My Devil! Don't Go

Chương 111: Chương 111: TRỐN THOÁT THÀNH CÔNG.




– Từ khi bước vào khuôn viên biệt thự này, mọi phép thuật di chuyển hay tấn công đều không thể sử dụng, ngoại trừ người của gia tộc chúng ta ra.

Sau câu nói của cha Ren, không khí trong phòng trùng xuống. Sát khí bắt đầu lan tỏa. Ren và Ajita không hẹn đứng trước mặt tôi và Chito. Ajita nói:

– Chào ông.

– Chào cậu. Hình như cậu là giáo viên của chúng. Một giáo viên lại dẫn đầu đám học sinh của mình đột nhập vào căn phòng kho báu của một căn biệt thự? – ba Ren hơi tựa người vào cánh cửa, ông ta nhếch mép. Dù không muốn thừa nhận, nhưng nụ cười này quả thật có gì đó rất giống Ren… tất nhiên ông ta không thể đẹp bằng một nửa hắn, nhưng cũng không thể nói là xấu được.

– Chân thực mà nói, hôm nay tôi không đến đây dưới danh nghĩa một giáo viên. – Ajita vô cùng tự tin cười nửa miệng với ánh mắt lạnh lẽo.

– Hừm… – nụ cười trên mặt ông ta biến mất, ngay lập tức quay sang Ren đang đứng cạnh Ajita – Con lại dẫn cô bé xinh xắn này đến nhà ăn tối à?

– Não ông bị bẹp sao? Câu nói vô nghĩa đó cũng thốt ra được? – Ren lại tung ra một nụ cười khẩy gây mất máu gái nhìn… ặc ặc. Khốn khổ hơn nữa, tôi đang đứng nhìn hắn từ một bên. Tôi không biết mình bị kéo lên đứng cạnh Ren từ bao giờ, nhưng bây giờ thứ tôi thấy chính là khuôn mặt nghiêng nghiêng cười khẩy truyền thuyết. Đẹp trai quá a!!

– Mày nói chuyện với ba như thế trước mặt bạn bè? Tao biết mày chỉ muốn thể hiện bản lĩnh ở cái tuổi này, nhưng thôi đi được rồi đấy. Tao vô cùng rõ mày hiểu kĩ càng những cái bẫy ở căn nhà này và đưa được cái đám tạp nham này vào được đây là một chuyện đơn giản đối với mày, nhưng đủ rồi. Tao không nhịn nữa, bỏ tờ giấy xuống cho tao. Sau đó đưa đám này cút đi khỏi mắt tao, còn mày nhanh trở về đây cho tao. Ăn chơi thì được, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. – ông ta gằn giọng chửi bới một hồi rồi thở hồng hộc nhìn Ren đang bơ ông ta.

Đây chính xác là bơ không ngần ngại. Hắn chẳng thèm nhìn lấy ông ta một cái, đang thì thầm gì đó với Kurai.

Để thu hút sự chú ý của hắn, ông ta đưa tay lên trước, một quả cầu ánh sáng từ từ hiện ra rồi bay thẳng về phía chúng tôi. Ren còn không thèm liếc qua thản nhiên phẩy tay, tất cả tan biến tung bay nhìn cực kì bắt mắt, hệt như bụi phấn nhiều màu đang bay tứ tung trong không khí.

Kurai, Ren và Ajita đột nhiên đồng loạt nhếch mép đầy tự tin.

Tôi và Chito bị hai người kia kéo đứng gần nhau. Tôi tròn mắt nhìn Chito, cô nàng cũng chỉ nhún vai hướng ánh nhìn khó hiểu về ba cái tên kia đang chụm đầu vào nhau cười khúc khích.

Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đắc thắng trên khuôn mặt Ajita. Anh từ trước đến giờ đâu có háu thắng như vậy? Từ khi nào mà anh trai tôi thay đổi rồi? Có phải vì tiếp xúc nhiều với Chito không nhỉ?

– Mau bỏ xuống. – ba của Ren lại lạnh lùng – Không thì đừng trách ta mạnh tay.

– Thích thì nhích. – Ren cười khẩy, cái răng khểnh lộ ra trông duyên hết sức. Phải nói là trong tình huống căng thẳng như vậy, tôi vẫn có thể thán phục vẻ đẹp hoàn hảo của hắn, và thản nhiên rung động thêm một chút nữa.

Ông ta trừng mắt liếc nhìn tôi và Chito khiến tôi giật mình, làm rơi nụ cười tủm tỉm đi đâu mất.

– Được, đây là mày ép tao. – ông ta tức điên hất tay bà vợ mình ra, xung quanh người bao trùm một tia sáng xanh lung linh cực đẹp.

– Ông không hề nghi ngờ gì tôi… thật đáng thương. Thấy tôi muốn cướp thứ này, có lẽ ông đã biết mục đích thực sự của tôi. – Ren nói đều đều với một nụ cười khinh bỉ đầy mỉa mai.

– Ý mày là muốn mở di chúc sớm hơn?

– Rồi ông sẽ biết. – Ren nói rồi lùi lại vài bước – Tôi đã nhiều lần cảnh báo nhưng ông vô cùng tự cao cho qua, nhất định ông sẽ rất ngạc nhiên trước khả năng của tôi.

Tôi nhận ra rằng, cả Ajita và Kurai cũng đồng thời lùi xuống. Ba người họ tiến gần nơi tôi và Chito đang mờ mịt thế sự.

– Tạm biệt, hẹn gặp sau. – Ren lên giọng phá vỡ không khí im lặng đến căng thẳng.

Một tiếng ‘cạch’ vang lên, nền nhà lại một hồi rung chuyển.

Tôi có cảm giác hơi thở ấm nóng của Ren phủ kín vành tai mình.

– Dịch chuyển ra cổng sau.

Dù không hiểu gì mấy, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn và tin tưởng Ren dùng thuật dịch chuyển ra cửa sân sau.

Ánh sáng xung quanh tắt dần, rồi mọi thứ rơi vào bóng tối. Cánh cổng to lớn, hàng cây bên kia con đường, hàng rào cao vút, với những bức tượng tạo hình,… tất cả đều chìm trong bóng tối, pha chút ánh sáng nhẹ dịu của mặt trăng và những ngọn đèn đường.

Bên cạnh tôi là Chito đang ngơ ngác xen lẫn tức giận và bất lực:

– Rốt cuộc tụi mình đang làm cái gì thế? Hoàn toàn vô dụng mà.

– Cậu đừng nói vậy. – tôi thở mạnh – Dù tớ cũng cảm thấy thế.

– Bọn họ đi đâu rồi?

Tôi không tiếp lời. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, tôi lại thở dài, chậm rãi tiến đến chiếc ghế đá chễm chệ bên kia đường.

Chito nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh tôi. Cô nàng cười cười:

– Lớp học dạo này không có cậu chán lắm.

– Hì. Tớ nghe nói tuần sau có chuyến dã ngoại.

– Ừ. Cậu cứ yên tâm, hôm đấy tớ sẽ bỏ lớp theo tiếng gọi con tim.

– Hả?

– Đi theo cậu đấy. He. – Chito vừa cười vừa bẹo má tôi… ơ ơ… hành động manly gì thế này?

– Bớt đùa, người ta nghe thấy lại nghĩ cậu…

– Hừ, ai cho cậu lấy đi vợ của tôi? – Ren từ đâu vòng tay ra từ phía sau ôm cổ tôi.

– Mọi người làm gì từ nãy đến giờ vậy? – tôi ngước nhìn. Ajita và Kurai cũng xuất hiện trước mặt Chito.

– Đấu võ mồm với ông ta một chút… chính xác hơn là thưởng thức bộ mặt thảm hại của ông già đó… khì… khi thấy mình bị thằng con trai qua mặt. – Ren nói với giọng trầm trầm, không giấu nổi sự thích thú.

– Vui đến vậy à? – tôi phì cười trước vẻ trẻ con của Ren – Vậy… về hả?

– Không. – Ajita cười hiền.

– Vậy… làm gì nữa? – đến lượt Chito thắc mắc.

Hôm nay tôi và Chito được miêu tả bằng hai tính từ. Thứ nhất là vô dụng. Thứ hai chính là lơ ngơ như bò đeo nơ, bị họ dẫn dắt đi lòng vòng mà chẳng hiểu cái mô tê gì cả.

– Đi chơi. – Kurai cười khẩy đáp lại câu hỏi của Chito.

Anh ta hi vọng nếu mình có thể chuộc lại lỗi lầm của mình từ xưa đến nay với Chito thì cô nàng có thể bỏ qua cho anh, sau đó, họ có thể trở thành anh em thân thiết như những bộ phim về anh em anh nghiên cứu hổm nay. Đến tận bây giờ anh mới biết anh em thực sự là đối xử với nhau như thế. Thì ra trước giờ anh đã làm bậy rồi.

Hy vọng Chito có thể tha thứ cho anh, khi ấy anh mới có thể tự tin tìm kiếm một tình yêu mới.

– Đi đâu cơ? – tôi và Chito tròn mắt đồng thanh.



Tiếng nhạc inh ỏi vọng vào đầu tôi, cùng với ánh đèn nhiều màu chớp tắt lập lòe rọi khắp mọi ngõ ngách khiến tôi có hơi choáng. Phải ngồi một lúc tôi mới trở lại dáng vẻ bình thường.

Bình rượu trên bàn đã vơi đi một nửa. Tôi ngồi cạnh Ren, Chito ngồi cạnh Ajita, còn Kurai ngồi cùng bàn với chúng tôi, trên khuôn mặt là một vẻ gì đó điềm tĩnh. Anh ta đang suy nghĩ về cái gì đó… một cách rất nghiêm túc và chân thành.

Ly rượu trước mặt chúng tôi cạn rồi lại đầy, vơi rồi lại như cũ, uống rồi châm thêm, rót đầy tiếng cười nói đắc thắng và ăn mừng hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch.

Ren chễm chệ liếc mắt nhìn dòng người xô bồ ở chốn mà hắn cho là dơ bẩn này. Bình thường mỗi khi đến đây là do tâm trạng của hắn chán nản muốn mượn rượu để giải sầu… nên những kí ức của hắn về nơi này cũng không tốt đẹp gì cho lắm.

Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, kéo đến đây ăn mừng với tâm trạng thoải mái khiến hắn phần nào thấy thích nơi này thêm một chút… chỉ một chút thôi cũng đủ vẽ ra trên môi Ren một đường con hoàn hảo lúc ẩn lúc hiện.

Cùng với người yêu và những người bạn thân thiết, những cộng sự tuyệt vời cùng nhau tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ như thế này để chúc mừng việc đã hoàn thành bước đầu tiên, cũng là bước gần như quan trọng nhất của kế hoạch đã thành công… đây là lần đầu tiên hắn có được cảm giác này, được những người hắn yêu quý và tin tưởng vây quanh san sẻ niềm vui.

Một lần nữa nốc cạn ly rượu nhỏ, hắn mỉm cười tự mình châm thêm, tự mình tu thêm một hơi không sót một giọt.

Tôi nhắc nhở:

– Anh uống nhiều quá cẩn thận lát nữa không biết đường về.

Ren chỉ cười châm thêm rượu vào ly của tôi. Tôi tức anh ách, cũng cầm ly rượu lên tu một hơi.

Ren lại cười. Không như tên thác loạn này, Ajita uống rượu rất nho nhã, cách cầm ly lên hay nốc rượu cũng thuộc hành quý tộc. Chito không có gì để nói, nên chỉ ngồi im cười cười, cuối cùng chịu không nổi tò mò hỏi:

– Ừm… em từ nãy đến giờ có suy nghĩ cũng không hiểu, rốt cuộc các người lấy di chúc để làm gì?

– Bí mật. – Ajita tinh nghịch nháy mắt, còn tiện tay đưa ngón trỏ lên miệng lém lỉnh cười – Sau chuyến ngoại khóa ở trường, em sẽ biết mục đích của tụi anh.

Ren đã từng nói, những kế hoạch hắn tạo ra và thực hiện chính là để tôi và hắn có thể đường đường chính chính ở bên nhau, về mặt lý thuyết mà nói, chính là thay đổi luật lệ của toàn MS, vậy thì… việc ăn cướp di chúc của cha mình và chọc điên ổng lên sẽ giúp gì cho việc thay đổi luật lệ???

Tôi suy nghĩ mãi vẫn không hiểu ra, mỗi lần hỏi hắn đều bị hắn quăng cho ánh mắt khinh thường, với nụ cười nhếch mép “Em nói xem. Thấy sự việc rành rành như thế này, em còn không hiểu kế hoạch của anh. Vậy thì dù anh có giải thích cũng chẳng có tác dụng gì. Em cũng chẳng thể hiểu đâu.” Tôi đành chờ hắn tự mình giải thích… theo lời Ajita nói, thì sau khi đi ngoại khóa về, tôi sẽ biết được câu trả lời.



– Mặc đi. – ơ… ‘cô nàng’ lớp trưởng đanh đá WW A1 đã vứt vào mặt tôi một cái áo thun và nói.

Sáng sớm hôm nay, cả The East tập trung tại sân trường để chuẩn bị lên xe tham gia chuyến ngoại khóa hai ngày một đêm do trường tổ chức nhằm thư giãn cho học sinh sau kì kiểm tra đầy áp lực.

Các lớp tập trung thành các cụm để di chuyển lên xe. Tôi đứng một mình lạnh lùng ở trong đám loi choi xô bồ WW A1. Và… tôi có để ý một điều…

Tất cả những thành viên lớp này đều mặc áo thun, hơn hết là cùng màu, cùng kiểu, cùng họa tiết. Phía sau lưng có in dòng chữ lớn “WW A1 is NO.1″. Phía trước ngực có hình một con bò chibi vô cùng đáng yêu với dòng chữ phía trên “Your class is…” và một mũi tên chỉa vào con bò. Nền áo màu vàng nhạt khá nổi bật.

Và tôi cảm thấy mình vừa lạc lõng vừa nổi bật… đứng trong một tập thể với phần trên y hệt nhau, tôi trở nên khác biệt.

Không ngờ cậu ta vứt cho tôi cái áo… Ơ, cái lớp này hôm nay uống lộn thuốc tập thể hay sao, rõ ràng đâu có ưa gì tôi. Phong tục mặc áo lớp như vậy để làm gì? Chính là thể hiện sự đoàn kết và yêu thương tin tưởng nhau giữa những người bạn. Thế thì chẳng phải nên loại tôi ra? Sau đó tôi nghe thấy những tiếng bàn tán trong nội bộ lớp như sau:

– Con nhỏ đó trông ngứa mắt chết đi được! Nó nghĩ nó là ai chứ?! Xì! – con nhỏ son phấn lả lơi một.

– Hừm! Nó biết điều thì nên cút đi cho khuất mắt, một lớp hoàn hảo như mình tại sao lại phải chứa cái thành phần trơ trẽn như cô ta chứ? – con nhỏ son phấn lả lơi hai.

– Lần trước cô ta bị chuyển sang DW A1 tớ mừng muốn dâng gà cho trời đất, vậy mà đột ngột chuyển về đây. Rác rưởi đã cút đi thì đừng nên trở lại chứ? – con nhỏ son phấn lả lơi ba.

– Tại sao cô ta lại có cái áo đó, chẳng phải từ đầu đã nói sẽ gạt cô ta ra sao? – con nhỏ son phấn lả lơi bốn.

– Hừ. Cậu không biết suy nghĩ kĩ càng gì hết. Tí nữa, trong mấy trò chơi tập thể, nếu nó không có áo lớp, chẳng phải sẽ rất nổi bật sao? Vô tình đám tụi mình sẽ trở thành nền cho nó chắc?! Mơ đi! Tớ đẹp chứ tớ đâu có ngu. – con nhỏ son phấn lả lơi năm.

– Ừ, cậu nói có lý. – con nhỏ son phấn lả lơi một tiếp lời.

– … – con nhỏ son phấn lả lơi hai cười nói.

– … – con nhỏ son phấn lả lơi ba cười khanh khách.

– … – con nhỏ son phấn lả lơi bốn nhếch mép liếc tôi.

– … – con nhỏ son phấn lả lơi năm cười khinh bỉ kéo cả đám đi trước.

À… ha… hiểu rồi, hiểu rồi… ra là vậy…!

Thật hết nói nổi mức độ trẻ con của mấy người này.

Tôi lạnh lùng nhếch mép.

(Còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.