“Cô không để bất cứ thứ gì làm phiền cô, phải không, thưa phu nhân?” Jerard hỏi.
Nàng ngẩng đầu lên, hấp háy mắt vài lần, sau đó mỉm cười với vị khách của nàng. Căn gác là một nơi yên tĩnh, nhưng thậm chí vậy nàng cũng không nghe tiếng Jerard đi vào.
“Tôi là người rất cẩn thận. Những thứ như vậy sẽ thu hút sự chú ý.”
“Đó là lí do tại sao tôi đợi cho tới khi cô chuyển tay,” anh ta nói.
“Cám ơn anh. Hầu hết mọi người sẽ không chú ý đến điểm này.”
“Tôi đã trải qua nhiều năm làm một người cận vệ,” anh ta đáp lại. “Những nhiệm vụ như thế làm cho tôi có khả năng chú ý đến những thứ mà người khác bỏ qua.”
“Để bọc hậu cho lãnh chúa của anh phải không?”
Anh ta mỉm cười. “ Việc đó, và cả để đánh bóng áo giáp và khiên của ngài nữa, chỉnh lại thương, đảm bảo cho ngựa của ngài không bị khập khiễng. Một ngàn nhiệm vụ mà một người cận vệ phải thực hiện trước khi được ra lệnh. Mặt khác, hình phạt thì không thoải mái chút nào cả.”
“Anh đã bị đánh bao giờ chưa, Jerard?”
“Chủ nhân của tôi có cái nhìn còn đáng sợ hơn là một cú đánh đấy, phu nhân Juliana. Tôi gần như ước gì ngài ấy thỉnh thoảng sẽ tấn công tôi. Nó còn dễ hơn là làm ngài ấy thất vọng.”
“Tôi có một bà tu viện trưởng cũng tương tự như thế. Bà có một cách thở dài làm xuơng cốt tôi đau nhói khủng khiếp.”
Họ trao đổi một nụ cười bí ẩn.
“Phu quân của tôi là một người đàn ông vây quanh bởi những bí mật, đúng không?”
“Tôi không thể nói gì đựơc, thưa phu nhân.” Nụ cuời của anh ta chuyển thành sự bực bội cảnh báo anh sẽ không nói gì thêm nữa.
“Tôi được lệnh chuyển tới cô vài thứ, thưa phu nhân Juliana.” Anh ta trao cho nàng một cái tráp bằng bạc, một hoạ tiết tinh vi được khắc trên cái nắp tròn của nó. Nàng mở nó ra từ từ, sau đó giật mình với thứ đựng trong đó. Nó như thể Sebastian đã muốn tăng thêm sự bí ẩn của anh ta bằng việc trao cho nàng món quà kì lạ này.
Jerard nhìn xuống cái hộp đựng đầy mạt gì sắt nàng cầm trong tay. “Có thứ gì làm cô hài lòng không, thưa phu nhân?”
“Có.” Nàng nói chậm rãi. “Tôi thấy là có đấy.”
Anh ta rời căn gác, nơi mà vừa nãy, anh ta làm cho không gian nhỏ bé dường như càng chật chội hơn. Nhưng thực ra Sebastian còn cao lớn hơn. Nhưng nàng chưa từng chú ý đến việc căn phòng trông như thế nào những lần anh bước vào nó. Sự chú ý của nàng bị làm sao nhãng bởi người đàn ông đó.
Nàng ngó xuống cái tráp trên tay nàng. Nó nhỏ nhắn vừa khít trong lòng bàn tay nàng. Một món quà kì lạ. Anh ta đã nhớ đến nguyên liệu chế tạo mực của nàng. Nàng đóng cái hộp bạc lại, ép những ngón tay nàng lên nó thật chặt. Anh ta có đụng vào nó không? Phải chăng hơi ấm mà nàng cảm thấy trên lớp kim loại là từ những ngón tay của anh ta, hay là do sự nắm chặt của chính nàng?
Một cách miễn cưỡng, nàng quay lại với công việc, đặt cái hộp trong một góc, nơi nàng có thể luôn nhìn thấy nó. Nàng làm việc qua cả bữa giữa ngày, xua Grazide đi khi người hầu luống tuổi dỗ nàng đi xuống phòng ăn. Nàng quyết tâm hoàn thành chữ Q mà nàng bắt đầu từ gần một tuần trước.
Căn phòng tối dần khi làm làm việc, cho đến khi nàng nhận ra nó không phải là một đám mây che lấp mặt trời đã làm mờ đi bản viết của nàng, mà là màn đêm đã buông xuống. Nàng đặt trang giấy da sang một bên để nó có thể hong khô hoàn toàn và rót chỗ mực nàng chưa dùng hết vào một cái lọ nhỏ. Nó đã sậm màu vì được dùng quá nhiều. Hoà mực phức tạp hơn hẳn so với việc chỉ đổ một vài loại nguyên liệu vào với nhau. Đánh giá khi nào là lúc thích hợp để sử dụng nó cũng rất quan trọng. một màu mực nhạt sẽ phai rất nhanh, còn nếu quá đen thì nó sẽ thấm qua cả lớp da.
Nàng đóng cửa căn gác lại, dạo bước về phòng ngủ khi nàng nghe thấy giọng Sebastian. Tò mò, nàng thả tay khỏi cánh cửa và đi về phía cuối hành lang.
Nàng ép lòng bàn tay lên lớp gỗ bọc sắt. Những từ ngữ rỉ qua cánh cửa và thấm vào tai nàng. Chúng gợi cho nàng nhớ đến một đứa trẻ đang khóc trong bóng tối. Intellige clamoren meu. (tên một bài thánh ca thuộc thể loại Gregorian). Xin hãy thấu hiểu tiếng khóc của tôi. (một câu trong bài hát).
Nàng móc ngón cái vào chốt, đẩy cánh cửa ra. Nó bật mở trong im lặng. Vì hành lang quá tối không có một chút ánh sáng nào để làm lộ sự hiện diện của nàng.
Cánh cửa nàng mở ra là một lối vào nhà nguyện dành cho gia đình. Nàng đã phát hiện ra nó buổi sáng đầu tiên sau khi nàng đến Langlinais. Một lối đi hình vòng cung khắc gỗ dẫn đến bệ thờ, trên đó là một cửa sổ lớn tạo hình một bông hoa, những cánh hoa của nó được làm thủ công từ loại kính đục màu xanh lá cây, giờ đây có màu đen của màn đêm. Trên cái bệ thờ phủ khăn trắng là hai ngọn nến thắp sáng, nhưng không có cái cốc hay đĩa nào cả. Có những tấm trướng treo trên tường mô tả những cảnh trong kinh thánh, mặt sàn bằng đá sơn màu đỏ tía và trải một lớp cói. Nhưng bốn cái ghế dài xếp thành 2 hàng bên bệ thờ không được trang trí với những cái đệm, và cũng không có bất cứ dấu hiệu nào của sự giàu có.
Nàng di chuyển vào trong phòng, kéo cánh cửa mở hờ một nửa phía sau. Bốn cái cột có rãnh chống đỡ mái nhà, tạo thành hình vòm và oai vệ chống đỡ cho độ dốc của nó. Nàng di chuyển sang một bên, để cái cột không làm khuất tầm nhìn của nàng với bệ thờ.
Sebastian quỳ ở đó, đầu cúi xuống. Những từ ngừ của anh ta được lặp đi lặp lại. "Sustinui qui sirnul con-tristaretur, et non fuit; consolantem me quaesivi et non inveni. Intellige clamoren meutn."
Nàng chưa bao giờ nghe thấy một lời cầu nguyện tha thiết như thế. Tôi hi vọng có ai đó khóc cùng với tôi, nhưng không có ai cả. Tôi tìm kiếm một người an ủi tôi, nhưng không tìm thấy ai. Xin hãy thấu hiểu tiếng khóc của tôi.
Nàng không nên đứng đó nghe lén lời cầu nguyện của một người đàn ông. Những ý nghĩ được nói ra của một linh hồn. Hành động của nàng là một sự xâm phạm thiếu đúng đắn nhất, một sự xen ngang giữa Chúa và một con chiên. Tuy vậy, nàng không hề di chuyển trong một thời gian dài, chết đứng bởi hơi hướng của sự đau thương và nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong căn phòng.
Anh ta đang van xin điều gì?
Đôi môi nàng lặp lại những từ trong bài thánh ca Latinh mà anh ta thốt ra. Một lúc lâu sau, có một âm thanh khác, tiếng một nắm tay đấm vào lớp gỗ. Nàng nhảy dựng lên, thảng thốt. Một lời nguyền rủa, to và rõ ràng như tiếng hót chào ban mai của một con chim sẻ, vang vọng trong căn phòng biểu tượng của sự tôn nghiêm. Nàng lồng hai bàn tay lại mà đưa lên che miệng, những đốt ngón tay ép lên môi.
Một người phụ nữ dũng cảm sẽ bước đến và quỳ xuống cạnh anh ta. Người phụ nữ đó có thể thậm chí hỏi anh ta vì sao anh ta lại cầu nguyện theo cách như thế, với sự khẩn nài và sự chỉ trích được thốt ra trong cùng một hơi thở. Nàng sẽ đặt những ngón tay lên môi anh ta hoặc là quỳ bên cạnh anh ta trong một lời cầu khẩn tha thiết mong Chúa sẽ xá tội cho anh ta. Nguyền rủa là một việc rất khủng khiếp trong một nơi được dùng để thờ cúng Chúa.
Nàng có thể ao ước là một người phụ nữ dũng cảm không biết đến sợ hãi, nhưng buồn thay nàng vô cùng thất bại trong vai trò đó. Nàng bước lùi lại như thể để tự nhấn mình vào sâu trong bức tường.
Một âm thanh nhỏ thoát ra khỏi nàng. Một tiếng thở dài, hay có lẽ là lời cầu nguyện của chính nàng. Nó không đủ lớn để nghe thấy, nhất là bởi Sebastian, người đang chìm trong những lời van xin mãnh liệt của anh ta tới thiên đàng. Vậy mà, nó hẳn bị phát hiện, bởi vì anh ta đã ngừng lời. Một khoảng lặng, không hề có sự chuyển động, không từ ngữ nào được cất lên. Tất cả mọi âm thanh đơn giản là im bặt, mọi thứ ngoại trừ nhịp đập từ trái tim và hơi thở yếu ớt của nàng.
Những ngón tay nàng run rẩy ở góc miệng. Sự tĩnh lặng lớn dần lên, một phút kéo dài thành hai, sau đó là ba.
Sebastian đứng dậy. Anh ta quay người lại, chậm rãi, như thể mong là nàng đã biến mất trước khi anh ta nhìn thấy. Trong khi cử động, anh ta kéo cái mũ trùm đầu lên che kín mặt. Nhưng vẫn không kịp. Gần như là không kịp. Nàng đã nhìn thấy anh ta, rõ ràng nhờ ánh sáng từ những ngọn nến.
Một lần, nàng đã nhìn thấy một tác phẩm điêu khắc La Mã, được tìm thấy khi một người nông dân đang cày xới thửa ruộng của anh ta. Những người dân làng đã mang nó đến tu viện, hi vọng bà tu viện trưởng sẽ có thể cho họ biết liệu một thứ như vậy có giá trị hay không, hay là họ nên đập nó đi. Bức tượng, cao gần bằng người thực, tạc hình một ngưòi đàn ông trẻ không mặc gì trên ngưòi ngoại trừ một cái mũ giáp có trang trí một đôi cánh. Anh ta đứng với một chân đặt trước chân kia, một bàn tay gác lên phần hông ưỡn về phía trước, bàn tay còn lại ở sau lưng, đang nắm một vật hình cầu nhỏ. Khuôn mặt trông rất mạnh mẽ, gần như là láo xược. Đôi môi cong lên đầy đặn, chiếc mũi kiêu hãnh, vầng trán rộng. Gò má cao dốc xuống một cái cằm chẻ mềm mại và sắc nét. Đó là khuôn mặt của một người đàn ông mằc dù còn rất trẻ nhưng vẫn làm người khác e sợ trước sức mạnh của anh ta.
Một khuôn mặt không khác gì so với Sebastian của vùng Langlinais.
Nàng đã chuẩn bị cho một tình huống khác, đã nghĩ rằng anh ta không lành lặn hoặc là bị biến dạng hay có sẹo. Nàng không hề nghĩ là anh ta lại đẹp đến như thế.
Họ đứng đó nhìn nhau trong im lặng.
Anh ta đã hứa sẽ cho nàng Langlinais, nhưng anh ta cũng đem đến cho nàng sự rối loạn. Nàng bị bỏ lại với vô số những câu hỏi mà không có câu trả lời. Và giờ đây anh ta đứng trước mặt nàng không hề có sự nguỵ trang. Một bí ẩn nữa, một câu đố nữa.
“Đi ra khỏi đây, Juliana,” anh ta nói nhỏ nhẹ, giọng dịu dàng một cách lạ lùng. “Ngay lập tức.”