Ta cấm ngươi sống chúng với bất kì người phụ nữ nào không thuộc về ngươi. Những lời đó tràn qua nàng với sức mạnh của một lời cầu nguyện.
Nàng không nghĩ bản thân mình có đủ dũng khí. Nhưng không phải lòng can đảm đã giúp nàng bước qua khoảng sân để đến với Sebastian, mà là nhờ những lời nói của chàng với nàng trước đó. Phải chăng nàng thực sự đã được truyền dạy sự sợ hãi? Juliana, con có thể sẽ bị mù vì quá ít ánh sáng như vậy đấy. Đừng chạm vào cái cây đó, Juliana, nó sẽ cào xước da con đấy. Đừng đến gần con chó đó, Juliana. Nó sẽ cắn con mất. Giờ nàng đã nhận ra rằng những lời khuyên ngăn của các bà sơ dành cho nàng vì nàng là cô dâu của Langlinais, và như vậy là để chăm lo và bảo vệ cho nàng. Nhưng nàng đã nghe những lời của họ và biến chúng thành những nỗi sợ hãi của nàng, và luôn run rẩy trước cuộc sống.
Nàng không còn thấy e sợ nữa. Vì vậy, nàng bước lùi lại khỏi chàng, mùi vị của miệng chàng vẫn còn đọng lại trên môi nàng và nàng tươi cười.
"Nàng vừa làm gì thế, Juliana?" tiếng thì thầm của chàng quằn quại khổ sở.
Nàng nghe thấy những tiếng ồn xung quanh, những con ngựa đang bị dắt đi, những tiếng nguyền rủa nghẹt lại khi những kị binh của họ bị áp giải qua cổng với những thanh gươm chĩa vào người. Nàng không quan tâm đến những điều đó, hay sự đau nhói nơi vai nàng khi nàng bị xô đẩy khỏi Sebastian. Tất cả những gì nàng biết lúc này là họ sẽ không bị chia lìa nữa.
Thanh gươm của Gregory đâm vào da nàng, đủ đau để Juliana phải quay lại nhìn hắn ta.
Cũng bóng dáng đôi mắt giống hệt Sebastian đang gườm gườm nhìn nàng. "Cô là một người hủi và là một người đàn bà ngu xuẩn. Cô quan tâm đến anh ta nhiều đến mức ấy sao?"
"Còn anh thì quan tâm ít vậy sao?" nàng hỏi lại.
"Để cô ấy đi, Gregory," Sebastian xen vào. "Cô ấy không bị mắc bệnh hủi."
"Thậm chí nếu không phải đi chăng nữa, thì hành động của cô ta giờ cũng đã khiến cô ta lây nhiễm rồi." Gregory săm soi nàng. "Cô cố tình làm thế. Tại sao vậy?"
Sebastian di chuyển, đứng chắn giữa nàng và Gregory. "Nếu ngươi muốn Langlinais, nó là của ngươi, Gregory. Cứ lấy nó đi. Nhưng hãy thả cô ấy ra."
"Anh sẵn sàng trao lại quyền thừa kế vì sự tự do của người phụ nữ này?"
"Đúng," Sebastian nói ngắn gọn.
"Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là một bản giao kèo." Gregory ra hiệu cho một tên lính đang bước tới. Gregory nói gì đó với hắn và một lúc sau, hắn quay lại, mang theo một văn bản. Hắn đặt nó trên mặt đất trước mặt Sebastian.
"Langlinais thuộc về anh, anh trai ạ. Không phải nó sẽ mang lại cho anh điều tốt lành gì, nhưng chúng tôi là những con chiên của Chúa, Sebastian, chúng tôi luôn giữ uy tín."
Sebastian không bình luận gì với lời tuyên bố này. Đó quả là một sự nhạo báng tột bực, nhất là, khi nó lại được thốt lên tại đây, tại Montvichet.
"Tôi sẽ đốt cầu, Sebastian. Một hành động sáng suốt để giam giữ những tên hủi. Sẽ có những kẻ khác muốn giết anh nếu họ có thể."
"Và ngươi là một trong số chúng."
Một nụ cười phô ra trên môi Gregory. "Tôi không phải là Cain. Tôi không có hiềm thù nào với anh, Sebastian. Thật ra, tôi có thể cảm thấy thương hại cho số phận của anh. Tuy nhiên, tôi không sao hiểu được vì lí do gì anh lại muốn trao đổi chiếc chén thánh với một lãnh địa. Hay là anh không bận tâm gì nhiều khi biết rõ mình sắp chết."
"Langlinais sẽ được trao lại cho vợ ta, Gregory. Cô ấy sẽ được lợi từ thoả thuận này."
Giọng Sebastian dường như cố cảnh báo Juliana giữ im lặng.
"Vậy là anh vừa kiếm được một người vỡ lẽ như cha chúng ta." Gregory xem xét Juliana, nhưng không bình luận gì thêm.
Ra đến cổng, hắn ta quay lại, liếc thêm một lần nữa về phía anh trai. Trông như thể hắn muốn nói gì đó nữa, nhưng hắn ta quay đi và diễu hành qua cây cầu.
Mấy phút sau, mùi gỗ cháy tụ lại lơ lửng như một đám mây trên bầu trời Montvichet.
Theo Kinh Thánh, Cain là một trong hai người con đầu của Adam và Eva. Cain làm nghề trồng trọt. Do một lần dâng hi lễ hiến tế cho Thiên Chúa, vì Thiên Chúa vừa lòng hơn với lễ vật của người em Aben, Cain đã nổi lòng ganh ghét và đã giết Aben. Vì thế Thiên Chúa đã trừng phạt Cain vì tội ngông cuồng và hiếu sát, tạo cho Cain một dấu ấn để luôn nhắc nhở Cain về tội lỗi của mình.
Ngay khi quân Templar rút hết, Sebastian chạy về một bên sân, đẩy những cây gỗ nằm chắn trên mặt sàn đá ra. Một lối đi vuông vức lộ ra với những bậc đá dẫn thấp dần xuống một khoảng tối đen.
Chàng tự mình đi xuống lối đó, tìm kiếm một thanh bám. Nhưng không có. Chàng giang rộng cả hai cánh tay để lần theo bức tường. Những bậc thang phủ đầy rêu và chàng biết hẳn phải có một dòng suối ngầm gần đó. Nó sẽ cung cấp nước cho cái giếng phía sau nhà ăn.
Việc đi xuống khá khó khăn. Hai lần những bậc thang ngoặt xuống và dường như biến mất. Chàng lẽ ra nên nghĩ đến việc mang theo một ngọn đèn dầu hay một cây đuốc. Khi chàng đứng ở ngã ba của lối đi xuống, chàng đã chìm hoàn toàn trong bóng tối. Chàng tự nguyền rủa mình vì không lường trước mọi thứ và quay trở lên sân. Đi lên có vẻ dễ hơn là đi xuống trong bóng tối. Chàng tìm một ngọn đuốc, tỉa bớt phần tay cầm, thắp nó lên, và quay lại với bóng tối ảm đạm trong đường hầm.
Ở cuối đường, Sebastian tìm thấy thứ mà chàng mong đợi. Năm năm trước, chàng và Jerard đã thám hiểm lối vào thung lũng. Nó đã bị chặn bởi những tảng đá lớn đựơc dựng lên, khiến chàng tin rằng vì phương pháp này mà những người đạo Cạthar đã bị cạn kiệt lương thực trong pháo đài của họ.
Chàng chùi mồ hôi trên trán với mu bàn tay. Không khí ở đây có mùi hôi, sự ẩm ướt làm bóng loáng những tảng đá phía truớc chàng. Mất bao nhiêu thời gian để tạo ra một lối đi qua một đường hầm nhỉ? thời gian nháy mắt đểu cáng với chàng từ những cái bóng khi cây đuốc chập chờn. Họ đã có một nguồn cung cấp thức ăn dồi dào từ những người dân làng. Những tên lính của Gregory đã không nghĩ đến việc lấy đi những lương thực dự trữ chưa được chất lên lưng ngựa. Họ sẽ có thể sống sót trong một thời gian.
Chàng cúi xuống và cắm ngọn đuốc vào trong một khe đá hở giữa một bậc thang và bức tường, rồi lột bỏ chiếc áo choàng của người hủi ra. Chàng sẽ chỉ tập trung vào một nhiệm vụ duy nhất, đó là cứu sống Juliana.
* * *
Việc đi xuống thung lũng lẽ ra có thể thực hiện nhanh hơn. Những tù nhân không cản trở bằng những con ngựa. Con ngựa dở chứng của anh trai hắn là thứ cứng đầu nhất.
Gregory đã hỏi những tù nhân xem ai là người chịu trách nhiệm chăm sóc con vật hung bạo này và được chỉ đến người cận vệ. Hắn thả anh ta để anh ta có thể dẫn con Faeren xuống núi.
Những người hắn bắt giữ tất cả đều là đồng hương với hắn, quê nhà mà hắn đã không quay lại suốt tám năm qua. Dù không hề nhớ nhung gì, nhưng hắn vẫn không ngăn được mình tự hỏi liệu những người này có phải đã quen biết hắn từ khi hắn còn là một đứa trẻ. Phải chăng hắn đã lớn lên với một vài người trong số họ, hoặc đã từng uống say với họ? Một sự trớ trêu lạ lùng là có lẽ hắn còn thân thiết với họ hơn là đám lính mà hắn đang chỉ huy.
Hắn có thể ra lệnh giết tất cả họ ngay bây giờ, hoặc thả họ về nhà. Hắn chọn vế sau. Việc đó sẽ thu xếp cuộc phục kích của chúng với bên thứ ba, hơn là phải giải thích lý do giết hại mười ba người đàn ông vô hại. Mà rốt cuộc, họ đã thấy gì chứ? một tên hủi và người đàn bà của hắn bị giam cầm tại Montvichet. Chiếc chén thánh đã được trao lại cho những Hiệp sĩ Templar. Không điều gì khiến hắn phải thấy hổ thẹn hay bị ghét bỏ cả.
Tại khu trại, quân Templar cưỡi ngựa của chúng, nhưng vẫn áp giải những người đàn ông với những cánh tay của họ bị trói đằng trước. Tất cả ngoại trừ người hộ vệ đang dắt con ngựa có đôi mắt hung dữ Faeren. Chỉ có Sebastian mới đặt tên con ngựa của anh ta là Nỗi Kinh Hoàng, Gregory nghĩ thầm.
Chiếc rương chứa chén thánh được buộc chặt vào yên ngựa của hắn. Hắn sẽ không rời nó nửa bước cho đến khi chúng đến Courcy. Hắn đặt tay lên chiếc rương một cách kính cẩn.Kkhông chỉ có mỗi lòng trung thành khiến hắn thấy kính sợ mà chính là cảm giác đầy quyền lực mà hắn đang cảm thấy vào lúc này. Với chiến lợi phẩm này, hắn có thể thăng tiến và trở thành người đứng đầu giáo hội.
Chúng đã hành quân được hai giờ đồng hồ trước khi hắn giơ tay ra hiệu tạm dừng. Hắn dóng ngựa quay lại chỗ những người tù, những đôi vai rũ xuống. Hắn nhìn qua họ, tới ngọn núi nơi pháo đài Montvichet ngự trên đó. Chắc đã đủ xa rồi.
Hắn tự tay cắt dây trói cho họ.
"Các người được tự do. Đi về phía trước, chứ không phải quay lại Montvichet." những lời bàn tán của họ hình như đều tán thành.
Khi hắn đến chỗ người cận vệ, hắn chăm chú nhìn anh ta. "Ngươi sẽ đi tiếp? hay quay lại với anh ta?"
Người đàn ông không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm lên trên.
"Anh ta là dấu hiệu bất hạnh, ngươi biết rồi đấy."
Đó, câu bình luận đó đã gợi ra một vài phản ứng. Có sự phẫn nộ trong mắt anh ta.
"Tôi sẽ quay lại, đồ quân Templar."
"Anh trai ta có phẩm chất gì, tên cận vệ, để có thể đạt được lòng trung thành như vậy từ ngươi? Từ người đàn bà đo?" Hắn chỉ về phía ngọn núi.
Không có câu trả lời, nhưng thực ra hắn cũng không mong đợi. Gregory quay người bước đi.
"Một người đáng kính trọng."
Hắn quay lại. Ánh mắt người cận vệ sắc lẻm, không còn tập trung vào cảnh vật, mà chiếu thẳng vào hắn.
"Ngài ấy là một người vô cùng đáng kính trọng, tên Templar kia. Ngươi nên tự lấy làm may mắn khi được làm em trai của ngài."
Trong một lúc lâu, hai người đàn ông gườm gườm nhìn nhau. Tên lính Templar và người cận vệ.
"Nói lại với anh ta, tên cận vệ kia, nếu ngươi còn gặp lại được anh ta, rằng ta không hề có mặt tại Montvichet lần trước. Ta không biết gì về cuộc tấn công tàn sát họ. Nhưng nói với anh ta điều này nữa. Nếu ta có mặt lúc đó, ta vẫn sẽ thực hiện đúng nhiệm vụ của ta."
Gregory leo lên ngựa, một tay ép chặt lên cái chén như thể để đoan chắc với bản thân nó là có thật. Hắn ra hiệu cho những tên hiệp sĩ khởi hành.
Hắn không hề ngoái đầu lại nữa.