My Beloved

Chương 26: Chương 26




Một người lính Templar bị bó buộc phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy. Mệnh lệnh đưa ra nhất định phải được thực hiện. Tại lễ sắc phong của giáo hội, một người đàn ông phải tuyên thệ sẽ quy phục thủ lĩnh tối cao của tổ chức và bất kì sĩ quan giám sát nào khác của anh ta. Một đạo hữu có thể bị cầm tù, lưu đày hay trục xuất khỏi hàng ngũ quân Templar nếu dám tự ý hành động. Hình phạt hà khắc, sự phục tùng, tuyệt đối trung thành, cả ba điều trên đều hiện diện trong những đạo hữu vây quanh Gregory.

Gregory không trò chuyện với họ, không giải thích mục đích của cuộc viễn chinh sắp tới của họ. Không ai yêu cầu mà nó cũng không cần thiết.

Sự cuồng tín làm nên những người lính giỏi, Greagory nghĩ, khi đội quân đông đảo đến từ vùng Courcy. Những đạo hữu người Pháp này đều đã phục vụ tại vùng Đất thánh, đã đạt được nhiều kinh nghiệm khi giao chiến với người Hồi giáo.

Hắn đã huấn luyện họ rất nghiêm khắc suốt những tuần qua, thậm chí bỏ cả những buổi cầu kinh chiều vì nó. Tại buổi lễ cuối ngày đêm qua, hắn đã trao cho họ những chỉ thị, và sáng nay lúc bình minh không có một đạo hữu nào vắng mặt trong hàng ngũ những kị binh. Từ lúc nửa đêm, hắn đã thức dậy và tham dự buổi cầu kinh sáng, những lời cầu nguyện đã tạo thành qua những câu quen thuộc.

Những người lính canh đã báo lại cho hắn rằng chỉ có mười bốn người đi theo Sebastian, mười ba đàn ông và một phụ nữ Sự có mặt của người phụ nữ làm hắn kinh ngạc. Anh trai của hắn, như một người thừa kế, đã kết hôn từ cái thủa trẻ trung lóng ngóng. Phải chăng cô ta là cô dâu của anh ta? Trong một chuyến đi nguy hiểm như vậy sao? Hắn không thể nhất trí những hiểu biết của mình về Sebastian từ thời thơ ấu. Một cậu trai cẩn trọng, người thường tổ chức tấn công và chưa từng rơi vào thế bị động. Trong hai người họ, hắn luôn tỏ ra bốc đồng hơn, sử dụng thương theo cách luôn làm hắn ngã nhào, hoặc đôi khi đâm tới quá mạnh với thanh gươm cùn đến mức hắn bị mất thăng bằng vì sức nặng của nó.

Thật kì lạ làm sao khi một chàng trai bốc đồng lại gia nhập đội quân Templar, dễ dàng tuyên thệ “duy trì sự minh bạch, thái độ liêm chính, và những phẩm chất tốt đẹp của giáo hội.” Còn có những lời tuyên thệ khác mà hắn đã thề như là tỏ ra công tâm, không sở hữu tài sản, không bao giờ để đạo cơ đốc bị diệt vong, mở rộng lãnh thổ Jerusalem, và không được rời khỏi Giáo hội mà không có sự cho phép.

Lá thư trả lời của hắn cho đề nghị gia hạn thêm thời gian, để trả phần còn kại trong món tiền chuộc đã sinh trái, dường như là vậy. Rõ ràng là Sebastian biết rõ về kho báu, nếu không thì anh ta giờ đã không quay trở lại Montvichet. Anh ta quả thực đã che giấu nó khá tốt đủ để những cuộc tìm kiếm lúc đầu của De Rutger và sau đó là của những đạo hữu Templar không đem lại kết quả gì.

Sự thật rằng việc anh trai hắn đang trên đuờng tới pháo đài của đạo Cathar, trên hình thức, đã xác nhận thoả thuận giữa họ. Nhưng Sebastian đã từng làm hắn ta bất ngờ với việc đến Montchivet ngay sau khi cuộc vây hãm kết thúc, và lại tiếp tục lên đường tham gia cuộc Thập tự chinh. Một sự thận trọng giờ đây có thể sẽ sáng suốt hơn. Có lẽ hắn không hiểu rõ người đàn ông đã trở thành lãnh chúa của vùng Langlinais. Rất có khả năng những kí ức của hắn ta về Sebastian chỉ đến mức đó, chỉ là những kí ức cũ mà thôi. Anh trai hắn đã trưởng thành để chứng tỏ mức độ nguy hiểm của mình.

Một từ thì thầm vào tai một nhà quý tộc Pháp thôi cũng đã đủ để giải quyết vấn đề về đoàn tuỳ tùng của Sebastian. Tự bản thân Sebastian không thể gây nguy hiểm cho đến khi anh ta đến Montvichet. Tốt nhất là cứ để yên đã.

Điều gì xảy ra tiếp theo thì còn phụ thuộc vào ý Chúa.

* * *

“Tôi cảm thấy mình được bảo vệ như một công chúa ấy.” Nàng nói với cái lưng của Jerard.

Vị trí của nàng phía sau Jerard không phải gây sự phiền hà gì. Anh ta đã vô tình đặt hai bàn tay nàng ở thắt lưng của anh ta chứ không có ý gì nên không làm nàng cảm thấy ngượng ngùng, và chỉ giữ hai cổ tay nàng mỗi khi đi đến đoạn địa hình dốc đứng chứ không thực sự chạm vào nàng. Tuy nhiên, dù đó là một tư thế không vững chắc, nhưng từ vị trí đó nàng có thể ngắm phong cảnh, và không khí, dù nóng bức, vẫn đỡ ngột ngạt hơn là ngồi trong xe ngựa.

“Thế là sao, thưa phu nhân?”

“Riêng việc tôi khiến anh thấy bất tiện như thế này cũng đã đủ lắm rồi, vậy mà tất cả những người đang vây quanh tôi đây dường như vẫn quá thận trọng.”

“Những đoạn đường này không an toàn đâu, thưa phu nhân. Đức ngài muốn bảo vệ cô hết mức ngài có thể.”

“Tôi được bảo bọc quá kĩ đến mức tôi gần như không thở nổi đây này, Jerard.”

Không có câu trả lời nào cho lời bình luận đó, nhưng dù sao, nàng cũng chẳng mong đợi gì.

“Chúng ta đang ở đâu vậy, Jerard?”

Đoàn tàu của họ đã cập bến một làng chài vài ngày trước, và từ đó họ đã bắt đầu lên lưng ngựa, tiến sâu vào lãnh thổ nước Pháp.

“Brittany, thưa phu nhân.”

Nền giáo dục của nàng bao gồm việc học cách để trở thành một nữ chủ nhân và một học giả. Nàng chưa được sao chép nhiều bản đồ, thậm chí nàng mới duy nhất một lần được xem bản phác hoạ của nước Anh. Vì vậy, Juliana không hề biết gì về những vùng họ đã đi qua trước đó, cũng như vị trí thật của Montvichet.

Sebastian dường như đã luờng trước sẽ có chuyện xảy ra, biểu hiện qua thanh gươm mà chàng dắt bên mình. Nó đu đưa thoải mái bên hông chàng, dường như không làm chàng thấy bất tiện một chút nào. Nó lấp lánh dưới ánh sáng như thể để mời gọi sự chú ý, một một công cụ của thần chết phát sáng chói loà và không cần sự biện hộ nào.

Nàng đã định dò hỏi Sebastian về kho báu, nhưng ý định đó đã trôi tuột khỏi đầu nàng. Thay vào đó, các giác quan của nàng đã bị bắt giữ và trái tim nàng xao động. Rồi, nàng đã cố ép bản thân không nhăn mặt vì đau lòng khi nhìn thấy bàn tay của chàng.

Khóc lóc sẽ chẳng giúp ích gì.

Nàng ghim chặt ánh mắt vào chàng đang cưỡi ngựa đi phía trước họ. Chàng không đội mũ giáp. Không phải vì nóng, nàng nghi ngờ điều đó, mà bởi chàng muốn hưởng cảm giác tự do. Những người đàn ông khác có thể phàn nàn về bộ áo giáp xích, nhưng Sebastian mặc nó mà không hề ca thán. Rõ ràng, không nghi ngờ gì là nó cũng còn đỡ nặng nhọc hơn là bộ áo choàng tu sĩ mà chàng đã phải mặc trong suốt một thời gian dài.

Nàng không chịu đựng giỏi như chàng. Chiếc khăn trùm đầu bằng vải lanh của nàng là một loại mũ vải không vành đơn giản, song dải lụa buộc cằm làm trầy da nàng. Đến hết ngày thứ hai ở Pháp, nàng đã bỏ nó đi. Hai chiếc tay áo rời của cái áo lót trong thêu công phu của nàng quá nóng trong thời tiết này, vậy nên nàng đã nhờ Jerard tháo nó ra vào ngày thứ ba. Tất cả những gì còn nguyên vẹn là chiếc áo khoác không tay của nàng, nhưng nó đã bị dính đầy bụi bẩn bắn lên từ nước chạy của lũ ngựa. Nàng cảm thấy như mình bị đóng thành bánh bởi lớp bụi, thậm chí có thể nếm được cả sạn trong thức ăn và nước uống của nàng.

Vậy mà Sebastian vẫn tươi cười trong suốt cuộc hành trình.

“Chúng ta ngày càng đi nhanh hơn rồi, thưa phu nhân,” Jerard nói. “chúng ta sẽ đến Montvichet trong vòng một tuần nữa.”

Jerard đã trở thành nguồn thông tin duy nhất của nàng trong những ngày vừa qua. Trong suốt khoảng thời gian ban ngày, những người kị binh không thấy cần thiết phải trò chuyện với nàng, dù họ cũng tằn tiện lời nói vào buổi tối. Chuyến đi càng kéo dài thì Sebastian cũng ngày càng trở nên xa cách hơn. Chàng hiếm khi nói chuyện với nàng và gửi những lời nhắn thông qua Jerard. Như thể bộ áo giáp của chàng đã trở thành một thiết bị bảo vệ không đủ tin cậy, nên chàng phải dùng khoảng cách để làm tăng sự tách biệt của chàng. Những đêm tâm sự của họ có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Hoặc có lẽ chúng chỉ là những khoảnh khắc của sự áo giác, chỉ là do nàng nằm mơ thấy mà thôi.

* * *

Mỗi ngày chàng quan sát nàng ngồi sau Jerard là mỗi ngày chàng chỉ muốn cho viên quản gia của chàng một đấm. Nàng mỉm cười khi nói lời cảm ơn, hoặc trao đổi vài câu, đôi môi nàng chuyển động không phát ra tiếng. Chàng không muốn nghe những lời của nàng, không muốn biết nội dung của chúng, cũng như chất giọng dịu dàng của nàng. Không muốn nghe thấy nàng thốt ra những lời biết ơn với bất kì người đàn ông nào khác ngoài chàng.

Nàng là của ta.

Một thứ gì đó hung tợn và giận dữ dâng trào rất nhanh qua chàng. Nó quen thuộc, thèm khát và điên cuồng. Nó na ná như sự khát máu, nhu cầu cần được giết hoặc bị giết, thứ luôn gắn liền với chàng trên chiến trường.

Của ta.

Nàng không thuộc về ai khác ngoài chàng. Đôi má hồng hào của nàng là của chàng để chàng nâng niu trong lòng bàn tay, mái tóc nàng là để những ngón tay chàng vén sang một bên. Bàn chân nàng đựơc nâng đỡ, cánh tay nàng được nắm lấy bởi một người duy nhất là chàng mà thôi. Thực tế là chàng mới từng được chạm vào nàng một lần duy nhất. Quả là một trò đùa tàn nhẫn, thực tế chàng vẫn có thể cảm nhận được dấu vết của bàn tay nàng như một món quà. Cơn thịnh nộ không ngờ tới mà chàng đang cảm nhận được tháo cũi sổ lồng bởi cảnh tượng nàng tựa vào một người đàn ông khác. Một lần, nàng đã ngủ quên, má nàng dựa lên lưng Jerard. Chàng đã gần như giết chết người hộ vệ của chàng.

Trong suốt vài ngày qua, chàng quan sát nàng trở nên dễ chịu hơn khi ở bên Jerard, và với những người khác. Vòng hoa cài tóc của nàng luôn gọn gàng và được cột chặt vào buổi sáng, nhưng qua buổi tối tóc nàng chỉ buộc trong một sợi ruy băng, những lọn tóc xoăn tuột ra phủ lên má nàng. Nàng đã vén những ống tay áo lên để chúng không quá lòng thòng, và đã thôi không đội chiếc mũ không vành của nàng. Điều tệ nhất là khi nàng không tiếp tục mặc cái áo lót tay rời của nàng. Trong cái nóng này nàng có là đồ ngốc mới không tháo bỏ chúng, nhưng, thế có nghĩa là chỉ còn lại có một lớp vải ngăn cách giữa nàng và Jerard.

Chàng đã tự đánh giá mình là một người mạnh mẽ, một người tràn đầy những cảm xúc nồng nhiệt, đúng thế, nhưng cũng luôn biết kiềm chế chúng. Sự tức giận của chàng đã được giữ lại để dùng trong cuộc thập tự chinh hay trên chiến trường. Sự ham muốn của chàng được xoa dịu với một người đàn bà dễ dãi.

Chàng đã tự yêu cầu ở bản thân sự kiềm chế, sức mạnh và theo cách đó luôn có thể tuân theo những sự mong đợi thiết yếu như vậy. Thế mà, chàng đã phải tự kiềm chế mình khỏi người phụ nữ là vợ chàng. Không bao giờ được ôm nàng vào lòng, không bao giờ được hôn nàng, không bao giờ được thu lấy hơi thỏ của nàng vào phổi. Phải chứng kiến những người đàn ông khác nhận được những nụ cười của nàng và sự quý mến dù nhỏ thôi nhưng rất mực dịu dàng của nàng.

Chàng thà bị áp đảo bởi những kẻ Hồi giáo còn hơn.

Kì lạ là sẽ dễ dàng ở quanh nàng hơn khi chàng mặc chiếc áo choàng tu sĩ. Có lẽ bởi vì nó luôn sẵn sàng và liên tục nhắc chàng nhớ đến hoàn cảnh tuyệt vọng của chàng. Có nhiều lần, trong bộ áo giáp, chàng đã quên nó đi trong vài giờ, khi chàng hoàn toàn tự tin vào bản thân và những thứ khác chỉ là một sự đánh lừa.

Một thứ gì đó nhấp nháy trên sườn đồi xa xa thu hút sự chú ý của chàng. Là tia sáng mặt trời phản chiếu trên đá hay trên áo giáp của quân Templar? Ý nghĩ đó đủ để là một cú đánh thức tỉnh chàng tập trung hết sức vào nhiệm vụ trước mắt – đó là đưa họ đến Montvichet một cách an toàn. Mường tượng ra vợ chàng trong nhiều tư thế khác nhau, trần truồng trên giường chàng, sẽ không đảm bảo hoàn thành được nhiệm vụ đó. Thực ra, sẽ tốt hơn nếu chàng không nghĩ gì đến nàng nữa.

Đó là ý nghĩ được cân nhắc trong đầu chàng chỉ một khoảnh khắc trước khi chàng bị tấn công.

Dấu hiệu đầu tiên Juliana nhận thấy là có điều gì đó không ổn khi Jerard chửi thề. Anh ta nguyền rủa trôi chảy và với cảm xúc rất mãnh liệt.

“Gì vậy, Jerard?” anh ta không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ thúc ngựa chồm lên mà không hề cảnh báo trước.

Anh ta tuột khỏi yên ngựa trước khi nàng kịp thắc mắc về những hành động đó. Sau đó nàng nhìn lên phí trước và thấy Sebastian đang bị bao vây bởi những gã cũng mặc áo giáp như chàng.

Nàng úp bàn tay băng kín của nàng lên miệng.

Những người kị binh đi sau họ phóng vượt lên trước, tự động bố trí xung quanh Juliana. Không một từ nào được thốt ra, nhưng tất cả bọn họ đều di chuyển rất nhanh mà không mắc sai lầm nào vào đúng vị trí. Jerard rút gươm ra, chuyển ra đứng chắn trước con ngựa của anh ta. Thậm chí Juliana, người không hề có kinh nghiệm chiến đấu, cũng biết rằng đó là một tư thế phòng ngự. Dường như nàng được bảo vệ chắc chắn.

Những kẻ tấn công họ còn khá trẻ, cưỡi ngựa và được trang bị vũ khí đầy đủ ít nhất là ngang bằng với thanh gươm khổng lồ của Sebastian. Chúng ăn vận trang phục chiến đấu nhưng không có sự thống nhất. Không có cờ hiệu chung, không có quân phục giống nhau. Có ít nhất hai mươi tên với duy nhất Sebastian và sáu người của chàng, những người khác đã ở lại phía sau để che chắn cho nàng.

Chuyện kì lạ đang xảy ra. những kẻ bao vây Sebastian không chĩa gươm lên để tấn công chàng. Faeren quay tròn theo một cú hích làm mệnh lệnh, còn Sebastian nhào tới trước, cú đâm từ lưỡi gươm của chàng bị một thanh gươm khác đỡ lấy và chặn laị. Nhưng tất cả chỉ có thế. Không hề có cú đâm đáp trả. Bọn chúng cản chàng lại, nhưng không làm hại chàng.

Không có sự khoan dung nào với những người của họ. Họ chiến đấu rất can trường, mặc dù họ bị áp đảo về số lượng.

“Jerard, anh không trợ giúp họ sao?”

Nàng phải hét lên để được chú ý. Sự tĩnh lặng của buổi trưa đã bị xâm chiếm bởi những âm thanh của trận chiến, tiếng vang rền của thép chọi lại thép, một lời nguyền rủa, một tiếng gào thét.

“Tôi có nhiệm vụ bảo vệ cô, thưa phu nhân.” Anh ta không nhìn vào nàng khi nói, sự tập trung của anh ta dồn hết về diễn biến của cuộc chiến, cũng giống như nàng.

“Vậy hãy giải phóng cho những người còn lại quanh chúng ta đi.” Yêu cầu đó chìm nghỉm trong âm thanh của cuộc chiến, hoặc cũng có thể là Jerard đã lờ nó đi.

Con ngựa của Jerard nhảy sang một bên, vừa háo hức vì cuộc xung đột đồng thời lại bị nó làm cho khiếp sợ. Jerard vẫn giữ nguyên vị trí, định vị nơi đầu con ngựa, một tay kìm chặt dây cương một cách căng thẳng, tay kia nắm chắc thanh gươm, sẵn sàng bảo vệ cho nàng.

Năm gã tách ra khỏi nhóm đông hơn đang bao vây Sebastian và xông về phía họ. Một tên bị hạ gục bởi đội hình của những nguời cận vệ, Jerard đâm thanh gươm của anh ta vào ngực một tên khác khi hắn chúi người xuống định chém anh ta. Ba gã khác cố làm bị thương một vài người của họ, hay kéo những người khác ngã khỏi ngựa.

Không cần phải chờ đến một vài phút sau đó Juliana mới nhận ra cục diện của cuộc chiến đã thay đổi. Nàng đang ở giữa nó. Những thanh gươm vung cao, những con ngựa đang gào rống, khuôn mặt của những người đàn ông nhễ nhại mồ hôi và đỏ phừng phừng, mắt họ tràn đầy một niềm khoái cảm điên cuồng.

Nàng không thể nhắm mắt lại, chết khiếp bởi cảnh tượng máu nhỏ giọt từ một lưỡi gươm sáng loá. Một bàn tay mang giáp vung cao thanh gươm trong không khí. Nó tiến đến gần hơn. Gần hơn nữa cho đến khi nó từ từ bổ về phía nàng. Nàng nhìn nó với một sự kinh hoàng muốn bệnh và tự hỏi tại sao nàng lại phải chết theo cách như thế này, trên một con đường ở Pháp. Vì lý do gì mà nàng lại bị giết? Không có gì quan trọng hơn việc nàng chỉ đơn thuần tình cờ ở đây.

Đó là lúc nàng trông thấy chàng. Con Faeren hẳn là đã mọc thêm cánh. Chứ làm sao chàng có thể đến bên nàng nhanh như thế được? một khoảnh khắc trước, nàng đang sắp giáp mặt với cái chết, khoảnh khắc tiếp theo nàng chỉ nhìn thấy gương mặt dữ dội của chồng nàng, người mà cơn giận dữ điên cuồng đang biến chàng thành một người xa lạ tràn đầy sát khí. Khuôn mặt chàng sạm màu đồng, mắt chàng hẹp lại, một âm thanh khàn đặc thoát ra từ cổ họng chàng, một tiếng thét sinh ra từ cơn thịnh nộ hoang dại.

Chàng đã thoát ra khỏi vòng vây của những kẻ đã bao vây chàng sao? Nếu nàng không chứng kiến cách chàng chiến đấu, nàng có thể sẽ không nghĩ nó có thể xảy ra. Nhưng một vài giây sau đó nàng không còn nghi ngờ gì nữa. Với một cú vung gươm, chàng đã hạ gục gã đàn ông gần nàng nhất. Kẻ tấn công phun máu ồng ộc khi hắn ngã nhào khỏi ngựa. Rồi thanh gươm của Sebastian thọc vào lưng của kẻ tấn công đang đe doạ nàng. Hắn ở quá gần đến nỗi mũi gươm của hắn đã sượt qua áo nàng khi hắn gục ngã.

Ánh mắt của Sebastian bắt được ánh mắt nàng một cách dễ dàng khi mà mắt nàng chưa bao giờ rời khỏi chàng. Như thể trận chiến chậm lại, thời gian chững lại một cách dị thường. Lại một lần nữa, nàng có một cảm giác lạ lùng rằng họ họ trao đổi với nhau không lời. Sự lo lắng cho nhau đã được truyền qua ánh mắt, sự làm yên lòng từ mỗi người được gửi trả lại.

Sau đó nó kết thúc.

Tay Sebastian chém xuống, hết lần này đến lần khác, nụ cười của chàng hung dữ và đáng sợ. Chàng không dùng đến khiên, không đội mũ giáp, là bóng dáng ít được che chắn nhất nhưng đồng thời cũng làm người khác e sợ nhất trên con đường đã bị biễn thành bãi chiến trường. Chàng chiến đấu như một người với những kẻ mà sự thua trận của chúng là điều không tưởng. Nhưng lại hoàn toàn có thể bỏ mạng trong một buổi trưa đầy nắng trên con đường bụi bặm ở Pháp. Những gã đàn ông nằm dưới chân nàng đã chứng thực cho điều đó.

Nàng nhận ra thứ gì đó khác về bản tính của nàng trong những phút dài đó khi nàng quan sát chàng chiến đấu. Nàng lẽ ra nên cầu nguyện cho linh hồn những gã đàn ông đó hay tìm hiểu tại sao họ lại bị tấn công khi họ hề không khiêu khích ai. Nhưng trong sâu thẳm trái tim nàng, Juliana biết rằng nàng không mong ước sự xá tội cho chúng cũng như không cần thấu hiểu. Nàng muốn Sebastian chiến thắng, khuất phục chúng. Nàng muốn mỗi và mọi kẻ trong bọn chúng phải chịu sự đau đớn vì đã muốn giết chàng. Một ước muốn tội lỗi khác bị xoá bỏ khỏi linh hồn nàng. Nhưng khi cuộc chiến kết thúc, khi Sebastian ngồi đó bao quát lại cuộc tàn sát, với mái tóc chàng ẩm ướt mồ hôi, hơi thở chàng dồn dập, nàng không thể ngăn nổi mình thấy tự hào kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.