My Beloved

Chương 23: Chương 23




“Tại sao lại là Montvichet?” Juliana hỏi.

Chàng quay đầu lại, nghĩ cuối cùng cũng đến lúc câu hỏi đó phải đến. Họ đã dừng lại để ăn bữa trưa và nàng đang ngồi cạnh chàng.

Chàng tách một lát bánh từ ổ bánh mì của chàng. Tấtc cả thức ăn của chàng đều được để riêng một cách cẩn thận, một sự phòng ngừa không bao giờ thừa. Chàng nhai vẩn vơ khi tập trung suy nghĩ câu trả lời. Chàng thu một chân lên, chống một tay lên nó, dõi mắt về phía quê nhà Langlinais.

“Có một vài thứ ta cần ở đó.” Đó là câu trả lời dễ dàng nhất.

“Chúng tôi bị phản bội và sắp chết. Cuộc bao vây đã kéo dài trong hàng tháng trời và chúng tôi không thể sống sót lâu hơn được nữa. Nhân danh tình thương yêu tôi đã có với ngài, tôi cầu xin ngài hãy mau đến đây.”

Những lời Magdalene đã viết cho chàng hiện lên rõ nét trong kí ức của chàng. Chàng đã không đến kịp để giải cứu cho bà. Để giải cứu bất cứ ai trong số họ. Tuy nhiên, chàng đã khám phá ra rằng bà ấy không gọi chàng đến để giải cứu, mà vì một mục đích khác.

Cuộc đời chàng đã thay đổi kể từ ngày ấy. Những đức tin của chàng, vốn bất khả xâm phạm và không thể thay đổi, đã bị thách thức. Thậm chí hiện tại, chàng không biết liệu mình có thể chấp nhận những gì chàng đã tìm ra hay không nữa, hay đơn giản là nhận thấy sức phá hoại của nó.

Juliana không nói gì nữa, nhưng có một cái nhăn mày trên khuôn mặt nàng. Nàng không hài lòng với câu trả lời của chàng chăng? Nàng nhìn qua vai chàng, ngắm quang cảnh của dòng sông Terne uốn lượn như một con rắn bạc đằng xa. Khoảng sân trong của Langlinais khuất dần đi. Mặc dù hôm nay là một ngày sáng sủa, nhưng sương mù dường như vẫn che phủ khoảng sân, làm nhạt nhoà những màu sắc cho đến khi mọi thứ trộn lẫn vào nhau, một sự hài hoà của màu sắc trong tự nhiên. Màu xanh sẫm của cây cối hoà lẫn với những bãi cỏ cao vun vút, trải dọc khắp mặt đất ẩn nấp dưới những bóng cây sồi khổng lồ. Như thể thế giới được nhìn qua một màn sương mỏng. Dàn hợp xướng của các loài chim hót vang chào mừng, cất lên giai điệu báo hiệu mùa hè sắp kết thúc.

Những lọn tóc xoăn nơi thái dương nàng dập dờn trong làn gió mùa hè. Sự tiếp xúc với mặt trời đã điểm lên chóp mũi nàng một màu hồng duyên dáng. Chàng thấy ngày càng khó khăn hơn khi nhìn ngắm nàng. Chàng giành giật giữa cái chết với sự khao khát của chàng, và có những ngày chàng thường đùa nghịch với ý nghĩ được chạm vào nàng. Giá mà chỉ một lần thôi chàng được miết tay lên má nàng. Bản ngã xấu xa hơn trong chàng rào đón, thì thầm những lời cám dỗ bên tai chàng. Nó sẽ gây nên sự tổn thương gì chứ? Rốt cục thì nàng cũng đã chạm vào chàng rồi đấy thôi. Chàng cố đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

“Nàng có vẻ không còn thấy sợ độ cao khi ở đây, Juliana.”

“Thật ra, tôi đã chán việc cứ phải sợ hãi rồi, Sebastian. Sự sợ hãi chẳng cho tôi thứ gì ngoài những sự sợ hãi khác. Tôi đã từng trèo lên đỉnh tháp và suýt nữa thì ngã xuống sông. Có lẽ những kinh nghiệm đó đã khiến tôi kiên cường hơn.” Juliana quay đầu lại và cười với chàng.

Nàng duỗi tay ra trước mặt. Nàng tham gia vào cuộc hành trình mà không có người hầu nào đi cùng. Chuyến đi của họ được tuyên bố là càng nhanh và càng bí mật càng tốt. Chàng đã quan sát nàng tháo băng lúc nãy, và phải cố giữ mình bình tĩnh không nao núng khi bàn tay nàng hiện ra. Một số những vết cắt lớn sẽ luôn để lại sẹo, nhưng chúng không có dấu hiệu của sự thối rữa. Chàng đã muốn giúp nàng bôi thuốc mỡ lên những vết cắt, nhưng dĩ nhiên là chàng không thể. Thay vào đó, chàng giờ đang chăm chú theo dõi Jerard giúp nàng, quấn tay nàng lại trong lớp vải lanh mới.

“Nàng sẽ có thể dùng bàn tay trái của nàng, Juliana, nếu tay phải không đủ linh hoạt để cầm bút.”

Nàng trao nhanh cho chàng một nụ cười. “Có một số người nghĩ rằng những người thuận tay trái là những tạo vật của quỷ dữ đấy, Sebastian. Ngài chưa đọc thấy câu thơ này sao? “rồi Người cũng sẽ nói với họ trên bàn tay trái, khi cáo biệt ta, có lời nguyền, trong ngọn lửa bất diệt, được chuẩn bị cho những thiên thần và quỷ dữ của Người.”

“Nàng đã sao chép ý nghĩ đó?”

Nàng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nàng. Khi nàng ngẩng đầu lên và nhìn chàng, khuôn mặt nàng buồn rười rượi. “Không có điều gì tôi từng nghĩ đến có vẻ đúng đắn cả, Sebastian.”

Nếu nàng chất vấn những đức tin của nàng trước đây, thì những gì chàng sắp nói với nàng sẽ chỉ làm nàng bối rối hơn mà thôi. Tại sao đột nhiên chàng lại nghĩ làm thế là cần thiết chứ? bởi vì chàng muốn ai đó biết được Montvichet có ý nghĩa như thế nào với chàng. Và còn ai hợp lý hơn người con gái đang mỉm cười với chàng và trong đôi mắt đó tồn tại một nỗi đau buồn ngang bằng với nỗi đau của chàng?

“Montvichet là một pháo đài của đạo Cathar,” chàng nói. “Ít nhất thì nó cũng từng là như vậy trước khi có một cuộc vây hãm gần như là đã san bằng nó. Đó là nơi không giống như bất cứ nơi nào khác ta từng thấy. Nó ngự trên đỉnh của ngọn núi cao nhất vùng. Con đường duy nhất để tới đó là một lối đi quanh co, và sau đó là một cây cầu gỗ.”

“Nghe có vẻ như nó có thể chống lại một cuộc vây hãm, Sebastian.”

“Đúng vậy.”Chàng ném những mẩu vụn bánh mì sót lại cho những con chim đang tụ tập quanh đó và nhìn hai con chim tranh nhau một cái cùi bánh. “Trong gần hai năm trời. Một đội quân thập tự chinh của người Anh nhân danh De Rutger nhận được sự ban phúc của Giáo hoàng để đánh bại những người theo đạo Cathar. Ta nghi ngờ De Rutger quan tâm đến đến sự thật họ là những người dị giáo nhiều bằng những tin đồn về kho báu mà những người theo đạo Cathar sở hữu. Ông ta đã cho dựng bốn máy bắn đá ở chân đồi và bắt đầu bao vây.”

Chàng dõi mắt xa xăm. Chàng đã chứng kiến sự tàn bạo và kinh hoàng trên chiến trường, và đã tìm được cách quen dần với nó. Nhưng cuộc tàn sát ở Montvichet hoàn toàn khác. Nó không giống một cuộc tranh cãi về tôn giáo mà là một cảnh tượng dã man không tả xiết. “Những người dân không theo đạo Cathar hầu như đầu hàng ngay lập tức, nhưng cuộc vây hãm đã kéo dài gần hai năm. Họ đã dữ trữ được nước trong các giếng khơi và có đủ thức ăn để sống sót.”

Nàng quay qua quan sát chàng, hai bàn tay nàng đặt trên đầu gối.

“Những người đàn ông đầu hàng, rốt cục, là để xin tha cho phụ nữ và trẻ con. Họ đã được cho một cơ hội để từ bỏ tín ngưỡng của họ. Nhưng họ nhất quyết không chịu.” Chàng cố giữ cho giọng mình tỏ ra vô cảm. “những người phụ nữ và trẻ em thuộc đạo Cathar bị bắt phải chứng kiến cảnh những người đàn ông bị thiêu sống trên cọc.Việc vị trí của Montvichet bị phát hiện gần như là không thể tránh được.’

Chàng nghe thấy tiếng nàng thở gấp.

“Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.” chàng nói, biết rằng chàng nên dừng lại. Biết rằng chàng sẽ không dừng được. “Những người phụ nữ cầm cự dưới cuộc vây hãm trong hơn sáu tháng. Cuối cùng, những bức tường thành đã bị chọc thủng và chúng tan vỡ. Ba trăm phụ nữ và trẻ nhỏ bị áp giải xuống núi, Juliana. Họ thậm chí còn không có cơ hội để từ bỏ tín ngưỡng. Họ chỉ bị quây lại trong một vòng tròn và quần áo của họ bị đốt cháy.”

“Có phải đó chính là điều ngài đã ám chỉ đến khi ngài nói quân Templar đã ép ngài làm chứng?” giọng nàng là một tiếng thì thầm, quá yếu ớt đến mức tiếng vo ve của một con ong gần đó cũng còn to hơn.

Chàng quay lại nhìn nàng. “De Rutger hành quân cùng những tên lính bảo vệ Templar,” chàng ảm đạm. “Cuộc vây hãm Montvichet của ông ta không thể được tiến hành nếu không có sự đồng loã của Giáo Hội. Ngoài ra, thật sáng suốt khi nghi ngờ bất kì hội nhóm nào với sức mạnh như vậy. Quyền lực tự vỗ béo cho nó. Một người có thể sẽ che dấu sự thèm khát của hắn ta ở đó vì nó. Ta biết em trai ta là kẻ như vậy.”

Chàng nhìn vào viễn cảnh đó, phân vân liệu chàng có thể kể nốt phần còn lại. Chàng chưa bao giờ nói đến nó. “Ta đã đến nơi một ngày sau đó.” Khu quảng trường im lặng một cách trang nghiêm. Những người dân sẽ không dám mạo hiểm ra khỏi nhà, và những kẻ tấn công Montvichet đã biến mất khi bình minh lên, như thể thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy trong ánh sáng của một ngày mới. Chỉ còn tro bụi, khói và những hình hài cháy đen vẫn còn chất đống chứng thực cho sự man rợ trong hành vi của chúng.

“Tại sao ngài thậm chí còn đến đó, Sebastian?”

“Magdalene đã viện ta đến.”

Chàng nhìn nàng chăm chú. Đôi bàn tay băng kín của nàng đang che miệng như thể để kiềm chế tiếng thở hổn hển của nàng.Tthậm chí lúc này đây, chàng ước giá mình có thể an ủi nàng, nhưng chàng không thể. Không có gì chàng có thể nói ra để làm dịu bớt nỗi kinh hoàng của sự thật.

“Ta có hai mối hận vĩnh cửu, Juiana. Một là sự ngu xuẩn. Những kẻ không học được bài học bất chấp họ có khả năng làm vậy. Và hai là hành động tàn ác có chủ tâm. Ta đã thấy cả hai điều đó ở Montvichet.”

“Có phải bà ấy cũng ra đi như vậy không, Sebastian?” khuôn mặt nàng trở nên tái xanh hơn thì phải?

Chàng mỉm cười. “Ta đã được kể lại là bà ấy dẫn đầu đoàn người bị áp giải xuống núi.” Chàng gần như không thể nhìn nàng, tóc nàng thổi tung trong gió, đen nhánh nhưng lấp lánh những lọn màu bạch kim như mọi lần chàng trông thấy. Khuôn mặt nàng lẽ ra phải được làm thành một bài thơ, nụ cười đó nhảy múa trên môi nàng. Đôi mắt nàng toả sáng, và nàng bước những bước đi kiên quyết và vững vàng.

Chàng đứng dậy, cất tiếng gọi Jerard để anh ta có thể giúp Juliana đứng lên. Thời gian nghỉ ngơi của họ đã hết. Và những kí ức trong quá khứ của chàng cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.