- Ưm....
Tiếng rên nhỏ của cậu. Anh mỉm cười:
- Ấm hơn không?
- Ừ.
- Hôm nay cậu không đi làm à?
- Không! Tuyết dày quá, không thể ra ngoài được.
Anh kéo cậu vào sát người anh hơn một chút.
- Vậy sáng nay cậu muốn ăn gì?
Cậu im lặng, được một hồi, cậu tiếp tục co người trong lòng anh:
- Lạnh quá! Lười bước xuống giường.
Anh phì cười, rồi cúi xuồng hôn nhẹ lên môi cậu, nhưng cậu đã chủ động níu kéo môi anh bằng cách thọc lưỡi mình vào miệng anh và tấn công lưỡi anh. Anh phải mất một hồi lâu mới dứt ra khỏi cậu được, anh nằm đè lên người cậu:
- Cậu có biết là mình đang khiêu khích tôi không? Để tôi cho cậu biết hậu quả nhé.
Anh lại cúi xuống, mân mê bờ môi mềm mại của cậu. Anh để lưỡi mình nằm trong miệng cậu, anh muốn trả thù cũng như đáp lại cậu.Cậu cũng dùng nhiệt huyế của mình để đáp lại nụ hông nồng nàn của anh. Hơi ấm lại quay trở về với cả hai. Anh thì thầm vào tai cậu:
- Cái này coi như câu trả lời cho tối qua nhé! Hai lần trước không tính.
Cậu vòng tay qua vai anh, kéo người anh sát vào người cậu. Trời hôm nay hứa hẹn sẽ rất lạnh, nhưng không biết với hai người đó thì như thế nào.
- Đại ca, có điện thoại gọi từ Hồng Kông sang.
Gia Thành đặt ly cà phê xuống:
- Nối máy cho tôi. Cậu cũng ra ngoài đi.
- Dạ.
Đợi cánh của phòng đóng lại, Gia Thành nhấc máy lên:
- Thế nào rồi?Huh?!? Vậy à? Tiến triển hơn ngoài mong đợi đó.Cứ tiến hành kế hoạch thứ hai đi, đã tới lúc tôi bay vể Hồng Kông rồi.
Anh đặt máy điện thoại xuống, tiện tay vớ khung ảnh đặt trên bàn làm việc, hình chụp anh và cậu lúc cậu mới sang Hồng Kông. Anh để ngón tay mình vuốt ve ảnh của cậu.
- Em sắp trở vể bên cạnh anh rồi, Ngọc Lâm ạ.