Cậu đang dạo bước trên con đường vắng đầy Tuyết. Cậu đang định đi đâu? Chính cậu cũng không biết. Cậu cứ lặng lẽ bước đi. Cậu đang nghĩ về anh và chuyện tối qua. Cậu nhớ đến những lời anh đã nói. Anh yêu cậu. Cậu biết điều đó. Cậu cũng không muốn phải cư xử với anh như thế này. Chỉ vì cậu biết rằng giữa hai người sẽ không có kết quả tốt. Gia Thành đã kể với cậu về mối thù giết cả gia đình, cậu cũng hứa sẽ giúp anh trai trả thù. Thật trớ trêu, thủ phạm lại chính là Thanh Long Đảng. Anh là người của Thanh Long Đảng, là thất giáo đầu Hoàng Long. Vậy thì anh sẽ lựa chọn cậu hay chủ nhân của mình? Chắc không phải là cậu rồi. Nhưng nếu thật là cậu thì sao? À, vậy thì anh sẽ gặp nguy hiểm. Không chừng Thanh Long Đảng sẽ truy sát cả anh. Làm thế nào đây? Cách duy nhất là làm cho anh căm ghét cậu. Chỉ có thế thôi. Nhưng sao việc này lại khó khăn như thế nhỉ?
Cậu dừng lại để ngước nhìn lên cao. Giá như bây giờ mà có Tuyết rơi nhỉ? Bởi vì như thế sẽ làm giảm cái không khí tẻ nhạt của màu nhung đen này. Cơn gió lạnh thoáng qua, vuốt ve khuôn mặt u buồn và hất tung mái tóc ngắn mềm mại của cậu. Cậu chợt nghĩ tới Tuyết. Tuyết.....
- Là nó à, thưa chủ nhân?
- Đúng vậy, chính là nó. Cửu giáo đầu, tôi muốn ông nhẹ nhàng với nó thôi. Tôi còn muốn hành hạ trả thù nó thêm một chút.
- Vậy thì xong rồi! - Hạo Vân quay mặt đi - Tưởng gì quan trọng, chứ chuyện đó thì xong lâu rồi.
- Ông đi đâu vậy?
- Đương nhiên là quay về khu chi nhánh, thưa chủ nhân.
- Nhưng mà ông chưa.....hả??? Nó....nó sao vậy?
Cậu đang nằm trên Tuyết. Khỏi nói cũng biết là cậu đang bất tỉnh.
- Ông đã làm gì?
Hạo Vân tỉnh bơ:
- Hướng gió Tây Nam, cấp SS! Thuộc hạ thích nhất là độ gió này, rất dễ hạ độc. Thuộc hạ xin phép cáo lui trước.
Hắn đang ngồi trên ghế, trong một quán trọ bình dân mà hắn vừa thuê. Hắn đưa mắt nhìn cậu. Hắn có thể làm bất cứ chuyện gì trong lúc cậu mê man, nhưng như thế sẽ làm hắn không cảm thấy hứng thú. Hắn muốn cậu tỉnh lại, muốn cậu la hét giãy giụa. Y như một con cá vùng vẫy một cách vô vọng trên tấm thớt.
_________________