My Devil! Don't Go

Chương 24: Chương 24: MỘT CHIỀU DÀI.




Hắn đang làm gì đó… trên bàn làm việc. Tôi ngồi tự kỉ với mấy tờ giấy… cụ thể là xếp hạc, thi thoảng liếc sang hắn. Hắn chăm chú quá! Nhìn… đáng yêu tợn.

Ấy! Tôi đang nghĩ cái gì thế này? Ren ơi là Ren, sao lại khiến tôi phải khổ sở thế này không biết!

– Nhìn nhiều mòn nhan sắc của tôi đấy. – hắn đột nhiên nói một câu có tính sốc óc rất cao.

– Hả? Ai thèm mà nhìn cậu?!

– Chả phải cô đang nhìn sao? – hắn không hề ngước mặt lên khỏi tờ giấy mà vẫn có thể biết được tôi đang nhìn mình. Cái tên này… thật đáng sợ a.

– Tôi đi mua thức ăn. – tôi nói rồi khoác cái áo khoác ngoài ra khỏi phòng.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy xua đi những suy nghĩ phức tạp mà mình đang vẽ ra. Trời ạ! Tôi phát điên với hắn mất! Ở gần thì bị chọc giận cho tức chết, còn xa thì nhớ… Hắn nỡ lòng nào hành hạ trái tim của tôi?!

– Yuki. – giọng ai đó quen quen… như là… Goro?

Tôi giật mình quay lại, mà mặt tỏ vẻ sợ hãi thấy rõ.

– Em định đi đâu, để anh đi cùng?

– Tôi chỉ đi mua thức ăn dưới căn tin thôi, không cần vệ sĩ. – tôi đáp vừa nhanh vừa nhỏ rồi bỏ đi trước.

Không ngờ, trốn khỏi phòng để tránh Ren lại gặp Goro. Số tôi có phải là quá nhọ rồi không?

– Em đứng lại đã.

Goro lại nói. Tôi dừng bước, một phần tôi muốn nghe anh giải thích về quá khứ của tôi, một phần lại muốn nghe anh thừa nhận đã giết gia đình tôi… Tôi đang rất mâu thuẫn.

– Chủ nhật này… em đi uống café với anh chứ? Anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện.

– Thật chứ? – tôi ngoái nhìn anh.

– Ừ. – anh nhẹ nhàng gật đầu.

– Vậy… 9 giờ sáng ở Tiffa.

– Được, hẹn gặp em sau.

Tôi quay bước đi. Anh cuối cùng đã nói ra rồi. Anh hứa là sẽ làm, nhưng tại sao dù biết anh sẽ nói, tôi vẫn cảm thấy thật nặng nề. Là do tôi sợ chăng? Biết đâu suốt 4 năm qua, tôi đã hận thù một người vô tội? Nhỡ như anh thật sự chỉ muốn tốt cho tôi?!

Năm năm trôi qua, tôi sống với mục đích trở thành một pháp sư có thể đánh thắng và giết chết được anh. Bây giờ… tôi phải làm sao? Bỗng nhiên thấy mục đích sống của mình như phù du ấy.

Tôi nhận ra là… những suy nghĩ của tôi từ nãy đến giờ… hoàn toàn hướng về Goro. Về cái giả thuyết là thật sự họ không phải bố mẹ tôi. Tôi tin tưởng anh đến thế từ khi nào?

Tôi thờ dài ngao ngán, lười nhác đi mua hai gói mì về nấu ăn. Ren thế nào cũng mắng nhiếc tôi vì cho hắn ăn uống quá giản dị. Hắn thì lúc nào cũng hải sản hay thức ăn hảo hạng… cái tên sang chảnh! Mà mặc kệ hắn vậy! Lúc nào chẳng kiếm trò cho tôi tức điên lên!

Tôi mò về tới phòng cũng đã gần tối. Bão cũng đã dịu xuống, ánh sáng mặt trời cũng bắt đầu le lói, chuẩn bị đi xuống núi.

Ren thấy tôi về, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng phản ứng gì nhiều ngoài cái liếc mắt sang như thể hắn chẳng quan tâm. Sau đó, hắn đóng tờ báo mà hắn đang… cầm ngược lại, bỏ vào phòng tắm… hình như hắn có thở ra một hơi. Có lẽ tôi tưởng tưởng thôi. Tôi nghe tiếng nước chảy, hình như hắn đang tắm! Nhưng tại sao phải chờ cho tôi về mới mò đi tắm? Tôi cũng đang muốn tắm!

Thôi thì tôi đành đi nấu mì vậy. Vừa loay hoay bật lửa, tôi vừa ngân nga hát… còn hơi nhún nhảy, thật tình là rất mất hình tượng, nhưng… vui là chính với cả chẳng ai thấy được tôi đang làm gì mà. Có một tiếng nói phát ra:

– Rè rè… các em nghe thấy rõ chứ?

Ôi god!!! Giờ tôi không quan tâm tai tôi có điếc chưa, hay nó vẫn bình thường, tôi phát ớn lạnh với cái tiếng nói đó! Ở đâu ra mà nhảy xộc vào lỗ tai tôi thế này? Ma á? Tôi nhớ trong phòng chỉ có tôi với Ren nhưng hắn đang tắm, ban nãy tôi cũng khóa cửa nẻo cẩn thận, làm sao có trộm?! Chỉ có thể là ma!

Tôi thét lên khẽ rồi chạy thẳng vào… phòng tắm mà không ngần ngại. Hắn đang cầm cái áo sơ mi chuẩn bị mặc vào, đã bị tôi ôm cứng ngắc chẳng thể nhúc nhích. (tất nhiên hắn đã xử lí xong cái quần đấy nhá!)

– Này… cô…

– Có ma Ren ơi! – tôi run run bám chặt vào Ren. Sau này nghĩ lại thì lúc đó… tôi cũng liều thật!

– Cô… mau buông… – hắn lắp bắp nói. Nói thì nói thế thôi. Hắn cũng không màng đẩy tôi ra. Nên tôi được nước làm tới, tiếp tục ôm hắn. Tôi nghe tiếng tim hắn đập mạnh thật a. Làm tim tôi vô thức cũng đập mạnh theo, mặt cũng đỏ ửng lên. Tôi tới giờ mới nhận thức được vấn đề, vội buông hắn ra, nhưng thế quái nào mà tôi trượt ngã.

Phản xạ tự nhiên của người ta khi đó sẽ là… túm cho thằng kế bên mình ngã theo. Thế là… trong cái khoảnh khắc tích tắc đó, tôi chưa kịp suy nghĩ mà để mặc cái phản xạ tự nhiên điều khiển cơ thể… đã kéo Ren ngã theo tôi… chính xác hơn là… chẳng hiểu cả hai ngã kiểu nghệ thuật gì mà tôi nằm phía trên của hắn. Mà chẳng phải tư thế lãng mạn như trong phim. Tôi nằm ngửa, hắn cũng nằm ngửa, thành ra… Ren trở thành cái giường cho tôi nằm.

Tôi bàng hoàng nhìn trần nhà, chưa biết phản ứng ra sao. Một lần nữa, cái tiếng nói quái dị ấy lại phát ra. Chẳng lẽ con ma đó theo tôi vào tận nhà tắm?

– Alo! Các em nghe rõ chứ? – tiếng đó ngày một rõ to, lại có cảm giác ngày một gần tôi hơn.

– Là thầy hiệu trưởng đấy nhỏ ngốc! Ma đâu chui ra giờ này? Nó phải chờ khi cô lên giường sẽ tới nắm chân cô sau.

– Cái gì?

– Còn không mau đứng lên?

Tôi lăn qua bên, cả cái đầu cắm xuống đất… ôi cái lỗ mũi của tôi!

Ren mạnh bạo đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng tắm, chẳng thèm nhìn qua tôi một cái nữa chứ đừng nói là đỡ tôi dậy.

– Cậu ghét tôi đến vậy à?

– Các em nghe rõ trả lời!! Mà thôi không cần đâu, các em có nói gì thầy cũng chẳng nghe được. Do hôm nay nghỉ học, nên ngày mai các em sẽ học bù cho hôm nay, tức là vừa học phần của ngày mai, vừa học phần hôm nay. Cụ thể là chiều mai các em không được về nhà, mà ở lại trường học, sau đó qua đêm tại trường, để sáng hôm kia tiếp tục học. Ok? Các em có ý kiến thầy cũng chẳng đáp ứng được đâu! Vậy nha! Tạm biệt các em, chúc mấy đứa có một buổi tối vui vẻ, và hai ngày học đầy năng lượng.

Giọng ông thầy cứ vang vang khắp phòng. Tôi cũng đã rời cái phòng tắm… ngượng ngịu chạy ra phòng ăn tiếp tục xử lí hai gói mì.

– Ông ta đang nói cái quái gì thế này?

Ren đứng bên cạnh cái tủ lạnh, mặt mày cau có, rõ là đang rất khó chịu… liệu có phải do chuyện ban nãy?

– Tôi… chuyện đó… tôi xin… lỗi.

Tôi nói lí nhí… thật là nhục nhã mà… vừa muốn hắn nghe, vừa muốn hắn cứ bơ mình như thế, còn đỡ hơn hắn lấy đó ra làm trò cười trêu tôi.

– Cô vừa nói gì? – Ren nhíu mày hỏi tôi.

– Không có gì. – tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn chưa nghe thấy.

– Ngày mai… buổi chiều sau khi học xong, tôi sẽ sang lớp tìm cô.

– Để làm gì?

– Thi… thích. – hắn nói, rồi cả khuôn mặt như tắc kè dần chuyển sang màu hồng. Hắn đang… ngượng à?

– Này. Có phải sợ sẽ nhớ tôi không? – trước cái vẻ mặt đáng yêu của Ren, tôi càng thích trêu hắn. Có lẽ giờ tôi đã hiểu tại sao hắn lại thích trêu tôi đến vậy.

– Cái… gì? – hắn trợn mắt nhìn tôi, cứ như thể tôi đã bắn trúng tim đen của hắn ấy. Ôi! Chẳng lẽ là thật? Tôi kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không giấu nổi thích thú.

– Là thật đấy à? – tôi lấy ngón tay chọt chọt vào gò má của hắn.

– Chuyện đó… Tất nhiên là…

“Phì phì…” _ cái bình nước sôi réo lên cắt ngang phút giây gây cấn. Thật là “có duyên” hết sức. Tôi mạnh tay đập cái bốp vào cái máy nấu nước cho nó im đi, quay sang đã thấy Ren lặn đi đâu mất! Tức ghê!

Nhưng mà… hắn nhớ tôi thật sao? Tim tôi đập nhanh hơn một tí, miệng tôi hơi cười một tí, tôi hạnh phúc hơn một tí…

– Ăn mì nè Ren ơi! – tôi hét lên, tay bê hai tô mì nghi ngút khói thơm lừng ra bàn.

Ai nói mì gói là bình dân? Tôi thấy nó còn ngon và cao cấp hơn cả thức ăn trong nhà hàng năm sáu sao ấy chứ.

– Giúp tôi một chút Yuki.

Hắn cần giúp á? Ngạc nhiên quá sức khi một tên kiêu ngạo như hắn nhờ giúp đỡ. Tôi chạy lên cửa phòng _ nơi phát ra tiếng nói của Ren.

Hắn đang ôm một cái thùng to khủng khiếp, bên cạnh là một cái thùng nhỏ hơn.

– Giúp tôi kéo cái thùng này vào trong phòng rồi đóng cửa lại, cứ đặt bừa ở đó, tí nữa tôi khinh nó vào.

– Gì vậy? – tôi tò mò.

– Của trường gửi. Thùng tôi đang ôm của cô, thùng đấy của tôi. Cũng chẳng biết là gì nữa.

– Ờ.



Sau khi ăn xong, tôi và hắn mở hai cái thùng khám phá bên trong. Là mấy thứ linh tinh như dụng cụ học tập, điều khiến tôi chú ý nhất chính là… đồng phục mới. Tôi ngay lập tức chạy đi thử, sau khi khoe với Ren mình trong bộ đồng phục. Hắn… bối rối đỏ mặt lắp bắp:

– Xấu… xấu xí.

Tôi đáp lại hắn bằng một nụ cười. Hắn rõ dễ thương a! Rõ ràng là thấy tôi dễ thương mà ngượng ngùng đây mà! (có một sự ảo tưởng sức mạnh ở đây!) Càng tiếp xúc, tôi càng thấy hắn có nhiều điểm thật là đáng yêu.

Tôi sau khi cười thấy mặt hắn càng đỏ hơn. Vậy tức là mức dễ thương của tôi vừa tăng cấp. Biểu hiện của hắn như vậy khác gì khen tôi chứ?

– Cám ơn. – tôi lại cười nói với hắn làm hắn khó hiểu nhìn tôi.

Tôi cười toe toét đi treo bộ đồng phục vào tủ trước ánh mắt tò mò của Ren.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.