My Devil! Don't Go

Chương 55: Chương 55: CẠM BẪY.




Tôi mặc một cái đầm voan dài ngang đùi, bên trong là quần sọt ngắn màu trắng cho tiện di chuyển, mặc váy đầm đối với tôi mà nói là điển hình của sự tự gò bó bản thân. Tôi khoác bên ngoài một cái áo khoác jean lửng, tay dài đến khuỷu. Tôi chọn cho mình một đôi giày đế xuồng hơi cao, thêm một vài chiếc vòng. Tôi búi tóc xù cao, thả một vài sợi lòa xòa hai bên thái dương tăng phần nữ tính.

Tôi nằm dài trên giường chờ Ajita đến, mặc kệ quần áo có nhăn nhúm lại, hay tóc có bung ra. Đây đã cái vũ hội lần thứ hai rồi kể từ khi tôi bước chân vào ngôi trường này…

Lần trước thì không đi được dù tôi đã rất trông chờ, lần này tôi lại đi trong miễn cưỡng… có phải quá trớ trêu. Không lần nào tôi được dự nó cùng người tôi thích.

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ… 5h chiều… Ren đã đi đâu suốt 4 tiếng rồi…?

Từ trưa sau khi kéo tôi ra khỏi công viên, Ren đưa tôi về kí túc xá rồi biến đâu mất dạng. Có phải hắn đang rất buồn…? Tôi chẳng những không giải tỏa được cho hắn mà còn chính là nguyên nhân vụ việc. Ầy… cảm giác tội lỗi này khó chịu quá.

‘Bong… bong… bong…’ – tiếng chuông đột nhiên vang vọng khắp nơi… hay chỉ có tôi nghe thấy nó…?!

‘Cô còn không mau đến đây?! Đến dự lễ đính hôn giữ tôi và Ren này…’ _ giọng của Izumo. Là cái kiểu phép thuật kinh dị giống của ông thầy hiệu trưởng đây mà.

– Tôi không thích. – tôi nói vu vơ.

‘Phép thuật của tôi cao cấp hơn của ông thầy hói nhiều, tôi có thể trò chuyện với cô chứ không đơn thuần là nói cho cô nghe đâu.’

– Hừ, thì sao?

‘Cô không đến đây sao? Vậy tôi cho con tin này đi đời nhé.’ _ cô ta dứt câu đe dọa, trước mặt tôi hiện ra mờ mờ hình ảnh Chito ngủ trên một cái giường.

– Cô thì làm gì được cô ấy, như trứng chọi đá ý. – tôi mỉm cười. Nhưng thực chất đang rất lo… Chito không phải một cô gái yếu đuối, nhưng lại rất dễ tin người, nhỡ như cô ả này đã dùng mưu kế gì thì sao…!

‘Ngốc nghếch, đừng nghĩ tôi là một đứa con gái đơn giản. Cô đừng có hối hận vì quyết định của mình. Rè… rè… tôi cho cô mười phút để có mặt trước cổng dinh thự của tôi, địa chỉ tôi đã ghi cụ thể trong thiệp mời, hy vọng cô có thể đến. Rè… rè… Hi hi… Yuki à… tôi chờ cô.’

Cái trò chết tiệt gì thế? Tôi chạy ra khỏi kí túc, hơ… nhà của Chito ở đâu?! Ôi… tôi làm bạn cái kiểu gì thế này?! Đến cách liên lạc với cô ấy cũng không có! Ren là bạn cùng lớp với Chito, có lẽ hắn biết địa chỉ nhà cô ấy, nhưng hắn lại giận dỗi bỏ đi đâu mất rồi… trời ạ! Phải làm sao đây. Có khi nào cô ấy thực sự bị bắt đi rồi?!

Chậc… tôi đúng là vô dụng! Tôi quay lưng, hướng thẳng đến địa chỉ ghi trong tấm thiệp.



Trước mặt tôi là một… tòa lâu đài… Izumo à… Cô xinh đẹp thế, tài năng thế, lại giàu có thế, thiếu gì con trai xếp hàng đợi chờ cô, tại sao lại phải đánh mất cái giá của mình để theo đuổi Ren chứ? Là do tình yêu sao?! Tôi không tin điều đó. Con người đanh đá như cô lại biết yêu à? Quả thật không tin nổi.

Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào, dường như bữa tiệc chưa được bắt đầu. Vừa bước qua cánh cửa đó, một ông trung niên, mặc vest trang trọng bước đến trước tôi. Ông ta thực hiện vãi lễ nghi gì đó tôi chẳng hiểu gì cả, sau đó cúi nhẹ đầu:

– Mời tiểu thư đi theo tôi.

Ông ta đưa tôi đến một căn phòng nhìn sang trọng kinh khủng, rồi ông ta rời đi, nhưng bị tôi chặn lại:

– Cho tôi gặp Izumo.

– Tiểu thư của chúng tôi đang chuẩn bị, hy vọng cô có thể chờ. Mời cô ngồi ghế uống trà.

Tôi nhíu mày lết xác sang ghế sofa ngồi.

– Chito… à… cậu vẫn ổn đúng chứ…



Đã 10 phút trôi qua, cô ta vẫn ở đâu biệt tích, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra chứ!? Và… có phải Izumo đang giở trò gì đó. Tôi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài… mặt trời đã khuất hẳn, có lẽ giờ này dạ hội đã bắt đầu rồi, tôi lại làm gì thế này? Bỏ mặc Ajita ư? Trong khi đã làm Ren tổn thương…!

Tôi… tôi muốn chết!!!! Chắc chắn Izumo đã bày ra trò này! Chết tiệt mà! Đáng lý tôi nên tin tưởng hơn vào Chito, sao lại để bản thân mắc bẫy một cách dễ dàng thế chứ?

Tôi chạy ra cửa, vặn núm cửa…

– Khóa rồi! Chết tiệt! – tôi điên tiết đạp chân vào cánh cửa, nó chẳng nhúc nhích gì, tôi đập tay vào cửa – Mau mở cửa! Thả tôi ra! Nhanh lên! Thả tôi ra!

Tôi chạy sang đá vào cửa sổ, vì nó làm bằng kính nên có vẻ dễ phá hơn… tuy nhiên, kêu cái rắc là chân của tôi… hic… tôi vơ lấy cái ghế đập vào nó, cũng chẳng có phản ứng gì, ngoài cái chân ghế gãy nát. Là kính cường lực rồi…!!

Trong nhà này có vẻ dùng phép thuật không được. Giờ tôi phải làm sao đây? Bị nhốt rồi! Tôi chạy sang tiếp tục đập cửa và hét:

– Mở cửa ra! Thả tôi ra!



Lời kể của Ren.

Khi cô ấy nói với tôi câu đó, tim tôi như đứng lại, não tôi ngừng hoạt động vài giây… đi cùng với Ajita…?

Bản tính trẻ con đáng khinh của tôi lại nỗi dậy rồi… tôi không muốn Yuki ghét mình chỉ vì bản thân quá ích kỉ. Chỉ nghĩ đến cảnh cô ấy đi cạnh Ajita đã làm tôi thấy khó chịu, nhưng vì sợ nhỏ ghét mình, đành miễn cưỡng cho cô ấy đi, nhưng tại sao Yuki cứ làm vẻ mặt đó, như thể khi tôi để cô ấy đi… điều đó khiến cô ấy tổn thương?!

Rốt cuộc cô ấy muốn tôi phải làm gì? Tôi đã quá ‘cao thượng’ cho cô ấy đi cùng Ajita, nhưng chẳng lẽ cô ấy không nhận ra tôi đã khó khăn thế nào khi đưa ra quyết định đó? Còn buồn bã và “Xin lỗi”…? Xin lỗi ư…? Cô ấy có lỗi gì chứ? Chẳng phải do tôi sao? Là do tôi ích kỉ mà…

Sau khi đưa Yuki về nhà, tôi sợ mình sẽ lại trẻ con mà giữ nhỏ lại, nên ngay lập tức chạy đi. Mỗi giây ở bên Yuki, trái tim tôi lại gào thét kêu nhỏ đừng đi.

Có phải tôi đã làm quá mọi chuyện lên không? Chỉ là cùng nhau đi một tối thôi mà. Nực cười, đừng tự lừa dối bản thân nữa… điều này chỉ như tự lấy dao cứa vào mình thôi.

Tôi đến bar, tu rượu như nước, chủ yếu để hình ảnh của Yuki biến mất khỏi đầu mình, nhưng càng uống nhiều cũng chỉ thấy khó chịu… hơn nữa, còn xuất hiện thêm rất nhiều Yuki.

Hình ảnh lúc cô ấy trẻ con ăn kem, hay chững chạc lúc nấu ăn, cả hồn nhiên khi chơi với mấy chú cún… tất cả cứ hiện ra xung quanh tôi… Chết tiệt! Đến cả lúc cô ấy đang đập cửa kêu gào thả ra nữa… Hơ… cái gì thế này?

Tôi dụi mắt… Đây không phải là kí ức, mà là ai đó cố tình cho tôi thấy nó. Căn phòng này… rất quen dường như trước kia tôi đã đến một lần… trong tình trạng lơ đễnh không quan tâm. Nhưng là ở đâu chứ? Nếu hình ảnh này là thật thì Yuki đang gặp nguy hiểm rồi.

Tôi phải nhanh nhớ lại nơi này… Là ở đâu mới được…

’1 năm trước… anh đã đến đây vào một năm trước Ren à…’

– Izumo cô…? Cô… đúng rồi đó là phòng khách nhà cô. Yuki đang làm gì ở đó?

‘Thì ra anh vẫn còn nhớ giọng của em à…? Đáng yêu thế!’

– Cô đã làm gì Yuki hả?

‘Chỉ là cho cô ấy đến tham quan nhà em một lát thôi mà.’

– Cô dám động vào Yuki thì đừng trách tại sao tôi ác.

Tôi lầm bầm rồi phóng ra ngoài, nhằm khu biệt thự của cô ta mà chạy. Cô ngốc này, tôi đã khó khăn khi quyết định như thế cốt để tốt cho cô, tại sao cô thẳng tay vứt nó sang một bên chạy đi làm chuyện ngốc nghếch gì đó để bị bắt giữ như thế?

Tí tách… ồ mưa rồi… là cơn mưa đầu xuân… Hôm nay thật tồi tệ! Tôi chạy đến nhà Izumo… hình như đang có tiệc gì đó, nhiều người ăn mặc lịch sự đến phát tởm, tôi chúa ghét những nơi như vậy.

Tôi tiến thẳng vào phòng khách, tuy nhiên bị chặn lại bởi Izumo. Cô nàng khoác trên người một cái đầm dạ hội bó sát người, ngắn cũn cỡn… quyến rũ ư? Trông thật đần độn.

Tôi liếc mắt qua cô ta, rồi tiến thẳng về phía phòng khách. Thấy mình bỉ cho ăn cục lơ to chảng, nhỏ kéo tay tôi lại, ấn tôi vào tường. Vì bất ngờ nên tôi chẳng kịp làm gì.

– Ren à… anh có thể vô tình đến thế với em sao? Chẳng phải lúc trước anh không hề phản đối hôn ước giữa chúng ta sao?

– Cô cũng biết dùng hai chữ “lúc trước” còn hỏi tôi câu đó? – tôi lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt của Izumo đen lại.

– Anh muốn em giết chết cô ta à?

– Cô ấy như con gián vậy, khó giết lắm. – tôi cợt nhả, chủ yếu để giữ hòa khí giữa tôi và cô ta. Dù quen biết Izumo được 1 năm, nhưng không ít lần tôi chứng kiến cảnh cô ta tàn sát người vô tội, thường xuyên gây gỗ đánh nhau, còn rất tàn bạo. Đã nói là làm, cô ta sẵn sàng giết chết Yuki nếu tôi dám kích động cô ta. Tôi nghe thấy tiếng hắt hơi phát ra từ trong phòng khách. Chà… Yuki, cô có giác quan thứ 6 nhạy bén thật đấy vừa nhắc tới cô cô đã hắt xì.

– Nếu anh giúp em một việc, em sẽ thả Yuki ra an toàn, nếu không thì cô ta sẽ chết ngạt trong khí độc đấy. – Izumo nhướn người lên đứng sát vào tôi.

– Chuyện gì?

– Làm chồng sắp cưới của em hôm nay đi. – Izumo nói, rồi khuôn mặt ánh lên vẻ buồn bã làm tôi cứ ngỡ điều cô ta sắp nói là sự thật – Hôm nay là ngày đính hôn của em và anh đấy.

– Ca… cái gì? – tôi ngỡ ngàng, đó là lý do có nhiều người ra vào như vậy.

– Ba mẹ em đã mời tất cả bạn bè họ hàng đến, cả ba mẹ của anh nữa… – nghe tới hai nhân vật này, tay tôi nắm chặt lại, cảm giác gì đó len lỏi trong tim đột nhiên trào ra ngoài, nuốt sạch sự bình tĩnh của tôi – Nếu anh từ chối, người mất mặt sẽ là gia đình em.

– Đã biết vậy tại sao còn tổ chức buổi đính hôn này. – tôi lơ đãng nhìn ra chỗ khác.

– Em xin lỗi, em không hề biết gì cả, là do pama em đã sắp đặt, đến tận bây giờ em mới biết thì đã quá muộn rồi. Em xin lỗi đã kéo anh vào rắc rối do em gây nên… Em… em xin lỗi, nhưng em cầu xin anh giúp đỡ em lần này thôi. Nếu không ba mẹ em… thật không thể ra đường gặp mặt người khác được nữa. – cô ta nói, giọng như đang khóc.

– … – tôi cau mày suy nghĩ hồi lâu.

– Em bất đắc dĩ lắm mới phải hạ mình dùng trò đê tiện là lấy Yuki ra uy hiếp anh, nhưng bây giờ nếu anh không giúp em, em thật sự sẽ giết chết cô ấy đấy. Mất danh dự coi như mất tất cả rồi, nếu có giết chết một WW cỏn con không danh tiếng như vậy, em nghĩ chẳng có gì khác biệt cả.

– Được rồi. Tôi làm. Chỉ hôm nay thôi, sau này thì đừng có lằng nhằng. – tôi nhíu mày cắt ngang dòng suy nghĩ man rợ của Izumo, quay lưng đi trước.

– Cảm ơn anh… đồ ngây thơ à… – vì tôi đã đi được một quãng khá xa nên không thể nghe được mấy câu man rợ này. Sau này nghĩ lại thì lúc đó tôi cũng cả tin thật, sao lúc đó có thể ngây ngô tin vào lời của cô ta chứ – Nếu em không có được anh, em sẽ không để ai khác có anh cả… Hahaha… quá lắm thì giết con nhỏ đó, giết anh, và em sẽ tự sát cùng với anh thôi! Hahaha! Chỉ cần như vậy, em có thể ở bên anh mãi mãi. Ren à… anh là của em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.