Anh đặt cậu vào giường, đưa tay vuốt mái tóc ngắn óng như tờ và thì thầm vào tai cậu:
- Đừng bao giờ tin bất kì ai nhé, Tô Ngọc Lâm.
Gương mặt say ngủ của cậu làm anh phải lặng nhìn một hồi. Cậu thật là đẹp. Sao cậu không là một cô gái nhỉ? Như thế thì anh sẽ không phải càm thấy tội lỗi khi làm cái-chuyện-này. Anh mỉm cười.
- Cậu thật là dễ thương!
Anh nhẹ nhàng cởi mấy cái nút áo của cậu ra. Phần ngực trống trải y như hôn đó cậu đã chứng minh cho anh và bọn đàn em của anh thấy rằng cậu thật sự là một đứa con trai. Anh cúi xuống sát mặt cậu, đến độ anh có thể thấy đuợc lông mi cậu dài và cong ra sao.
“Anh...anh.....không được tới gần đây! Nếu không tôi sẽ tự sát đó.”
Hình ảnh khẩn trương của cậu bỗng thoáng qua đầu anh. Anh cố gằng xua đi và lại tiếp tục nhìn vào cậu. Anh lần nữa vùi mặt cổ cậu.
“KENG!” - Anh giật mình nhìn lên. Hình như anh vừa nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống và nhìn thấy cậu đâm thẳng con dao làm bếp vào ngực mình. Anh ci61 gắng trần tỉnh lại bản tahn6 mình và cởi nốt mấy cái nút còn lại.
“Nếu tôi không cứu anh, anh sẽ giết tôi vả sau đó sẽ tìm một bác sĩ khác, rồi cũng giết nguời bác sĩ đó. Nghĩa là có hai người chết và một cánh tay bị hoại tử hết cứu nổi. Nhưng nếu tôi cứu anh, chỉ có một mình tôi chết, cũng không có cái tay nào tàn phế hết. Anh hiểu rồi chứ? Vậy thì làm đi.”
Lại thêm một hình ảnh nữa về cậu hiện lên trong đầu anh. Anh bóp trán:
- Tệ thiệt! Thôi đuợc....tôi chịu thua cậu rồi đó, Tô Ngọc Lâm!
Anh cài lại hết toàn bộ số nút mà anh vừa tháo ra. Xong, anh cúi xuống định hôn lên môi cậu, nhưng ngần ngừ một hồi, anh chỉ khẽ chạm môi lên trán cậu.
Mấy tia nắng yếu ớt rọi qua khe hờ của màng cửa sổ lọt tới mắt cậu. Cậu khẽ trờ người để không bị quấy rầy. Cậu khẽ nhíu mày khi nhận ra mình đang duặ vào một cái gì đó âm ấm, mềm mềm. Cậu nhớ là mình không hể nuôi một con vật cưng nào hết, cũng không có loại gối nào vừa mềm vừa ấm được sản xuất trên thị trường. Cậu từ từ mở mắt ra.
- Á........
Căn hộ màu trắng thiếu điều rung chuyển vì tiếng hét của cậu. Anh đang nằm ngủ kế bên cậu và cũng bị đánh thức. Anh luời biếng mở mắt nhìn đồng hồ trên tay.
- Mới có 6h à, còn sớm mà. Ngủ thêm một chút nữa đi.
Anh kéo cậu nằm xuống. Cậu vùng dậy và kéo cái gối khỏi đầu anh.
- Anh thức dậy cho tôi! Tại sao anh lại ờ đây? Tại sao.....
_________________