My Beloved

Chương 16: Chương 16




Jerard đứng dựa vào một cái quyền trượng cao gần ngang bằng anh. Với vị trí là quản gia của Sebastian, anh ta được phép sử dụng nó như một biểu tượng về địa vị. Nhưng thay vì thế, nó lại khiến anh ta cảm thấy thật bất tiện. Anh ta sẽ không bao giờ tấn công một người không có vũ khí. Quá nhiều năm sống dưới sự thống trị của một người khác khiến anh ta chán ghét nó vĩnh viễn. Tuy nhiên, anh ta chỉ quá mẫn cảm với việc mọi người đều có một chủ nhân, thậm chí cả Giáo hoàng. Điểm khác biệt là mức độ quyền lực mà một người có được trong khi cố gắng tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Với vị trí là quản gia của Sebastian, anh ta có rất nhiều quyền hành. Sebastian tin tưởng anh ta tới mức anh ta có thể bòn rút mà không sợ bị trừng phạt, lừa dối mà không sợ bị phát hiện. Dù anh ta sẽ chẳng bao giờ dám. Anh ta nợ Sebastian mạng sống và cả tương lai nữa. Khi Sebastian giải thoát anh ta ra khỏi thân phận nông nô và hỏi rằng anh ta mong muốn trở thành người như thế nào, anh ta đã lắp bắp một vài câu trả lời. Chỉ sau đó anh ta mới nhận ra anh ta đã nói, “Người tự do!”. Và Sebastian đã biến nó thành hiện thực.

Vụ thu hoạch sắp đến, và cái việc đứng ở cuối cánh đồng, giả vờ là đang giám sát công việc của những người dân làng cũng sẽ sớm kết thúc. Nhưng những ngày đó vẫn đến không đủ nhanh.

Song dù nhiệm vụ này khó nhọc như thế nào, anh ta cũng không muốn thời gian trôi qua nhanh hơn. Giá mà có thể làm chậm nó lại, anh ta cũng sẽ làm. Anh ta thậm chí đã tự hỏi liệu có câu thần chú nào anh ta có thể sử dụng để thực hiện việc đó, sẵn sàng trao đi linh hồn buồn tẻ của anh ta để đổi lấy sức khoẻ cho Sebastian. Ngoài ra, hạnh phúc có phải là một điều ước quá lớn lao không nhỉ?

Anh ta dùng ống tay áo để chùi những giọt mồ hôi trên mắt, cố duy trì một nụ cười nhã nhặn trên mặt để những người dân làng tin rằng anh ta không thấy phiền lòng hay tức giận. Những người dân của Langlinais có một lòng kính trọng vô bờ bến với vị lãnh chúa của họ, và anh ta, như người đại diện của Sebastian, phải coi chừng những biểu hiện của mình một cách cẩn thận.

Vụ thu hoạch này rất có thể sẽ trả được phần còn lại trong món tiền chuộc của Sebastian. Sau đó, Langlinais lại một lần nữa có thể trở thành một lãnh địa thịnh vượng như nó đã từng trước đây.

Tuy nhiên sự giàu sang chưa chắc đã là điềm báo cho sự hạnh phúc. Như là việc có một cô dâu trẻ trung đáng yêu không hẳn đảm bảo cho một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Jerard nhận thấy rõ những dòng điện cuộn xoáy xung quanh cả Sebastian lẫn Juliana. Mỗi người bọn họ đều quá thận trọng tránh đề cập đến nguời kia. Vậy mà, khi anh ta mang tin tức của người này thông báo cho người kia, cả hai đều không hề quở trách anh. Thay vào đó, họ có cùng một thái độ. Cẩn trọng, chăm chú, im lặng, như thể cố nuốt lấy từng lời nói của anh ta. Như thể họ đang tạo ra một hình ảnh trong tâm trí về người kia và khiến hình ảnh đó chuyển động, nói chuyện, và hành động theo những gì mà anh ta kể.

Anh ta đã nói với Sebastian là Juliana đã quay trở lại với những bản viết tay của nàng một cách cần mẫn. Anh ta kể về việc nàng không hề ngừng tay từ khi mặt trời mọc như thế nào, và về việc có hai lần đôi tay nàng bị chuột rút tệ đến mức nàng phải yêu cầu anh ta tìm giúp một ít kem bôi tay từ những chiếc rương của nàng. Nhưng vì phản ứng của Sebastian với thông tin đó, sự im lặng và cái cách đôi vai chàng cứng đơ lại khi chàng đứng bên cửa sổ quan sát vùng đất, anh ta đã không kể cho Sebastian việc nàng đã đau đến mức không thể mở được nút của cái chai. Cũng như anh ta không đề cập đến chuyện nàng đã ăn rất ít bất chấp mọi cố gắng của anh ta dỗ dành nàng trong suốt bữa tối, hay cái cách ánh mắt nàng dường như cứ liên tục liếc đến chiếc ghế trống không dành cho lãnh chúa.

Với Juliana anh ta cẩn thận không nói về những khoảng thời gian Sebastian nhìn ra ngoài cửa sổ, cách chàng dường như không hề nghe thấy anh ta nói gì khi anh ta thông báo tin tức về những người dân làng, những cư dân của lãnh địa Langlinais. Anh ta cũng không kể cho nàng lãnh chúa của anh ta đã rất thận trọng không hỏi về nàng, một sự bỏ sót rõ ràng là đã phản bội sự chú ý của chàng.

Anh ta đóng vai trò như một người đưa tin và một quan sát viên, nhưng anh ta quá rõ rằng cuộc hôn nhân của họ chịu một số phận bi đát hơn bất cứ cuộc hôn nhân nào mà anh ta đã từng chứng kiến.

Anh ta không tin Sebastian còn có thể chịu thêm nỗi thống khổ nào nữa khi đã biết về những tai hoạ của chàng. Giờ đây, anh ta hiểu đó chỉ là những nỗi đau thể xác. Người bạn và đồng thời là lãnh chúa của anh ta đã quyết tâm đối mặt với số phận, sự chịu đựng của chàng thật khiến cho bất cứ người nào chứng kiến cũng không thể tin được. Bây giờ, dường như là cuộc chiến đó lại một lần nữa bắt đầu.

Vị lãnh chúa của Langlinais có thể sẽ tự cảm thấy cô độc trong địa ngục của chàng, Nhưng Jerard sẽ luôn sẵn sàng ở đó với chàng, như anh ta vẫn luôn làm ngay từ những ngày còn ở Pháp. Một cái giá nhỏ đủ để trả ơn cho người tuy kém anh ta sáu tuổi nhưng đã cứu anh ta thoát khỏi sự nghèo đói, sự tổn thương, người đã không hề để tâm đến xuất thân hèn kém của anh ta và trao cho anh ta một cơ hội để trở thành người hộ vệ và sau đó là một quản gia. Anh ta sẽ bảo vệ Sebastian bằng cả mạng sống của mình. Và che chở cho bí mật của chàng với cùng sự cống hiến đó.

Nàng đã trải qua phần lớn cuộc sống trong sự tách biệt với thế giới bên ngoài, mặc dù bất cứ ai biết về cuộc sống trong tu viện cũng không thể nói được rằng lại có một sự tồn tại được che chở khỏi xã hội hiện thực. Những bà sơ tại Tu viện Thánh nhân từ làm việc chăm chỉ và lấy làm kiêu hãnh với sự siêng năng trong lao động của họ. Họ tôn trọng tính cần cù và sự thông minh. Nàng là người sao chép bản thảo duy nhất không được miễn khỏi công việc trong vườn và trên cánh đồng dù vẫn làm việc trong phòng viết. Bà tu viện trưởng đã nói rằng nàng có khuynh hướng tự đắm chìm quá sâu trong công việc và sự thay đổi không khí là cần thiết để tập trung vào bất kì nhiệm vụ nào một cách dễ dàng.

Làm thế nào để nàng tập trung vào nhiệm vụ phía trước nàng bây giờ đây? Không phải công việc mà chính là cuộc đời nàng?

Nàng đã không gặp Sebastian gần một tuần lễ rồi, từ cái đêm chàng đến phòng nàng. Những kí ức của lúc đó vẫn sống động trong nàng, và nàng có thể nhớ lại từng lời chàng nói. Nhất là những câu cuối. Nó sẽ không xảy ra đâu, Juliana. Nàng cảm thấy như thể nàng đẩy Sebastian ra xa hơn, trước hết với sự tò mò của nàng, sau đó đến tính phóng đãng của nàng. Đó đã là một biến cố về thời gian, khi chàng đến phòng nàng theo cách đó. Vậy mà, nàng đã không tự che đậy cơ thể, hoặc giải thích, hay yêu cầu chàng rời khỏi.

Đôi lúc, Juliana tự hỏi liệu có phải nàng nhạy cảm hơn người khác. Có nhiều lúc nàng chỉ muốn khóc hàng giờ liền, nỗi đau đớn trong tim nàng thật quá lớn. Hay thỉnh thoảng, nàng muốn nức nở vì quá hạnh phúc. Phải chăng sự cảm nhận quá mãnh liệt đã khiến nàng thành một người đàn bà yếu đuối? Nàng có nên che giấu những cảm xúc của mình cho kĩ càng hơn không?

Thậm chí có cả sự khác biệt trong cách nàng làm việc. Những con chữ của nàng chính xác, những bản viết tay của nàng tỉ mỉ như bất kì của một người sao chép giỏi khác, nhưng những hình minh hoạ của nàng thì sầu thảm hơn nhiều. Một cô gái trẻ ngồi bên cửa sổ của chữ R, đôi chân cô đu đưa từ thanh ngang, ánh mắt cô trầm ngâm. Không có sự hiện diện của nụ cười. Không có vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt.

Juliana phóng tầm mắt ra cửa sổ đến những đám mây ở đằng xa. Một cơn bão mùa hè sắp ập đến. Làn gió thổi tung tóc nàng, như thể để dụ dỗ nàng ra khỏi nơi này.

Nàng phơi khô những trang giấy da, đổ chỗ mực còn lại vào trong lọ và kiểm tra lại những cái bút lông ngỗng của nàng. Sau đó, hài lòng với mọi thứ đã được sắp đặt, nàng đứng dậy và bước ra khỏi căn gác, đóng cánh cửa đằng sau lại một cách kiên quyết.

Có lẽ nếu thay đổi môi trường, nàng sẽ có thể ngừng suy nghĩ về Sebastian.

Chàng đã bị khuấy động và giận dữ, hai cảm giác sinh ra đồng thời không phân chia có trước có sau. Sebastian đã muốn nàng ham muốn chàng. Tất cả những gì chàng đạt được là một cảm giác hổ thẹn vì thái độ cư xử của chàng với nàng. Tuy nhiên, sự day dứt vì tội lỗi không xua đuổi được sự ham muốn của chàng. Nó còn mãnh liệt hơn trước đó, ngay khi mỗi suy nghĩ về nàng dường như sống động hơn. Juliana. Thậm chí cả không khí dường như cũng thì thầm gọi tên nàng.

Nàng có thao thức cả đêm như chàng không? Cơ thể nàng có cảm thấy bồn chồn và háo hức vì chàng không? Những giấc mơ của chàng về nàng đầy hoang dại nhưng những ảo ảnh ban đêm không đủ để làm dịu đi nỗi khao khát ban ngày.

Chàng là một người đàn ông, bị kết án tử hình bởi hoàn cảnh và số phận. Tuy nhiên, không phải trước khi được trao cho một hình dung về cuộc sống của chàng như nó sẽ có thể diễn ra.

Nó như thể một giọng nói từ trên thiên đàng liệt kê tất cả những điều mà chàng sẽ không bao giờ được hưởng. Đây, mùi hương hoa hồng, mà ngươi có thể ngửi thấy và gợi nhớ lại cổ tay mảnh dẻ của nàng, hay ngạc nhiên với cái cổ thơm ngát mịn màng của nàng. Đây, âm thanh tiếng cười của nàng, khiến ngươi nhớ đến sự sung sướng mà nàng tạo ra cho ngươi chỉ với một nụ cười.Đây nữa, những suy nghĩ trong tâm trí nàng mà ngươi có thể sẽ phải phân vân nàng còn hiểu biết đến đâu và nàng tranh luận như thế nào. Nhờ đó ngươi sẽ có thể nhận ra nàng là người bầu bạn qua tháng ngày, là tâm hồn duy nhất được thượng đế định sẵn để hoà hợp với mình. Đây, hình ảnh mà chàng mong nhìn thấy nhất, Juliana khoả thân, tắm trong làn ánh sáng dịu dàng. Juliana, với đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở gấp gáp, làn da nàng thật quá mịn màng và mềm mại. Những ngón chân nàng cuộn lại trên sàn. Hình ảnh của chúng làm lay động trái tim chàng cũng như cơ thể nàng kích thích bộ phận đàn ông của chàng. Đây, những hình bóng trang hoàng cho nàng, những đuờng cong trên cơ thể nàng, sự ngọt ngào của đôi núm vú cương lên màu hồng trong ánh sáng. Cô dâu của chàng, trinh nguyên và khao khát. Đôi môi nàng mở ra để thốt lên tên chàng, đôi mắt nàng khép lại để che dấu sự sợ hãi của nàng.

Lạy chúa, chàng đã muốn chạm vào nàng. Chỉ bằng đầu ngón tay thôi, để xem liệu bầu vú nàng có run rẩy với sự tiếp xúc của chàng. Là do chàng tưởng tượng, hay chính những núm vú nàng căng mọng lên khi chàng nhìn ngắm, dựng đứng lên dầy hờn dỗi? một nụ hôn ngắn tạ ơn làm run run trên môi chàng và đã bị chối từ chỉ bởi lý trí mạnh nhất của chàng. Chàng đã muốn lướt tay lên lưng nàng, chỗ cong của đôi vai nàng, chiều dài của đôi chân nàng.

Cuộc hôn nhân của họ lẽ ra là một món quà, một sự chia sẻ những suy nghĩ có chung lý tưởng, của những sở thích tương đồng mạnh mẽ. Và cả sự đam mê nữa chăng? Chàng chỉ có thể tự hỏi, đốt cháy những giấc mơ nóng bỏng của chàng với những hình ảnh trong tưởng tượng và chân tay chàng quấn quanh mình trong sự kinh ngạc. Những đêm của họ có thể sẽ diễn ra trong những sự tán tỉnh, trong những bài học nhẹ nhàng khi chàng dạy cho nàng cách làm thoả mãn chàng và tìm hiểu những gì khiến nàng nức nở vì khoái cảm. Chàng sẽ có thể ghé thăm nàng trong những lúc rảnh rỗi, choàng cánh tay lên vai nàng, cúi xuống để trao cho nàng một nụ hôn lên mũi, rúc vào chỗ sau tai nàng nơi chàng khao khát chạm vào. Hoặc là, những ngón tay chàng có thể sẽ luồn vào tóc nàng trong niềm vui, chiến thắng với sự tiếp xúc đó. Chàng sẽ có thể dừng lại, và bất kể những người xung quanh, ấp ủ nàng trong vòng tay, má chàng áp lên tóc nàng, mắt chàng nhắm lại để ngăn dòng lệ của sự mãn nguyện tràn ra và làm chàng lúng túng. Nàng sẽ dúi người vào gần chàng, đầu nàng vừa khít với điểm gần vai chàng nơi dường như tạo ra là để dành riêng cho nàng.

Nhưng nó sẽ không diễn ra như vậy. Sự ngây thơ của nàng là một phúc lành. Còn sự thành thạo của chàng là một lời nguyền.

Thậm chí cả khi chàng nhìn nàng bước đi bên dưới chàng, chàng biết rõ điều đó. Trong một thoáng, chàng đã nghĩ nàng chỉ là một ảo ảnh tạo ra bởi sự khao khát của chàng. Nhiều ngày nay, chàng đã không ra khỏi phòng vì sợ chạm mặt nàng. Giờ nàng đang ở ngay đó, tóc nàng lấp lánh trong ánh mặt trời, làn gió nhẹ nhảy múa vì sung sướng trêu đùa giữa những lớp váy của nàng.

Nàng đang tiến quá gần đến chỗ thành đê. Ý nghĩ như một lưỡi dao đâm vào cổ họng chàng.

Langlinais ôm lấy đôi bờ sông Terne như một người tình đầy ghen tuông. Lâu dài nối hai bờ thành một, dòng nước cuồn cuộn chảy thẳng bên dưới tầng thấp nhất, có thể tới được bằng vài bậc thang phủ đầy rêu. Tuy nhiên, trước khi con sông chảy dưới lâu đài, nó chảy dốc xuống vài feet. Đoạn dốc được đánh dấu bởi một bức tường đá thấp, đã bị sụp đổ nơi cơn lũ mùa xuân năm ngoái đã khiến cho con sông tràn lên cả bờ của nó. Sau khi việc sửa chữa toà tháp phía bắc hoàn thành, những người thợ xây đã được lệnh xây đắp lại chiều dài của bức tuờng. Tất cả người dân Langlinais đều biết rõ cần phải đi vòng qua đó một cách cẩn thận. Mọi người biết nó không an toàn. Mọi người, dĩ nhiên, ngoại trừ Juliana, người hiếm khi mạo hiểm đi quá xa như vậy.

Chàng không dám nháy mắt khi quan sát nàng, như thể sự giám sát của chàng sẽ giảm bớt nguy hiểm cho nàng vậy.

Nàng dừng lại để nhặt thứ gì đó lên từ trên đường, xem xét nó cẩn thận, và sau đó đút nó vào trong một cái túi nhỏ đeo trên thắt lưng nàng.

Chàng cảnh báo nàng trong đầu, nhưng cũng vô ích như hét to cho nàng. Nàng không thể nghe thấy tiếng hét của chàng hay bất kì suy nghĩ nào của chàng, những ý nghĩ ra lệnh cho nàng bước lùi lại khỏi miệng vực.

Nàng quay người và quan sát con sông với sự say mê như bị thôi miên. Dòng nước chảy rất nhanh, mùa xuân ẩm ướt đã khiến mực sông dâng cao. Đủ cao để nếu mặt đất bên dưới bức tường bị xói mòn, sự nguy hiểm sẽ còn tệ hơn. Nếu đất lở, Juliana sẽ bị rơi xuống dòng nước chảy siết.

Không có ai ở gần nàng. Mọi người ở trong sân đều đang tập trung vào công việc và không ai ở chỗ có thể nhìn thấy nữ chủ nhân của Langlinais.

Jerard đang ở cái chỗ chết tiệt nào rồi? Trên đồng, giám sát khâu cuối của vụ thu hoạch, một nhiệm vụ chàng đã giao vào buổi sáng duy nhất này.

Nàng tiến thêm một bước đến gần rìa sông, bị quyến rũ bởi thứ gì đó đang thu hút sự chú ý của nàng.

Chàng bắt đầu chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.