Jerard lắng nghe tiếng cười đùa của họ và giữ mắt gắn chặt xuống đất một cách chịu đựng mà không than vãn gì. Anh ta đã mắc sai lầm khi lỡ nhìn lên một lần và trông thấy lãnh chúa của anh ta đang hôn vợ ngài, và phu nhân Juliana đáp lại nồng nhiệt.
Anh ta vừa thấy ngượng nhưng cũng rất tò mò. Có một vẻ lộng lẫy trên khuôn mặt phu nhân Juliana, và một vẻ thoả mãn sâu sắc trên khuôn mặt ngài lãnh chúa đến nỗi không thể hiểu được điều gì đã làm họ phải trì hoãn chuyện đó. Anh ta đã dọn xong bữa chiều từ lâu và ngồi tựa vào một cái cây, biết rằng chỗ này là chỗ dừng chân qua đêm của họ.
Thật kì lạ khi trở về Langlinais theo cách này. Không phải trong bộ đồ tang hay nỗi thương tiếc cho số phận của ngài lãnh chúa, mà với một Sebastian đã hoàn toàn thoát khỏi bệnh tật và tương lai tươi sáng của chàng. Mặc dù có đôi lúc nụ cười của chàng còn chưa thực tươi tắn, nhưng nói chung, vị lãnh chúa của Langlinais đã hoàn toàn đổi khác. Không chỉ đơn thuần vì sự biến mất của căn bệnh đã khiến chàng như vậy, Jerard không tin điều đó lắm. Mà chính là nhờ phu nhân Juliana.
Jerard đã từng sống chung với những sự ham muốn nhiều rồi. Khi còn nhỏ, anh ta đã ngủ trong một căn phòng với hai mươi người khác. Nhiều đêm thường bị quấy rầy bởi những cuộc tâm tình của một người đàn ông với vợ anh ta, hay một người đàn bà với người tình.
Những hành động không diễn ra bí mật. Chính cha anh ta cũng vì tình dục mà biến một con điếm làm vợ. Chỉ có ở Langlinais anh ta mới có được sự riêng tư để thưởng thức những hoạt động giải trí của riêng anh ta.
Anh ta đã vui vẻ với những trò giải trí xác thịt với nhiều người đàn bà khác nhau trong suốt cuộc đời, một số sống ngay tại Langlinais. Anh ta không có được cái vẻ oai nghiêm như chủ nhân, cao ngang bằng ngài, nhưng ngực và cánh tay không rắn chắc bằng. Tuy nhiên, đôi mắt anh ta, dường như là điểm thu hút những người phụ nữ quen biết anh ta, vì chúng có một màu hoàng ngọc khá hiếm có.
Anh ta yêu thích đàn bà, như cách họ chuyển động và có mùi thơm và xinh đẹp, và có lẽ chính sự biết đánh giá đó đã giúp anh ta có được sự chú ý của họ. Những tiếng cười nho nhỏ của vị lãnh chúa của Langlinais và vợ ngài khiến anh ta nhớ đến việc anh ta đã phải chịu tình trạng chay tịnh trong cuộc hành trình này, dù không phải là một kì công khó khăn gì khi một người phải quan tâm đến sự sống còn của anh ta trước nhất. Tuy nhiên, những tiếng cười và lời chòng ghẹo nhau và cả những nụ hôn thầm kín vẫn gợi nhớ cho anh ta thứ đầy hứa hẹn anh ta khi về nhà.
Anh ta đã chứng kiến cách mà Sebastian ngắm nhìn phu nhân Juliana khi nàng không để ý, một cái nhìn dữ dội và đầy che chở không thể che dấu hoàn toàn nỗi tuyệt vọng của chàng. Giờ thì sự ham muốn đã chảy giữa họ, nhưng nó bắt nguồn từ một tình yêu tràn ngập.
Tương lai của anh ta giờ đã đảm bảo hơn bao giờ hết. Anh ta sẽ ở lại Langlinais, không phải với vị trí là một người làm thuê chính thức phục vụ cho ngài lãnh chúa, mà với tư cách là một hiệp sĩ. Một thành viên của đội ngũ những chiến binh cao quý. Anh ta chưa từng dám nghĩ đến việc được phong tuớc hiệp sĩ; xuất thân của anh ta tạo ra một sự ngăn trở ghê gớm để được kính trọng. Cũng không phải những năm tháng chiến đấu bên cạnh Sebastian trong cuộc thập tự chinh đã chứng tỏ anh ta xứng đáng với nó. Anh ta đã chiến đấu dũng mãnh như bất kì người đàn ông nào, nhưng không có được sự tinh thông hay vẻ uyển chuyển không thể tin được như ngài lãnh chúa của anh ta.
Vậy mà, Sebastian của Langlinais đã phong anh ta làm hiệp sĩ, xác nhận những nỗ lực của anh ta. Sir Jerard của Langlinais. Anh ta cười toét miệng và cố lờ đi đôi tình nhân mà anh ta phục vụ.
* * *
Chuyến đi trở về Langlinais diễn ra chậm hơn vì lí do cẩn trọng của họ. Không có toán vũ trang nào bao vây họ đột ngột chớp nhoáng. Nhưng họ không bắt chuyện với ai trong suốt cuộc hành trình, một thực tế chỉ dẫn đến sự đoan chắc của Sebastian về nguồn gốc cuộc tấn công lần đầu. Mặc dù Gregory không xác nhận, nhưng chàng đã nhận thấy rõ em trai chàng có nhúng tay vào việc sắp đặt cuộc phục kích đó. Chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì một lý do rất đơn giản: Juliana suýt nữa đã mất mạng.
Sự xuất hiện của Langlinais ở khu thung lũng giữa rừng cây bên dưới họ nhắc Sebastian nhớ tới một vấn đề mà chàng đã quên khuấy mất. Cuộc hồi hương này có thể có tính quyết định về cuộc sống của chàng sau này. Langlinais không chỉ là một quần thể kiến trúc; sự quan trọng của quê hương là ở chính những người dân. Người chủ cối xay với tính kiêu căng làm chàng bực bội, Grazide huyên thuyên luôn miệng, nhưng lại có một trái tim nhân ái và dịu dàng, ông lão Simon luôn chào đón chàng mỗi ngày. Người đầu bếp, bác thợ rèn, anh thợ thuộc da và những cậu nhóc học việc. Tất cả những con người này và cả những người khác nữa đã tạo nên quê hương chàng, lòng tốt của họ trợ giúp cho sự tồn tại của nó, sức khoẻ và mức sống của họ là sự quan tâm của chàng. Ngưòii của chàng hẳn đã đoan chắc rằng mọi việc đều tốt đẹp, rằng chàng đã thoát khỏi căn bệnh và sẽ không mang lại nguy hiểm cho họ.
Khi họ đến gần căn chòi gác cổng, chàng xuống ngựa, giơ tay đỡ Juliana. "Ở lại đây với vợ ta," chàng nói, quay sang Jerard.
"Anh định làm gì thế, Sebastian?"
"Chờ ở đây, Juliana," chàng đáp thay vì trả lời nàng.
Chàng bước về phía căn chòi gác cổng. Ông lão Simon ở đó, cặp mắt ướt đẫm của ông mở to và nhìn chằm chằm, như thể ông trông thấy một con ma. Ông lão đã từng rất bệ vệ, nhưng năm tháng đã lấy đi vóc dáng của ông và để lại một bộ da xệ xuống như một sự gợi nhớ đến chu vi của ông trước đây. Giờ khuôn mặt ông lão lắc lư khi di chuyển, đôi mắt đen chuyển thành một nỗi buồn rầu bộc lộ ra bên ngoài. Nhưng không điều gì có thể thay thế được sự thật. Ông lão Simon rất thích những đêm vui vẻ ở Langlinais, và nhất là rượu cất tại Langlinais.
Sebastian đã luôn giành một sự yêu mến cho ông lão, bất chấp sự thật là ông thường lơ là nhiệm vụ canh gác cổng. Luôn phải có những người đứng canh trên những ngọn đồi dẫn xuống thung lũng Langlinais. Vì lí do đó, Sebastian cho phép ông lão lưu lại vị trí đó, bất chấp thực tế là ông ấy thường hay ngủ ngày.
"Có ai vượt qua những cánh cổng này không, ông Simon?"
"Chỉ có những người đã từng giao dịch với Langlinais thôi, thưa Lãnh chúa."
"Không có người lạ?"
Ông lão lắc đầu, và bầu diều của ông cũng lắc lư theo.
Vậy là quân Templar đã không đến. Đó là mối lo trước nhất của chàng. Những vấn đề khác có thể sẽ khó làm dịu hơn.
Chàng bước trở lại nơi Juliana và Jerard đứng đợi. Chàng rút gươm ra trước, trao nó cho Jerard người đón lấy nó mà không thắc mắc gì. Tiếp đó chàng cởi áo choàng, rồi đến áo giáp, áo xích dài đến đùi. Chàng chỉ mặc một cái áo lót trong áo giáp mỏng bên dưới, và cả cái này chàng cũng cởi ra nốt.
"Sebastian?"
Juliana đang nhìn chàng với vẻ mặt giống hệt ông lão Simon. Tuy nhiên, Jerard gật đầu với chàng, hoàn toàn hiểu rõ. "Các kị binh Langlinais, thưa phu nhân," anh ta nói với Juliana.
"Họ hẳn đã quay về với những tin tức về tình trạng của Đức ngài."
"Và anh đang tự cởi bỏ trang phục, để chứng minh anh không còn phải chịu đau đớn nữa sao, Sebastian?"
"Em có nghĩ được cách nào hay hơn không?"
"Lời nói của anh thôi vẫn chưa đủ ư?" có một biểu hiện đặc biệt nhất trên khuôn mặt nàng. Chàng mỉm cười khi thấy màu đỏ đang lan trên má nàng, rồi lướt môi chàng lên đó, như thể để kiểm tra nhiệt độ.
"Anh không muốn có lời đồn đại nào làm phiền chúng ta trong tương lai, Juliana ạ."
"Nhưng anh cứ phải phô bày ra như thế trước tất cả phụ nữ trong lâu đài hay sao?"
Chàng bật cười, đầy vui sướng. Trong tất cả những thời điểm để biểu hiện sự ghen tuông, đây có lẽ là kì lạ nhất.
"họ nghĩ anh là người hủi mà, Juliana. Anh nghi ngờ việc đầu óc họ sẽ còn chỗ trống để chứa những ý tưởng khác."
"Vậy em cũng phải làm thế à? Vì rốt cục, em cũng đã tuyên bố mình là người hủi trước tất cả bọn họ rồi còn gì."
Chàng nhướng mày lên. "Nhưng em suýt nữa thực sự bị mắc bệnh vì anh rồi, phu nhân của anh ạ. Đó là trách nhiệm của anh ngăn chặn bất cứ lời phản bác nào."
Chàng ra hiệu cho ông lão Simon mở cổng.
Không nghi ngờ gì họ đã làm thành một đoàn diễu hành kì quặc tiến vào Langlinais. Chàng với bộ ngực trần để chứng minh với người của chàng rằng chàng không mang lại nguy hiểm hay bệnh tất cho quê hương, Jerard vừa mới được phong làm hiệp sĩ và đầy hãnh diện. Và Juliana với đôi má như một đoá anh túc rực rỡ, ánh mắt nàng gườm gườm vào đám phụ nữ họ lướt qua như thể nàng sẵn sàng thiêu cháy họ bằng mắt.
Chiếc giỏ lấy từ Montvichet nhún nhảy bên hông yên ngựa của Jerard, một sự nhắc nhở về sự nguy hiểm của chúng. Juliana sẽ nói gì khi biết bí mật thực sự của Cathar? Sau cùng đó không phải là những thánh tích. Chàng vẫn chưa quyết định được liệu có nên phá huỷ, chôn nó đi để nó sẽ không bị phơi bày giữa ánh sáng ban ngày vĩnh viễn, hay để sự hiện diện của chúng được biết đến. Tất cả những gì chàng biết đó là nó có thể chỉ là một thần thoại, nhưng nếu không phải, thì nó có lẽ là những văn bản nguy hiểm nhất trong lịch sử thế giới.