Mât trời đã ở trên tầng cao nhất, nửa ngày đã trôi qua, và một chút nữa thôi, khi mở đôi mắt nặng nề này ra, con người ta sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa. Thay vào đó sẽ là màn đêm...
Đêm sẽ dài và ngày sẽ ngắn có phải không?
Chỉ có thời gian mới biết được câu trả lời. Hình như cũng chỉ có thời gian mới có quyền quyết định xem là ngày hay đêm, để có thể thống trị lâu hơn trên trái đất. Một nghịch lý của thời gian.
- Ngũ Long Sứ?
Cô gái im lặng nhìn mây bay trên trời cao. Mây sẽ đi về đâu nhỉ?
- Chúng ta có nên...
- Kết thúc rồi!
Cùng lúc với việc đám mây nhỏ kia tan ra thành bụi nắng, cô gái cất tiếng nói:
- Công Chúa sẽ trở ra nhanh thôi.
Và không khí im lặng bao trùm tất cả. Tiếng thì thầm của những người xung quanh.
- Công Chúa ổn thật chứ? Ngũ Long Sứ trông có vẻ rất tự tin về chuyện này. Ah, mọi người có cảm thấy Công Chúa và Ngũ Long Sứ rất giống nhau không? Cứ như là số phận đã an bài cho họ ở cạnh nhau vậy.
Số phận...số phận là gì? Có phải giống như đám mây đen đang vội vả ké đến, và xua đuổi hết tất cả những thứ màu trắng còn lại trên bầu trời không?
Trong khi đó thì ở một chỗ khác...
- Tại sao? Tại sao lúc nào cũng có kết cuộc như vậy?
- Anh đang nói tới cái chết của Matsuki à? Đó là điều hiển nhiên. Những kẻ chống lại chúng ta không nên có mặt trên thế gian này. Những người anh thương yêu càng không nên.
Cậu trao cho người con gái trước mặt cậu, như thể trao cho chính bản thân mình một cái nhìn căm phẫn:
- Cô đã lớn lên như thế phải không? Cô đã sống như thế ngay từ những ngà đầu, y như một con thú hoang cuồng sát?
Khuôn mặt không biểu cảm gợn lên một chút buồn bã trước khi đôi môi nhỏ mấp máy:
- Cuộc sống của hai chúng ta giống như nhau. Ngay từ lúc sinh ra cho tới lúc trưởng thành. Hai chúng ta vốn là một, không thể tách rời được.
Cậu bắt đầu thấy hối hận. Tại sao cậu lại muốn tìm thấy người thân duy nhất của mình chứ? Cuộc sống hạnh phúc bên cạnh anh đối với cậu như vậy là chưa đủ hay sao? Đây là do ông trời đã trừng phạt tính tham lam của cậu. Vì cậu đã không hài lòng với những thứ mà mình đang có. Nếu không sang Nhật thì...
- Anh hối tiếc vì đã tìm lại em à?
Cậu giật mình. Như có một luồng điện chạy qua người, cậu tự động lùi về sau.
- Em đã nói rồi, hai chúng ta là một. Những gì anh đang nghĩ, em đều có thể nhìn thấy. Tô Ngọc Lâm, anh rất muốn giết em đúng không?