- Một lần nữa, chúng tôi không liên quan gì đến các người hết, và càng không biết nguời được gọi là "Công Chúa" là ai.
Cậu bước xuống cầu thang khi anh kịp kết thúc bắng một câu ngắn gọn như thế. Một tuần trôi qua kể từ hôm đó rồi, vậy mà những người này vẫn chưa chịu bỏ ý định thuyết phục cậu sang Nhật gặp "Công Chúa".
- Chào buổi sáng, chúc ngài một buổi sáng tốt lành.
Cái thái độ tôn kính của cô gái tự xưng là Ngũ Long Sứ làm cậu thấy ngượng. Cậu thật ra rất muốn sang Nhật một chuyến để tim hiểu về thân phận thật sự của mình, nhưng linh cảm cái gì đó không tốt đã ngăn cậu lại. Cậu không muốn mọi người vì cậu mà mạo hiểm. Nếu cậu đi, chắc cắn anh và Quất Chi cũng theo, có một người chết rồi, cậu rất sợ phải thấy thêm người nằm xuống, mà người đó lại rất có thể là anh.
- Ngày nào cũng bị đuổi như đuổi tà, nếu tôi là mấy người, tôi sẽ dẹp cái ý định điên khùng này. - Quốc Chi với tay lấy tờ báo trên bàn.
Cậu ngồi xuống ghế:
- Về đi! Tôi sẽ không đi đâu.
- Chẳng lẽ ngài không muốn biết thân phận thực sự của mình sao?
Câu nói của Ngũ long sứ vô tình làm tim cậu thắt lại. Cậu chậm rãi lắc đầu:
- Không....
Nhưng quả thật rất khó nhọc để nói chữ "Không".
- Vậy....còn thân duy nhất của ngài thì sao?
Anh nhíu mày:
- Người thân duy nhất? Cậu ấy còn à?
- Vâng. Công Chúa...chính là người em duy nhất của ngài.
Anh tỏ ra khẩn trương:
- Thế thì phải bay sang đó thôi. Chúng ta....
- Không! Không đi đâu hết! Tôi không muốn đi đâu hết!
Cậu đứng dậy bỏ về phòng. Sau khi nghe tiếng đóng cửa vang lên một cách thô bạo, anh nhún vai:
- Cậu ấy làm sao thế nhỉ?
Quốc Chi tiếp tục vùi mặt vào tờ báo. Ngũ Long Sứ khẽ buông một tiếng thở dài....