- Úi da “ Bịch” - một tiếng va chạm vang lên , mông nó vừa tiếp xúc với đất một cách thân mật nhất , cả người ê ẩm nó khó khăn đứng dậy . Ngước mặt lên nhìn cái tên đứng đối diện làm nó té mà vẫn đứng nhìn một cách vô trách nhiệm
- Cậu vẫn vậy nhỉ - tên đó lên tiếng.
“ Giọng nói này ???” nó cảm thấy có gì đó vừa xoẹt qua tim mình , hơi nhói
- Luân...Luân . Là cậu sao ?- nó cố kiềm nén cảm xúc và nói
- Không gặp mới 4 năm mà cậu quên tớ rồi sao ?- Luân cười hiền nhìn nó
( Thành Luân : người yêu cũ của nó. Vì du học nên Luân và nó chia tay
Hà Vân : người thích Luân. Ghen với nó tìm mọi cách để hại nó và L.S )
- Ừ ... ờ. Mà sao cậu về sớm vậy ?- nó cuối đầu bước đi ngang bằng với Luân
- Vì tớ không thể quên nơi này và càng không thể quên cậu được - Luân nói , giọng anh trầm hẳn
- Hả... À mà cậu học lớp nào thế - nó lơ đi câu nói của Luân
- Cậu đoán xem - Luân nhìn nó âu yếm
- Đừng nói là chung lớp nha - nó nghi ngờ nhìn Luân
- Công Chúa của tôi ngày càng thông minh nha - Luân cốc yêu nó rồi bỏ chạy
- Nè ai cho cậu cốc đầu tớ. Biết như vậy sẽ làm tớ lùn hơn không - nó ngước mặt lên quát nhưng Luân đã chạy mất rồi còn đâu
“ Xin lỗi cậu. Tớ yêu người khác rồi “ nó thở dài rồi bước đi.
Bức tường phía sau nó tồn tại một thân ảnh nhỏ nhắn của một cô gái , bàn tay nắm chặt bỗng buông thỏng ra khóe môi nhếch lên , ánh mắt đầy sự ghen tỵ và phẫn nộ
“ Những thứ của cậu sẽ phải là của tôi “- ý nghĩ của cô gái ấy xoẹt qua , tiếp tục nở một nụ cười nữa rồi cô gái bước đi.
- Ê . Thằng nào đi lộn lớp kìa - Thiên Bảo nói
- Ừa . Bạn gì ơi bạn lộn lớp rồi - Hân cười nhìn Luân
///// Bốp bốp///// Luân cốc hai cái vô đầu Bảo, anh đi sang bàn trống bên cạnh thong thả ngồi xuống , vứt cặp sang một bên , chân vắt chéo từ từ mà nói
- Tụi bây không nhận ra tao sao ?- Luân nhìn Bảo , Thiên , Phong , Nam với bọn con gái trong lớp đang ngơ ra
- Thành Luân ???- cái tên quen thuộc được “ phun” ra từ miệng của Nhật Nam
- Sure !!!- Luân vỗ vai thằng bạn có trí nhớ tốt nhất trong đám , anh chợt lắc đầu nhìn lũ bạn đang cố gắng lục lại trí nhớ trong vô vọng
- Haizz ! Thật không ngờ , tao đi mới có 4 năm mà tụi bây quên tao rồi - Luân thở dài chán nản nhìn tụi nó
- Ờ mới có bốn năm hà - Phương Minh tặc lưỡi
- Uầy mày bỏ qua cho bọn tao đi. Lịch học rồi lịch diễn nhiều quá làm sao tụi tao nhớ nỗi mày - Bảo cười trừ
- Thôi ông im luôn đi Bảo. Ông càng nói càng làm Luân đau lòng thôi - Hân nhéo Bảo
- Bà Hân nói đúng á- My cười
- Dụ gì đúng mấy đứa - nó lù lù xuất hiện sau lưng Luân
- Hết hồn .Mày còn cách xuất hiện nào đỡ đau tim hơn không ?- Thiên Anh ôm ngực nói
- Hề hề . Sorry mày nha bấy bề!! Tới giờ dô học rồi về chỗ ngồi đi tụi bây - nó quăng cặp xuống nhìn Nguyên chào buổi sáng
- Ê Thảo! Luân gì đó là ai vậy? Hình như tớ chưa thấy cậu ấy bao giờ?-Vương Nguyên hỏi nó
- À là bạn cũ của tụi tui á. Luân mới đi du học về nên ông không biết ổng là phải rồi- ánh mắt nó hơi buồn
- À à- Nguyên gật đầu
Hai tiết học trôi qua chuyện Luân về nước cũng được sắp xếp êm xuôi, tin tức này được lan truyền khắp trường ngay cả các anh chị khối 12 cũng biết về tin này
- Haizz sắp có chuyện vui xem rồi đây - Quỳnh Như tay chống cằm,mắt nhìn về phía đám đông đang bước tới căn tin
- Tự nhiên về ngay lúc này là sao ?- Minh Anh cũng như Quỳnh Như
- Có chuyện gì sao ?- Thiên ngồi dựa vào cửa sổ nhìn nó đang đi tới
- À không... Đâu có gì đâu !!!- Quỳnh Như lắc đầu
- Hai người sao vậy ?- Tuấn Khải ngạc nhiên với hành động của Quỳnh Như và Minh Anh
- No no no no . Không sao hết - Minh Anh xua tay nói
- Chào mấy anh chị . Hihi - nó bước tới , lễ phép chào mọi người rồi thong thả theo thói quen bước tới ngồi cạnh Thiên , mọi người cũng lần lượt ngồi xuống riêng Luân cảm thấy khó chịu vì nhìn thấy nó thân thiết với người con trai khác .....
- Cậu sao vậy? Ngồi xuống đi - nó đang nói chuyện với Thiên thì quay sang kêu Luân ngồi xuống kèm theo nụ cười siêu dễ thương làm Thiên hơi...ghen
- Hừ..ừm - Thiên hắng giọng
- Cậu không sao chứ ?? Bệnh hả ?- nó quay sang vẻ mặt lo lắng
- Không sao.. Uống sữa đi . Chút nữa reng rồi than nữa à - Thiên cười nhìn nó
- Hừ . Hai người bớt tình tứ giữa đám đông đi - Gia Nghi nói
- Người ta có đôi có cặp còn mình tao với mày lẻ loi thôi Nghi ơi!!- Nhã Phương giả khóc
- Hai đứa bây quăng tao xó nào - Quỳnh Như chống nạnh quát
- Mày có anh kế bên kìa - Quỳnh Anh cười cười chỉ vào Khải làm Như đơ ra
- Làm...làm gì có - Hai má Như ửng hồng
- Trời trời mới nói có một câu mà đỏ mặt rồi- Bảo Quân tinh nghịch chọc Như
- Thôi được rồi. Hai em đừng chọc Như nữa mà - Khải cười giải vây cho Như
- Coi người ta bênh nhau kìa Phương. Tao gato quá - Nghi trề môi tiếp tục trêu Quỳnh Như
- Có tui luôn bên bà nè Nghi - Nhật Anh nhéo má Nghi làm má cô đỏ lên vì ... xấu hổ
- Ồ ghê nha - Minh Anh cười gian
- Anh Luân - bọn nó đang nói chuyện vui vẻ thì một giọng nói nhão nhoẹt, yểu điệu sặc mùi tiểu thư vang lên làm ngưng đọng thời gian. Lập tức mọi người quay sang nơi phát ra hai từ đó
- Người...người đó là.....
......... Hết Chương.....