Đôi mắt nó mở to hết cỡ khi thằng nhóc Hạ Nguyên hôn lên môi nó. Cảm giác nhột nhạt làm nó rùng mình. Cổ họng nó nghẹn đắng. Nó cũng từng cảm thấy như thế. Nhưng thằng nhóc này đâu có uống rượu. Hay tại nó ảo tưởng đến Gia Thành? Dù sao thì nó cũng làm người Tiểu Thành tê cứng.
Lại trườn, lại sờ soạng khắp người nó. Không....không được.....
- Sao vậy? - Hạ Nguyên dừng lại khi nó nhích người một chút. - Chưa đủ nồng độ à? Vậy tăng thêm nhé!
Hạ Nguyên kéo mạnh chiếc quần ra khỏi chân nó, hành động thô bạo y như Gia Thành. Thằng nhóc tỉnh táo mà. Nó muốn gì đây?
- Giờ thì thoải mái hơn chưa?
Tay của Hạ Nguyên đang ờ sau lưng nó, từ từ trượt nhẹ xuống phần dưới. Nóng quá. Hơi nóng này là do nó sốt, hay do.....
Đau buốt. Nó phải chịu đau một lần rồi. Nó cứ ngở sẽ không đau như thế ờ lần tiếp theo. Nhưng không đúng như vậy.
- Ahhhh......
Hạ NGuyên bật cười:
- Chịu lên tiếng rồi à? Tốt! Cứ la đi. Cứ rên xiết đi. Điều đó chứng tỏ là anh hoàn toàn có thể quên Tô Gia Thành. La đi!
Vừa nói, thằng nhóc vưa cố tình làm thật mạnh. Bản thân thằng nhóc đó cũng thấy đau. Nó chấp nhận như thế. Một khi đã bắt đầu dần thân vào cảnh hoang lạc như thế này rồi thì không một ai là muốn dừng lại hết. Cả Hạ Nguyên lẫn Tiểu Thành đều như thế.
- La đi chứ! Sao anh không la nữa? Không đủ mạnh à?
Thêm một chút.
Một chút.
Lại một chút nữa.....
Đam mê.
Tê tái.
Cuồng dại.
Một kẻ muốn làm cho người khác quên và một kẻ muốn giết chết người đang làm mình đau ngay tức khắc.
Tiểu Thành động đậy mấy ngón tay. Vậy là nó đã có thể lấy lại tự chủ rối. Đêm qua là một đêm đáng nhớ với nó. Nó nhìn sang bên cạnh. Thằng nhóc đáng chết này hãy còn đang ngủ. Nó nghĩ là nó có thể yên thân sau vụ tối qua sao? Nó rút con dao bấm ra. Lưỡi kim loại sáng loáng đã đánh thức mi mắt của Hạ Nguyên.