Mắt Giả Thiên Hạ lúc này đỏ ngầu như máu!
Thực tế đã dạy cho anh biết rằng trên thế giới này có
hai thứ không đáng tin tưởng nhất. Một là lời thề bên chăn gối, hai là phim
thần tượng.
Mọi người đều bảo khi phụ nữ tụ tập nói chuyện thì đa
số chủ đề đều xoay quanh quần áo, giày dép và đàn ông. Còn về phần cánh mày râu
thì đại đa số lại là than vãn, cho nên tốt nhất là đừng có suy nghĩ quá nhiều,
nếu không thì chỉ tự chuốc lấy phiền muộn mà thôi. Anh hoàn toàn tuân thủ theo
nguyên tắc này, thế nhưng ai ngờ lại rơi vào tình cảnh thê thảm như hiện nay.
Giống như một ông chồng đau khổ, làm việc tăng ca mệt mỏi đến mức thở chẳng ra
hơi, vậy mà về nhà lại phải đối mặt với căn nhà trống không. Gọi di động cho vợ
không biết bao cuộc mà chẳng có người nhấc máy, lo lắng bồn chồn, chốc chốc lại
ra cửa sổ ngó nghiêng…
Cuối cùng cái mà anh nhận được đó là cảnh Lăng Gia
Khang đưa vợ anh về nhà! Đã xuống xe còn không mau chóng lết lên nhà cho nhanh,
nhất định còn phải “biểu diễn” màn lưu luyến lâm li nữa.
Cửa nhà mở ra, anh lạnh lùng nhìn cô không dám bật đèn
lên, rón ra rón rén đi trong màn đêm u tối, không kiềm chế nổi cơn giận mà châm
chọc: “Đã chịu quay về nhà rồi cơ đấy?”
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên không báo
trước, Mỹ Mãn sợ tới mức lùi về sau mấy bước, tiện tay bật luôn đèn, đợi đến
khi cả căn phòng hiện lên rõ nét, cô mới hết hoảng hốt. Cô nhìn qua thấy Giả
Thiên Hạ ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt lạnh tanh, cau mày nhăn nhó. Không
phải trước đó vài tiếng vẫn vui vẻ hay sao? Sao lại thay đổi nhanh chóng thế?
Trông chẳng khác nào đang đi xiết nợ vậy!
“Em không hề nói với anh Lăng Gia Khang cũng ở đó”.
Cho dù chỉ là một câu nói thôi, anh cũng quyết không ngốc tới mức để cho tình
địch thừa cơ xông lên.
“Tôi cũng đâu biết đột nhiên anh ấy lại quay về chứ!”.
Mỹ Mãn mệt tới mức chẳng buồn đưa lời giải thích dài dòng.
“Hai người đã nói những chuyện gì?”. Anh hít một hơi
thật sâu, bỏ qua những chuyện đã xảy ra vừa rồi, do thám các tin tức hữu dụng
hơn.
“Chẳng có gì hết…”. Không phải là cô không muốn nói mà
chẳng qua ngay bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc Lăng Gia Khang định làm cái
gì nữa. Giữa đêm khuya đi cùng nhau không nói câu nào, tự nhiên dẫn cô đi dạo,
sau đó nói vài câu tục tĩu, rồi giận đùng đùng “vứt” cô về nhà.
“Chẳng có gì hết?”. Giọng của Giả Thiên Hạ đầy nghi
hoặc. Mỹ Mãn dùng một giọng điệu giống như vừa trải qua một chuyện tình cảm
nóng bỏng tới mức thốt không ra hơi để nói với anh là “chẳng có gì hết” sao?
Tưởng rằng chỉ số IQ của anh cũng thấp giống như cô à? Đến khi bắt gặp ánh mắt
trốn tránh của cô, anh bĩu môi châm chọc: “Đinh Mỹ Mãn, không có khả năng thì
đừng có học theo người khác đứng núi này trông núi nọ!”
“Anh… sớm muộn gì miệng anh cũng sẽ mọc đầy nọc mà tự
đầu độc chết anh đấy!”. Anh nhất định phải nói những lời độc địa, cay nghiệt
đến vậy hả? Không nhận thấy cô đang rất mệt mỏi, phiền muộn hay sao? Thứ cô muốn
nhất bây giờ chính là ngủ một giấc ngon lành, không phải suy nghĩ về bất cứ
điều gì, lại càng chẳng muốn cãi nhau với anh.
“Cho dù em có muốn thành đôi uyên ương với hắn ta thì
cũng không cần thiết phải trù ẻo anh chết sớm vậy đâu!”
“Hả? Thành đôi uyên ương…?”. Những lời nói này chẳng
khác nào chiếc gai đâm thẳng vào tim Mỹ Mãn. Nếu như cô có thể sống một cách
thoải mái bên Lăng Gia Khang thì có cần thiết phải khổ sở như bây giờ hay
không? Lại nghĩ đến thảm cảnh hôm nay của Tiểu Ái, cô không kiềm chế được mà
tính cả món nợ của Tạ Mục Đường lên đầu anh: “Bây giờ anh mới tới tính toán so
đo những điều này với tôi liệu có muộn quá không? Giả Thiên Hạ, anh đã làm
những gì, đã ở đâu chứ? Đừng có giơ ra cái bộ mặt trông như thần tình yêu thế
kia! Tất cả phụ nữ đều đáng đời, xui xẻo đúng không? Mặc cho anh thoả sức chơi
đùa, bỡn cợt ngoài đường thế nào, phụ nữ chúng tôi vẫn phải cam chịu đứng ở nhà
đợi anh sao? Anh bị thần kinh à?”.
“Anh rốt cuộc đã chơi đùa, bỡn cợt với ai chứ, em bắt
được gian tình tại trận sao? Còn nữa, em đã bao giờ tận mắt nhìn thấy anh đưa
người phụ nào về nhà chưa? Em thà tin mấy tờ tạp chí lá cải đó chứ không chịu
tin anh sao?”. Vô duyên vô cớ bắt anh phải gánh những tội trạng này, chí ít
cũng phải đưa ra một bằng chứng thuyết phục đã chứ!
“Hừ! Sao anh còn dám mở mồm ra mà nói những câu đấy?
Trên thế giới này có biết bao nhà sản xuất, bao gã thừa kế tập đoàn lớn. Những
tờ báo lá cải đó có thù với anh hả? Tại sao nhất nhất quyết bám lấy anh không
tha?”
“Thế bây giờ bọn họ lại có thù với em ư? Tại sao cứ
bám riết mãi cái chuyện ngớ ngẩn giữa em với Lăng Gia Khang thế?”
“Ngớ ngẩn sao? Kiểu gì nó chẳng có giá trị hơn mấy
chuyện tình một đêm của anh. Nếu không có Lăng Gia Khang, không biết tôi đã đi
gặp Diêm Vương mấy lần rồi, nói không chừng còn kịp đầu thai làm con gái của
anh rồi ấy chứ!”
Những lúc cãi nhau, đừng bao giờ mong người kia sẽ nói
ra những lời hay ho. Cũng giống như Giả Thiên Hạ lúc này, một khi cơn giận đã
trào sôi thì anh chẳng còn nhớ gì tới quyết tâm thay đổi toàn bộ, làm một con
người mới nữa: “Anh ta tốt như vậy, em còn lết về đây làm gì chứ? Liệu có cần
anh đưa đi tìm hắn ngay lập tức không thế?”
Mỹ Mãn tức tới độ không nói nên lời. Câu hỏi này quá
đúng rồi, rốt cuộc cô “lết” về đây làm cái gì chứ? Biết rõ rằng sẽ gặp lại
nhau, biết rõ là chưa chắc mình đã kiềm chế được sự giận dữ, vậy mà cô vẫn cứ
thích tự chuốc khổ vào thân. Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng mắt, thông minh
hơn, chỉ có mình cô trí tuệ kém cỏi. “Phiền anh hãy nói những ngôn từ phù hợp
với thân phận hiện tại của mình!”
Chẳng còn sức lực tiếp tục cuộc cãi cọ không hồi kết,
sau khi thốt nên câu này, Mỹ Mãn định quay về phòng nghỉ ngơi.
“Lết về đây làm gì?”. Người nào đó vào giây phút này
vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy.
“…”
Ngay lúc Đinh Mỹ Mãn định đi vào phòng thì chuông cửa
bỗng reo lên. Giả Thiên Hạ lạnh lùng liếc mắt ra, cho rằng chín phần là tên
Lăng tú ông âm hồn bất tán đến gây phiền phức. Anh liền quay người cầm chiếc
cốc cà phê trống không đi về phía phòng bếp, tỏ thái độ không thèm quan tâm.
Mỹ Mãn không thể nào làm được như anh, tiếng chuông
phiền phức như thúc giục vẫn không ngừng reo lên, cô đành phải đi ra phía cửa.
Nhìn qua khe cửa chống trộm, cô trông thấy một cô gái lạ. Cô khẳng định là mình
chưa bao giờ gặp cô ta, lại càng không quen biết. Tuy nhiên dựa vào hình dáng
có thể thấy là rất xinh đẹp đó, Mỹ Mãn nhanh chóng đoán được thân phận của
người này. Nợ phong lưu của người nào đó! Số đào hoa đáng ghét mà cô phải ngăn
chặn giúp!
“Cô tìm Giả Thiên Hạ?”. Mỹ Mãn không hề có ý mở cửa,
vẫn để lại chiếc cửa chống trộm, chân không ngừng rung cho thấy sự khinh khỉnh,
cướp mất lời của đối phương.
“Dạ vâng. Xin hỏi anh ấy có nhà không ạ?”. Người phụ
nữ ngoài cửa nở nụ cười rất quyến rũ, mọi cử chỉ hành động đều lộ rõ vẻ gia giáo,
lịch thiệp.
“Này, cô với anh ta có quan hệ thế nào?”. Tiếp tục
rung chân, Đinh Mỹ Mãn phát huy tối đa khả năng bắt chước của mình, cô nhớ kĩ
lại hình ảnh của cô em gái lắm điều khó tính là như thế nào rồi biểu diễn lại
một cách vô cùng vui vẻ.
“À, tôi có vài chuyện muốn bàn bạc với anh ấy, vốn dĩ
đã định hẹn gặp nhau vào sáng mai…”
“Nói gì mà lắm lời thừa thãi thế không biết! Ngắn gọn
một câu thôi, là bạn gái hay là vị hôn thê?”. Rất tốt, đã thế lại còn hẹn trước
nữa! Hừm, Thiên Hạ có tư cách gì để nghi ngờ cô cơ chứ? Mỹ Mãn nhếch mép cười,
ngắt đoạn lời nói của đối phương.
Người đẹp dịu dàng đã bị hăm doạ thành công, vốn dĩ
cho rằng người mở cửa chỉ là người giúp việc theo giờ. Thế nhưng lấy đâu ra
người giúp việc theo giờ hung tợn đến thế chứ?
“Đừng có giả vờ ngốc nghếch với tôi, cô có quen với
anh ta, đúng không? Tốt nhất là hãy thành thật khai ra ngay cô làm cách nào
liên hệ với Giả Thiên Hạ cho tôi! Tôi đã cố thủ ở đây suốt ba ngày ba đêm rồi,
thậm chí chẳng dám vào đi vệ sinh. Cho dù anh ta có bị bệnh SIDA đi nữa cũng
không thể nào không trả nợ cho bọn tôi được. Chết tiệt, tưởng dân cho vay nặng
lãi dễ ăn hiếp lắm sao? Tôi mà bắt được hắn ta, chắc chắn sẽ phanh thây ra
thành trăm mảnh. Còn cô, trông cũng nõn nà xinh đẹp đấy, đại ca nhà tôi nhất
định sẽ rất thích…”. Nói xong, cô liền chạy vào trong nhà, lấy chiếc di động
trên ghế sô pha, ấn nút 12121… sau đó quay ra ngoài cửa: “Alô, điều mấy huynh
đệ đến đây cho chị, vị hôn thê của Giả Thiên Hạ đã tìm đến tận cửa rồi, đưa cô
ta về giày vò một trận, không sợ cái tên mắc SIDA đó không ngoan ngoãn tìm đến
đây đâu… Đúng thế, chị mày sắp thực hiện xong kế hoạch phóng hoả rồi, đang đổ
xăng được gần nửa nhà rồi… Không đi được đâu, cô ta đang đứng trước cửa nhà tên
mắc SIDA đây này… Đừng có nhiều lời nữa! Mau lên, cô ta trốn mất rồi…”
Nói nhanh quá khiến cho Mỹ Mãn suýt líu lưỡi lại, rõ
ràng là cô đang làm những chuyện ngổ ngáo và ngang ngược!
“Ngày mai trời nắng, nhiều mây, nhiệt độ cao nhất
120C, nhiệt độ thấp nhất 170C…”. Từ chiếc di động phát ra lời dự báo thời tiết,
dường như chẳng hề chịu ảnh hưởng tí nào của việc nhân gian.
Đinh Mỹ Mãn liếc mắt nhìn người phụ nữ kia biến mất ở
cuối hành lang rồi đóng sầm cửa lại, thở dài an tâm.
Vừa quay mặt vào, cô bắt gặp ngay Giả Thiên Hạ đang
nhịn cười ở trước cửa phòng bếp. Cô lẩm bẩm: “Lần sau làm phiền anh đừng có dẫn
những người phụ nữ không ra gì đến nhà tôi nữa!”
RẦM!
Theo sau câu mắng nhiếc là tiếng sập cửa mạnh mẽ. Giả
Thiên Hạ ngây người một lúc, cứ tưởng rằng những hành động vừa nãy của cô chứng
tỏ cô quan tâm đến anh, kết quả, cô vẫn vô duyên vô cớ quy cho anh tội danh
lăng nhăng. Phiền não tháo chiếc cà vạt ra, anh rất muốn nhìn xuyên qua cánh
cửa phòng kia nhưng biết chắc chỉ vô ích mà thôi. Cô có thể cho anh một cơ hội
không? Ít nhất cũng phải cho anh nói một câu đã… Đó chẳng qua là đồng nghiệp
mới tới làm thôi mà!
Dần dần, anh cũng hiểu được rốt cuộc Mỹ Mãn đang phẫn
nộ điều gì. Trên thế gian này điều xót xa nhất không phải là ghen tuông một
cách mệt mỏi mà là ngay cả tư cách ghen tuông cũng không có.
Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn chính thức bước vào giai
đoạn “chiến tranh lạnh”. Có ai đó đã từng nói có cãi cọ ít nhất còn chứng tỏ
hai bên tình cảm đang sục sôi? Mỹ Mãn không biết tình cảm đang sục sôi rốt cuộc
là thứ gì, chỉ biết lúc này cô vẫn còn tỉnh táo, chưa hề kích động, nóng nảy
tới mức trực tiếp vứt quần áo hành lí của Giả Thiên Hạ ra ngoài. Có thể do cô
lại cảm thấy mềm lòng, hoặc giả vờ bận rộn đến độ chẳng còn tâm tư nào nghĩ đến
những chuyện đó nữa. Cô không muốn làm rõ mọi chuyện mà thực sự cũng chẳng có
thời gian để làm rõ nữa.
Mới đầu giờ thôi mà văn phòng làm việc của Mỹ Mãn đã
bừa bãi loạn xạ cả lên.
Tám giờ hơn, tỉ lệ bạn xem đài tối qua vẫn chưa thấy có, phản ứng của khán giả
trước chương trình do đích thân cô sản xuất sau ngày đầu tiên phát sóng vẫn còn
chưa biết thế nào thì Mỹ Mãn đã thấy có một hộp quà đặt ngay ngắn trên mặt bàn
cô.
“Vòng tay Cartier?”. Mỹ Mãn cầm chiếc vòng tay lên,
xem qua xem lại, kiểu dáng của nó hết sức tinh tế. Cô thực sự rất thích nhưng
cô không muốn nhận quà mà không biết lí do rõ ràng.
Còn đang đắn đo thì chiếc di động reo lên. Mỹ Mãn liếc
qua màn hình, thấy hiển thị ba chữ “Lăng Gia Khang”. Cho dù ngốc nghếch đến
đâu, cô cũng có thể đoán ngay ra đáp án: “Alô, là do anh tặng đúng không?”
“Ừ”. Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói thản nhiên.
“Hôm nay không phải sinh nhật em, cũng không phải sinh
nhật anh, tại sao đột nhiên lại tặng quà cho em? Em không cần đâu”. Tuy rằng
hiện nay cô đang rất khó khăn về tài chính, không có thừa tiền để mua những món
đồ xa xỉ này nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nhận quà vô cớ, không biết
rõ lí do.
“Không phải là quà đâu, cuối năm ngoái, không phải em
đã rất thích chiếc vòng đeo tay của một nghệ sĩ dưới quyền anh nên đưa tiền để
anh mua hộ sao? Tiếc là kiểu dáng đó không sản xuất nữa nên anh đã chọn giúp em
kiểu dáng mới. Nếu em không thích, có thể gửi trả lại cho anh, nhưng tiền không
hoàn lại đâu đấy!”. Lăng Gia Khang nói rất từ tốn nhưng từng câu từng chữ lại
đánh trúng vào tâm lí của Mỹ Mãn.
“Thích chứ!”. Tiền của chính mình thì sao cô phải chê
chứ? Làm người không nên ngốc nghếch tới mức đó!
“Ha ha, anh cũng đoán là như vậy!”. Câu trả lời của cô
gần như không nằm ngoài dự liệu của anh chút nào.
“Tối nay có rảnh không?”
“Có chuyện gì?”
“Cùng đi dùng bữa nhé! Tối nay còn có buổi ra mắt phim
nữa đấy, anh muốn dắt em đi cùng, tiện thể giới thiệu cho em một vài người.
Chắc chắn sẽ có ích cho công việc của em đấy!”. Cảm thấy cô đang do dự, Lăng
Gia Khang bổ sung thêm một câu vào đúng thời điểm thích hợp.
“Anh không cần thiết phải giúp đỡ em nhiều như thế…”
“Bạn bè thì không thể giúp đỡ nhau à? Nếu thế thì sau
này, nếu như mấy nghệ sĩ bên anh muốn tham gia chương trình của em thì anh phải
mở mồm cầu xin em sao?”
Người ta đã nói tới mức này rồi, Đinh Mỹ Mãn thấy
giống như đang cưỡi trên lưng cọp không dễ leo xuống. Tự cô biết rõ nghệ sĩ
công ty anh chẳng thèm tiếc nuối gì cái chương trình chẳng có danh tiếng nào
của cô, thế nhưng cô cũng không có lí do gì để từ chối cả. Hơn nữa, với tình
hình hiện nay của cô, tất nhiên là không có quyền gì từ chối rồi. Có người chịu
đưa tay ra giúp đỡ, cô đương nhiên phải nhanh chóng mà nắm lấy.
“Vậy thì cứ như thế đi, tối nay gặp ở nhà hàng đó
nhé!”
Mỹ Mãn nghiêng đầu ngao ngán, thẫn thờ gập di động lại,
cô đã quá quen với cảm giác không thể nổi giận trước tình huống này rồi. Rốt
cuộc là anh bận đến mức nào mà lần nào cũng thế, chẳng buồn quan tâm xem cô trả
lời ra sao đã dập ngay điện thoại.
“Anh này, anh đừng có xông bừa vào như thế! Đợi tôi đi
hỏi trước đã, cô Đinh hiện nay đang rất bận…”
Cô còn chưa kịp đặt di động xuống bàn đã nghe thấy
giọng nói nài nỉ của cô trợ lí thân yêu. Tiếp đó, cửa phòng làm việc của cô bị
đạp bật mạnh ra, không có một chút lịch sự nào. Chiếc cửa đáng thương còn rung
lên bần bật sau đó hồi lâu. Người đàn ông ngoài cửa hai tay đút túi quần, sắc
mặt giận dữ, tái xanh, đôi mắt rực lửa hận như muốn đốt cháy Đinh Mỹ Mãn đến
nơi, bỏ qua cả quy trình giết người rồi mới đốt xác.
“Lâm Ái giờ đang ở đâu?”. Anh giản lược hết tất cả
những lời chào hỏi, mở đầu khách khích nên có mọi khi, hỏi ngay vấn đề chính.
“Tôi làm sao mà biết được? Tôi có phải mẹ cô ấy đâu”.
Mỹ Mãn ra hiệu cho cô trợ lí đang đứng phía sau anh chàng bất lịch sự này, ngầm
ý bảo cô cứ ra ngoài. Nhưng câu nói buột miệng đã “bán đứng” cô. Rõ ràng là nếu
như cô không hề biết chuyện gì thì chắc chắn đã không đối xử với Tạ Mục Đường
không khách khí đến vậy.
“Thế thì có cần anh nhắc lại cho em biết vào buổi tối
hôm kia, em đã ở cùng với cô ấy, tiếp sau đó thì cô ấy mất tích luôn không?”.
Cô thư ký vừa rời khỏi, Tạ Mục Đường móc chân đóng sập cửa vào, không muốn để
cho cả đài truyền hình biết được chuyện này.
“Tôi đã nói với anh rồi, tôi không phải là mẹ cô ấy,
tôi có quyền gì quản lí cô ấy chứ? Không phải anh rất bận sao? Bận đến nỗi ngay
thời gian giải thích với cô ấy cũng không có? Vậy thì còn hỏi han đến cô ấy làm
gì?”. Đinh Mỹ Mãn thực sự không hiểu nổi tại sao cứ bắt cô phải quan tâm, chăm
lo cho chuyện tình cảm của người khác trong khi ngay chuyện tình cảm của mình,
cô còn giải quyết không nổi.
“Đinh Mỹ Mãn, em không biết nghĩ hay sao? Tại sao lại
thiên vị với người bên ngoài vậy chứ? Nếu không phải vì em với Thiên Hạ thì anh
có cần thiết phải thảm hại thế này không?”. Nếu như không nể người phụ nữ đứng
trước mặt mình là “vợ của thằng bạn thân” thì anh đã ra tay bóp chết cô lâu
rồi.
“Giả Thiên Hạ?”. Thấy chưa, cái được gọi là “tử đảng”
giữa bọn đàn ông thối tha chính là thế này đây. Bất cứ là có chuyện gì xảy ra,
chỉ cần nhìn bạn của anh là biết anh như thế nào liền.
“Người phụ nữ mà anh đuổi theo tối hôm đó chính là Mạc
Tường. Anh không muốn nói thêm về chuyện này nữa, em tự về mà hỏi ông xã nhà
mình ấy!”. Tạ Mục Đường dùng hành động để phản bác lại lập luận của Mỹ Mãn.
Tình bạn giữa nam nhi đại trượng phu không chỉ đơn thuần là gánh tội thay nhau
mà phần nhiều là vì hai chữ “nghĩa khí”. Những chuyện mà Thiên Hạ chưa giải
thích rõ ràng, anh không muốn và cũng không có quyền tham dự. Nói cho cùng thì
chuyện tình cảm, ngoài người trong cuộc ra, chẳng ai có thể phán đoán được gì:
“Đưa số điện thoại của Lăng Gia Khang cho anh!”
“Làm… làm cái gì chứ?”. Không phải là định hẹn nhau ra
đấu súng hay đại loại như vậy chứ? Tình địch của anh ta có phải là Lăng Gia
Khang đâu. Người ta chẳng qua chỉ là giám đốc công ty quản lí vô tội mà thôi.
“ĐỂ TÌM BÀ XÃ!”. Câu trả lời hết sức ngắn gọn và súc
tích cho thấy rõ lòng nhẫn nại của anh gần như không còn nữa. Đợi Mỹ Mãn tự
động khai ra thông tin đương nhiên là chuyện không thể, Tạ Mục Đường nhanh
chóng cướp lấy chiếc di động trên tay cô. Cho dù việc này có liên quan đến vấn
đề riêng tư cá nhân thì cũng không ngăn nổi anh trước nỗ lực tìm cho bằng được
người phụ nữ của mình về.
Anh đến và đi như một trận cuồng phong đầy sát khí…
Chỉ để lại mình Mỹ Mãn ngây ngô một hồi lâu mới lấy lại được thần trí. Rốt cuộc
cô đã đắc tội với ai chứ? Ngay đến cơ hội nghỉ ngơi thư thái, thanh thản vào
buổi sáng sớm cũng chẳng được. Thời gian nhàn hạ còn lại cô chỉ còn biết dùng
để suy nghĩ không ngừng về câu nói của Tạ Mục Đường: “Em tự về mà hỏi ông xã
nhà mình ấy”. Hỏi cái gì đây? Lẽ nào nợ phong lưu do Giả Thiên Hạ gây ra, còn
anh ta chỉ là giúp bạn bè thu dọn tàn cuộc thôi sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, Mỹ Mãn hoàn toàn không còn thời gian để suy nghĩ về
những chuyện có thể có, có thể không này nữa. Bởi vì một “báu vật” nhân gian đã
xuất hiện ở phòng làm việc của cô…
Giả Thiên Hạ hiện đang rất bận rộn, sự bận rộn của anh
đều do Đinh Mỹ Mãn ban cho. Vì Mỹ Mãn liên quan đến tất cả những tin đồn và sự
việc xảy ra gần đây, nên chương trình đầu tiên do cô sản xuất vừa được phát
sóng đã có tỉ suất bạn xem đài cao ngất. Điều đó khiến cho cấp trên phía bên
đài anh đặt ra áp lực nặng nề, đến mức ngay cả thời gian “tìm lại bà xã” cũng
bị tận dụng luôn.
Cho dù là như vậy thì việc án binh bất động, để mặc
cho trận “chiến tranh lạnh” kéo dài dẫn tới những hiểu lầm không đáng có không
phải là phong cách hành xử của anh. Tổng kết lại kinh nghiệm từ trước đến nay,
không sợ gian khó, “tái xuất” giang hồ, đây mới chính là tinh thần cạnh tranh
cần được phát huy. Cho nên, nếu cứ ngồi ngây ra đó chờ Mỹ Mãn hết giận, chi
bằng anh chủ động tấn công. Binh pháp cũng đã từng dạy như sau, khi còn chưa
biết bên ta có khả năng thắng hay không, tốt nhất là nên dùng chiến thuật “vu
hồi” , không cầu tốc chiếc tốc thắng mà chỉ cầu thắng lợi sau cùng.
Thế nên anh đã để Giả Vượng Bảo lâm trận.
Khi Tạ Mục Đường vừa rời khỏi, bên cạnh Mỹ Mãn lại
xuất hiện ngay gã “tiểu quỷ” ấy. Ông chú này không bệnh cũng kêu than thảm
thiết, lúc nào cũng ra vẻ đáng thương “liễu yếu đào tơ”, cứ như kiểu mình là
người thê thảm nhất trên thế giới này vậy. Gã vừa đến đã oán trời oán đất: “Ôi…
chú bị thất tình rồi, thất tình thảm hại biết bao…”
Lúc đầu, Đinh Mỹ Mãn còn động lòng trắc ẩn, ra sức an
ủi, lại còn bảo cô trợ lí đi mua một chồng sách “thánh kinh tình yêu” dạy ông
chú tai ương từng câu từng chữ một. Sự thật đã chứng minh, tuổi tác người ta
tuy còn nhỏ nhưng khả năng ghi nhớ rất tốt, chỉ xem có năm phút đã thuộc làu
làu.
Thật vớ vẩn! Chỉ cần nhìn bộ dạng của Giả Vượng Bảo là
biết, có lẽ đã đọc toàn bộ sách dạy cách “tán gái” trong cả thành phố rồi cũng
nên. Ông chú này chắc đã xem những loại sách đó đến phát ngán ra lại còn học
người ta bày đặt thất tình? Giở trò đùa gì đây? Rõ ràng Giả Vượng Bảo đang rất
bình thường. Chỉ sợ ông chú này cũng lại giống hệt như đứa cháu Giả Thiên Hạ
đáng mến, nhiều phụ nữ đến mức chăm lo không xuể. Chẳng qua chỉ có hai chân
thôi, vậy mà nhất định phải đạp lên mười chiếc thuyền à? Không sợ làm lật
vài chiếc sao?
Cho dù đã bị Mỹ Mãn nhìn thấu chân tướng nhưng Giả
Vượng Bảo vẫn ương ngạnh đuổi mãi không đi, cứ chốc chốc lại lẩm bẩm mấy câu
nghe như thơ Đường: “Ây da… Vì người biến mất, hồn ta tan nát à… hồn ta tan
nát… Ta vốn định trao Minh Nguyệt trái tim chân thành. Tại sao? Tại sao Minh
Nguyệt không cần ta?”
“Chú ngồi gọn ngay sang một bên cho cháu!”. Lòng nhẫn
nại cuối cùng của Mỹ Mãn đã không còn nữa, chỉ hận không thể phanh thây con
người này ra thành trăm mảnh.
“Mỹ Mãn à, Minh Nguyệt không cần ta nữa”. Gã “tiểu
quỷ” này vẫn mặt dày tiếp tục kêu than. Còn về việc Minh Nguyệt rốt cuộc là ai
thì ngay bản thân anh ta có lẽ cũng không biết được.
“Chú Vượng Bảo, cháu có hẹn với người khác rồi. Phiền
chú có thể chơi những trò phù hợp với độ tuổi của mình được không? Phía đằng xa
kia có một vườn trẻ đấy, phiền chú qua đó mà nô đùa được không? Chiếc cầu trượt
bên kia cũng rất tuyệt, có thể trượt mãi mà chú không thấy chán, nói không
chừng chú lại gặp được “tình yêu thứ n” của mình ở đó đấy”. Con trẻ tám tuổi
nhà người ta mới thích chơi cầu trượt, nô đùa cùng các bạn, tại sao tên “tiểu
quỷ” này nhất định phải khác người đến thế?
Cô đang dỗ dành một tên “tiểu quỷ” làm phiền mẹ vì
muốn đến vườn trẻ hay sao? Giả Vượng Bảo nhếch mày không mấy hứng thú. Đứa cháu
quý hoá này thật là quá kém cỏi. Từ một người phụ nữ “tam tòng tứ đức” nhìn
thấy người nhà họ Giả là lễ phép, biết điều giờ đã bị nuông chiều quá thành hư
mất rồi. Tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa, lại còn dám to tiếng quát
tháo bề trên nữa chứ! Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ăn “bổng lộc” thì
phải “cúc cung tận tuỵ” thôi. Giả Thiên Hạ đã mời Giả Vượng Bảo biết bao bữa ăn
khuya, lại còn giúp tán gái nữa, tóm lại bây giờ chính là lúc phải “báo đáp”.
“Chú không biết, chú không cần biết, chú thất tình
rồi, thất tình rồi đó! Chú muốn Minh Nguyệt, chú muốn có Minh Nguyệt cơ…”.
Chẳng cần quan tâm đang ở chốn đông người, trẻ con có tụt quần khoe “vũ khí”
hay nhảy mấy điệu “không quần” thì cùng lắm cũng chỉ là bị mọi người cười nhạo
một trận mà thôi. Giả Vượng Bảo nhảy ra khỏi ghế, cả người rơi ầm một cái xuống
đất, tay múa chân đạp, lắc người nũng nịu, tóm lại là chơi đúng trò chơi thích
hợp với độ tuổi của anh ta – ăn vạ!
…Sức chịu đựng của Đinh Mỹ Mãn đang tiến đến bờ vực
thẳm, trán toát đầy mồ hôi lạnh, cứng người quay đầu ra phía khác. Lúc này cô
cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đang hướng về phía mình, nên
nghiến răng nghiến lợi móc chiếc di động trong túi ra. Người ở đầu dây bên kia
vừa mới nhấc máy, còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã quát lên: “Anh đang ở đâu?”
“Đang họp! Sao thế?”
“Không họp hành gì nữa! Mau chóng tới nhà hàng mà tôi
và anh thường đến, đem ngay ông chú mười bốn của anh đi ngay cho tôi!”
Đầu dây phía kia im lặng một hồi lâu. Mỹ Mãn không
biết liệu có phải mình đã quá nhạy cảm không nhưng cô có cảm giác rằng Giả
Thiên Hạ đang cố nín cười. Phải vài giây sau anh mới thốt ra được một từ: “Ừ”.
Ngay lúc ấy, tiếng khóc quấy của Giả Vượng Bảo gần như
mất hẳn.
Mỹ Mãn tò mò nhếch mày, quay đầu nhìn về phía ông chú
tai ương. Một đôi giày trắng lịch lãm xuất hiện trước mắt cô, chủ nhân của đôi
giày đó điềm tĩnh đi qua Giả Vượng Bảo tiến về phía chiếc ghế sô pha đối diện
với Mỹ Mãn. Đôi môi của người này nhếch lên, ánh mắt lướt qua Mỹ Mãn rồi nhìn
sang phía Giả Vượng Bảo: “Tên tiểu quỷ này là ai thế?”
Mỹ Mãn vốn định “thu dọn” Giả Vượng Bảo khỏi đây trước
khi Lăng Gia Khang đến nhưng xem ra đã muộn rồi. Quan hệ giữa cô và ông chú này
quá phức tạp nên cô đành chọn cách đơn giản nhất khái quái cho Lăng Gia Khang
nghe thôi: “Đây là người chú thứ mười bốn của em”.
“Tiểu quỷ này tên là gì thế?”. Anh cười thân thiện,
nhìn về phía Giả Vượng Bảo.
Tuy rằng đối phương là tình địch của đứa cháu quý hoá
nhưng Giả Vượng Bảo vẫn chưa mù quáng đến mức xông trận là giết địch ngay nên
đã phối hợp diễn kịch, tỏ ra vô cùng ngây thơ, đáng yêu: “Cháu chào chú, cháu
tên là Giả Vượng Bảo, cháu muốn ăn cơm sườn nướng!”
Vượng Bảo cố tình nhấn mạnh vào chữ “Giả”, mãn nguyện
đưa khuôn mặt khiêu khích nhìn Lăng Gia Khang.
“Họ Giả mà là chú mười bốn của em sao? Tại sao em
không lấy luôn họ chồng đặt lên đầu tên mình cho rồi?”
“Khó nghe lắm!”. Giả Đinh Mỹ Mãn? Trời ạ, nói thật
lòng là quá khó nghe và cũng kì kì kiểu gì ấy!
“Khó nghe lắm”? Mỹ Mãn thực sự đã từng nghĩ tới chuyện
này sao? Lăng Gia Khang suýt chút nữa mất hết cả lí trí mà nổi khùng lên, nỗi
tức giận được kìm nén bấy lâu trong lòng gần như đã trào lên đến cổ, nhưng cuối
cùng cũng không thốt ra khỏi miệng được nên anh đành nuốt giận vào trong.
Anh có thể không so đo tính toán rất nhiều chuyện, từ
ngày cô nói phải quay về nước thì anh đã có thể mường tượng ra cảnh tượng hỗn
loạn như ngày hôm nay. Có thể oán trách được ai đây, đều do anh ngốc nghếch,
nhất định phải giữ lấy cái tự trọng không cần thiết ấy, cố chấp không muốn mình
trở thành vật thay thế khi cô vẫn chưa hoàn toàn quên đi hình bóng Giả Thiên Hạ
trong tim. Anh lại còn có một niềm tin ngớ ngẩn không căn cứ rằng hơn một năm
sớm tối bên nhau hoàn toàn có thể đánh bại được tên Giả Thiên Hạ đã chủ động
xin rút lui kia. Nay thì tất cả đã được chứng minh, anh quá tự phụ rồi.
“Hả?”. Mỹ Mãn định dùng những lời lẽ ngây ngô này để
phá vỡ bầu không khí ngại ngùng, đưa mắt nhìn sang tay Lăng Gia Khang. Cô có
thể khẳng định trước kia chỗ đó trống không, không có bất cứ đồ trang sức nào,
thế nhưng bây giờ lại thấy đeo một chiếc vòng: “Cartier! Vòng tay tình nhân?”
Cô tự tin vào khả năng ghi nhớ của mình, kiểu dáng
vòng tay này chắc chắn là của các cặp tình nhân vẫn hay dùng.
“Có vấn đề gì nghiêm trọng không? Nếu như em không
muốn gặp rắc rối thì hoàn toàn có thể đem chiếc vòng tay kia vứt đi, bán hoặc
tặng cho ai đó… tuỳ em thôi!”. Anh thản nhiên thừa nhận tất cả, tự cảm thấy
dùng những cách thức này để theo đuổi phụ nữ không có gì sai trái hết. Nếu như
muốn có một lí do mơ hồ nào đó để che đậy thì cũng được thôi: “Hơn nữa tăng
thêm cường độ lên báo cũng là chuyện tốt, rất có lợi cho chương trình mới ra
mắt của em.”
“Lăng Gia Khang, anh đúng là rất đen tối”. Đột nhiên
Mỹ Mãn cảm thấy người đàn ông trước mắt mình hình như làm bất cứ chuyện gì cũng
có mục đích cả: “Em không muốn bị cánh phóng viên bắt gặp rồi viết linh tinh
trên báo nữa.”
Tình thế hiện nay đã rất khó kiểm soát rồi, cô hoàn
toàn không hứng thú với việc thêm mắm thêm muối để làm nên “bữa tiệc Mãn Hán
toàn tập” bày biện cho mọi người thưởng thức.
“Em có quan hệ tình cảm với Giả Thiên Hạ thì được còn
với anh lại không được là sao?”
Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà!
Ánh mắt Lăng Gia Khang như rực lửa, có thể thấy rõ mọi
nhẫn nại của anh đều đã cạn kiệt: “Đinh Mỹ Mãn, anh đâu phải là người nào xa lạ,
anh chính là người đàn ông đã ở bên em không rời một bước suốt một năm qua đó!
Em cho rằng anh là Chúa Giê-su sao? Phổ độ chúng sinh mà không mong muốn được
báo đáp? Em có thể không đồng ý cho anh giúp đỡ em nhưng ít nhất cũng phải nói
rõ cho anh biết lý do chứ! Bỏ qua chuyện công việc đi, em làm thế có phải để
tránh làm chồng cũ của em hiểu lầm đúng không? Ngay cả quan hệ bạn bè giữa
chúng ta cũng phải phân ra rõ ràng đến thế sao?”
“Thiên Hạ cháu tôi đã ở bên cạnh Mỹ Mãn hơn 20 năm mà
còn chưa dám lớn tiếng mắng nhiếc như anh đâu.”
Giả Vượng Bảo đã không mở miệng thì thôi, mở miệng ra
thì toàn “lời vàng ý ngọc”. Vẫn còn chưa đủ hỗn loạn hay sao?
“Thế thì quay về bên cạnh Giả Thiên Hạ đi!”. Người xưa
có câu, càng quan tâm thì càng rối, dẫu có là người lý trí đến đâu chắc chắn
vẫn có lúc cả giận mất khôn. Cho dù kẻ “đâm bị thóc, chọc bị gạo” chỉ là một
tên “tiểu quỷ” không đáng để ý đến nhưng Lăng Gia Khang vẫn cảm thấy đau đớn.
Nói xong, anh đứng bật dậy, định rời khỏi nhà hàng
ngay tức thì.
“Anh đừng có đi, để tôi đi! Rốt cuộc anh có tư cách gì
mà quát mắng tôi ngọt xớt thế chứ?”. Đinh Mỹ Mãn lên tiếng. Cô thật sự không
hiểu nổi tại sao mình lại phải sống một cách khổ sở như thế. Bất cứ ai cũng có
thể nhảy lên đầu lên cổ cô quát tháo, chỉ có bọn họ mới có quyền nổi cáu phát
khùng hay sao? Cô cũng có danh dự của mình chứ! “Tôi đã ăn không, ở không nhà
anh hay thế nào? Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho anh, đến ở nhà anh, tôi vẫn phải
đưa tiền thuê nhà, lại còn giúp anh giải quyết những người phụ nữ mà anh muốn
chia tay. Không chỉ vậy mà cả những chuyện liên quan tới công việc cũng phải
phụ giúp anh. Anh cho rằng tôi là Phật Quan Âm à, vô duyên vô cớ chạy đến bên
anh cứu khổ cứu nạn sao? Giữa bạn bè với nhau có loại bạn tính toán nhiều như
anh hả?”
“Em thích ở bên cạnh ai thì hãy quay về cạnh người đấy
đi! Bây giờ anh không có hứng thú chơi trò bạn bè “nam nữ thuần khiết” với em
nữa”. Giả ngốc ư? Anh đã nói rõ đến vậy rồi, lẽ nào cô vẫn nghe không hiểu sao?
Tưởng rằng anh thực sự có thể coi cô như một người bạn không hơn không kém sao?
“Đi thì đi!”. Dẫu phản ứng của Đinh Mỹ Mãn có hơi chậm
chạp, suy nghĩ mất nhiều thời gian hơn người khác nhưng người ta đã nói rõ đến
vậy rồi, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được ngụ ý trong những lời nói tức giận
của Lăng Gia Khang, chỉ là cô không muốn phá vỡ lớp vỏ bọc cuối cùng mà thôi.
Cho dù là như vậy, cô cũng có quyền được suy ngẫm một chút chứ, anh chưa từng
nói với cô lời nào tương tự như thế trước đó. Trong mắt cô lúc này, dường như
chỉ còn một chút nữa thôi là anh sẽ thốt ra câu: “Em đừng có suy nghĩ nhiều
quá, những người phụ nữ vây quanh anh quá nhiều rồi, làm sao có thể để ý đến em
được? Hãy ngoan ngoãn làm cho tốt bổn phận của một người bạn đi!”
Đàn ông có phải đều không biết lí lẽ như vậy không?
Sau khi trêu hoa ghẹo nguyệt xong, tất cả đều đùn đẩy trách nhiệm lên đầu người
phụ nữ, nói cô không biết trân trọng, nói cô vô tình. Nhưng xin hỏi là đã có ai
thực sự quan tâm xem rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì hay chưa?
Chết tiệt, tất cả đều là lũ thần kinh!
Giả Thiên Hạ vừa mới lái xe tới nơi, đang nhìn ra
ngoài tìm chỗ đậu xe thì đã trông thấy một người phụ nữ nắm tay một tên “tiểu
quỷ” tinh nghịch mà anh đoán chắc không thể nào do cô “sinh ra” được, hùng hổ
xông ra ngoài.
Cho dù lúc này khoảng cách khá xa nhưng anh vẫn có thể
cảm nhận được luồng sát khí bừng bừng toả ra từ người cô. Bởi đó chính là người
phụ nữ của anh.
Anh nhấn còi mấy lần để thu hút sự chú ý của cô.
Nghe thấy tiếng còi, Mỹ Mãn liền quay đầu ra rồi nhanh
chóng tiến sát đến chiếc xe của Giả Thiên Hạ. Cô mở cửa xe, ngồi vào, rồi đóng
sập cửa lại, thét lên hùng hổ: “Cho xe đi đi!”
Chẳng có mấy người đàn ông nào cảm thấy vui vẻ khi bị
coi là “anh tài xế còm”, cho dù đó là Giả Thiên Hạ hiện đang phải kiềm chế để
che giấu đi sự bực bội của mình. Anh quay người nhìn vào ông chú quý hoá Giả
Vượng Bảo ngồi ghế đằng sau, dùng ánh mắt hỏi rốt cuộc đang có chuyện gì xảy
ra.
Rất hiểu ánh mắt nghi hoặc ấy, Giả Vượng Bảo liền đưa
mắt nhìn về phía Đinh Mỹ Mãn rồi nói thì thầm ba chữ: “Lăng Gia Khang”.
Giống như được câu thần chú vậy, vừa nghe liền hiểu
ngay vấn đề, Giả Thiên Hạ ngoan ngoãn nhấn chân ga cho xe chạy đi. So với việc
làm rõ ngọn ngành thì điều quan trọng hơn cả vào lúc này chính là đưa cô nhanh
chóng rời khỏi đây. Anh cho rằng đấy không phải là chịu thua rồi bỏ trốn mà chỉ
là biết chọn đúng thời điểm. Chính sách tuyệt diệu ấy chính là những gì anh
đang biểu hiện lúc này. Đợi cho tới khi xác định rõ ràng là đã thoát khỏi phạm
vi kiểm soát của tình địch rồi, anh mới diễn vai người đàn ông biết quan tâm,
biết lắng nghe. “Em bị ai ăn hiếp thế?”
“Anh ta bảo tôi hãy quay về cạnh bên anh. Chết tiệt!
Anh ta tưởng mình là ai cơ chứ, tự cho mình cái quyền được chi phối cuộc đời
của tôi hay sao? Muốn tôi đi thì tôi phải đi đấy à?”. Mỹ Mãn đã kìm nén đến
không thể nào chịu được nữa, cứ tưởng rằng mình đã tìm được một người biết lắng
nghe nên một hơi thốt ra hết những tức giận chất chứa trong lòng nãy giờ.
“Hả? Vậy anh ta là ai?”. Việc giả ngốc bây giờ là điều
tất yếu!
“Lăng Gia Khang!”
“Thế em có muốn quay về bên anh không?”. Rất hiếm khi
Giả Thiên Hạ cảm thấy tình địch của mình nói nghe rất chí lí và hữu ích như
thế.
“Anh ta nghĩ rằng mình là ai chứ? Mới ở cạnh bên tôi
có một năm mà đã vô lí đến vậy rồi. Hơn một năm trời, đâu chỉ có mình anh ta
phải hi sinh? Cứ làm như tôi là người tham lam vô độ ấy, anh ta hai ba ngày lại
thay phụ nữ một lần, mỗi lần thay đổi nhất định phải dắt đến trước mặt tôi khoe
khoang thì mới bằng lòng. Lại còn hỏi ý kiến của tôi nữa chứ, tôi đâu có phải
mẹ anh ta?”
“Anh ta là Lăng tú ông mà, có nhiều phụ nữ là chuyện
đương nhiên”. Trước đây, không phải cứ năm ba ngày Lăng Gia Khang lại gây ra
tin đồn thất thiệt cho anh sao? Mấy lần, mang tiếng là đưa nghệ sĩ dưới quyền
đi quảng bá, nhưng kết quả là anh ta lại “tình cờ” để giới săn tin chụp được
ảnh giữa Thiên Hạ với cô nghệ sĩ dưới trướng, sau cùng lại “tình cờ” phơi quyển
tạp chí đăng tin thất thiệt đó đến trước mặt Mỹ Mãn. Từ lâu Giả Thiên Hạ đã
muốn hét lên một câu: “Anh cút xéo ngay đi, trên đời này làm gì có nhiều chuyện
“tình cờ” đến thế!”. Lăng Gia Khang không làm tú ông quả thật quá phí phạm.
“Mà tôi cũng đâu phải sinh ra đã mang kiếp khổ chứ? Bị
một mình anh giày vò là quá đủ rồi, làm gì có chuyện lại để thêm một người khác
tiếp tục giày vò tôi? Đàn ông trên thế giới này đều chết hết rồi sao? Tại sao
tôi cứ phải giữ mãi trái tim nhiệt tình chờ đợi anh ta phát hiện ra ưu điểm của
tôi? Tại sao khi anh ta có tình cảm với tôi, tôi nhất định phải lập tức đáp trả
vậy? Đúng là vô lí đùng đùng, tôi cũng là người, cũng có mong muốn, ý nguyện
của riêng mình chứ!”
“Bị một mình anh giày vò là quá đủ rồi”?
Ha ha, câu nói này thật khiến cho người ta vui sướng,
khoan khoái biết bao. Đến nỗi anh có thể cao thượng lược bỏ đi những câu nói
không mấy ích lợi đằng sau.
“Hơn thế nữa, tôi từ chối được giúp đỡ như thế là sai
sao? Tôi biết Lăng Gia Khang là người không có gì không làm được, nhưng tôi
không muốn làm một con rối. Trước đây, bất cứ điều gì anh cũng để tôi tự mình
giải quyết, tuy rằng đôi lúc tôi làm chưa thật tốt, nhưng chắc chắn sẽ dần dần
tiến bộ, trưởng thành. Như vậy mới hợp tình hợp lí…”
Giả Thiên Hạ đạp mạnh vào chân phanh, quá đột ngột nên
đã ngắt quãng lời than vãn thao thao bất tuyệt của Đinh Mỹ Mãn. Vì quên thắt
dây an toàn nên cô sắp sửa bị đập đầu mạnh vào tấm kính trước xe, may mà anh
kịp thời kéo cô lại, áp đôi môi ấm áp, mềm mại của mình thay cho tấm kính chắn
gió lên môi cô.
“Như thế này mới là hợp tình hợp lí! Ngoan nào, mở
miệng ra…”. Những lời nói đầy mê hoặc này thốt ra từ miệng Giả Thiên Hạ.
Không khí huyền hoặc tràn ngập khắp xe làm đầu óc Đinh
Mỹ Mãn trở nên mơ màng. Đầu lưỡi thân thuộc tiến đến khiến cô cảm thấy trái tim
loạn nhịp, ngay cả trình tự anh làm sau khi đầu lưỡi xâm chiếm lấy môi cô cũng
dễ dàng khiến cô quên đi cảnh giác. Tất cả phản ứng của cô lúc này gần như đều
xuất phát từ bản năng. Giống như bị thôi miên vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy mọi
thứ chỉ đang thuận theo lẽ tự nhiên mà thôi.
Cô nghe lời như vậy khiến Giả Thiên Hạ cảm thấy rất
hài lòng. Thật lòng anh không nghĩ ra cách nào hay hơn để chặn miệng cô nhanh
nhất ngoài cách này. Tóm lại, đều vì những lời thốt ra từ khuôn miệng ấy càng
ngày càng khó nghe. Có cần thiết phải coi anh như một người chị em thân thiết,
đem hết mọi tâm sự suy nghĩ nói toạc ra như vậy không? Lẽ nào cô còn mong ngóng
anh sẽ đưa ra ý kiến hay góp ý gì hay sao? Tuy nhiên, anh chắc chắn tình cảm
Đinh Mỹ Mãn dành cho tên Lăng tú ông đó không chỉ là bạn bè đơn thuần. Tình cảm
phát sinh sau khi đã ỷ lại vào đối phương vô cùng đáng sợ, anh hoàn toàn không
có nhã hứng để nói cho cô hiểu được cảm giác kì diệu khi đang ở trong giai đoạn
giữa bạn bè và người yêu này.
“Ây da…”. Giả Vượng Bảo lúc nào cũng rất hiểu chuyện,
rất biết điều, duy chỉ có lần này lại không để ý mà phá hỏng không khí tuyệt
diệu ấy.
Không thể nào trách cứ Vượng Bảo đã kêu đau không phải
lúc. Sự thật là đứa cháu Thiên Hạ quý hoá chẳng nói lời nào đã phanh gấp khiến
cho cả người “tiểu quỷ” lao về phía ghế trước. Ai mà ngờ được khi ngẩng đầu lên
lại bắt gặp ngay cảnh tượng không thích hợp cho trẻ em vị thành niên này chứ?
Điều này cũng có thể coi là một sự đả kích lớn với một người ngày ngày giả vờ
thất tình như Vượng Bảo!
Chính tiếng động nhỏ bé đến mức có thể phớt lờ này đã
khiến Mỹ Mãn lấy lại được tỉnh táo. Sau khi hoảng loạn vùng vẫy khỏi Giả Thiên
Hạ, mặt cô đỏ lựng lên, ngượng ngùng quay đầu qua phía khác, ngây thơ cho rằng
làm như vậy thì có thể giả bộ như chưa có việc gì đặc biệt xảy ra.
“Em không cảm thấy mình đã nói quá nhiều lần cụm từ
“Lăng Gia Khang” sao? Chắc là do quá lâu rồi không nếm được mùi vị của anh đấy,
liệu có cần thiết phải nhắc để cho em nhớ rõ ràng hơn chút nữa không?”. Đáng
tiếc rằng Giả Thiên Hạ không có ý định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
“Không, không cần đâu…”. Mặt cô lại càng đỏ, tai cũng
theo đó mà đỏ rực lên.
“Đừng có lấy anh làm tiêu chuẩn để đong đếm những
người đàn ông khác! Muốn tìm một người đàn ông giống như anh thì tốt nhất cứ
trực tiếp tìm luôn anh cho rồi! Còn về phần Lăng tú ông, cứ để cho hắn ta chui
vào bụng mẹ thêm lần nữa xem liệu có thể nào đầu thai thành thanh mai trúc mã
với em được hay không?”. Vừa nói anh vừa thắt dây an toàn lại giúp cô, sau đó
anh mới sực nhớ đến ông chú Giả Vượng Bảo đang ngồi ở đằng sau.
“Chú mười bốn, chú nói cho cô ấy xem hành động động
một tí lại lấy chồng cũ ra so sánh với những người đàn ông khác có nghĩa là
gì?”
“Tình cũ khó quên”. Ông chú mười bốn ngổ ngáo đã kịp
điều chỉnh lại tư thế ngồi, đôi mắt long lanh nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, tức
cảnh sinh tình hát một đoạn: “Người bạn thanh mai trúc mã trong kí ức thời niên
thiếu, hai đứa trẻ ngây thơ tháng ngày rong chơi nô đùa bên nhau không rời…”
Câu hát du dương này cứ lởn vởn trong đầu Đinh Mỹ Mãn
mãi chẳng xua đi được… “mãi mãi bên nhau không rời”…
Những lời cần nói đều đã nói cả, những việc cần làm
đều đã làm, xem ra ngay cả tình địch của anh cũng mất hết kiên nhẫn mà rút lui
chào thua rồi. Giả Thiên Hạ tự tin cho rằng trận chiến này đã đi đến hồi kết mỹ
mãn, “ngày vui giải phóng” và chiến thắng cuối cùng chỉ còn cách anh không bao
xa. Thế nhưng anh đã quên mất rằng Đinh Mỹ Mãn trước giờ luôn luôn là người
hành động không theo nguyên tắc nào hết.
Vừa về đến nhà, cô đã xông thẳng vào phòng sách, khoá
chặt cửa lại. Mặc cho Giả Thiên Hạ gọi cửa thế nào cô cũng không có bất cứ phản
ứng gì.
Lúc đầu trong phòng truyền ra tiếng động lớn, thậm chí
anh còn tưởng rằng Mỹ Mãn đang lén lút bày “trận đào hoa”[19] trong
đó. Cho dù là như thế, cô cũng không cần thiết phải bày binh bố trận ngay trong
căn phòng mà hiện nay anh đang ở tạm chứ!
Cũng chẳng rõ là bao lâu sau thì trong phòng lại yên
tĩnh trở lại.
Chiếc đèn vàng ở phía góc phòng lặng lẽ chiếu sáng. Mỹ
Mãn ngồi thu lu ở một góc, trước mặt là một chiếc hòm gỗ rất lớn. Trên chiếc
hòm ấy là một lớp bụi phủ dày, nhìn vào lớp vỏ gỗ đã sờn màu thì có thể nhận ra
nó đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Cô ôm hộp khoai tây chiên vừa ăn vừa mở chiếc hòm, cảm
giác rất tuyệt.
Trước đây cô vẫn thường ngẫm nghĩ xem tám chữ “thanh
mai trúc mã, thấu hiểu mọi thứ” mà mọi người hay dùng đó rốt cuộc mang ý nghĩa
gì. Cô thực sự không cam tâm để cả cuộc đời bị tám chữ mơ mơ hồ hồ này bám
riết. Nếu như nhất định thoát không nổi, quay đầu làm lại không chút hối tiếc,
liệu có chịu hậu quả thê thảm hơn cả trước đây hay không? Lần tiếp theo này
nếu như bị tổn thương, lại đau đớn, lại khổ sở thì tất cả đều do bản thân cô tự
chuốc lấy, thậm chí cô cũng chẳng biết phải đi đâu để tìm thuốc chữa nữa!
Mãi cho tới khi tìm thấy chiếc hòm đó trong phòng của
Giả Thiên Hạ, Mỹ Mãn đã phải lấy hết sức bình sinh mới lôi ra được. Ngắm nhìn
một lượt các thứ đồ linh tinh không chút giá trị này, cô nhớ lại mọi chuyện.
Mỹ Mãn lưu luyến hồi lâu mới bỏ gói khoai tây chiên
xuống, nhặt lên một túi đựng đầy những viên bi nhiều màu sắc, cô chẳng còn nhớ
đây là quà Giả Thiên Hạ tặng sinh nhật năm cô mấy tuổi nữa. Anh đã tỉ mỉ khắc
tên cô trên từng viên bi đó, tuy rằng trong cả cái tên “Đinh Mỹ Mãn”, anh chỉ
chọn chữ “Đinh” đơn giản nhất để khắc.
Chiếc gọt bút chì “Siêu nhân hành động” bằng sắt cũ
kĩ…
Cái này cô vẫn còn nhớ, lúc cô mới học lớp một, Giả
Thiên Hạ nói: “Thằng nhóc ngồi cùng bàn với em thật đáng ghét. Nếu như em không
bao giờ nói chuyện với thằng đó nữa thì anh sẽ tặng em chiếc gọt bút chì “Siêu
nhân hành động”.”
“Ai thèm lấy thứ đồ quái quỷ chẳng khác nào chiếc hộp
thuỷ ngân ấy chứ?”
“Nếu em còn dám tay cầm tay thằng đó đi về nhà thì anh
sẽ vẩy đầy thuỷ ngân lên người nó.”
…
Trong chiếc hòm đó còn chứa vô số các đồ vật mà đến
giờ nhìn lại, cô vẫn cảm thấy buồn cười: búp bê biết chớp mắt, ô tô điều khiển
từ xa, chiếc diều lớn màu vàng, một xập dày các mẩu giấy hai người lén lút viết
truyền cho nhau khi đang học… Nội dung viết trên tờ giấy trên cũng thật kinh
hoàng.
…
“Giả Thiên Hạ, xảy ra chuyện lớn rồi! Quần của em ướt
đẫm, toàn máu đỏ choe choét, có phải em sắp chết không?
“Chết thì không chết, nhưng mà em tiêu rồi, sau này sẽ
không sinh con được nữa.”
“Vậy phải làm sao đây? Em không lấy được chồng mất!”
“Anh không chê bai em đâu.”
“Còn lâu nhé, bạn ngồi cùng bàn bảo em cái đó gọi là
kinh nguyệt.”
…
Xem lại lần nữa, cô vẫn không thể nhịn cười, môn giáo
dục sức khoẻ giới tính thật sự đã thất bại tệ hại! Lần đầu tiên có kinh nguyệt,
không ngờ cô lại không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Sau một hồi hoài niệm, Mỹ Mãn cẩn thận sắp xếp lại
những thứ đó vào trong hộp. Những kí ức này đã theo cô và Giả Thiên Hạ bao năm
nay, hầu hết đều do anh bảo quản, lưu giữ lại, chứ dựa vào cái tính bừa bãi,
vứt đồ lung tung của Mỹ Mãn thì có lẽ chúng đã chẳng có mặt ở đây rồi. Lúc hai
người li hôn, anh mang theo cả chiếc hòm này, nói là phải học theo câu “Đại
Ngọc đốt thơ”[20], anh
sẽ đốt hết. Nhưng lúc dọn đến nhà cô ở thì cô lại thấy anh mang nó tới với lí
do không tìm được chỗ nào để đốt phế phẩm mà không phạm pháp.
Tất cả đều chỉ là cái cớ mà thôi, thực ra những kỉ vật
này đối với anh luôn vô cùng đáng quý.
Nói cho cùng, cái được gọi là “thanh mai trúc mã, thấu
hiểu mọi thứ” cũng giống như thói quen đánh răng hàng ngày, chẳng thể nói đổi
là đổi ngay được, hay như con nghiện thuốc lá mấy chục năm đâu dễ dàng cai
thuốc được. Sau khi rời khỏi người kia, hai người đều không thể tìm được một
người nào khác giống như đối phương nữa. Lúc ở bên nhau, họ có thể chẳng cần để
ý đến người còn lại trang phục không chỉnh tề, có thể thoải mái vứt bỏ cặp dao
dĩa mà trước nay đều không thích sử dụng, không ngần ngại dùng tay cầm miếng
bít tết lên ăn. Thậm chí họ cũng có thể thản nhiên như không khi nói những câu
chuyện về chứng “táo bón” hay “tắc tiểu” của bản thân.
Vì vậy, không phải là “tình cũ khó quên” như chú mười
bốn nói mà chính xác phải là “tình cũ khó cai”.
Đinh Mỹ Mãn đành chấp nhận, cô cũng chẳng để tâm xem
mình có cam tâm hay không, có điều yêu hay không yêu thì đều không thể tự giày
vò bản thân mình mà được.
Lúc Mỹ Mãn bước ra khỏi phòng sách, Thiên Hạ đang ở
trong phòng bếp pha cà phê, hương vị cà phê bay ngào ngạt khắp căn phòng. Mỹ
Mãn giữ im lặng, chân rón rén tiến lại gần, ngây người nhìn tấm lưng quen thuộc
của Thiên Hạ một hồi lâu. Đã có những lúc cô tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể
thấy được hình ảnh đó trong căn bếp nhà mình nữa. Cuối cùng sự thật đã cho thấy
trái đất tròn, cho dù có đi về hai hướng trái ngược nhưng rốt cuộc, họ cũng sẽ
gặp nhau tại một điểm.
“Giả Thiên Hạ, sau này anh có còn bỏ rơi em một mình
mà đi nữa không?”. Cô đưa tay vòng qua ôm chặt lấy lưng anh, để má áp vào tấm
lưng vững chắc ấy. Chiếc áo may ô mỏng manh truyền hơi ấm từ lưng anh sang trái
tim yếu mềm của cô.
Mọi việc thay đổi quá đột ngột khiến Giả Thiên Hạ
không biết ứng phó thế nào, đầu anh lúc này tràn ngập câu nói đầy tình cảm ấy.
Chỉ một hành động nhẹ nhàng của cô đã khiến toàn thân anh cứng đờ lại. Nín thở
một hồi lâu, sau khi nhận định rõ đôi tay đang ôm ở phần eo của anh không chỉ
là ảo giác, anh mới yên tâm. Đôi môi anh nhoẻn cười, chiếc lúm đồng tiền hiện
rõ trên má: “Chỉ cần em đừng buông tay anh ra nữa!”
Nói xong, anh quay lại, đưa tay ra ôm chặt Mỹ Mãn vào
lòng, cằm anh chạm nhẹ vào đầu cô. Mùi hương dìu dịu thoang thoảng toả ra từ
mái tóc bồng bềnh óng mượt.
“Người buông tay trước là anh mới đúng!”. Mỹ Mãn chu
miệng phản bác, thấy không thoải mái khi mình phải gánh tội danh không biết
trân trọng tình yêu.
“Nhưng người đề nghị li hôn là em mà, phải không?”.
Anh không ngại nhắc lại cho cô nhớ đoạn kí ức không đẹp đó.
“Thế thì anh đừng có đồng ý, dỗ dành, chiều chuộng em
một chút không phải sẽ ổn sao? Tại sao anh lại có thể đồng ý một cách vui vẻ
đến vậy chứ?”. Cô quay người bước đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, kiên
quyết cho rằng những vấn đề thuộc về nguyên tắc kiểu này nhất định phải được
làm cho rõ tận ngọn ngành.
“Vui vẻ? Đinh Mỹ Mãn, dựa vào cái gì mà em nghĩ rằng
anh thấy vui vẻ? Là vì cả một tuần liền anh nhất quyết không chịu quan tâm đến
lời nói, yêu cầu của em hay là vì lúc chúng ta đi làm thủ tục li hôn anh cố
tình quên mang theo sổ hộ khẩu?”
“Thế ai là người sáng vừa li hôn, buổi chiều đã biến
mất tăm mất tích?”
“Không biến mất thì ở lại làm cái gì? Ở lại Cục Dân
chính để ăn bữa tối sao? Em hãy khai thật cho anh biết, chỉ số IQ của em là bao
nhiêu vậy…?”
“Cao hơn anh nhiều, có chỉ số IQ của anh mới chưa đạt
tiêu chuẩn ấy! Cả nhà anh chả có người nào bình thường hết.”
“Đúng thế, tất cả những người quen biết em đều nói với
anh như vậy.”
Uy lực của “chiếc lưỡi cay độc” đúng là không thể coi
thường được, nó có thể khiến cho quan hệ của hai người sau khi tiến triển lên
đến mức tay nắm tay thì lại lùi về sau vô số bước. Thảm cảnh của Giả Thiên Hạ
lúc này đã minh chứng tất cả. Anh đúng là tự mình tạo nghiệt đành phải gánh
chịu, không đáng để thương hại chút nào hết. Rõ ràng, họ đã hoàn toàn có thể
thoát khỏi cảnh giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách bởi dải Ngân Hà, từ
nơi xa trông ngóng về nhau, những ngày tháng phân chia phòng gần như đã đi vào
đoạn kết. Kết quả, đêm nay anh chỉ có thể tiếp tục gánh chịu cảnh phòng không
trống vắng, ôm chiếc gối trên giường mà than khóc… “Anh có tội, miệng anh có
gai”.