ một lát rồi rời khỏi phòng, khoảng mười phút sau anh ta quay lại, trên tay cầm một chiếc di động.
“Anh xem thử cái này có phải của anh không?”
Đinh Tiểu Tiểu nhận lấy,xem qua, cuối cùng gật đầu, đáp: “Không sai, đây là điện thoại của tôi, cảm ơn các anh.”
“Chớ vội cảm ơn.” Anh ta lấy một tờ khai trong tập hồ sơ ra, đưa cho Đinh Tiểu Tiểu rồi bảo: “Anh điền vào tờ khai này đã, sau đó hãy kể lại tình huống lúc ấy, chúng tôi cần lấy lời khai.”
Việc lấy lời khai tốn gần nửa tiếng đồng hồ. Suốt quãng thời gian đó, Đinh Tiểu Tiểu cố gắng che giấu nỗi hoang mang, sợ hãi trong lòng, nhưng kì thực lưng hắn đã ướt đẫm mồ hồi. Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, hắn liền hít sâu vài hơi, tận hưởng bầu không khí trong lành rồi tức tốc chạy đi thật xa, mãi đến khi bình tĩnh trở lại, hắn mới móc điện thoại ra, tìm số di động của “Tả Tả”.
Có một dạo Trần Ngôn say mê tiểu thuyết kinh dị, gia nhập rất nhiều hội nhóm, trong đó có một hội tên là “Hội Cú Đêm”. Thành viên trong hội đều là các tác giả viết thể loại tiểu thuyết này, trong đó có Tả Tả. Trần Ngôn và Tả Tả vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, lúc đầu hai người tâm sự với nhau trên mạng, sau này dần dần phát triển thành bạn thân trong đời thực.
“Tả Tả, anh là bạn trai của Trần Ngôn.”
“Đinh Tiểu Tiểu?”
“Ừ, anh muốn hỏi Trần Ngôn có ở chỗ em không?”
“Không có, cũng lâu rồi em không gặp cô ấy, xảy ra chuyện gì à?”
“Trần Ngôn mấttích rồi, từ hôm qua cô ấy không đi làm.”
“Anh gọi điện chocô ấy chưa?”
“Rồi, nhưng tắtmáy.”
“Có phải hai ngườicãi nhau không? Dạo trước em cảm thấy hình như cô ấy có tâm sự, tâm trạng rất xấu.”
“Có cãi cọ gì đâu.Thôi, để anh gọi người khác hỏi thử.”
“Ừm, anh yên tâm đi, chắc không có chuyện gì đâu.”
“Mong là như vậy. À đúng rồi, nếu có tin tức gì của cô ấy thì em báo cho anh biết nhé.”
“Nếu cô ấy liên lạc,em sẽ gọi cho anh.”
“Được, bye bye.”
“Bye.”
Sau khi cúp máy, Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng chán nản. Ở Cốc Hải, bạn bè của Trần Ngôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường người mà cô thân nhất chính là Tả Tả, giờ ngay cả Tả Tả cũng không biết cô đã đi đâu thì còn ai biết được?
Trên đường về, Đinh Tiểu Tiểu lại gọi điện cho mấy người nữa, nhưng chẳng ai biết tung tích của Trần Ngôn, cuối cùng hắn đành gọi cho bố mẹ cô hỏi thăm. Bố mẹ Trần Ngôn cũng sống ở thành phố này, nhưng từ khi cô tốt nghiệp đại học, tìm được một chân giáo viên ở trường mẫu giáo, cô bèn mượn cớ nhà xa chỗ làm để dọn ra ngoài. Tuy vậy, hầu như tháng nào cô cũng về nhà thăm bố mẹ.
Người bắt máy là bố của Trần Ngôn. Đinh Tiểu Tiểu hỏi thăm mới biết lần cô về thăm nhà gần nhất đã là nửa tháng trước. Thời gian qua, mẹ cô có gọi điện cho con gái mấy lần nhưng cô luôn tỏ ra cực kỳ bận rộn, lần nào cũng vội vã cúp máy. Rồi bắt đầu từ hôm trước, bà gọi điện mãi nhưng không sao gọi được.
Bố cô có phần lo lắng,hỏi: “Rốt cuộc Ngôn Ngôn đã xảy ra chuyện gì?”
Để ông không quá lo lắng,Đinh Tiểu Tiểu không nhắc đến chuyện Trần Ngôn mất tích, chỉ viện cớ nói gần đây cô gặp chút phiền muộn trong công việc, tâm trạng không tốt lắm, muốn yên tĩnh một mình nên không mở điện thoại. Sau khi cúp máy, hắn lại lục tìm danh bạ, thấy chẳng còn ai có thể hỏi nữa bèn tựa lưng vào ghế, mắt dõi ra ngoài cửa xe, ngắm nhìn từng tòa nhà, từng cột đèn đường, từng chiếc xe vùn vụt lướt qua, trong lòng càng lúc càng lo lắng cho Trần Ngôn.
Một người đang sống sờ sờ sao có thể tự dưng mất tích?
Lúc về đến phía nam thành phố thì đã gần sáu giờ, Đinh Tiểu Tiểu xuống xe, thất thểu bước đi. Một hồi sau, hắn chợt nhận ra mình đã đứng trước nơi làm việc của Trần Ngôn, trường mẫu giáo Cảnh Tú.
Trường đã tan học,không thấy bóng dáng đứa trẻ nào, có chăng chỉ còn lại mấy thứ đồ chơi như cầu trượt, xích đu, bập bênh, mê cung đang nằm im lìm trong khuôn viên trường... Ánh mắt Đinh Tiểu Tiểu lướt qua những món đồ chơi vô cùng đáng yêu đó, cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà ấy cao một mét, rộng hai mét, tường được sơn màu xanh lá cây đậm, y chang như trong phòng ngủ nhà Trần Ngôn.
Nó dùng để làm gì nhỉ?Đinh Tiểu Tiểu tò mò, hắn đi tới trước cổng trường mẫu giáo, hỏi ông lão gác cổng: “Bác ơi, cho cháu hỏi ngôi nhà màu xanh kia dùng để làm gì vậy?”
“Cậu hỏi cái đó hả?”Ông cụ chỉ vào ngôi nhà màu xanh rồi trả lời: “Cho bọn trẻ chơi.”
“Chơi thế nào hả bác?” Đinh Tiểu Tiểu lại hỏi.
“Trong nhà có bóng nhựa đủ các màu, bọn trẻ bò trong đó chơi đùa ấy mà.”
Ông vui vẻ giải thích.
“Bác cho cháu vào trong xem được không?” Hắn dò hỏi.
Ông lão nghe xong, lập tức đanh mặt lại. “Tan học rồi, người lạ không thể tùy tiện vào trường.”
“Cháu...”Đinh Tiểu Tiểu định tiếp tục thuyết phục ông cụ, chợt cách đó không xa bỗng có người hét to “bạn trai Trần Ngôn”. Hắn liền ngoảnh đầu lại nhìn. Một cô gái đang đi về phía hắn, cô ta khoảng hai bảy, hai tám tuổi, buộc tóc đuôi gà, đeo cặp kính cận dày cộp. Thấy Đinh Tiểu Tiểu nhìn mình, cô ta hối hả vẫy vẫy tay.
Hắn không biết cô gái đó là ai nhưng trông hơi quen mặt, đoán rằng hồi trước đã từng gặp khi hắn đến đón Trần Ngôn. Cô gái vội vã chạy đến trước mặt Đinh Tiểu Tiểu, thở hồng hộc, hỏi: “Trần Ngôn nhà anh đâu? Cô ấy không xin nghỉ, cũng chẳng đi làm, chuyện là thế nào?”
“Cô là đồng nghiệp của Trần Ngôn?” Đinh Tiểu Tiểu hỏi ngược lại.
Cô gái gật đầu, tự giới thiệu: “Tôi là Vương Duy. Khụ khụ, có lẽ anh quên mất rồi, có một lần anh đến đón Trần Ngôn, chúng ta từng hàn huyên với nhau vài câu.”
“Ồ, là cô à, tôi nhớ ra rồi.” Theo phép lịch sự, Đinh Tiểu Tiểu giả vờ như sực nhớ ra, sau đó lái đề tài sang hướng khác. “Tôi đến hỏi về chuyện của Trần Ngôn.”
“Ngay cả anh cũng không biết cô ấy đã đi đâu ư?” Vương Duy hơi ngạc nhiên.
“Nếu biết thì tôi đã chẳng tới đây.” Hắn thở dài vẻ bất đắc dĩ, lại nói tiếp: “Bạn bè, người thân của cô ấy, tôi đều đã hỏi rồi nhưng chẳng ai biết cô ấy đi đâu, nên tôi mới tới đây hỏi thăm xem sao.”
“Anh báo cảnh sát chưa?” Vương Duy chau mày, lẩm bẩm: “Có khi nào đã xảy ra...”
“Gần đây, các cô thấy Trần Ngôn có gì bất thường không? Như cử chỉ, lời nói chẳng hạn, hoặc cô ấy có từng kể mình có kế hoạch du lịch gì không?” Đinh Tiểu Tiểu vội vã ngắt lời, không để Vương Duy kịp nói ra chữ “chuyện” kia.
“Thế này đi, anh đợi tôi một chút.” Vương Duy chỉ cửa hàng văn phòng phẩm ở phía đối diện, nói: “Tôi sang đó mua ít đồ, rồi ta từ từ nói chuyện.”
Dứt lời, cô ta xoay người dợm bước đi, Đinh Tiểu Tiểu chợt gọi giật cô ta lại, hỏi: “Tôi vào trong trường xem một chút được không?”
“Được.” Vương Duy nói gì đó với ông cụ gác cổng rồi vội vã đi sang cửa hàng đối diện, vừa đi vừa nói: “Anh cứ vào trong xem đi, khoảng năm phút sau tôi quay lại.”
Đinh Tiểu Tiểu chẳng có bụng dạ nào đi dạo loanh quanh trong trường, vừa bước vào cổng, hắn liền đi thẳng tới ngôi nhà màu xanh. Đúng như lời ông cụ nói, ngôi nhà từ trong ra ngoài đều được sơn màu xanh lá cây, bên trong chứa những quả bóng to nhỏ các loại, đủ mọi màu sắc, trông vô cùng sặc sỡ.
Mặt bên ngôi nhà có một cửa vào, nó cao chưa đầy nửa mét, người lớn không thể chui vừa được.
Đinh Tiểu Tiểu ngồi thụp xuống, thò đầu vào, đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà. Hắn phát hiện trên trần nhà có vẽ một bức tranh, trông rất quen, có phần giống với bức tranh trong phòng ngủ của Trần Ngôn, có điều so với bức tranh đó, bức này trông chuyên nghiệp hơn nhiều, cơ bản có thể hiểu được nội dung tranh vẽ cái gì. Phông nền màu xanh lục, bên trên có những sọc ngang màu xanh thẫm, hình như là biển, mấy nàng tiên cá đang nô đùa ở đó, trong số ấy có một nàng ở gần một chàng trai nhất. Chàng ta đứng trên bờ biển, ăn mặc rất sang trọng, có lẽ là một vị hoàng tử. Nhưng éo le thay một kẻ trên bờ, một người dưới biển, Hoàng tử không cách nào nhìn thấy đáy biển, nhưng nàng tiên cá thì có thể nhìn rõ phong cảnh trên bờ. Giữa không trung, mặt trời mọc rồi lặn, trăng tròn rồi khuyết cứ thế lặp lại, mấy chục mùa thu trôi qua. Cuối cùng nàng tiên cá bước lên bờ, trở thành bạn của Hoàng tử. Hai người nói cười vui vẻ, tâm đầu ý hợp.
Đến cuối bức tranh,Hoàng tử bỗng đi theo một cô gái khác, nàng tiên cá đứng phía sau, buồn bã trông theo bóng chàng. Và ở sau lưng nàng là một mụ phù thủy ăn mặc rách rưới, đầu đội chiếc mũ rách, khuôn mặt không thua gì ác quỷ khiến người ta không khỏi kinh tởm, ghê sợ.
Trong mỗi câu chuyện cổ tích đều tồn tại ác quỷ.
Hình ảnh mụ phù thủy dường như đã gợi lên vô số ký ức thuở ấu thơ của Đinh Tiểu Tiểu, hắn chăm chăm nhìn bức tranh hồi lâu, chợt một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy tư của hắn.
“Nhìn gì mà chăm chú thế?”
Đinh Tiểu Tiểu thu ánh mắt về, rụt đầu ra khỏi ngôi nhà màu xanh, ngoảnh lại nhìn Vương Duy đang đứng bên cạnh, tay cô ta cầm một cây bút máy. Hắn vừa đứng dậy, cô ta bèn cúi xuống, lướt nhìn bên trong ngôi nhà, sau đó đứng thẳng dậy, hỏi: “Anh đang nhìn bức tranh kia à?”
“Ừ, rất thú vị.”
“Nó là kiệt tác của Trần Ngôn đấy.” Vương Duy mỉm cười lịch sự, giải thích. “Hồi ngôi nhà màu xanh này mới được chuyển tới, Trần Ngôn bảo màu sắc của nó đơn điệu quá, bèn vẽ một bức tranh ở bên trong, nội dung là một câu chuyện cổ tích của Andersen. Sau khi vẽ xong, hiệu trưởng còn tấm tắc khen Trần Ngôn, bảo ý tưởng này không tồi, bọn trẻ ở trong đó có thể vừa chơi vừa học.”
“Cái này là Trần Ngôn vẽ ư?” Đinh Tiểu Tiểu vẫn chưa kịp định thần, hắn không ngờ bức tranh này và bức tranh ở phòng ngủ của Trần Ngôn đều do chính tay cô vẽ. Biết được chuyện này, hắn lại càng cảm thấy khó hiểu, cả hai bức đều do một người vẽ nhưng vì sao trình độ kĩ thuật lại khác nhau một trời một vực như vậy?
Nghe nói hội họa có liên quan mật thiết với cảm xúc. Khi vẽ bức tranh trong ngôi nhà màu xanh, trong lòng Trần Ngôn dạt dào tình yêu thương dành cho bọn trẻ, thế thì khi vẽ bức tranh trong phòng ngủ, Trần Ngôn đã nghĩ gì?
“Trong trường, Trần Ngôn vẽ giỏi nhất, hồi trước cô ấy còn định sáng tác sách tranh nữa.” Nói đoạn, Vương Duy như sực nhớ ra điều gì đó, lại tiếp: “Đúng rồi, lúc nãy anh hỏi tôi gần đây Trần Ngôn có gì khác thường không, trên đường quay lại đây tôi cũng suy nghĩ, phát hiện ra một số chuyện khác lạ, đi nào, tôi dẫn anh đi xem.”