My Devil! Don't Go

Chương 166: Chương 166: CHƯƠNG 166: TRUNG TÂM TỔ CHỨC G.




CHAP 166: TRUNG TÂM TỔ CHỨC G.

– Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị. Ngay tối mai chúng ta sẽ hành động.

– Được.

Sau đó, chúng tôi cứ theo kế hoạch mà làm, cả ngày hôm đó chỉ có ăn, chui vào phòng gym rồi ngủ. Sáng hôm sau, dụng cụ được đưa tới nhà.

Dụng cụ thật ra là vũ khí Ren đặt làm riêng cho phù hợp với thể trạng và tính cách đặc trưng của từng người. Chúng tôi là pháp sư, đúng vậy. Chúng tôi có phép thuật, đúng luôn. Chỉ là Ren đề phòng trước, hắn nói là những nơi như những tổ chức như thế này thường sẽ có những pháp sư đặc thù tạo không gian không dùng được phép thuật rải rác khắp nơi, khi đó chúng ta phải dùng đến tấn công vật lý để giành thắng lợi.

Hắn còn nói tôi đừng lo lắng quá, đó chỉ là kế hoạch B khi bị phát hiện thôi. Chúng tôi là đang muốn đột nhập một cách lén lút cơ mà.

Nói gì thì nói chứ tôi vẫn phải công nhận một điều, Ren nhà tôi thật rất đáng nể.

Hắn chỉ làm chủ tịch Kisuwaza được một thời gian, vậy mà có thể gầy dựng quan hệ với thật nhiều chuyên gia ở khắp các lĩnh vực như thế. Công nghệ thông tin, thực phẩm, cả vũ khí cũng quen thân được,… thật đáng sợ.

Ai mà đắc tội với Ren đúng là không biết lượng sức.

Vũ khí đóng gói trong thùng giấy đặt yên ở phòng khách tiền gia. Ren lấy dao rọc giấy bắt đầu gỡ, bâu một nùi xung quanh là cả lũ chúng tôi, tôi, Ajita, Chito và Dragon. Lần đột nhập này, Dragon cũng bon chen xin đi. Cái thân chỉ cao có một mét hai như thằng nhóc thì làm ăn thế nào.

Cơ mà… con nhỏ phép thuật lúc này lúc kia như tôi thì… vô dụng phải biết… Chỉ là… tôi không phải muốn làm gánh nặng cho mọi người, lần này xâm nhập vào nhà người ta đều do ý muốn của tôi cả, làm sao tôi có thể ở yên trong nhà chờ bọn họ đem tin về? Bon chen đi cũng được, còn hơn là để họ lo lắng cho tôi.

Ren cuối cùng cũng phân chia hết vũ khí, riêng một mình tôi lại không có gì. Tôi liền gào lên:

– Này anh! Em thì sao?

– Anh không phải là vũ khí cao cấp nhất sao? – hắn nói như đúng rồi.

– Ý anh là sao? – tôi tròn mắt vẫn ngu ngơ… trong khi Chito, Ajita cả Dragon đều đang phá lên cười.

– Em nghĩ anh yên tâm giao vũ khí cho em chắc? Em sẽ tự làm mình bị thương mất. – Ren vứt phần băng dính ban nãy rơi ra vào thùng, đóng nó lại rồi đá sang một bên – Cứ ở bên cạnh anh là được rồi. Anh sẽ bảo vệ cho em.

Cái câu “Anh sẽ bảo vệ cho em.” ấy tôi xem trên ti vi thấy rất là lãng mạn a, mà sao khi nó được thốt lên từ miệng của Ren… tôi lại có cảm giác mình bị xem thường… cảm giác này kì kì a… hơi giống giống như mình bị lừa cho vào tròng vậy.



Tối hôm đó,…

Chúng tôi đứng trước căn cứ của tổ chức.

Nó là một tòa nhà cao tầng thật lớn với kiến trúc phương tây hiện đại, ngụy trang dưới hình thức là một khách sạn năm sao, nằm trong lòng thị trấn. Chúng tôi cũng vờ là khách du lịch từ xa đến đặt phòng.

Hai phòng tổng cộng, tôi, Ren và Dragon phòng VIP ở trên tầng cao nhất, Chito và Ajita tầng hai. Chúng tôi đã lập kế hoạch sẽ tuần tự hai người tiến lên ba người tiến xuống. Tìm xem mật thất nằm ở đâu. Dù cho có bị nhân viên khách sạn phát hiện ra thì có thể viện cớ là tham quan khách sạn.

Vừa vào phòng, Ren và Dragon vứt ba lô, va li,… tất nhiên là rỗng tuếch, chạy khắp nơi tìm lục lục tìm tìm cái gì đó, hỏi ra mới biết hắn tìm camera và các thiết bị nghe lén này nọ. Nửa tiếng sau mới yên tâm thả người xuống giường, thở phào nhẹ nhõm vì không tìm thấy gì cả.

Nhưng hắn lại nhíu mày nói với tôi và Dragon, đồng thời nói vào điện thoại (cứ cho là vậy luôn đi):

– Anh cứ nghĩ khách sạn này không cho phép thường khách như chúng ta ở tầng cao nhất, như vậy thì ta còn có chút nghi vấn đối với cái tầng này, thật không ngờ… Vậy thì việc tìm mật thất sẽ khá là vất vả rồi đây. Bọn chúng đã tự tin vào khả năng giấu diếm của mình như vậy, chứng tỏ… thành phần tổ chức này rất đa dạng, có cả những tay tạo bẫy chuyên nghiệp.

– Thật sự khó đến vậy sao? – tôi lo lắng hỏi.

– Em nghĩ sao? – Ren nhướn mày nhếch môi… vẻ mặt vô cùng tự đắc… hình như câu hỏi của tôi nó là bàn đạp để hắn được nước làm tới, thể hiện ra cái vẻ ‘vô cùng tự tin vào tài năng của mình’.

– Em biết là anh giỏi. Không cần phải làm vậy. – tôi thở dài thiểu não.

– Ngoan. Em thông minh hơn rồi đấy. – Ren xoa nhẹ đầu tôi – Em quên mất chúng ta còn có Kurai sao? Anh ta không phải dạng vừa đâu.

– Vậy anh ấy cũng tham gia vào đợt này ư? – tôi hào hứng hẳn kề sát hắn.

– Ừ. Em nghĩ anh sẽ bước chân vào lòng địch khi chưa có kế hoạch cụ thể? – Ren nhún vai… đầu dây bên kia điện thoại có tiếng tằng hắng khẽ khàng… nhưng cũng vô cùng rõ ràng.

– Tất nhiên là không. Anh nói anh rất thích sự hoàn hảo. Không thể nào một người như anh lại để xảy ra sơ sót được. – tôi nhún vai đáp.

– Ngoan ngoan. Em đúng là rất hiểu ý anh. Giỏi lắm. – hắn lại xoa đầu tôi… tự nhiên bây giờ tôi thấy tôi giống thú cưng của hắn ấy… cứ ngoan với chả giỏi là thế nào!!!

– Khoan đã, nhưng nếu anh đã nhờ đến sự trợ giúp của Kurai, vậy còn kế hoạch đánh từ trên xuống, đánh từ dưới lên là như thế nào?

– Xem ra anh quá đề cao em rồi Yuki à… Thứ nhất, anh không có nhờ đến sự trợ giúp của Kurai, mà tụi này chỉ đang… ừm… trao đổi khả năng có thể giúp ích cho nhau mà thôi. – hắn nói xong nhìn phản ứng của tôi. Tôi trưng ra khuôn mặt vô cảm thì hắn khẽ tằng hắng tiếp tục – Thứ hai, em biết anh vốn thích sự hoàn hảo, nhưng lại không nghĩ đến kế hoạch đó chính là kế hoạch B, phòng ngừa trường hợp, Kurai không thể tìm ra nơi đó.

– Thì ra là vậy… – tôi gật gù đáp, xem ra tôi phải nhìn hắn bằng con mắt khác rồi… thì ra hắn rất chu đáo, rất vẹn toàn a.

Tiếng rè rè phát ra, chúng tôi tập trung tinh thần nhìn vào cái điện thoại, chất giọng quen thuộc của Kurai cất lên, bị nhiễu sóng rè rè:

– Có một luồn phép thuật rất lạ phát ra từ tầng hầm.

– Nhưng khách sạn này không có tầng hầm. – tôi như chợt nhớ ra reo lên.

– Đúng vậy, đó chính là lí do, chúng ta chuyển nghi ngờ từ tầng cao nhất đến tầng thấp nhất. Trong bếp có thang máy mini để vận chuyển thức ăn, luồn phép thuật lạ phát ra từ đó. Nhưng hình dạng nó rất kì quái, giống như là nó bị rò ra. – Kurai tiếp tục giải thích.

– Vậy thì nó chính là cổng vào trung tâm tổ chức rồi. – Chito nhè nhẹ cất giọng.

– Ừ… Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Chui xuống đó à? – tôi ngu ngu hỏi, bị Dragon búng trán một cái rõ đau.

– Cô bị ngu à? Nếu đã đặt lối ra vào ở đó, chứng tỏ căn bếp đó nó không có bình thường đâu, cô chưa tìm hiểu rõ hang địch đã xông vào, đúng là thiểu não liều mạng đấy! – nó giảng giải cho tôi một tràn. Tôi quay sang mếu máo làm nũng vói Ren.

– Em bị chửi là đúng. – hắn nói xong lạnh lùng gạt tay Dragon ra – Tìm hiểu xem dưới đó có bao nhiêu pháp sư.

Kurai im lặng một hồi, tầm chừng chín mười giây sau đã có phản ứng lại:

– Ừm… khoảng chín người, một là WW, còn lại tất cả đều là DW.

– Chín người, chúng ta có bốn DW, một WW, và một… – Ren ngập ngừng, nhìn nhìn Dragon trêu chọc – … giống khác. Khả thi không?

– Tại sao không? – tôi nhếch mép nói, cả Chito và Ajita cũng đồng thanh bên đầu dây kia, giọng đầy hứng khởi.

– Vậy tấn công thôi. Nếu họ bố trí DW ở đó, chứng tỏ khu vực đó không có cấm phép thuật. – Ren thản nhiên ra lệnh, đứng dậy khỏi ghế.

– Khoan đã, cứ đợi một chút, có thể đến khuya bọn chúng sẽ ra về bớt hoặc thay ca, tận dụng thời cơ lúc đó sẽ tránh gây náo động. Không nên bứt dây động rừng. – Kurai nhàn nhạt nói.

– Vậy chúng ta nên kiểm tra khách sạn năm sao một chút. – Ren cười cười, hắn đưa tay tắt điện thoại… tôi còn nghe loáng thoáng giọng Chito.

– Cái tên kia không được thừa nước đục thả câu nghe chưa!!

Vừa tắt điện thoại, Ren đã liếc Dragon một cái, thằng bé biết điều bĩu môi bỏ ra phòng khách.

Quên nói nhỉ, phòng VIP của nơi đây, thật sự không khác nào một căn hộ. Phòng khách, phòng bếp, có tận hai phòng ngủ và hai phòng vệ sinh,… nội thất,… trang trí vô cùng đầu tư, một hạt bụi cũng không thể lọt vào tầm mắt, cứ như lâu đài của hoàng tộc.

Ren nhanh chóng đẩy được tôi xuống giường, hắn còn tỉnh bơ nhếch môi:

– Để anh và em kiểm tra xem cái giường này có mềm như giường nhà mình hay không?

Tôi còn chưa kịp nói gì, hắn đã yên vị trên người tôi. Tôi hét lên:

– Này anh! Tụi mình đang trong hang địch… ưm… ưm…

Hắn áp môi lên môi tôi, miết miết, mút mút. Tay hắn kéo cằm tôi, tôi không có chút đề phòng mở miệng, lưỡi hắn ấm nóng lập tức xộc vào, kéo kéo đẩy đẩy lưỡi tôi đầy khiếu khích. Đầu tôi nóng ran như sắp phun khói đến nơi, tuy nhiên, cả chân tay đều mềm nhũn hết ra, thật sự không thể đẩy Ren ra được.

Ở nhà thì… tạm cho là ổn, nhưng ở đây là trong vùng của địch. Tôi có cảm giác như mình đang bị người ta dóm ngó ấy… rất là ngượng… Phải chi cái tên này cũng có chút xấu hổ đi thì tốt…

Hình như dây thần kinh vận động và ba cái tài năng khác của hắn phát triển mạnh mẽ đến lấn áp dây xí hổ bé tí rồi. Người khổ, người thiệt chỉ có tôi…

– Này cái tên kia! – tôi co giò đá Ren một cái, hắn lăn sang bên ôm bụng cười sặc sụa, bị tôi lườm cho một cái.

– Anh và em đi tắm đi. – hắn vừa cười vừa nói…

– Anh… đúng là đang hưởng thụ khách sạn năm sao thật chứ! – tôi nhìn hắn với ánh mắt dè chừng. Ren hắn nhìn tôi cười gian. Tôi vốn định bỏ chạy, hắn đã kịp thời vươn tay sang, bế thốc tôi lên.

– May là anh vô cùng chu đáo đã chuẩn bị sẵn quần áo. – Ren thì thầm vào tai tôi, hơi thở phả ra nóng hổi. Cả người tôi nóng hừng hực như sắp nổ tung, liên tục vùng vẫy.

Ren hắn vẫn còn đang đứng trên giường, tất nhiên không thể giữ thăng bằng, liền nghiêng qua nghiêng lại. Tôi hoảng hốt hét ầm lên ôm lấy hắn.

Sau khi đã yên vị dưới đất, à không, sau khi Ren đã yên vị dưới đất, còn tôi vẫn nằm trên vòng tay hắn thì hắn lại dùng giọng điệu đầy quyến rũ kia thì thầm vào tai tôi.

– Em đúng là chúa chơi dại.

– … – em và anh xem chừng dại ngang nhau thôi Ren à…

– Được rồi, đi tắm thôi. Em vào nhà tắm trước đi. – hắn thả tôi xuống, nói.

– Hả? Em cứ nghĩ anh đang đùa. – tôi trợn mắt, miệng há to đến nỗi trứng gà còn nhét vào vừa vặn a… đó là phản xạ tự nhiên của một người bình thường khi bị đẩy vào tình huống này – Anh nghĩ cái gì vậy? Rốt cuộc anh xem đây là đâu?

– Khách sạn năm sao? – Ren lên giọng hỏi, tay không ngừng lục tung cái mớ va li mà tôi cứ ngỡ là nó rỗng. Quần áo kìa… ôi trời…

– Em… thật sự nghĩ là anh chỉ… đùa… – tôi méo mặt, vô thức lùi về sau vài bước. Trong đầu không ngừng tự nhắc nhở mình… trước mặt tôi là một tên không có bình thường, hoàn toàn không bình thường, là siêu cấp bá đạo!!

– Anh đã đặt phòng VIP, hơn nữa còn là phòng đôi, không hưởng thụ chính là lãng phí, em đang bảo anh vung tiền ra cửa sổ ư? – Ren cầm trên tay một bên là quần áo của tôi, môt bên là quần áo của hắn, vô cùng bình thản nói, còn nhướn mày như thể tôi mới chính là cái người đang vô lí ở đây.

Tình huống như thế này bảo tôi phải cười hay khóc đây??!

– Vậy anh cứ tự mình mà hưởng thụ đi. Em không có cảm hứng. – tôi nuốt nước bọt nhìn hắn một cái rồi quay lưng định chạy ra phòng khách cầu cứu Dragon, không ngờ chân chưa chạy đi, eo đã bị giữ lại, vùng vằng vô ích!

Tôi bị lôi vào nhà tắm!!!!



Gần một tiếng sau,…

Tôi thở phì phò để xả giận… nhìn đi nhìn đi! Trời ơi là trời!!!

Tôi đứng trước tấm kính to của bàn trang điểm, trên người tôi khoác áo thun quần jean đơn giản, tóc quấn kín trong khăn như thổ dân, da thịt lộ ra…

Cổ tôi đầy những vết đỏ ửng, thậm chí cánh tay tôi cũng có, mu bàn tay tôi cũng có, gáy, đầu gối,… cả bàn chân tôi cũng có nốt!!

Ren!!! Anh là con sói!!

Hậm hực nhìn hắn nằm dài trên giường ưỡn ẹo đầy thích thú nhìn tôi, tôi hận không thể lấy gối chèn cho hắn tắt thở. Tiếng rè rè của Kurai vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.