My Devil! Don't Go

Chương 163: Chương 163: TOKIO…




Tôi nói không lại hắn ta nữa, thì mặc kệ, quay lưng bước đi, đi được một lát tôi rẻ cua, dùng thuật dịch chuyển đi mất, nhưng vì nãy giờ rẽ rẽ chạy chạy, tôi còn chả biết mình đang ở đâu, chỉ tạm dịch chuyển đi một khoảng để hắn ta mất dấu mới lần là mò đường.

Cái số của tôi tại sao nó lại nhọ đến mức này?!!

Có ai đời lớn tồng ngồng thế này mà nội trong một năm tôi đã đi lạc ba bốn lần. Lần vì say, lần vì ngu, lần này thì vì cái gì đây…

Tôi nhìn quanh… ồ… tòa nhà này thiết kế đẹp ghê, ồ… con đường này nhiều cây ghê… tất cả đều thật mới lạ.

Hắc tuyến nổi đầy trán.

Dù đã ở thị trấn này gần một năm rồi, tôi vẫn không thể rõ hết đường đi, thật thảm hại.

Đã mười giờ tối, con đường này vắng tanh, muốn hỏi đường cũng không được, tôi trông chờ vào bản thân, hy vọng sẽ về được đến nhà bằng niềm tin.

Tiếng gió rít qua tai tôi… khiến người ta hoang mang hoảng sợ. Nhìn con đường tối mù vắng vẻ, đột nhiên tôi lại thấy sợ ma… cái căn bệnh nan y này…

Tôi run run chạy vụt đi, chạy càng nhanh càng tốt, hướng thẳng về nơi có ánh sáng mà chạy. Một luồng gió lạnh kéo đến khiến tôi nổi hết da gà, tóc gáy cũng dựng ngược lên hết trơn.

Đột nhiên có một bàn tay vỗ vai tôi. Tôi giật mình hét lớn, đồng thời co chân đá về phía sau theo phản xạ tự nhiên, người đó hự một tiếng rồi ngã ra đất.

Đá xong tôi chạy thêm một khúc nữa mới quay đầu nhìn, lại hét lớn khi không thể thấy rõ mặt mũi người đối diện, người đó đen thui như đít nồi ý.

– Maaaaa!!! Aaaaaa!!

Tôi lại hét lên rồi chạy đi, nhưng vừa quay lưng đã tông trúng một người nữa.

Tôi té ngửa… đầu óc choáng váng, quay vòng hết cả lên, thật sự rất nhức đầu.

Đến khi tôi đã hoàn hồn lại rồi mới phát hiện trước mặt mình là những tên đầu gấu tôi đã bang phải hồi chiều, thở hắt ra một tiếng: “Không phải là ghét của nào trời trao của đó đó chứ, sao cứ gặp hoài vậy?”

– Có chuyện gì? Tự dưng lại giữ vai tôi? – tôi lên tiếng hỏi trước, khi thấy tụi nó đã đứng thành một vòng tròn quanh mình, tôi phủi phủi mông quần đứng dậy, đề phòng nhìn một lượt. Không có đứa nào có vũ khí cầm tay, cả bốn thằng đều là DW.

– Có chuyện gì ư? Cô em không cần phải giả vờ bình tĩnh như vậy đâu. Sợ thì cứ khóc thét lên, ở đây cũng chẳng có ai nghe thấy được. – tên giữ vai tôi lúc nãy lại cười sằng sặc, cái giọng điệu nham nhở đó khiến tôi thấy buồn nôn. Thật đáng ghê tởm.

– Đừng có đánh trống lãng, tôi hỏi là mấy người muốn cái gì?? Đừng có ở đó mà lôi thôi. – tôi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, ngáp một cái vì thấy buồn ngủ.

– Hừ… con bé này quả là bạn gái của thằng đó, đúng là đến cách nói năng cũng đầy kiêu ngạo.

– Không nói thì tôi đi đây. Tránh ra. – tôi bắt đầu biểu lộ tức giận, trừng mắt một cái. Hai tên trước mặt tôi có chút lùi bước nhưng khi liếc qua tên đại ca (?), tôi cho là vậy thì giữ vững vị trí, còn tiến sát tôi hơn.

Ầy… bà là bà đang lạc đường, bà đã điên máu lắm rồi nhé, tụi mày còn dám cả gan chặn đường bà?

– Không nhiều lời nữa, bắt lấy nó đi tụi bây. Không cần phải thương hoa tiếc ngọc gì hết, con này không phải con gái. – tên cầm đầu hét lên, hất hàm về phía tôi, còn đưa ra nụ cười tởm lợm.

– … – cái gì mà không phải con gái hả? Mắt mày bị thiểu hay sao, không thấy bà quyến rũ à?!!

Tôi bẻ tay răng rắc nhào vô cấu xé cả lũ, nhưng tuyệt nhiên chỉ tránh hoàn toàn mọi tấn công của tên cầm đầu, không đụng đến một sợi tóc của hắn ta.

Một tên đánh từ xa, hai tên đánh trực diện, tôi búng tay một cái, tên xa xa đó đã ngã lăn ra. Tôi xử luôn hai tên còn lại một cách cực kì dễ dàng… này này, cái lũ các người có thật là DW không vậy?

Đánh xong ba tên này, tôi mới liếc sang tên cầm đầu. Hắn ta vừa bị tôi đánh văng ra đập đầu vào tường, nhìn khuôn mặt đau đớn kia vô cùng đáng thương. Tôi nhếch mép, xem bà mày xử tụi mày như thế nào.

Tôi đã định ra đòn thì hắn ta run run hỏi tôi:

– Cô… cô là cái quái gì vậy hả? Rõ… rõ ràng cô là WW, tại sao… t… tại sao…

– Tại sao tôi lại giỏi phép thuật tấn công hả? – tôi cười khì khì vô cùng thoải mái.

– Đ… Đúng vậy, tại sao?

– Vì tôi thích tấn công hơn là phòng thủ. – tôi nhếch mép đầy kiêu ngạo.

Đưa tay ra phía trước, tôi đang vẽ ra trong đầu những trò có thể áp dụng lên tên này… chẳng hạn như !@#$%@%#*&

Nở một nụ cười quỷ dị, tôi bắt đầu đọc chú… cơ mà… đọc đến mỏi miệng, vẫn không có gì xảy ra.

Chết rồi chết rồi… nó lại tới nữa… lại tới nữa rồi.

Tôi chủ quan quá, ở đây làm gì có nước cho tôi rửa mặt…

Hắn ta nhanh chóng nhận ra tôi đang rất kì lạ, liền nở một nụ cười nửa miệng.

Tôi tức tốc làm phép lại lần nữa, nhưng ngón tay tôi vẫn không chút phản ứng, như thể trêu ngươi tôi ý.

Tôi liền than thầm trong lòng, quay lưng bỏ chạy.

Đúng vậy, trong những tình huống như thế này, ba mươi sáu kế, cứ chạy là thượng sách.

Tôi đã biết là tôi rất nhọ, vậy tại sao còn không biết chuẩn bị trước chứ trời ơi là trời.

Tôi chạy thì nghe tiếng í ới phía sau, quay lại mới thấy cả bốn đều đang đuổi theo mình. Tôi hậm hực rủa bản thân, đã nhọ còn ngu, biết vậy lúc nãy đã tẩn chết ba thằng kia, sao tôi nhân từ vậy… bây giờ mà bị bốn người họ bắt lại thì chỉ có chết!

Tôi bây giờ không thèm biết hướng nào là hướng nào hay phía nào có ánh sáng, chỉ có thể cắm đầu mà chạy.

Nhọ quá là nhọ, thật không còn gì để nói.

Tôi chạy đến cua rẽ, bắt đầu mừng rỡ vì thấy đoạn đường này khá quen, có lẽ là bình thường tôi hay đi ngang qua.

Thông cảm cho tôi một chút, nói gì thì nói, tôi thấy mấy con đường ở thị trấn này, đường nào cũng như đường nào. Nhà nhà xen kẽ nhau, kiểu dáng lại giống giống nhau, lại ít các cửa tiệm, tôi không nhìn ra đâu là đâu hết, chỉ thấy cả thảy đều giống nhau, thế là gom lại bỏ vào một cái hộp vứt đi luôn trong trí não.

– Mau đứng lại, tụi này không làm gì cô em đâu. – phía sau hét lớn.

– Ngu sao đứng! – tôi lèm bèm trong miệng, chẳng còn hơi mà hét lên… tụi nó không điếc thì nghe, còn không thì thôi ráng chịu.

Vừa rẽ thì tôi chạy ngang một ngõ tối, tôi chới với khi có một cánh tay chắc khỏe từ trong đó thò ra ôm chặt eo tôi, kéo tôi vào trong đó… ực… lại gì nữa?!! Là bạn hay thù?!

Bọn người xăm hình kia chạy ngang qua, tôi thót tim. Vì vừa rẽ tôi đã chui vào đây, nên tất nhiên chúng không thể thấy tôi đâu hết, thằng cầm đầu nhìn quanh nói:

– Chia ra tìm, không để mất dấu được.

Khi tiếng chân chúng đã nhỏ dần rồi khuất hẳn, tôi mới bắt đầu vùng vẫy. Gọng kiềm ôm chặt lấy tôi vẫn không buông. Tay tôi, cả eo bị siết chặt cũng bắt đầu đau vì bụng tôi đang đói, tay hắn ta bịt chặt lấy miệng tôi.

Tôi vùng vẫy liên hồi, miệng không thể nói, chỉ có thể “ưm… ừm” loạn xạ.

Hắn ta một lúc sau mới buông tôi ra. Tôi tranh thủ cắn vào tay hắn một cái rồi vùng ra bỏ chạy.

Vừa thủ thế còn chưa kịp phóng người đi thì cánh tay người đó đã thò ra chộp lấy cổ tay tôi, kéo giật tôi một cái ngã ngửa vào người hắn, sau đó hắn ta nhanh chóng dí người tôi vào tường.

Tôi vung tay thì bị nắm chặt, bàn tay kia lại bịt miệng tôi. Thấy tôi vùng vẫy dữ quá, hắn ta mới thì thầm:

– Tokio đây, đừng có giãy nữa.

Nghe chất giọng quen thuộc, tôi yên tâm hạ tay xuống nhưng vẫn còn dè chừng thủ thế. Ánh sáng ở đây vốn đã rất yếu, này còn đang ở trong một cái ngõ tối hù, tôi ngước lên chỉ mơ hồ thấy khuôn mặt nghiêng của hắn ta… hình như là Tokio thật.

Chậm rãi thở phào một tiếng, tôi hung hăng gạt tay hắn ta ra, cũng hạ nhỏ âm lượng hết mức:

– Cảm ơn.

Nói xong tôi bắt đầu quan sát, cái ngõ này là ngõ cụt, chúng tôi không thể chạy ra bằng đường kia.

– Ừ. Tên cầm đầu vẫn đứng đó không nhúc nhích. Chờ một lát hắn đi rồi tính. – Tokio thò đầu ra liếc liếc rồi nhăn nhó.

– Ừ. – tôi gật đầu cũng bon chen thò đầu ra nhìn, nhưng chưa kịp nhìn ngó gì đỉnh đầu đã bị một lực thật mạnh ấn ngược vào trong.

Sau khi đã chui lại vào trong ngõ hẻm lại bị éo vào tường. Tokio hơi lách người qua, cả người hắn ta che chắn cho tôi. Vài giây sau đó, tôi nghe thấy tiếng chân, tên cầm đầu chạy sượt qua, liếc vào ngõ một cái rồi lại chạy đi mất. Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến tôi khiếp đảm, tim bắt đầu chạy đua. May là hắn ta không thèm để ý.

Bộ quần áo đen thui của Tokio lúc này đúng là vô cùng tiện lợi, có trông thấy cũng chẳng bị nghi ngờ. Đến giờ tôi mới biết tại sao sát thủ lại hay mặc quần áo màu đen.

Tôi thở phào nhẹ nhõm… nhưng lại bắt đầu thấy kì kì… cái tên này rõ ràng là DW, hơn nữa còn là DW cao cấp, sợ gì lũ người đó mà không ra mặt đánh họ cứu tôi, chui rúc vào cái xó này làm gì?

Tôi liền cau mày liếc Tokio. Hắn ta thở phào, mái tóc dính mồ hôi bết hết vào gương mặt góc cạnh.

Lúc này hắn ta vẫn đứng sát tôi, chăm chú theo dõi động tĩnh bên ngoài. Tôi thì vẫn nhìn hắn ta chằm chằm.

Thắc mắc ư…? Tôi không biết, đúng hơn là tôi đang nghi ngờ hắn ta. Từ khi xuất hiện, Tokio… à, không biết đó liệu có phải là tên thật của hắn hay không… đã vô cùng mờ ám rồi, hơn nữa, còn có quan hệ mẹ con với cái người tôi cho là boss.

Cảm thấy có một ánh mắt chằm chằm nhìn mình, hắn ta quay lại nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau, nhất thời tôi không thể nghĩ ra mình nên nói gì, chỉ im lặng mà nhìn từng chút cử động một của Tokio.

Anh ta đột nhiên vươn tay ra, ngón tay chạm nhẹ má tôi. Tôi giật mình hất văng tay hắn ta, còn dùng ánh mắt nghi ngờ có chút sợ sệt đề phòng chiếu thẳng vào Tokio. Trên gương mặt điển trai đó xuất hiện những cảm xúc tiêu cực, đôi mắt đó thể hiện sự buồn bã. Tôi bất chợt căm lặng trước vẻ mặt tổn thương đó.

– Xin lỗi, chỉ là… trên mặt cô có vết nhọ đen… – Tokio nhìn tôi… đôi mắt đau buồn kia nhanh chóng che giấu cảm xúc, trở nên sâu thẳm lạnh lùng. Hắn ta vừa nói vừa dùng ngón trỏ chỉ chỉ lên má mình.

– Ơ… x… xin lỗi. – tôi ngượng ngùng đưa tay lên chùi chùi má theo phản xạ. Tôi lúc này cứ như một con mèo nhỏ sợ sệt cúi đầu không dám nhìn vào hắn ta.

Tôi sợ cái khuôn mặt đáng thương đó.

Từ trước đến giờ tôi vốn rất từ bi, có lòng thương người, nhìn thấy người ta phải chịu khổ chịu thiệt, tôi chịu không nổi.

Không khí lúc này bắt đầu trở nên thật quái dị, tôi cứ len lén liếc lên hắn ta, mà Tokio lúc này cũng không nói gì.

Sau vài phút khó xử, tôi khó chịu lên tiếng:

– Chắc là hắn ta cũng đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi.

– Ừ… – hắn ta vô thức gật đầu rồi cùng tôi ra ngoài.

Tôi thở dài một hơi, vẫn còn ngượng ngùng nhìn Tokio.

Sau đó tôi và hắn ta đi song song với nhau trên đường, không ai nói với ai câu nào.

Cảm thấy quá bức bối ngột ngạt, tôi liền lên tiếng:

– A… anh ăn tối chưa, tôi mời.

– Ừ. Chúng ta đi.

Tôi vừa xoay người, một cơn gió lớn thổi qua, tôi đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát.

Gió thổi không ngừng, tựa như một cơn bão lớn sắp ập đến, không ngừng gào rít lay động cây cối, bụi bay mù mịt.

Tóc tôi rối mù hết che khuất tầm nhìn, tôi vô thức nhắm tịt mắt lại, vai hơi nhướn lên co lại hết mức.

Cứ ngỡ một lúc rồi thôi, không ngờ gió thôi lâu đến vậy, tôi mờ mịt chẳng thấy gì phía trước, người đứng không vững cứ bị gió lung lay, tôi bắt đầu thấy hoang mang. Chẳng lẽ là lốc xoáy??

Một vòng tay nhanh chóng ôm lấy tôi, bao nhiêu xô đẩy hoàn toàn biến mất. Tôi yên vị trong lòng người đó mới có thể từ từ mở mắt, trước mặt tôi là một màu đen tuyền… từ chiếc áo của Tokio. Mùi mồ hôi xen lẫn mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi tôi.

Gió từ từ nhẹ lại như vuốt ve làn da rồi lặng hẳn.

Tôi chợt giật mình khi nghe tiếng của một người phụ nữ vang vọng sau lưng.

Tôi vội đẩy hắn ta ra theo phản xạ, tự hỏi tại sao hôm nay mình lại phải quá dựa dẫm vào người khác.

– Tại sao ngươi lại ngăn cản ta.

Chất giọng ấy lại rành rọt cất lên… tôi rùng mình vì xương sống lúc này lạnh toát.

(Còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.