My Devil! Don't Go

Chương 135: Chương 135: Phép Thuật Trở Lại.




– Cậu không định đi lấy lại phép thuật cho Yuki?

– Tất nhiên là có rồi. – Ren đáp khẽ.



Chúng tôi đến biệt thự nhà Ren. Ba hắn đang ngồi ở phòng khách, cầm trên tay một tờ báo, khuôn mặt không chút cảm xúc, bên cạnh là ‘mẹ’ hắn đang chậm rãi gọt vỏ quả táo đầy ân cần.

Tất nhiên là vì chúng tôi vào đây có xin phép, bấm chuông đường hoàng nên họ chẳng có vẻ gì ngạc nhiên khi cả bốn đứa chúng tôi mặt hầm hầm bước vào ngồi đối diện ông ta.

Đột nhiên ba hắn xe nát tờ báo, vứt hến vụn lên bàn rồi gào lên:

– Mày muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết làm cái gì hả thằng khốn? Muốn thể hiện cho người khác thấy tao là một ông bố ngu dốt đấu không lại thằng con trai mình sao?

– Không hề. Đừng suy bụng ta ra bụng người. Tôi không có những suy nghĩ thấp kém như vậy.

– Vậy ý đồ của mày là gì? Sớm muộn gì tao cũng phải đưa cái tập đoàn đó cho mày quản lý, vậy tại sao mày lại phải giành giật nó từ tao?

– Từ khi nào mà ông quan tâm tôi nhiều đến vậy? Lạ thật. – hắn cười nhạt.

– Mày… hôm nay đến đây làm gì? Không phải để chọc tức tao chứ?

– Tất nhiên là không. Tôi muốn thỏa thuận với ông. – Ren cười cười ngã người ra sau tựa vào lưng ghế vô cùng thoải mái.

Ajita liền nhìn Ren với ánh mắt cảnh báo cẩn thận đừng để bị lọt vào bẫy của ông ta dễ dàng quá… nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa biết rốt cuộc Ren định làm gì?

Hắn có thể cướp lấy phép thuật từ mẹ Ren để uy hiếp ông ta trả lại phép thuật cho tôi… nhưng hắn lại nói làm như vậy thật rất hèn, chẳng khác nào ông ta, nên cách này không khả thi.

Vậy rốt cuộc Ren nghĩ ra cách nào để uy hiếp hắn ta? Tôi đang rất tò mò.

– Cái chức chủ tịch tập đoàn, tôi nhường lại cho ông, chỉ cần ông trả phép thuật cho Yuki. – Ren chậm rãi nói ra câu này… cứ như thể hắn chỉ nói một câu bình thường “Đi ăn cơm thôi.” vậy.

Tôi trợn mắt đầy ngạc nhiên nhìn hắn. Ba Ren cũng giật mình khi nghe thấy câu nói này, thấy biểu hiện của tôi chứng tỏ tôi cũng không biết gì, liền nghi ngờ nói:

– Đừng nói là mày trong phút nông nổi đã nghĩ ra cái trò này.

– Ông không cần nhiều lời, chỉ việc trả lời có hay không. – Ajita lên tiếng. Chất giọng này bình thường vốn rất dịu dàng, không hiểu sao hôm nay lại trở nên lạnh lùng đến vậy.

Ông ta liếc nhìn Ajita một cái rồi im lặng suy nghĩ. Tôi cũng chìm vào dòng suy nghĩ riêng của mình.

Mẹ Ren bên cạnh bồn chồn không yên, bà ta cứ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy cái lườm của tôi thì lại im lặng, ngậm ngùi nuốt hết những gì mình muốn nói vào bụng, còn phải khóa chặt cái miệng bằng miếng táo vừa cắt xong.

Ông ta sau một hồi suy nghĩ, cũng ngẩng đầu nhìn Ren:

– Được. Tao đồng ý. Ngồi đó chờ đi, tao đi lấy phép thuật trả con bé.

Ren nhếch mép đầy kiêu ngạo. Giống như thể hắn đã biết trước chuyện này thể nào cũng xảy ra, kiểu như Ren đã có thể tiên đoán trước mọi thứ… kiểu như hắn đá biết chắc chắn mình có thể nắm trong tay phần thắng.

Phép thuật của tôi được gói trong một quả cầu thủy tinh, bên trong sáng lấp lánh như thể được bôi đầy bột huỳnh quang, có rất nhiều tia sáng nhiều màu liên tục bắn qua bắn lại như đang chiến tranh hỗn độn ấy.

– Đẹp quá.

Tôi vô thức thốt lên, lần đầu tiên tôi được chứng kiến bao quát phép thuật của một pháp sư a… Thực tế mà nói thì cả triệu pháp sư chưa chắc có thể tìm ra một người đã từng nhìn thấy phép thuật của người khác một lần trong đời.

Việc lấy đi phép thuật của người khác thật sự rất hiếm. Đây là một phép thuật cao cấp chỉ được lưu truyền trong hội đồng của đại pháp sư a, nên tất nhiên số người thấy nó cũng không quá vài chục người trên toàn thế giới.

Sau khi quả cầu được đưa vào người tôi. Cả người tôi đột nhiên tồn tại một sức sống mãnh liệt. Gánh nặng trong lòng cũng được trút bỏ. Tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều… cảm giác như vừa gặp lại đứa em gái bỏ nhà đi biệt tích được vài chục năm ấy.

Xem ra quả thật tôi không thể thiếu Ren à… xem xem nào… cả tuần không gặp hắn, tôi như người chết rồi, làm việc cũng không đâu ra đâu, còn liên tục gặp xui xẻo, dính phải những tình huống khó đỡ thật sự không biết phải giải quyết như thế nào a. Nhưng từ khi gặp lại hắn vào sáng nay, tôi thỏa nỗi nhớ đã là một chuyện tốt, phép thuật hắn cũng có thể lấy lại giúp tôi. Dù cho cái xui xẻo đó là do hắn mà có, nhưng dù sao hắn cũng đã giúp tôi giải quyết… thật không biết nên khóc hay nên cười. Nên nói Ren là khắc tinh hay là bà tiên cứu thế cho tôi đây a…?!

Sau khi tôi có được phép thuật, Chito để lại vài câu mỉa mai cho bà ‘mẹ’ Ren ức chế đến chết đi sống lại mà không thể làm gì cô nàng rồi cả bọn mới ra về.

Đến lúc ra khỏi nhà Ren thì trời đã tối. Tôi đành nghỉ làm ở Tiffa một ngày không phép, ngày mai nhờ Ren năn nỉ giúp. Với cái tinh thần mê trai tuyệt đối kia thì chắc chắn sẽ chẳng dám làm gì tôi a.

Khi trở về khách sạn thì Chito, Dragon và Ajita một phòng, tôi và Ren một phòng. Lúc nhận phòng, sắc mặt của Chito rất lạ nha… từ trắng thành đỏ, chuyển màu liên tục rất thú vị, trong khi Ajita hoàn toàn chẳng có tí nào phản ứng. Vốn lúc đầu Dragon sẽ ở phòng tôi và Ren, nhưng Chito lại một mực muốn thằng bé ở phòng cô nàng… chắc là ngại khi ngủ một mình cùng Ajita a.

Nhưng mà biểu cảm của Ajita bình tĩnh như vậy, có khi nào anh không có tí cảm xúc nào cho Chito?? Tôi bắt đầu lo lắng a. Nhưng lo lắng chưa được bao lâu thì đã bị Ren lôi tuột vào trong phòng.

– Anh tại sao lại đưa cho ông ta cái ghế chủ tịch? – tôi cau mày hỏi Ren.

– Em đến giờ vẫn chưa hiểu anh giành cái ghế đó để làm gì sao? – Ren đơ người ra một chút mới quay sang hỏi tôi.

– Làm gì?

– Yuki à… em có cần ngốc đến vậy không? – Ren đưa tay vò tóc tôi rối lên, đến mức tôi bặm môi gạt tay hắn ra, mới nói tiếp – Haha… đáng yêu chết mất!

– Gì chứ? Mau giải thích cho em! Anh thật là tốn thời gian! – tôi lấy cái gối đánh vào người hắn một cái.

– Được rồi. Dịu dàng một chút sẽ chết người hay sao? – hắn dùng một tay chặn cái gối bằng cách nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi ngã vào người hắn – Lúc đầu, anh cố giành cái ghế đó vì muốn có một chỗ đứng vững chắc đối với thế giới nói chung, hội đồng của đại pháp sư nói riêng, vậy nên anh mới tung tin cho cả thế giới biết anh đã leo lên chức chủ tịch. Vào cái ngày ở lục địa trung tâm, anh cũng đã mở một cuộc họp và đưa ra đề nghị gỡ bỏ cái luật cấm quen nhau giữa DW và WW.

– Cái gì?

– Nhưng dù sao thì họ cũng đã chấp nhận sẽ mở một cuộc họp mở rộng trên toàn thế giới. Tuy trận chiến này sẽ rất khó khăn vì cái luật này dù có biến mất thì sự kì thị của mọi người cũng khó có thể chấm dứt. Cái việc kì thị WW và DW đã ăn sâu vào tâm thức mỗi người rồi. – hắn dừng lại một chút – Nhưng mà bọn họ có vẻ rất tán thành ý kiến của anh. Chưa có bằng chứng nào cho thấy, con sinh ra từ một DW và một WW lại có gì kì lạ…

– Mà cũng chưa có bằng chứng cho thấy, con sinh ra từ một DW và một WW không có gì kì lạ… – tôi thêm vào… căn phòng rơi vào im lặng – Anh nghĩ em có bình thường không?

– Không.

– Em biết…

– Vì đối với anh, em cái gì cũng rất tốt… rất hoàn hảo, không thể bình thường được. – Ren ôm chặt tôi hơn một chút cứ như đang trấn an hay động viên tinh thần gì đó… cái thể loại động viên này cũng thật là…

– Không phải lúc đùa đâu. Em đang nghiêm túc mà. – tôi cau mày, hai tay siết chặt bàn tay hắn.

– Thật ra… em đúng là bất bình thường. Nhưng không phải theo hướng tiêu cực. – hắn nói. Thấy tôi im lặng, Ren liền nói thêm – Và… cũng nhờ việc đưa ra đề nghị này, anh mới biết được một điều. Có rất nhiều viên chức cấp cao đã nói với anh thật ra các tổ chức nghiên cứu như G có rất nhiều.

– Thật sao?

– Ừ. Họ vẫn chưa phát hiện gì kì lạ ở đứa con của hai loại pháp sư khác nhau. Họ vẫn sống một cuộc sống rất bình thường… ừm… số ít là vậy. Còn số nhiều đã… chết trong bụng mẹ.

– Vậy nếu sống thì họ sống dưới dạng gì? Một pháp sư WW, hay một pháp sư DW.

– 50:50. Không có nghiên cứu chính xác. Nhưng em đừng lo anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

– Vậy… không lẽ bốn chúng ta cứ sống ở khách sạn thế này sao? – tôi đưa ra câu hỏi, vấn đề cấp thiết nhất hiện tại.

– Ngày mai nghỉ học dọn nhà. – Ren đáp rồi đứng dậy, hắn vào phòng tắm rửa. Tôi nằm dài ra giường suy ngẫm.

Thực ra mà nói thì Ren nhà tôi quả là thông minh nha… Ở cạnh hắn mới biết,… thật ra hắn rất lười, nhưng lại sở hữu IQ hơi bị khủng, làm tôi toàn bị bắt nạt a.

Lần này cũng vậy, hắn có thể thuận lợi dùng cái danh của ông già nhà hắn, tổ chức cuộc họp rồi lại tống cái danh đó đi. Thử nghĩ một học sinh trung học lười biếng như hắn phải bỏ công bỏ sức ra quản lý cả một tập đoàn khổng lồ ư…? Tất nhiên là không có chuyện đó.

Vậy nên lần này là gì? Lợi dụng xong liền vứt bỏ, đùn hết mọi trách nhiệm lên đầu người khác, còn mình thì ung dung hưởng quyền lợi, còn được tiếng bị áp bức. Ngang nhiên biến ba Ren thành một người cha hám lợi, có mỗi cái danh cũng không chịu nhường cho đứa con trai duy nhất của mình.

Chẳng ai biết đây là một cuộc giao dịch, chỉ nghĩ đơn thuần hắn là người bị áp bức… Vừa tống được cái chức vụ phiền toái ấy đi, vừa có thể lấy lại phép thuật cho tôi mà chẳng tốn tí công sức nào, đúng là một cục đá trúng cả bầy chim di trú a. Ren à… anh thật là đỉnh quá đi nha.

Tôi cười khúc khích lăn qua lăn lại trên giường, không ngừng tự hào về hắn. Ren nhà tôi đúng là nhân vật có khả năng khiến người ta nhìn vào mà cảm thán.

Nằm một lát thì Ren từ bên trong phòng tắm bước ra. Vì không đem theo quần áo nên Ren mặc tạm áo choàng tắm của khách sạn… nhìn làn da của hắn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo cầu kì khiến tôi có chút… khó thở. Ren vẫn thường như thế, không chịu lau tóc cho khô, cứ để nước nhiễu lung tung, ướt hết vai hắn, cơ mà tóc cũng dính hết cả vào da mặt, sự tương phản màu sắc càng khiến hắn thêm hoàn mĩ a.

Dáng người hắn cao lớn rất phù hợp với bộ dạng này… ực… không khỏi khiến tôi… à… phải nuốt nước bọt. Hơn nữa a… còn nữa a… hắn vừa tắm nước nóng nha… da lập tức tiếp xúc với không khí lạnh từ điều hòa trong phòng nha… khiến gò má hắn đỏ ửng lên rất khiêu khích tôi cắn nha… Có phải hắn đang quyến rũ tôi không??

Hơn nữa có lẽ vì xa hắn lâu quá nên bây giờ chỉ cần thấy Ren cũng có cảm giác hắn đang tỏa sáng lấp lánh…? Hoặc là thần kinh tôi có vấn đề rồi…

Ren thấy tôi nhìn hắn chằm chằm đến sắp rớt cằm ra, liền cười khẩy, ơ ơ… so với Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn!! Hắn ngồi xuống giường cạnh tôi, tay hắn đặt hờ lên cổ áo:

– Thật ra thì… lâu quá không gặp… Có cần anh cho em nhìn một chút?

– C… Cái gì?

– Muốn không? – Ren tiếp tục giữ nụ cười khẩy trên môi… ách… thật là hại tim… tôi sắp chết vì tim đập quá nhanh.

– Không! Tất nhiên là không! – tôi bối rối gần như gào lên. Ren hoàn toàn thừa khả năng nhận ra sự chối bỏ bay biến đầy vụng về này của tôi a.

– Là không thể không muốn đúng chứ? – Ren nói, chất giọng rõ trêu đùa tôi.

Tôi cúi gằm mặt, vơ lấy cái gối che mặt mình lại. Tôi hận! Hận bản thân… đều phản ứng lại với mỗi tác động của Ren. Hắn chỉ mới nói vậy mà mặt tôi đỏ bừng rồi, cả người cũng nóng ran lên. Cứ ở cạnh hắn là tôi như bị sốt vậy… nhỡ một ngày nào đó não tôi bị nướng chín…

– Vậy ngày mai tụi mình về lại biệt thự?

– Ừ. – hắn gật đầu đáp, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, hắn bắt đầu lấy khăn lau tóc. Tôi liền thở dài… thế là đánh trống lãng thành công… lần đầu tiên…

– Nhắc đến biệt thự mới nhớ… – tôi bước sang giật lấy khăn trực tiếp lau tóc giúp hắn – Lần trước đi ngoại khóa về, sao anh lại đưa em về kí túc chứ không về biệt thự?

– Kí túc riêng tư hơn, anh có làm gì em cũng không sợ bị Dragon nhìn thấy.

– … – tôi lại không biết nói gì hơn… nhưng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm.

– Em thật biết cách khiêu khích anh, lại nhắc đến vấn đề đó.

Ren cười nói. Cả ngườ tôi đột nhiên xoay 180 độ nằm lên giường hồi nào không hay… mà hơn nữa là Ren đang nằm trên tôi. Hắn cười khẩy:

– Được rồi… chúng ta tiếp tục tiến hành việc lúc sáng.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.