My Devil! Don't Go

Chương 104: Chương 104: RỒNG CON BÉ NHỎ, HÃY VỀ ĐỘI ANH.




Xử xong bà chị đầm đỏ, bà ta đã được đưa về nhà ‘an toàn’. Sau khi tôi đã cảm thấy đỡ đau hơn, chúng tôi chia ra tìm những cuốn sách cổ, biết đâu được chúng có ghi chép gì đó về lời nguyền chết tiệt khó chịu này.

Thư viện trường do Ren và tôi đảm nhiệm, còn Chito và Ajita đang lục tung khu vực sách phép thuật cổ đại về lời nguyền trong thư viện của thành phố.

Thật sự… như mò kim đáy bể, bụng của tôi chốc lát lại nhói lên.

Chúng tôi liên lạc với nhau bằng một cái hộp, do Ajita thiết kế ra… khá là tiện lợi a.

– Rè… rè… tìm ra chưa? – giọng của Chito bên kia.

– Chưa. Có quá nhiều thứ… – tôi đáp lại.

– Ừm, tiếp… rè rè… tục tìm thôi.

– Uwah!! Tìm ra rồi!! Tìm ra rồi!! Có một chương nói về lời nguyền đó. – giọng của Ajita vui vẻ vang lên.

– Thật sao?



Cuốn sách đầy bụi bặm, những trang sách vàng ố, những dòng chữ cũng đã bắt đầu nhòe đi, tuy vẫn có thể đọc được chữ, nhưng rất mỏi mắt, Ajita chỉ liếc sơ đã có thể nhận ra cũng thật là thần kì a.

– Thật ra, may mắn là đây không phải một lời nguyền chết người, tuy nhiên, xui xẻo là… người bị nguyền sẽ cảm thấy rất đau đớn cho đến khi lời nguyền biến mất. – anh nói khi chúng tôi đã tụ họp đầy đủ trong một quán cafe gần trường.

– Không có cách giải lời nguyền sao? – Ren cau mày, làm sao hắn chịu được khi thấy người con gái hắn yêu thương phải chịu đau đớn trong khi bản thân không làm gì hết.

– Có hai cách. Cách thứ nhất chính là để cho người đặt lời nguyền gỡ bỏ nó, nhưng sách không đề cập đến việc làm thế nào. Cách thứ hai chính là tìm ra cây illpie (chém đấy J chém tất), đây là một loài cây dại thường mọc trong những hang đá, nơi không có ánh sáng mặt trời, tuy nhiên, nó rất hiếm. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy nó chính là ở trong khu rừng ở sau kí túc xá của trường mình. – anh dừng một chút rồi nói – Thật ra… cuốn sách này đã được viết từ rất lâu rồi, địa điểm của nó cũng rất mơ hồ, anh chỉ có thể đoán như vậy… cũng không thể biết được, liệu rằng hang đá đó đã bị lấp chưa.

– Còn nước còn tát, đi thôi. – Chito đứng dậy, quay lưng đi thẳng.

Chúng tôi chuẩn bị một số dụng cụ rồi lên đường. Tôi bị bắt phải ở nhà nhưng đã bon chen xin đi theo, cuối cùng khi gần đến khu rừng, bụng lại đau thắt… dạ dày từng cơn khó chịu khiến tôi muốn nôn.

Cả bọn phải dừng lại nghỉ chân. Cơn đau bướng bỉnh đã chấm dứt sau 30′, dường như lần này đau hơn lần trước rất nhiều. Tôi cứ tưởng mình đã ngất đi luôn rồi.

Chúng tôi cuối cùng cũng đến khu rừng, trời cũng đã quá trưa, tôi thở dài:

– Hay là… thôi đi, em đau cũng được, có chết đâu mà sợ.

– Em còn nói những lời như thế thì đừng trách anh. – Ren mạnh bạo búng vào trán tôi một cái đau điếng.

– Em mà ngốc đi là nhờ anh đấy đồ ngốc này! – tôi xoa trán nhăn nhó.

– Đi tiếp thôi, đừng có lắm trò. – Ren vò tóc tôi.

– Kia kìa… có phải một cái hang không? – Chito đột nhiên reo lên.

Tôi theo tay chỉ của cô nàng nhìn thấy một cái miệng hang, nằm khuất dưới những tán lá. Gì đây, rõ ràng đang là giữa trưa, cái hang vẫn tối hù, âm u như vậy, có khi nào ở đó… có… có ma không?

Tôi còn đang run rẩy, khuôn mặt đen thui đi khi nghe Ren nói:

– Được rồi, vào thử rồi biết.

Chúng tôi lấy đèn pin từ trong ba lô ra đi thẳng vào trong. Tối…! Tối quá!

Tôi run run đứng sát vào người Ren. Không thấy đường phía trước mà ba con người này cứ bang bang đi, chân sãi những bước dài và nhanh nhẹn. Họ không sợ lọt hố à? Ít ra cũng phải có chút gì đó lo lắng cho bản thân chứ, hay chí ít cũng là chút hoang mang?

Chỉ có mình tôi sợ thôi a…!

“Roạt” – một bóng đèn vụt qua đầu tôi. Tôi giật mình hét toáng. Ren ngay lập tức bịt miệng tôi lại, rồi túm đầu tôi ngồi xổm xuống. Vai của Chito cũng không biết từ lúc nào đã ngang với vai tôi. Bên kia, Ajita cũng đang ôm lấy người Chito thấp người xuống.

Sau đó, một loạt tiếng động đáng sợ vang lên… chúng phát ra từ trên đầu tôi… cái gì thế… nghe như tiếng… đập cánh?

Tay của Ren vẫn yên vị trên miệng tôi, cho đến khi âm thanh đó trôi xa dần và biến mất.

– Đừng sợ, chỉ là dơi thôi. – Ren xoa nhẹ đầu tôi.

Ren vừa dứt câu, còn chưa để tôi kịp hoàn hồn đã lôi tôi dậy kéo đi phăng phăng. Tôi bám dính luôn vào người hắn.

Chito đột nhiên đập cái bốp vào lưng tôi, khiến tôi giật cả mình chất giọng thất thanh của tôi lại được phóng thích.

– Hahaha… cậu thú vị thật! – Chito ôm bụng cười ngặt ngẽo.

– Hai đứa này… đừng giỡn nữa đi, chúng ta đang đi dã ngoại chắc? – Ajita hơi siết bàn tay Chito… trong đêm tối,… tôi thấy lờ mờ thế. Hai người này nắm tay nắm chân tình tứ thế từ khi nào vậy không biết?! Chậc chậc! Xong lần này, Chito chết chắc với tôi.

– Được rồi, chỉ vì em thấy mặt của Yuki căng thẳng quá thôi. Hahaha… nhìn vui quá. – Chito vẫn còn cười… tội nghiệp nhất chính là tôi.

– Hừ.

– Phía trước có gì đó phát sáng, cẩn thận, và… im lặng. – Ren nói, rồi quay lại cười khẩy nhìn tôi và Chito… rõ ràng là ám chỉ hai đứa tôi… xùy… ta chả thèm sợ nữa nhé, cũng chả thèm hét nhé.

“Roạt”

– Aaaaa!!

Thật… mất mặt… quá sức mất mặt, khi chất giọng của tôi lại một lần nữa được cất lên.

– Phì. – cả ba người còn lại, dù đang rất căng thẳng cũng phải phì cười, trong khi tôi đang xệ mặt xuống hết sức có thể.

Vùng sáng đó… đẹp lung linh.

Hang động mở dần ra, tạo thành một hốc đá lớn, ở giữa là hồ nước trong veo, quanh hồ có lối mòn nhỏ bằng đá xanh, phía trên là thạch nhũ… sở dĩ có ánh sáng, là do… đom đóm.

Khắp nơi, những ánh sáng nhỏ bé của đom đóm tụ hợp lại với nhau nhìn như những vì sao lấp lánh trên nền trời đen mỗi tối.

Chúng sáng đến nỗi tôi có thể thấy rõ… những cây dại mọc ven bờ hồ bên kia… nhiều thế này, sao lại nói chính là loài cây hiếm?!! Hiếm… ở chỗ nào cơ?

– Có phải kia không? – Chito tinh mắt nhìn thấy, quay sang hỏi Ajita.

– Có vẻ là nó. – anh chăm chú quan sát một lát rồi mỉm cười nói – Đi vòng qua đó lấy nó thôi.

Chúng tôi tất nhiên không thể vô dụng đến nỗi mỗi việc đi trên đá cũng không xong, lại trượt chân ngã xuống hồ được. Tuy nhiên, sau khi đã an toàn nắm được một nắm cây trên tay, dưới hồ xuất hiện một bóng đen ngòm.

Một con cá lớn… đúng hơn là khổng lồ trồi lên, khiến mặt nước ban nãy tĩnh lặng giờ nhấp nhô, hai đường đi ban nãy chúng tôi dùng đột nhiên nát vụn rồi chìm hẳn xuống đáy. Cả bốn đứa tôi bị kẹt trong một vùng đất nhỏ trơn ướt… phía trước là một con quái vật khổng lồ, phía sau là bức tường, không thể biết được dày bao nhiêu, phía trên đầu là vách hang.

Nguy hiểm!

– Các ngươi làm gì ở đây? – giọng con quái vật ồm ồm, đáng sợ vang vọng cả cái hang. Dơi không biết từ đâu bay đầy trên mặt hồ.

– Dịch chuyển ra ngoài. – Ren và Ajita đồng loạt thì thầm vào tai tôi và Yuki.

– Hahaha, vô ích, khi các ngươi còn trong hang này, các ngươi không thể nào sử dụng phép thuật được. – con quái vật cười khẩy đáp… chất giọng của nó lọt vào tai đúng là làm người khác phải rùng mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào con quái vật một lát rồi nói:

– Tụi này muốn lấy đi vài cây dại này.

– Để làm gì? – nó lại hỏi.

– Chữa bệnh cho ta. – tôi đáp lạnh nhạt, mắt vẫn chăm chăm về nó.

– Bệnh à…? Là lời nguyền đó sao? Haha… ngươi phải biết rằng… loài cỏ dại ấy sẽ không có ích gì nếu không được hòa trong máu của ta. – con quái vật cười cười đáp… những răng là răng lộ ra… đây đích thị là một con quái vật ăn cỏ, răng nó thẳng đều chứ không góc cạnh gai nhọn như những loài ăn thịt khác. Chí ít chúng tôi cũng biết nó không đáng sợ, không nguy hiểm đến con người.

– Máu của ngươi? Có thể cho ta một ít? – tôi hỏi nó, vẫn là vẻ mặt bình thản như cũ.

– Haha… thật thú vị, lần đầu tiên ta thấy một con người như cô.

– Hừm… cảm ơn?

– Nhà ngươi giống gì vậy?! Male or female? (vì Mi cũng không biết giống loài của con này là gì, nên cũng không biết nên dùng từ thế nào? Đành dùng luôn tiếng Anh cho nghĩa nó rộng) – Ren cau mày, nắm tay tôi kéo ra phía sau hắn… Ơ… là ghen… à? Ghen với một con chả biết là con gì này á?

– Hừm… hai người yêu nhau à? – con quái vật hỏi lại… hơ… đây là lúc nào rồi còn đứng đó tán ngẫu vậy, bụng tôi lại quặn đau rồi…

– Ờ. – hắn đáp với chất giọng lạnh te, nhưng thấp thoáng trong ánh mắt chính là sự vui sướng khi được người… à không… được sinh vật khác nhìn ra mối quan hệ của mình… như vậy chứng tỏ, tình cảm của cả hai đã sâu sắc như thế nào.

– DW và WW… cũng được cho phép rồi?! Thế giới này cũng sắp loạn rồi? Dù ta rất ủng hộ mối tình kiểu này. – con quái lại tiếp tục nói chuyện, cuối câu hơi cười thích thú.

– Ngươi cho là, DW và WW có thể yêu nhau. – Ren ngay lập tức hỏi ngược lại.

– Ừ, ta thấy việc đó rất đáng yêu, rất dễ thương. Nói chung, ta ủng hộ hai người. Cố lên.

Bây giờ đang là cái gì đây??! Là hàn thuyên tâm sự, là tâm sự mỏng tâm sự dày…???! Là cuộc trò chuyện giữa hai nhân vật tầm cỡ… Tôi ngày càng không hiểu được chủ đề đang lạc đi đâu mất.

Tôi không có hứng thú nghe, tôi đưa tay ôm bụng, cảm giác giống như có một cái gì đó đập vào, bên cạnh đó còn chèn ép ngũ tạng, khiến tôi đau đến đứng không vững, cắn chặt môi dưới đến khi nó rướm máu, cuối cùng chịu không nỗi phải bật ra những tiếng rên rỉ.

– Yuki! Yuki, cậu có sao không? – Chito hét lên. Ba người họ xông đến đứng quanh tôi.

– Cho ta ít máu của ngươi. – Ren ngay lập tức thay đổi sắc mặt lạnh lẽo vô cùng – Dù ta cũng rất thích ngươi, nhưng đây là chuyện bắt buộc, vì ta thích Yuki hơn ngươi.

– Máu của ta? Sao lại căng thẳng vậy…? Ta đâu nói ta sẽ không cho, ta xuất hiện chính là để cho các ngươi một ít máu.

– Ta có thể tin ngươi?

– Hại các ngươi ta được gì?

– Được, nếu ngươi giúp Yuki, ta sẽ rất công bằng ban cho ngươi một phần thưởng, ngươi thích gì ta sẽ làm đó. Ta không phải dạng người thích lợi dụng lòng tốt. – Ren tiếp tục nói, giọng đều đều.

– Haha… quả thật ta không nhìn nhầm người. Ta từ trước đến nay không yêu cầu gì người khác làm cho mình nhưng… – nói đoạn, con quái vật tự cắn vào tay mình, bóp chặt cành cây trong tay rồi xoa nó vào bụng tôi, cảm giác bàn tay lạnh ngắt của nó chạm vào mình, nhất là vùng bụng, cả người tôi run lên, nóng hừng hực, trái ngược với thân nhiệt của nó – vì ngươi đã nói vậy… thật ra, ta luôn muốn được ra ngoài thế giới trên bờ.

Cơn đau giảm nhanh, tuyệt thật, khuôn mặt tôi giãn ra, ba người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Ren quay sang con quái vật, đột nhiên thấy nó thật là dễ thương:

– Được rồi, cô ấy đã hoàn toàn ổn chưa?

– Ừ, lời nguyền biến mất rồi.

– Ta tin ngươi.

Cơn đau chấm dứt hẳn, những vệt đen vằn vện đáng sợ trên bụng tôi cũng không còn nữa. Chito nhẹ nhàng lấy ít nước dưới hồ rửa đi vết máu cùng với xác cây trên bụng tôi.

Ren và Ajita quay đi chỗ khác. Ren khẽ tằng hắng, mỉm cười với con quái vật:

– Được rồi, làm sao để đưa ngươi ra ngoài?

– Ngươi… giúp ta thật ư? – ánh mắt… nó long lanh, đến bây giờ, tôi vẫn chưa xác định được rốt cuộc nó là male hay female hoặc việc nó là con gì.

– Tất nhiên, tại sao ngươi cứ mãi hỏi đi hỏi lại một câu vậy? Có cách nào khiến ngươi có thể ra ngoài? – hắn nhíu mày đáp.

– Thật ra… ta vốn có thể tự mình ra ngoài, nhưng không biết có thể đi đâu về đâu, nên ta mới tự nhốt mình ở đây. Các ngươi… sẽ để ta đi cùng các người không? – con quái vật lặng lẽ đáp, dù không thấy rõ mặt nó nằm ở đâu, nhưng hình như có hơi ngượng ngùng. Rõ thú vị a.

– Hừm… có một… thứ như ngươi… giữ lại để canh nhà cũng không tồi. – Ren kiêu ngạo nhếch mép nói… rõ ràng rất thích… thứ này… cứ làm ra vẻ ta đây chẳng cần.

– Thứ gì là thứ gì chứ? Ta là rồng đấy nhé… à… mà… đúng hơn là dị long… ngươi không nên chọc cho ta tức điên lên.

– Haha… mau rút nước cho ta đi. Rồng con. – Ren cười nhạt, khuôn mặt lúc này thật sự khiến người ta muốn đập cho mấy phát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.