“Không phải chúng tôi bực bội với sự trợ giúp của bà sơ ấy, thưa phu nhân.” Grazide chỉnh lại chiếc vương miện trên đầu Juliana với một dải ruy băng ngắn màu xanh da trời.
“Cũng không phải tôi nghi ngờ gì tâm hồn tốt đẹp của bà ấy khi bà ấy là một nữ tu sĩ. Nhưng bà ấy đã đuổi tôi ra khỏi phòng cô và bà ấy cũng đuổi cả những người giúp việc trong kho rượu nữa.” Grazide khụt khịt vẻ khó chịu.
“Tôi chắc rằng sơ ấy không cố tình tỏ ra quyền hành thế đâu, Grazide. Chỉ là sơ Agnes luôn là một người có tính hơi ương ngạnh thôi mà.”
“Tự cao tự đại. Hách dịch. Kiêu căng.” Một bài phát biểu súc tích không giống tính cách của Grazide.
Juliana mỉm cười với bà, hi vọng làm cho bà nguôi giận.
“Rồi bà sơ ấy còn bảo tôi rằng chúng tôi là một lũ vô thần, không có lấy một giáo sĩ ở Langlinais. Và bác đầu bếp thì không dùng đủ rau xanh, và rằng thịt của chúng tôi không được ướp muối đúng cách.”
“Tôi rất lấy làm tiếc nếu sơ ấy làm bà khó chịu, Grazide.”
Bà hầu gái lấy bộ váy ra khỏi tủ. Hai ống tay áo của nó đã được cắt dọc theo chiều dài, làm như vậy sẽ thuận tiện hơn khi băng bó tay cho Juliana.
Grazide ngước lên. “Cô đâu có làm gì để phải xin lỗi, thưa phu nhân, mà là bà sơ ấy cơ. Thậm chí việc trở thành một nữ tu sĩ cũng không thể bào chữa cho một sự bất lịch sự, đúng không ạ?”
Juliana lắc đầu. Những cuộc tranh luận như thế này thường xảy ra khi hai người phụ nữ mạnh mẽ đảm nhận cùng một công việc và một người tỏ ra giỏi giang với nó hơn người kia.
Một lần, một trận gió rất lớn đã giật đổ mái nhà ăn. Nàng đã phụ giúp việc dọn dẹp quanh tu viện và phát hiện ra rằng những cây cây con yếu ớt nhất vẫn sống sót, trong khi những cây sồi to khoẻ nhất thì đã bị bật cả rễ. Bài học đó nàng vẫn luôn nhớ. Đôi khi một thứ sẵn sàng uốn cong xuống lại chính là thứ vẫn đứng vững sau khi trận bão qua đi. Tuy nhiên, nàng nhận ra thông dụng hơn khi một người mong đợi người kia luồn cúi trước mình hơn là tự nguyện đầu hàng. Rõ ràng là Grazide cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
“Tôi nghi ngờ là chúng ta còn có dịp gặp lại sơ ấy,” nàng nói, cố gắng xoa dịu người hầu của nàng. “Jerard vừa hộ tống bà ấy trở về tu viện rồi.” Cùng với tập bách khoa toàn thư mới được sao chép xong. Juliana phân vân liệu nàng còn có thể làm việc trở lại hay không.
“Vẫn chưa đủ sớm đâu, thưa phu nhân. Bà ấy đã kịp giảng đạo cho chúng tôi, tất cả những cách thức chúng tôi phải làm để chăm sóc cho cô, và chế biến thuốc mỡ cho hai bàn tay cô. Bắt chúng tôi đứng cả tiếng đồng hồ liền nhắc đi nhắc lại, đến mức tôi đã nghĩ đến việc bóp cổ bà ta.” Có một cái nhìn kì cục trên mặt Grazide như thể bà vừa nhận thức được những lời của mình và giờ tự hỏi sẽ bị thánh thần trừng phạt như thế nào vì đã muốn siết cổ một nữ tu.
“Tôi rất lấy làm tiếc, Grazide ạ.” Nàng lặp lại. Sơ Agnes đã rời đi sáng nay, có lẽ đến sáng mai, cơn giận của bà hầu gái sẽ dịu bớt.
Grazide trùm chiếc váy qua đầu Juliana. Chiếc váy rộng thùng thình phù hợp làm trang phục ban đêm của nàng, đường dệt mảnh của nó không cọ xát vào người nàng. Tuy nhiên, tính giản dị đã bị thay thế bởi sự cần thiết. Nàng giờ không thể tự làm việc gì, nhất là với hai bàn tay băng bó quá dày thế này.
“Cứ như là chúng tôi không có đủ việc để làm ấy,” Grazide lầm bầm, “bao nhiêu thứ phải chuẩn bị cho chuyến đi của ngài lãnh chúa. Phải cung cấp lương thực dữ trữ cho mười hai người đàn ông, ngoài Ngài và cả Jerard nữa.”
“Chuyến đi ư?”
Grazide thẳng người lên, khoanh tay trước thắt lưng, nhăn mày “Chẳng lẽ phu nhân không hay biết gì về chuyện này hay sao, thưa phu nhân?”
Juliana lắc đầu.
“Ngài sẽ khởi hành đến Pháp. Ngài và Jerard, cùng một tốp kị binh.”
“Khi nào vậy?”
“Chừng một tuần nữa hoặc sớm hơn.”
Nàng đứng dậy, để Grazide chỉnh lại những nếp gấp của bộ váy quanh người nàng. Hai bàn tay nàng được bó lại trên thắt lưng, để hạn chế đau nhức. Sơ Agnes đã để lại một liều thuốc nước cho nàng uống nếu nó trở nên đau không chịu được, nhưng càng ngày cơn đau dường như càng thuyên giảm.
Điều nàng cảm thấy lúc này là một nỗi đau khác. Tại sao chàng không nói với nàng? Và tại sao chàng lại ra đi?
Không có tiếng gõ cửa. Nó chỉ đơn thuần mở ra. Chàng ngước lên với sự quấy rầy, nghĩ đó là Jerard. Viên quản gia của chàng là vị khách duy nhất của chàng. Thậm chí Grazide nói nhiều cũng đã sớm bị thuyết phục là chàng không cần sự chăm sóc của bà. Chưa kể đến bà đã từng chùi mũi và đánh vào mông chàng khi chàng còn là một cậu bé. Không ai khác dám xâm phạm sự riêng tư của chàng. Vì vậy, thật ngạc nhiên khi chàng thấy Juliana lướt vào phòng. Giữa hai bàn tay băng kín của nàng là một cái lọ đậy kín. Nàng nhẹ nhàng đặt nó xuống cái ghế dài. Chàng cau mày. Nàng không nên mang vác thứ gì mới đúng.
Nàng không nhìn vào mắt chàng, không xin thứ lỗi cho sự quấy rầy, chỉ ngồi bên cạnh cái lọ, mắt nàng chú mục vào lòng lò sưởi đen nhánh nơi những ngọn lửa nhảy múa trong những ngày giá lạnh hơn. Chàng biết, trong một khả năng phán đoán lạ kì đến với chàng mỗi khi có chuyện gì xảy ra với nàng, rằng thái độ của nàng giữ được vẻ chăm chú và bình tĩnh chẳng qua là nhờ vào ý chí.
Chàng đã không gặp nàng hai ngày rồi, đã tự rời khỏi phòng nàng và tầm mắt của nàng. Nhìn chàng lúc này chỉ có thể gợi nàng nhớ lại chàng là người như thế nào. Chàng đã có được, ít nhất là vài giờ đồng hồ, sự chấp nhận của nàng. Chàng không muốn thấy cảm xúc đó chuyển thành sự khiếp sợ. Nhưng dường như là chàng đang được đối xử với cảm xúc gì đó rất mãnh liệt. Nàng run rẩy vì nó.
“Juliana.”
“Sebastian,” nàng nói, và chàng tự hỏi một cách mau lẹ liệu có phải nàng đang bắt chước chàng.
Chàng ngồi ở đầu bên kia của chiếc ghế dài, và nhìn lên trên đầu, giống như nàng. Thỉnh thoảng, tốt hơn là không đối mặt với đối phương, mà tấn công từ bên cánh. Chàng chờ đợi cú tấn công đó.
Nàng quay người đi và nhìn xuống cái lọ bằng đất nung trên ghế. “Hứa với tôi là ngài sẽ sử dụng thứ này, Sebastian.”
“Gì thế?”
“Một thứ Sơ Agnes nói sẽ làm dịu bớt sự khó chịu. Ngài phải bôi nó lên da một lần mỗi ngày.”
“Nó là chất gì vậy? lưỡi dơi à? Hay những con bọ cánh cứng trên mặt đất?”
Nàng nhún vai. “Tôi không rõ. Nó có quan trọng không? Nếu nó làm ngài dễ chịu, ngài sẽ để tâm chứ?”
Chàng không nói với nàng rằng không có loại thuốc nào, không loại cao nào, không thảo mộc nào làm giảm được sự đau đớn sắp tới của chàng. Chàng mở cái lọ đất nung. Nó có mùi bạc hà. Tương tự như thứ Sơ Agnes pha chế ra dùng trên hai bàn tay nàng.
“Hứa với tôi đi.”
Vì chàng chưa trao được cho nàng những gì nàng xứng đáng được hưởng, chàng có thể làm điều này cho nàng. Chàng gật đầu.
“Grazide nói ngài sắp lên đường.” Đó không phải là một câu hỏi. cả hai bàn tay nàng đặt lên chân. Với những lớp băng nặng nề, chúng trông như những cây gậy màu trắng.
Chàng gật đầu., mắt dán chặt xuống sàn. Chàng để ý thấy những tấm ván gỗ đều vênh lên tại một điểm.
“Ngài định đi đâu, Sebastian? Và tại sao chứ? Hay là ngài dự định không nói gì với tôi? Tôi có nên khao khát được như Hildegard của Bingen? Bà ấy đã được hỏi ý kiến như một nhà tiên tri, ngài biết rồi đấy. Nghĩ đến tất cả những cuộc trò chuyện chúng ta có thể có mà không cần ngài lên tiếng. Tôi có thể nghĩ ra câu hỏi và ngài có thể chỉ cần nghĩ ra câu trả lời mà thôi.”
Môi chàng nhếch lên với biểu hiện kích động của nàng. Đó là lần đầu tiên chàng thấy nàng nổi giận.
Nàng đứng bật dậy và bước những bước ngắn đến chỗ chàng đang ngổi, đối mặt với chàng. Nàng không phải là một phụ nữ thấp bé, nhưng chàng lại là một người đàn ông cao lớn. Nếu chàng đứng, đỉnh đầu nàng cũng chỉ đến vai chàng. Khi chàng ngồi, nàng chỉ nhỉnh hơn chàng một chút, đủ để nhìn xuống chàng một cách hống hách. Đủ để cằm nàng hếch lên thể hiện vẻ vương giả khiến chàng không phát hiện ra nó đang hơi run run.
Chiếc váy của nàng làm bằng vải lanh, được may thủ công khéo léo và quá mỏng manh vào lúc này. Bên dưới nó chàng có thể nhìn thấy cơ thể đáng yêu của nàng, chỗ căng phồng lên của ngực nàng, đường cong của đôi chân nàng. Chàng không cần phải ngắm nhìn nàng để biết rõ từng phân trên làn da nàng. Chàng có thể dễ dàng nhớ lại nàng trông như thế nào, trần truồng, trong ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn. Những kí ức đó cứ tái hiện trong đầu chàng hằng đêm. Chàng quay mặt đi.
“Tôi sẽ bị bỏ lại đây, phải không, Sebastian? Để khóc cho ngài? để mong mỏi? Và rồi một ngày, tôi sẽ rơi vào vòng tay của người đàn ông khác và anh ta sẽ an ủi tôi, và ngài sẽ yên nghỉ trong giấc ngủ đoạ đày của ngài, chắc mẩm rằng những kế hoạch của ngài đã được hoàn thành?”
Nếu sự cô đơn quá sức chịu đựng, và nàng tìm được một người yêu nàng, thế gian sẽ không thể lên án nàng vì chuyện đó. Chàng cố lấp đi ý nghĩ đó, tâm trí chàng quanh co tránh né một hình ảnh đột ngột hiện lên mau lẹ về Juliana đang trong nụ hôn, Juliana với gương mặt đỏ bừng vì hạnh phúc trong vòng tay của một người đàn ông khác. Chàng không thể nghĩ đến nó mà không cảm thấy những cú đâm đồng thời của cơn thịnh nộ và sự đau khổ.
Đôi mắt nàng dường như sâu hơn, màu xanh của chúng được nhìn qua một thứ ánh sáng lấp lánh của những giọt nước mắt. Chàng không nói gì khi nàng quay người và bước về phía cửa.
“Chúc ngài lên đường bình an, Sebastian. Chúa sẽ ở bên ngài.” Tại sao nàng trông còn mỏng manh hơn cả trước đây? Như thể nàng không hơn một bóng ma, một cái bóng yếu ớt của chính nàng.
“Ta không thể đưa nàng theo cùng.”
“Tại sao không, Sebastian?”
Chàng đứng lên và đối mặt với nàng, đẩy chiếc mũ chùm đầu ra sau. Chàng căm ghét bộ áo này kinh khủng, sự che phủ cần thiết của nó, sự ẩn khuất của nó. Nó chôn sống chàng, chỉ ra khoảng cách cần thiết giữa họ.
“Bởi vì nó rất nguy hiểm.”
Nàng gật đầu. nàng chấp nhận lời giải thích của chàng, nhưng nàng không hiểu nó. Và nàng sẽ không cho đến khi chàng giải thích toàn bộ cho nàng.
Thay vì làm vậy, chàng hỏi nàng một câu hỏi khác, một câu hỏi khiến mắt nàng mở to.
“Nàng đã có những sự nhượng bộ gì, Juliana? Cái đêm mà ta bắt gặp nàng trong phòng nàng. Nàng đã viết là nàng sẽ thừa nhận là nàng chịu thua. Nàng có ý gì?”
Nàng ngó ra cửa, và trong một lúc lâu, chàng không nghĩ nàng sẽ trả lời chàng. Giọng nàng, khi cất lên, rất thấp. “Tôi sẽ không hỏi thêm câu hỏi nào và sẽ không bao giờ chạm vào ngài nữa.”
Yên lặng, trong khi chàng tự hỏi nên phản ứng lại như thế nào.
“Tôi không bao giờ có ý dụ dỗ ngài như ngài đã nghĩ đâu, Sebastian.”
Lại một tuyên bố nữa mà chàng không thể đưa ra lời bình luận nào.
“Những tình huống vẫn không thay đổi nhiều đâu, Juliana. Ngoại trừ giờ nàng đã biết những lý do.”
Nụ cười của nàng thật ngọt ngào, nhưng chàng để ý thấy biểu hiện đó không phản chiếu trong đôi mắt nàng. “tôi sẽ đưa ra câu hỏi của chính tôi cho ngài, Sebastian.” Nàng giơ hai bàn tay băng kín lên. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài bỏ một người hủi ở lại Langlinais?”
Cái quắc mắt của chàng là một đám mây dông cảnh báo cho một cơn bão. Nàng tựa lưng vào khung cửa và quan sát chàng. Khuôn mặt chàng phủ một màu đỏ và hai lần chàng định mở miệng nói thì hai lần chàng lại nhanh chóng ngậm miệng lại. Đôi tay mang găng của chàng nắm lại thành nắm đấm. “Nàng không thể đi cùng ta.”
Sự bình tĩnh là cầu viện duy nhất cho cơn tức giận của chàng. Nàng đã không công bằng khi chọc vào những nỗi lo sợ của chàng cho nàng. Nhưng chẳng lẽ chàng mong đợi nàng sẽ ở lại đây, ngoan ngoãn chấp nhận bất cứ điều gì số phận quy định cho nàng? Nàng đã làm như vậy một lần, và đã vướng vào một cuộc hôn nhân mà sẽ không bao giờ là một sự kết hợp. Nàng sẽ không lặp lại nó một lần nữa.
Juliana, ngươi phải tỏ ra trầm tĩnh, đừng làm trái ý người khác. Nàng cố đẩy giọng nói đó đi.
“Bà tu viện trưởng thường phạt tôi, Sebastian ạ. Bà ấy bảo rằng nếu tôi cắn chặt một ý nghĩ giữa hai hàm răng, tôi sẽ không để chúng thoát ra cho đến khi tôi đã gần chết vì phân vân với nó. Tôi tin là thậm chí một con chuột trong phòng viết cũng được bà chỉ dẫn cho sự kiên trì như vậy, mặc dù tôi có thể là một sai lầm,”
“Ta nghĩ rằng nàng được chú ý đến nhiều hơn do sự dè dặt trong bản tính của nàng.” Chân mày chàng nhướng lên, miệng chàng dường như cũng có chiều hướng như vậy. Song, cả hai cử chỉ đó đều không mang sự thích thú nào.
“hai tính cách có thể cùng tồn tại cạnh nhau. Tôi có nên thú nhận với nỗi sợ của tôi rằng cả hai tính cách đó đều đã bị bỏ lại và đấy lùi bằng chuyến đi với ngài không?”
“Lời dẫn giải đó là để thuyết phục ta sao?”
“Không,” nàng nói nhỏ. “Đây mới đúng. Xin hãy đưa tôi theo ngài, Sebastian. Xin ngài đấy.”
Chàng dường như đang nghiên cứu nàng, từ biểu hiện trong đôi mắt nàng tới những lớp băng trên đôi bàn tay nàng. Chàng đang nghĩ gì? Nàng không cách nào biết được.
“Vậy, tới Montvichet thôi,” cuối cùng chàng nói. “đến đó và không xa hơn.”
Nàng gật đầu, và không nói gì thêm khi nàng đẩy cánh cửa đóng lại sau lưng .