My Devil! Don't Go

Chương 153: Chương 153: HỌP BÁO.




Ăn xong, Ren liền ghé vào tai tôi:

– Tụi mình đi hẹn hò đi.

– Hẹn hò á? – mắt tôi sáng rỡ.

– Ừ.

– Tất nhiên là đi! Chờ một tí em đi thay quần áo.

Tôi định chạy đi thì Ren giữ tay tôi lại, hắn đưa cho tôi một cái đầm voan màu xanh biển cực đẹp, nhìn như công chúa vậy, chính vì thế mà nó trông rất là không ăn khớp với tôi. Tôi liền từ chối khéo:

– Đi hẹn hò cần gì phải ăn mặc như thế này? Khó di chuyển chết được.

– Nhưng rất dễ cởi. – hắn nói như đúng rồi. Một câu đầy hàm súc như vậy, với khuôn mặt lạnh tanh vô cùng nghiêm túc của Ren, mới chính xác là không có ăn khớp gì với nhau.

– Anh… vừa nói gì hả?!!! – tôi bối rối, mặt đỏ lên, hét toáng.

– Haha… anh đùa chút thôi mà. Em cứ mặc đi. Anh đâu định sẽ đưa em đến một nơi tầm thường. – Ren cười xòa xoa đầu tôi như con nít.

Tôi vô cùng ngây thơ tin tưởng hắn, liền mặc nó vào, chạy sang hậu gia khoe với Chito. Ngay lập tức, tôi bị cô nàng xoay như chong chóng. Nhỏ làm tóc trang điểm cho tôi hệt một người chuyên nghiệp.

Sau khi đá tôi đến trước mặt Ren thì biểu hiện của hắn chính là vô cùng hài lòng. Tôi nhìn hắn cũng phải trố mắt ra.

Ren mặc vest màu xám khói, sơ mi đen, quần âu cũng đen nốt, mái tóc dựng ngược vô cùng cuốn hút. Ở hắn có nét vừa trẻ con vừa trưởng thành, nghe có vẻ đối lập, nhưng thật sự là chúng hoàn toàn bù đắp cho nhau ở Ren.

Tôi đơ mặt nhìn Ren một hồi, hắn mới tằng hắng một tiếng:

– Nhỏ dãi sẽ làm bay lớp trang điểm mất.

Vì vẫn còn ngơ ngác trước Ren nên câu nói của hắn từ lỗ tai bên này chạy sang lỗ tai bên kia ròi hoàn toàn thoát khỏi bộ não của tôi, khi đã bình tĩnh lại mới biết mình vừa bị mỉa mai nặng nề.

– Ren!

– Haha…



Và cái nơi không hề tầm thường mà hắn nói chính là… một cuộc họp báo.

WTF!!!!

Tôi đang là nhân vật trung tâm của một buổi họp báo. Từ khi nào tôi đã ngồi bên cạnh Ren, cái bàn trước mặt chúng tôi đặt chi chít những micro, xung quanh là những ánh đèn nhấp nháy đến điên loạn, mắt tôi không kịp thích nghi nổi đốm xanh đốm vàng. Có cả máy quay phim,…

Mặt tôi lúc này rất ngu. Dù ở đây không có gương nhưng tôi vẫn hoàn toàn khẳng định là bây giờ trông nó rất ngu. Ầy… lại một lần nữa bị hắn quay như chong chóng mà không hề hay biết. Còn tí ta tí tởn hớn ha hớn hả lon ton theo hắn như một cái đuôi.

Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì mà kéo tôi đến buổi họp báo?!!

Tôi liền quay sang lườm Ren, hắn đang nhìn chằm chằm về phía trước, bỗng chốc ớn lạnh rùng mình vì cảm nhận thấy sát khi đang tập trung vào mặt mình.

– Xin mời mọi người đặt câu hỏi.

Một giọng nói huyền bí ở đâu đó vọng tới.

Bọn người ở dưới như giọt nước tràn ly tức tốc hỏi:

– Có tin đồn cho là hai người đang là một cặp. Hai em có phản đối gì không?

– Chuyện hai chúng tôi là một cặp, chẳng phải đã có một bài báo khẳng định điều đó do chính tay tôi viết rồi sao? – cả một hội trường ồ lên. Mà cơ bản là tôi cũng ồ lên. Hắn làm cái gì sao mà tôi không biết gì hết, trong khi tôi ở cùng phòng với hắn.

Những việc hệ trọng như vậy mà hắn còn chẳng thèm nói tôi một tiếng, đã vậy, tôi lại cực kì thảm hại cũng không hề nhận ra, vậy sau này nếu hắn có ngoại tình… làm sao tôi có thể biết mình đang bị cắm sừng đây…?

Tôi lúc này thầm oán trách mình vớ phải một tên thật là… bá đạo.

Hắn viết báo ư…? Nghe quen quen… hình như lúc trước đã từng một lần đề cập tới. Thật không ngờ bài viết của hắn được đăng lên thật.

Tôi còn đang ngơ ngác mơ màng thì Ren ghét sát tay tôi nói nhỏ:

– Bài báo đó chiều nay sẽ phát hành. Món quà thứ hai của em đấy.

Tôi lại cảm động quay sang nhìn hắn ánh mắt rưng rưng. Thì ra là món quà đó!! Tôi lại rất thích!!

Một pháp sư có đời sống và sở thích nghiêng về mặt kỷ thuật như Ren không ngờ có một ngày lại vì tôi mà cầm bút lên cảm thụ nghệ thuật.

– Vậy… có phải em là vì cô bé này mới đề nghị xóa bỏ luật lệ cấm yêu giữa DW và WW hay không? – một tên khác đặt ra câu hỏi.

– Tất nhiên. Đó là phần lớn. Còn một lý do khác nhỏ hơn dẫn đến việc tôi tiến hành đề xuất xóa luật. Thật ra mà nói, từ nhỏ đến giờ tôi rất không thích việc thế giới này chia ra làm nhiều loại, mục tiêu phấn đấu của tôi chính là có thể gộp các loại pháp sư và con người trở thành một cá thể lớn, không phân biệt đối xử, không đối đầu, cũng không cấm phát triển mối quan hệ giữa mọi người với nhau. – Ren vừa dứt lời, cả hội trường rơi vào trầm mặc.

Tôi rất vô cảm nghiêng người ghé sát Ren:

– Thật sao? – tôi không tin Ren có tư tưởng lớn đến nỗi mơ ước về hòa bình thế giới.

– Không. Hoàn toàn là chém gió.

– … – ồ… ai có thể hiệu hắn bằng tôi.

Sau nửa phút trầm mặc, cả hội trường gần như vỡ òa.

Một loạt đèn nháy lại tiếp tục công kích mắt tôi.

– Vậy hai người đã đến với nhau như thế nào? Câu hỏi này có thể để em trả lời không? – ông già nào đó chỉ thằng vào mặt tôi mà hỏi.

– À… chuyện này… – tôi cơ bản là văn chương cụt lủn, cảm xúc cũng rất là cụt đầu cụt đuôi. Bảo tôi trình bày, tôi nói thế nào cho được?

– Hơn nữa, Ren lại là hôn phu của Izumo. Em có ý kiến gì về điều đó hay không? Chúng tôi đã rất ngạc nhiên khi hôm nay Ren đã giới thiệu em với tư cách là bạn gái cậu ấy. – ông ta càng nói, sắc mặt tôi càng trở nên tệ hơn.

Phải rồi, người trong cuộc thì quá rõ sự tình, vậy mà đôi khi tôi còn có suy nghĩ này thì người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào? Chính là tôi cướp chồng người khác, là một con hồ ly tinh không được dạy dỗ đàng hoàng. Là một con ả lẳng lơ…

Tôi đang hoang mang không biết phải đối phó như thế nào thì một lần nữa Ren cứu giúp tôi.

Tay hắn dưới gầm bàn thò sang nắm lấy tay tôi siế thật chặt, đồng thời cười khẩy đáp:

– Chuyện này tôi xin trả lời. Tôi và Izumo cơ bản là không có bất cứ quan hệ nào hết, kể cả trên mặt giấy tờ hay cảm xúc thực tế. Từ đầu đến cuối, người tôi yêu thương nhất chỉ có mình cô ấy.

Tôi xấu hổ cúi gằm mặt, cả người nóng lên, mà nóng nhất là những ngón tay bị hắn mâm mê dưới bàn.

– Lần trước Ren và Izumo đã tổ chức cả một buổi lễ để đính hôn, lúc đó em có cảm giác như thế nào? – lại một lần nữa, mũi dùi bị chỉa sang tôi.

– Tất nhiên là… gh… ghen ạ. – tôi bặm môi nhíu mày ra chiều khó khăn đáp. Vậy mà vừa dứt lời thì cả hội trường cười ầm lên. Cả người đang ngồi bên cạnh cũng nhìn tôi mà cười dịu dàng. Tôi có nói sai sao? Người con trai mình yêu bên cạnh người khác… ghen là sai sao?

Tôi nói gì lạ lắm à? Hoang mang lo lắng nhìn sang Ren, hắn cũng hiểu tôi đang nghĩ gì, lập tức ghé sát nói vào tai tôi:

– Biểu cảm của em ban nãy rất là dễ thương. Họ cười không phải vì em quá khác người đâu.

– … – khác người là ý gì chứ?

– Thật là đáng yêu, vậy hai người yêu nhau được bao lâu rồi?

– Khoảng một năm. – hắn không thèm đếm xỉa gì đến tôi đáp.

Hả? M… Một năm?? Rõ ràng tôi và hắn yêu nhau chính thức đâu tới một năm… Tôi khó hiểu quay sang hắn, ánh mắt lấp lánh vì tò mò lặng lẽ hỏi Ren.

Hắn nhìn thấy, nhưng cố tình bơ đi quay sang chỗ khác, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.

– Vậy ai là người đã lên tiếng yêu trước?

– Tất nhiên là tôi. Từ khi trông thấy cô ấy lần đầu tiên, tim tôi đã đập mạnh vì cô ấy. Nhưng mà cô gái của tôi vô cùng ngây thơ lại hay bối rối. Tôi phải tỏ tình đến mấy lần mới chịu đồng ý. Nghĩ lại tôi cũng rất là kiên trì. – Ren cười cười kể. Ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, khiến tôi rất là cảm động, một cơn sóng nhẹ chảy vào tim tôi… vô cùng ấm áp. Nói vậy chẳng lẽ là hắn tình yêu sét đánh với tôi?!

Bình thường Ren vốn không hay nói nhiều nhưng hôm nay lại liên tục trả lời những câu hỏi đó chẳng phải là muốn dựa vào những câu hỏi mà thủ thỉ tâm tình với tôi hay sao… Mà có lẽ hắn cũng sợ tôi vì không thể trả lời mà trở nên khó xử.

Hức… yêu ghê!!

Hắn vì tôi mà chuẩn bị nhiều thứ như thế, món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được, lại là một món quà khủng bố như vậy… thật là cảm động không thôi. Tôi sắp khóc vì hạnh phúc rồi.

Sau đó là một vài câu hỏi nữa về mối quan hệ của chúng tôi. Ren rành mạch trả lời như đã học thuộc từ trước.

Ơ này… đừng nói với tôi là hắn lại chém nhé…

– Thật đấy, anh chém cả. – hắn nghiêm túc gật đầu cái rụp khẳng định lại thắc mắc của tôi sau khi cuộc họp báo kết thúc và chúng tôi đang đi dạo trong công viên.

Này thì ảo tưởng… Yuki ơi là Yuki…

Mặt tôi đen như lọ nồi bĩu môi nhíu mày trợn mắt cau có vì hụt hẫng, cứ nghĩ những lời hắn nói là thật lòng cơ đấy! Ngốc cũng có giới hạn thôi tôi ơi! Làm ơn đừng để bị xoay mòng nữa!

Vì quá chăm chú chửi rủa bản thân mà tôi không hề nghe được vế sau của Ren. Hắn lầm bầm lẩm bẩm nhỏ xíu, nếu mà không đưa sát tai vào môi hắn thì chẳng thể nghe được:

– … Nhưng mà không phải là nói dối đâu, đồ ngốc ngây thơ.

Buổi họp báo đáng lý sẽ kết thúc tốt đẹp nếu không có sự xuất hiện của câu hỏi vô duyên sau:

– Có thể nói qua một ít về gia cảnh của em hay không? – một câu hỏi cho tôi. Tôi lúc này cả người cứng đờ. Chẳng lẽ lại nói… tôi mất hết cha mẹ từ vài trăm năm trước rồi???

– Chuyện này có vẻ không liên quan gì đến chủ đề của buổi họp báp hôm nay, xin cho qua. – Ren nhanh chóng cứu cánh tôi. Tôi lại quay sang nhìn hắn với ánh mắt tôn vinh.

Kết thúc buổi họp báo, hắn đưa tôi đến một nhà hàng vô cùng sang trọng, hắn gọi món rồi ngồi nhìn tôi. Bị hắn nhìn chằm chằm, mặt tôi đỏ lên.

Ren đột nhiên chầm chậm nói:

– Thật ra mà nói, em có thể miễn cưỡng được cho là xinh. – hắn vừa nói vừa cười nhàn nhạt.

– … – này này… không khí lãng mạn thì không chịu mà muốn nồng nặc sát khí à??

– Thật đấy. Đừng nhìn anh như vậy. – hắn nhún vai nói. Rốt cuộc câu đó là hắn khen tôi hay chê tôi thế…?!

– Thật cái đầu anh. Em không xinh em vốn rất hiểu, đừng có khẳng định lại làm gì. – tôi giận dỗi bĩu môi.

– Em thật là… anh là đang khen em xinh đấy đồ ngốc. – hắn liếm môi nói. Thà đừng nói… nói ra rồi mặt tôi cũng đỏ lên theo hắn. Ôi cái tình thế này… thật là!

– Tự… tự nhiên anh nói như vậy.

– Vì cái đầm của anh và khả năng trang điểm của Chito mà em trông rất xinh. – hắn gật gù khẳng định.

– …

Tôi thở dài, căm phẫn không thể thọc hết đống tăm trên bàn vào lỗ mũi của hắn!!!

– Món quà của anh, em thích chứ? – một hồi lâu sau hắn lại mở miệng hỏi.

Nhắc đến quà tôi lại rầu rĩ. Tôi cảm thấy rất mặc cảm tội lỗi khi mình không có quà tặng hắn a.

– Thích. Đương nhiên là em thích. Cái gì của anh em cũng thích. – tôi rầu rĩ đáp lời, thấy mặt tôi rất là không vui, hắn liền làm mặt cún.

– Anh đã nói em không cần tặng anh cái gì đâu. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi. – Ren cười khổ, thật sự hắn không có kiên nhẫn an ủi mỗi khi tôi tự trách mình.

Tôi lại bất giác thở dài. Thức ăn thơm phức dọn ra trước mặt, tạm thời gác chủ đề này qua một bên, tôi lao vào đánh chén.

Thức ăn ngon để trước mặt mà mình không thực thì quả là có lỗi với nó.

– Thật ra… có một thứ anh rất là muốn, mà em cũng dư sức cho anh, vì nó không cần phải chuẩn bị trước. – Ren đột ngột nói, khuôn mặt thấp thoáng vẻ gian tà.

– Là gì hả? – tìm được đường thoát khỏi đống tâm trạng hỗn độn, tôi cười hớn hở. Hắn thấy tôi phản ứng tích cực, tâm trạng rất tốt, trên môi hiện hữu một nụ cười, nhưng chính xác hơn là cười gian. Hắn chống tay lên bàn, cằm đặt vào lòng bàn tay, vô cùng nhàn nhã mà chầm chậm nói.

– Thì là… em đem em tặng cho anh là được rồi.

– …

Biết ngay mà… những gì từ miệng hắn thốt ra thật sự không có cái nào đường hoàng trong sáng, lúc nào cũng thật là ba chấm, lúc nào cũng khiến cho người đối diện chỉ có thể chết đứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.