Chiều muộn chớm thu, ánh đèn điện chiếu vàng rực lên
thảm lá rơi trên đường.
Áo sơ mi rộng màu trắng kết hợp với quần đen, cho dù
cách ăn mặc này không hề gây chú ý chút nào nhưng Lăng Gia Khang vẫn trở thành
tâm điểm của các thiếu nữ. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh lúc này in đậm sự lo
lắng, thấp thỏm lạ thường. Anh ngẩng đầu, thần người ra nhìn toà nhà phía
trước.
Sở cảnh sát!
Rốt cuộc vì lí do gì mà một bữa tối lãng mạn lại phải
tiến hành ở trước sở cảnh sát?
“Lý Ninh[13] đã từng
nói rằng: “Mọi thứ đều có thể xảy ra”. Sự tồn tại của Đinh Mỹ Mãn chính là một
minh chứng rõ ràng cho câu quảng cáo này không phải trò lừa đảo. Ở cạnh cô ấy
nhất định phải quen với việc bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột xảy ra chuyện.
Thật không may, tôi vừa sinh ra đã quen biết cô ấy, cho nên từ lâu đã chấp nhận
số phận. Anh còn có thể đấu tranh, vẫy vùng đôi chút, vậy nên hãy trân trọng
sinh mệnh, tránh xa Đinh Mỹ Mãn ra!”.
Bỗng nhiên nhớ lại câu nói cảnh báo của Giả Thiên Hạ
trước đây, anh bất giác nhếch miệng lên, chẳng buồn quay đầu lại, đi thẳng vào
sở cảnh sát. Tất nhiên khuôn mặt tỏ rõ vẻ chấp nhận số phận, điều đó cũng chẳng
có gì to tát cả. Hơn thế anh còn có thể chấp nhận số phận mà không hối hận gì
hết, không hề lo sợ chuyện gì mà tiến lên phía trước.
“Anh à, tôi là công dân tốt, nộp thuế, chấp pháp theo
đúng luật định. Hàng ngày tôi đều nghiêm chỉnh tuân theo luật lệ giao thông,
không hề vi phạm. Bây giờ xảy ra vấn đề lớn như vậy, anh không thể chỉ ghi chép
lại rồi cho qua như thế được. Cái tôi cần là đáp án chính xác cơ!”
Giọng nói dõng dạc, kiên định của Đinh Mỹ Mãn lanh
lảnh bên tai Lăng Gia Khang. Nghe có vẻ vô cùng nghiêm trọng, anh bất giác bước
nhanh lên.
“Thưa cô, đứng trên góc độ cá nhân, tôi rất đồng tình
và chia buồn cùng cô, nhưng xét về góc độ công việc, nguồn lực cảnh sát rất
đáng quý, cô không thể nào bắt mấy chục người chúng tôi đi khắp nơi tìm chiếc
xe đạp cho cô được!”
Chỉ là mất một chiếc xe đạp thôi, Lăng Gia Khang rõ
ràng yên lòng hẳn.
“Tại sao lại không thể chứ? Cảnh sát nhân dân vì nhân
dân phục vụ mà!”. Cô chớp chớp mắt, trưng ra một vẻ mặt ngây ngô, vô tội, từng
câu từng chữ nói ra đều như lẽ tất nhiên, hoàn toàn không nhận ra rằng chuyện
mất chiếc xe đạp không thể so bì với một đống hồ sơ vụ án hình sự chất chồng
nơi đây được.
“Cô… cô…”. Đồng chí cảnh sát tay cầm bút, tức giận
trợn mắt, mãi mới lấy lại bình tĩnh nói trọn vẹn một câu: “Chiếc xe khốn kiếp
của cô được đúc từ vàng ròng sao?”
“Này, sao anh lại có thể văng tục như thế chứ? Số hiệu
anh bao nhiêu, tôi phải gửi thư phàn nàn thái độ của anh. Sao? Anh lại còn lườm
nữa hả, đừng có chọc giận tôi! Anh có biết thế nào là khủng bố hay không? Nếu
như không tìm lại chiếc xe đạp cho tôi, nhất định tôi sẽ cho anh trải nghiệm
qua cảm giác đó…”
“Khủng bố! Cô đe doạ cảnh sát đấy hả?”
Nguyên nhân khởi nguồn sự việc rất đơn giản nhưng đã
bắt đầu phát triển theo hướng vô cùng nghiêm trọng. Lăng Gia Khang nhíu mày bất
lực, nhanh chóng sải bước vào trong phòng, kéo Đinh Mỹ Mãn đang nhất nhất nằm
bò ra bàn cầm tay áo anh cảnh sát không chịu buông. Anh ngượng ngùng mỉm cười
nhìn anh cảnh sát phốp pháp đang ngồi phía góc tường: “Tôi vô cùng xin lỗi,
chiếc xe đạp đó là quà tặng sinh nhật của bà nội vào đúng năm cô ấy tròn 20
tuổi, nay bà nội cô ấy đã qua đời, cho nên cô ấy mới không kiểm soát được hành
vi và lời nói của mình. Xin các đồng chí đừng chấp nhặt với cô ấy làm gì!”
“Liên quan gì đến bà nội em chứ?”. Còn chưa kịp cảm
động vì Lăng Gia Khang đến kịp thời thì câu nói vừa rồi của anh đã thu hút mọi
sự chú ý của cô. Mặc cho vẻ mặt anh hết sức chân thành, cô vẫn không chịu phối
hợp mà còn hỏi vặn lại, mãi cho tới khi phần eo bị ai đó véo một cái đau nhói:
“Á, á, bỏ, bỏ ra mau…, đau quá đi… bà nội… à đúng rồi, đó là món quà sinh nhật
mà bà nội đã tặng cho tôi…”. Bị chèn ép quá, cô đành phải nói theo đúng ý anh.
Anh mỉm cười cúi xuống, thưởng cho cô một ánh mắt hài
lòng, rồi tiếp tục tỏ ra lễ độ, nhã nhặn nói: “Có phải các đồng chí đã hỏi
thông tin xong rồi đúng không? Mong các đồng chí mau chóng tìm lại chiếc xe đạp
đó cho cô ấy. Các đồng chí chắc đã thấu hiểu tấm lòng hiếu thảo của cô ấy nên
sẽ không quy kết tội khủng bố cảnh sát nữa chứ?”
“Ồ, chúng tôi sẽ tìm ra nhanh thôi. Cậu hãy đưa cô ấy
đi nhanh lên chút!”. Anh cảnh sát gật đầu lia lịa, chỉ mong đuổi ôn thần hằm
hằm sát khí trước mặt đi càng nhanh càng tốt.
Nhớ lại dáng vẻ gây gổ của cô lúc nãy, Lăng Gia Khang
không nói lời nào, vừa lôi vừa kéo, quyết đưa cô ra khỏi đây. Hình như anh sợ
rằng vị cảnh sát bệ vệ kia bỗng nhiên hối hận, tuỳ tiện định cho cô một tội
danh gì đó rồi giam giữ vài ngày thì chết.
“Em làm cái gì thế? Chẳng qua chỉ là một chiếc xe đạp
thôi mà!”. Nhìn thấy Mỹ Mãn bên cạnh với khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm, Lăng
Gia Khang nhíu mày khó hiểu, nhẫn nại hỏi.
“Nhưng mua lại một chiếc mới không phải là tiền sao?”.
Mỹ Mãn bực bội đáp lại.
“Em thiếu tiền đến mức đấy hay sao?”
“Tất cả tiền tiết kiệm của em đều dùng để đầu tư vào
vườn nho với anh rồi còn gì, thuê nhà cũng cần có tiền chứ? Giám đốc đài lại
không chịu ứng trước tiền lương cho em…”
“Dọn đến nhà anh mà sống!”. Xem ra anh đúng là ép cô
quá mức. Nghĩ trong giây lát, anh ngang ngạnh cầm tay cô kéo ra ngoài, chả buồn
để tâm đến những lí do chẳng đâu vào đâu đó. Anh ngắt lời cô vừa nói, đưa ra
cách giải quyết ổn thoả nhất.
“Không cần đâu, cô nam quả nữ ở cùng nhau sẽ không
tốt. Hơn nữa đợi đến tháng sau lĩnh lương là đâu lại vào đấy thôi.”
“Rốt cuộc vì lí do gì mà em nhất quyết phải tự mình
kiếm tiền thế? Để anh nuôi mất mặt lắm sao?”
Ở sở cảnh sát – nơi tập trung rất nhiều vụ án nghiêm
trọng – bỗng vang lên câu hét mang đầy màu sắc lãng mạn này thực sự là không
hợp tí nào, mọi người xung quanh đều thần người ra như Đinh Mỹ Mãn. Giây phút
đó, thời gian như ngưng đọng lại. Một lúc sau, khi đã lấy lại được hồn vía, mọi
người lại tiếp tục ai làm việc nấy, chỉ có điều chốc chốc không kìm được tò mò,
ánh mắt họ lại hướng về phía đôi tình nhân này. Đinh Mỹ Mãn – người trong cuộc
– vẫn ngây người, bần thần, lặng lẽ tự véo mình một cái. Cô thấy đau, thế thì
đây không phải là trong mơ rồi.
“Biểu hiện này là có ý gì đây?”. Lăng Gia Khang nhếch
mày cáu kỉnh. Anh đáng sợ đến mức nào mà cô phải tỏ vẻ như đang sống trước hang
hùm miệng cọp vậy?!!!
“Anh, anh… không phải anh chỉ nuôi vợ mình hay sao?”.
Những người quen biết đều rõ một điều: Lăng Gia Khang kiếm tiền rất giỏi nhưng
lại nổi tiếng keo kiệt với phụ nữ. Nhớ lại trước kia, khi Đinh Mỹ Mãn và anh đã
có thể coi là thân thiết rồi, vậy mà khi đi ăn ngoài hàng vẫn phải theo phương
thức “campuchia”. Có biết bao cô gái đã tự nguyện ngả vào vòng tay anh nhưng không
thể duy trì quan hệ lâu dài. Sau khi nếm trải “bản sắc” giữ của thần sầu của
anh, họ đều nhanh chóng “bỏ của chạy lấy người”. Đây thực sự là lần đầu tiên cô
nghe thấy anh nói những lời kiểu như thế.
Câu nói của Mỹ Mãn vừa dứt, Lăng Gia Khang sa sầm mặt
lại. Đến lúc này anh mới nhận ra không ngờ câu đó anh lại nói thuận miệng đến
thế, giống như tất cả đều là lẽ dĩ nhiên vậy!
Anh thích Đinh Mỹ Mãn, điều này không sai. Nhưng từ
trước đến nay anh luôn nghĩ rằng tình yêu đó không sâu đậm lắm, đặc biệt còn
xem đó như một vụ đầu tư, kiểu như vô tình mua phải số cổ phiếu này, đương
nhiên là hi vọng có ngày nó sẽ tăng giá đột biến. Đúng vậy, đây chỉ là một vụ
đầu tư mà thôi, không thể coi Đinh Mỹ Mãn là một loại cổ phiếu cao giá được, nó
vẫn ẩn chứa biết bao nhân tố không ổn định, anh không nên đặt quá nhiều hi vọng
vào đó.
“À chẳng qua là vì anh cảm thấy làm người không nên
quá trọng sắc khinh bạn thôi”. Anh liền trả lời như không có chuyện gì to tát
cả, tuy rằng nghe ra thì có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng anh chắc chắn là Đinh Mỹ
Mãn sẽ tin sái cổ mà không chút nghi ngờ.
Quả nhiên, cô như trút được gánh nặng, cố kiễng lên
khoác vai anh: “Em cũng không thích làm phiền bạn bè tí nào. Hơn nữa em có chân
có tay, có đầy đủ khả năng tự nuôi mình. Tốt nhất là anh cứ để tiền đó cho vợ
tương lai đi! Cùng lắm là đến lúc em tái hôn, anh mừng lễ hậu hĩnh một chút là
đủ chứng minh mình không phải hạng trọng sắc khinh bạn rồi…”
“Không cho phép!”. Chưa đợi cô nói dứt câu, anh lại
bộp chộp lần nữa.
“Hả?”. Mỹ Mãn không hiểu rốt cuộc câu “không cho phép”
đó là muốn nói đến việc nào? Không cho phép cô tự lực cánh sinh? Hay không cho
phép cô nhận tiền mừng đám cưới? Hay là không cho phép cô tái giá đây?
“Anh không cho phép tái giá!”.
Câu nói này của Lăng Gia Khang đã chứng minh suy đoán
sau cùng của cô là chuẩn xác. Mắt chớp lia lịa, cố gắng không suy nghĩ lệch
lạc, cô cẩn thận xác nhận lại: “Tại… tại… tại sao thế?”.
“Để cho công bằng thôi. Em đã kết hôn một lần rồi, còn
anh thì vẫn chưa cưới lần nào cả. Nếu như đã là bạn bè thì nên thấu hiểu tâm
trạng của bạn mình chứ!”
“Anh nói đùa hả? Cái đó thì có gì mà công bằng hay
không? Lẽ nào nếu anh chỉ kết hôn một lần thì cả đời này em phải ở vậy không
được tái giá sao?”. Với tính cách của Lăng Gia Khang, chắc chắn sẽ yêu người
phụ nữ mình lấy đến chết đi sống lại nên khả năng họ đi đến bước đường đổ vỡ,
li hôn là rất ít. Vậy chẳng phải là cô sẽ phải cô đơn đến già sao?
“Anh không yêu cầu hà khắc vậy đâu. Ít ra là phải đợi
đến khi anh kết hôn xong thì em mới được tái giá.”
“Ai thèm để ý đến anh?”. Dù là bạn bè thân thiết thì
cũng không nhất thiết phải lôi cả chuyện chung thân đại sự, hạnh phúc suốt đời
ra như vậy.
“Không để ý? Vậy em đang cần một người dẫn chương
trình, như vậy có phải là cũng không cần để ý không?”
“Được rồi, được rồi, anh không lấy thì em cũng không
tái giá”. Cô đành liều mình vậy, dù gì thì trước mắt vẫn chưa tìm được người
thích hợp, đến khi nào muốn kết hôn, cùng lắm là không ngừng ép buộc Lăng Gia
Khang ngày ngày đi xem mặt là được thôi.
“Ngoan lắm!”. Anh mỉm cười, hết sức hài lòng với đáp
án vừa rồi, coi như “mua bảo hiểm” cho vụ đầu tư này.
Ngoài cửa sổ, cảnh hoàng hôn hiện lên vô cùng lộng
lẫy, tráng lệ, gió thổi mây bay, chim muông ca hát. Giả Thiên Hạ ngồi tựa vào
ghế, tay cầm li cà phê còn bốc khói nghi ngút, ngồi thưởng thức phong cảnh phía
ngoài.
Cảnh đêm nhộn nhịp, ngập đầy trong mắt anh nhưng lại
mang một dư vị hoàn toàn khác.
Thứ mà anh nghĩ tới lúc này là đã mất tiền lại phải
nịnh nọt để có thể đến ngôi nhà của Mỹ Mãn với ý định trở thành “người phục vụ”
toàn thời gian bên nàng. Kết quả thì sao, chẳng những không nghe được những lời
nói dịu dàng ấm áp của bà xã lại còn phải nhượng bộ không ngừng như trong cuộc
đàm phán kinh doanh vậy. Thôi thì cũng đành cho qua việc này. Con đường theo
đuổi vợ cũ vô cùng gian khổ, tiến triển một cách chậm rãi là việc hoàn toàn có
thể thông cảm được. Điều khiến cho Giả Thiên Hạ không thể chịu đựng được chính
là anh đã bỏ công bỏ việc về nhà chuẩn bị bữa tối cho cô, vậy mà cô lại đi hẹn
hò lãng mạn cùng tên Lăng tú ông kia, hơn thế đến tận nửa đêm mới chịu về. Anh
hi sinh thời gian ngủ vào bếp chuẩn bị bữa sáng đầy dinh dưỡng cho cô, kết quả,
tên Lăng tú ông kia chẳng qua chỉ phái người mang tặng một chiếc xe đạp đến
thôi, thế mà vợ anh đã sung sướng “vẫy đuôi tít mù”, bỏ mình anh ở lại!!!
Đúng là “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, muốn nhịn
mà không được. Anh ngẩng đầu lên trời than thở một câu: “Cho dù là tự tạo
nghiệt, chịu thiệt thòi thì cũng phải có giới hạn thôi chứ!”
“Anh Thiên… Thiên Hạ… mọi người đang chờ ý kiến của
anh đấy!”. Đã sắp đến giờ tan sở rồi mà cuộc họp chuyên môn trong đài vẫn còn
trong giai đoạn căng thẳng, hồi hộp. Là một người quyết đoán, có khả năng ngăn
chặn mọi mâu thuẫn, tranh cãi, nhưng lời Giả Thiên Hạ thốt ra lại hoàn toàn
chẳng liên quan gì đến chủ đề hiện tại. Cho nên, cậu trợ lí ngồi kế bên nhìn
thấy cấp trên cả ngày trong tình trạng tâm hồn bay bổng nơi nào, đành lên tiếng
nhắc nhở.
“Ý kiến gì cơ?”. Giả Thiên Hạ chớp mắt, chẳng buồn che
đậy việc mình ngẩn ngơ nãy giờ.
“Cậu cũng biết tôi đã lôi kéo Mạc Tường từ rất lâu
rồi, mãi cô ấy mới chịu gật đầu đồng ý…”. Giám đốc đài đích thân “lâm trận”,
ông tỏ ra khoan dung, phớt lờ sự phân tâm của cấp dưới, chẳng ngần ngại nói lại
chủ đề chính của cuộc họp lần này.
“Ông là giám đốc đài, ông quyết là được, liên quan
quái gì đến tôi?”. Điều động nhân lực, tranh cướp nhân tài với các đài đối thủ…
tất cả những chuyện này đều hết sức bình thường trong giới. Giả Thiên Hạ thực
lòng không hiểu nổi tại sao lại phải đem chuyện này ra bàn bạc trong cuộc họp.
Ông giám đốc châm thuốc, nheo nheo mắt, tự hỏi có phải
hôm nay Giả Thiên Hạ đi làm mà quên mang theo não hay không. Cuối cùng ông nén
giận, bình tĩnh nói lại một lần nữa chủ đề ban nãy gây nhiều tranh cãi trong
cuộc họp: “Là như thế này, không phải Lợi Lợi xin nghỉ kết hôn sao? Có lẽ cậu
vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế phải không? Tiểu Tường thì thế
nào?”
“Không được!”. Giả Thiên Hạ bỗng nhiên nghiêm nghị,
đưa ra một đáp án không thể nào ngắn gọn hơn.
“Tại sao chứ?”. Câu trả lời của Thiên Hạ cũng được coi
là một đáp án nằm sẵn trong dự liệu của mọi người, ông giám đốc không mấy ngạc
nhiên, chỉ là muốn hỏi cho ra ngọn ngành. Nhìn thấy Giả Thiên Hạ lặng im không
nói thêm lời nào, ông thẳng thắn hỏi anh: “Là vì Đinh Mỹ Mãn sao? Hay là tôi
không mời Tiểu Tường sang làm nữa, tìm Đinh Mỹ Mãn đến cho cậu nhé!”
“Ý kiến này rất hay, ông có cách nào kéo cô ấy về đây
không?”. Giả Thiên Hạ dựng thẳng lưng lên, lấy lại tinh thần, mỉm cười chờ đợi.
Cậu ta định làm thật sao?
“Thôi bỏ đi, tôi và cô ấy rất khó cộng tác cùng nhau.
Cứ như vậy đi, kết thúc cuộc họp, chúng ta nghỉ thôi!”. Tình hình hiện nay đã
quá rắc rối rồi, anh khó lòng mà tưởng tượng được khi cùng làm việc với Mỹ Mãn
thì cảnh tượng sẽ rối loạn, ồn ào đến mức độ nào nữa.
Đối với những người làm công ăn lương thì chẳng có gì
“cuốn hút” hơn cái câu “chúng ta nghỉ thôi!”. Cho nên ngay khi câu nói của Giả
Thiên Hạ vừa dứt thì tất cả mọi người đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
“Tan họp cái gì, về nhà cái gì, sự việc vẫn còn chưa
giải quyết rõ ràng, ở đây ai mới là người quyết định chứ?”. Uy nghiêm của giám
đốc đài bị tổn thương nghiêm trọng, ông thật sự khó chấp nhận được điều này.
“Chú ơi, bây giờ cháu phải về để kịp đón vợ cháu.
Chẳng nhẽ chuyện này chú cũng muốn quản lí sao? Nếu như chú hại cháu cô đơn đến
già thì chú cứ đợi đấy mà tuyệt tử tuyệt tôn!”. Thiên Hạ tự nhận thấy mình là
một nhân viên rất xuất sắc. Cấp trên muốn dụ dỗ nhân tài ở đâu, anh chẳng can
thiệp. Nhưng dù là người tốt tính đến mấy thì cũng phải có giới hạn của nó. Yêu
cầu duy nhất là không được tuỳ tiện động đến chương trình của anh. Đặc biệt là
khi hành động đó có khả năng làm xấu đi mối quan hệ mà khó khăn lắm mới tiến
triển được đôi chút giữa anh và Mỹ Mãn. Muốn anh đồng ý sao? Đúng là quá ngây
thơ, nằm mơ giữa ban ngày!
Cuối cùng, trước thái độ tức giận và kiên quyết của
giám đốc đài, Giả Thiên Hạ đã tung ra chiêu “hiểm độc” gói gọn trong một câu:
“Có cô ta thì không có tôi!”. Tất nhiên chiêu thức này đã làm anh thoả nguyện,
hài lòng rời khỏi phòng họp để đến trước cổng đài truyền hình nơi Mỹ Mãn làm
việc đúng giờ.
Bất hạnh làm sao, lần này anh trở nên ngốc nghếch đến
mức đáng thương, tự chốc khổ vào thân!
Ở phía trước, cách xe anh không bao xa, một bóng người
quen thuộc đang nhanh chóng bước lại.
Giới tính: Nam
Bề ngoài: Hừ, giống như một tên tú ông đê tiện.
Trang phục: Xí, vẫn cứ giống một tên tú ông đê tiện.
Cử chỉ, hành động: Hầy, tất nhiên vẫn như của một tên
tú ông đê tiện.
Tống hợp tất cả lại: Thì hắn ta triệt để là tên Lăng
tú ông đê tiện từ đầu đến chân!
Đây vẫn chưa phải điều khiến anh trở nên đáng thương
nhất. Quan trọng hơn là ở bên cạnh tên Lăng tú ông đó còn có một bóng dáng quen
thuộc hơn, cũng đang tăng tốc tiến về phía anh. Bề ngoài… anh phải khẳng định
rõ ràng lại lần nữa, “nụ hoa e ấp” năm xưa giờ đây đã nở rộ đẹp tuyệt trần!
Khuôn mặt cười tựa hoa nở khiến cho người đối diện phải thất lạc hồn phách!
Điều không may nhất là bên cạnh anh lại còn có thêm
một nhân viên bãi đỗ xe rất biết cách “thêm dầu vào lửa”. Anh nhân viên bãi đỗ
xe lạnh lùng buông một câu: “Chà, cô Đinh và ngài Lăng thật là trời sinh một
cặp, sao hai người không kết hôn đi chứ?”
“Thế tôi với cô Đinh có phải một cặp trời sinh
không?”. Lời nói thiếu suy nghĩ của anh nhân viên lọt qua cửa kính sắp đóng kín
khiến Giả Thiên Hạ phải quay đầu sang, nhanh chóng hạ kính xe xuống, lạnh lùng
đưa ra câu hỏi.
Từ trước đến nay, anh không bao giờ “loạn sát người vô
tội” nên định cho anh nhân viên bãi đỗ xe một cơ hội hối cải. Đáng tiếc là
người ta không chịu, sau một hồi nhìn ngó đánh giá anh từ đầu đến chân, anh
nhân viên đưa ra một câu đánh giá “quật cường”, không biết chết có mùi vị thế
nào: “Không hợp đâu!”
“Cậu thật là… đáng chết! Số hiệu bao nhiêu, tôi phải
khiếu nại với cấp trên. Đưa tiền boa lúc nãy của tôi lại đây! Tôi sẽ đổi tiền
xu để cho cậu!”
Giả Thiên Hạ gần như vươn cả người ra khỏi cửa kính ô
tô, đưa tay xốc cổ áo anh nhân viên lên, khiến cho người ta mặt mày trắng bệch,
suýt nữa thì tắc thở, chỉ còn biết quờ quạng, kêu than: “Bỏ, bỏ, bỏ… bỏ tay ra,
anh làm vậy sẽ chết người đó… trời ơi, anh… anh xúc động cái gì thế?”
“Tất cả những người thấy tôi với vợ tôi không xứng đôi
đều không có kết quả tốt đẹp!”
“Vợ của anh? Cô Đinh là vợ của anh sao? Hây, anh đã là
người thứ tám nói như vậy rồi đấy. Nếu như đó là vợ của anh thì phiền anh đem
chiếc xe đạp ở phía kia về, tiện thể nói với cô Đinh hộ tôi một tiếng, xin đừng
lãng phí chỗ để xe của đài. Một chiếc xe hai bánh chiếm trọn chỗ để xe của một
chiếc xe bốn bánh, cho dù không lấy tiền thì cũng không thể lãng phí chỗ để như
vậy được! Có còn để cho người khác sống nữa không đây?”
“Đừng có mà đánh lạc hướng chú ý! Số hiệu cậu bao
nhiêu? Tiền boa lúc nãy tôi đưa cậu đâu?”
…
Hai con người không hề có mối liên hệ nào lại lằng
nhằng với nhau trong một tư thế hết sức nhạy cảm.
Tiếng cãi cọ ồn ào vang rõ trong bãi đỗ xe trống trải
ít người đã thu hút sự chú ý của Mỹ Mãn.
“Giả Thiên Hạ?”. Cô nghi ngờ đi về phía xảy ra cãi cọ,
sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì cô mới để ý đến cảnh tượng lúc này:
“Anh đang làm cái gì thế?”. Không phải chứ? Chả lẽ mệnh đào hoa của anh còn lan
đến tận nhân viên bãi đỗ xe đài truyền hình cô làm? Hơn nữa đó còn là một gã
đàn ông?
“Anh đến đón em về nhà”. Vừa nghe thấy tiếng Mỹ Mãn,
anh lập tức ngồi lại vào trong xe, ngước mắt lên chiếc gương phía trước để xác
định lại khuôn mặt, hình dáng của mình đang rất đẹp trai, phong độ rồi mới trả
lời.
“Lâu rồi không gặp, hình như phạm vi “săn bắt” của cậu
càng ngày càng rộng và phong phú hơn thì phải?”. Lăng Gia Khang cười tủm, đưa
mắt hướng về phía anh nhân viên bãi đỗ xe đang ho sặc sụa.
Vẫn mang tư thế của người đang ngạo nghễ chiến thắng,
Lăng Gia Khang tỏ thái độ thách thức khiêu chiến. Giả Thiên Hạ bĩu môi không
thèm để ý, nheo mắt liếc xéo nhân vật chướng tai gai mắt đó: “Cậu cũng đâu có
kém cạnh gì, đeo đuổi vợ bạn không phải càng có cảm giác kích thích hơn sao,
hả?”
“Mỹ Mãn nói, cột khai tình trạng hôn nhân của cô ấy
lúc này là đã li dị”. Gia Khang cười nhạt.
Giả Thiên Hạ tiện thể nhìn sang phía Đinh Mỹ Mãn, vừa
hay bắt gặp thái độ tự ti thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cô, xem ra cô thực sự
đã nói câu này. Mắt anh ngày càng nheo lại hơn, môi ngày càng mím chặt lại,
cuối cùng bật ra nụ cười khiêu khích: “Không sao hết, tôi không ngại phải in thêm
một tấm thiệp mời cậu tới dự lễ cưới tái hợp của vợ chồng tôi.”
“Thế sao? Vậy thì tôi sẽ đến đó đúng giờ!”
“Khách khí quá!”
“Chú rể đến đúng giờ là điều đương nhiên mà!”
“Chú rể? Vậy chắc phải phiền cậu chăm sóc con chúng
tôi thật tốt rồi!”
“Con ở đâu ra mà con? Có quỷ mới sinh con cho anh!”.
Đinh Mỹ Mãn vốn định đứng ngoài cuộc “tỉ thí gay cấn” này nhưng cuối cùng không
chịu nổi mà phải lên tiếng.
“Sớm muộn gì cũng có thôi, em vội vã làm gì?”. Chỉ
thoả mãn trong lời nói không là chưa đủ, Giả Thiên Hạ còn cố ý nháy mắt với Mỹ
Mãn một cái, tỏ vẻ “lời nói chưa thể hiện hết tấm chân tình”!
“Cậu cho rằng đứa trẻ đó sẽ gọi cậu một tiếng “bố”
trước hay sao?”. Lăng Gia Khang quyết không chịu thua ngay trong buổi đầu “lâm
trận”, tiếp tục phát hiệu lệnh “nghênh chiến”.
Hi hi! Đinh Mỹ Mãn suýt chút nữa là cười bật ra rồi.
Đoạn đối thoại này thật là đặc sắc, thú vị và đầy chấn động. Thế nhưng cô lại
không chịu suy nghĩ sâu xa mà chỉ cho rằng đó là hành động nghĩa hiệp giúp đỡ
lẫn nhau giữa bạn bè mà thôi. Cũng giống y như Tiểu Ái kiên quyết không tán
thành cô quay lại với người xưa vậy, là bạn bè, Lăng Gia Khang chắc chắn cũng
có chung suy nghĩ đó. Trước đây, anh từng nói rằng, nếu như sau này gặp lại Giả
Thiên Hạ thì sẽ giúp cô lấy lại thể diện. Hành động này của anh phải chăng là
để lấy lại thể diện cho cô?
Cho dù là vậy, cô cũng không thể bỏ mặc cho hai người
họ tiếp tục cãi nhau như thế được, chắc chắn sẽ không có điểm dừng. Nói không
chừng sáng mai khi cô đến đài làm việc, hai người họ vẫn đang thảo luận về
khách mời và chủ xị lễ thành hôn không tưởng kia cũng nên.
“À mà… lúc nãy không phải anh nói là sẽ cùng đi ăn cơm
hay sao?”
“Thì em nói là tiết trời không tốt nên không có tâm
trạng ăn uống còn gì!”. Đặc điểm nổi bật nhất của con người Lăng Gia Khang luôn
là tranh cướp ưu thế trước, cho dù đối mặt với anh là bạn bè hay địch thủ thì
cũng đều như thế cả.
“Hầy, em có dự cảm ngày mai trời vẫn âm u, chúng ta cứ
đi ăn thôi!”. Cứ đứng đó ngốc nghếch nhìn bọn họ giao đấu chẳng bằng đi tìm nhà
hàng, vừa bưng li trà vừa xem, hẳn là thú vị hơn nhiều!
“Vậy đến nhà em đi, em nấu nhé!”. Lăng Gia Khang đề
nghị.
“Sao lại thế?”. Câu hỏi này không hẹn mà phát ra cùng
lúc từ miệng của Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn.
Phản ứng của đôi vợ chồng đã li hôn này cho thấy rõ họ
hiện đang đứng cùng chiến tuyến. Lăng Gia Khang – kẻ bị đẩy ra rìa – cảm thấy
vô cùng tức giận. Trước mắt là một đám bòng bong, có thể nói hiện nay anh hoàn
toàn có đủ thời gian và không gian để rút lui khỏi “chiến trường”, nói lời tạm
biệt với người phụ nữ đầu óc chưa tiến hoá này. Nhưng cũng cùng một câu hỏi như
hai người họ, sao lại thế? Người không có lí do gì để thua trận chính là anh,
không đánh đã hàng cũng không phải bản tính của anh.
“Chúng ta lâu rồi không gặp, lẽ nào không cần chỗ để
ôn lại chuyện cũ sao? Phải chăng cậu sợ hãi trước sự tồn tại của tôi?”. Đã nhẫn
nhịn rất lâu rồi, sau khi tư tưởng được khai thông thoải mái, Lăng Gia Khang
rốt cuộc cũng cất tiếng mời gọi, nhìn dọc nhìn ngang thì thấy anh giống như
đang tham gia diễn xuất bộ phim gia đình, vai những người bạn lâu ngày mới
trùng phùng vậy!
“Phí lời!”. Giả Thiên Hạ chẳng thèm suy nghĩ mà đáp
trả ngay. Đương nhiên là không cần rồi, lẽ nào anh ta không thấy mình rất
chướng mắt hay sao?
“Sợ thua à?”
“Lên xe đi!”. Rõ ràng là kế khích tướng dành cho những
người đầu óc vẫn chưa tiến hoá hoàn toàn hữu dụng.
Vậy là có ý gì? Lần này đến lượt Mỹ Mãn thần người ra.
Nhìn hành động phối hợp ăn ý giữa họ, một người thì nhanh chóng lên xe, người
kia thì khởi động máy, liên tục nhấn còi thúc giục cô nhanh chóng “về đúng vị
trí”, cô có một dự cảm không lành. Như vậy không phải đồng nghĩa với việc
chuyển chiến trường từ bãi đỗ xe về nhà cô sao? Có gì khác biệt đâu cơ chứ?
Mỹ Mãn giờ mới nhận ra cô chỉ có khả năng “chữa lợn
lành thành lợn què” mà thôi, tuyệt đối đừng trông ngóng hai tên đàn ông này
nghe lời khuyên của cô. Nhưng cứ đứng đây vẫy vùng thì chi bằng ngoan ngoãn lên
xe về nhà cho rồi, cùng lắm là làm một bữa cơm thôi mà!
Hiển nhiên là Đinh Mỹ Mãn đang “lí tưởng hoá” mọi việc
lên thôi! Có rất nhiều chuyện không phải chỉ ngồi lại ăn một bữa cơm, ôn lại
tình xưa nghĩa cũ là có thể hoá giải mọi mâu thuẫn ân oán được.
Khi Lăng Gia Khang nhận ra Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ
vô duyên vô cớ đã bước vào thời kì “sống thử”, mong muốn phá hoại chuyện tốt
của người khác tiềm tàng sẵn trong con người thuộc cung Hổ Cápbắt đầu nảy nở.
Từ trước đến nay, Lăng Gia Khang chưa bao giờ nói yêu cô, thậm chí còn sống
tách biệt như những người bạn với nhau, đương nhiên là vì muốn cho cô chút thời
gian để lãng quên cái tên Giả Thiên Hạ đó đi. Vấn đề là người phụ nữ ngốc
nghếch này một mặt thề sống thề chết bảo đảm với anh sẽ không quay lại với tên
họ Giả kia, mặt khác lại vui vẻ chơi trò “cùng sống dưới mái nhà” với gã chồng
cũ chết tiệt.
Phải chăng anh nên quay người bỏ đi, giả vờ như chưa
bao giờ quen biết Mỹ Mãn? Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý, khiêu khích của
Giả Thiên Hạ, Lăng Gia Khang quyết định, khi vẫn chưa phân định rõ thắng thua
thì kiểu gì cũng phải đấu đến hơi thở cuối cùng!
Thế là bữa ăn tối ôn lại chuyện xưa nghĩa cũ vốn dĩ
khiến người ta đau đầu nhức óc của ba người đã chuyển biến sang buổi họp mặt
quy mô nhỏ. Gia Khang gọi đến một đống người, không cần để ý là có quen Đinh Mỹ
Mãn hay không, tóm lại là kiên quyết không cho Giả Thiên Hạ có cơ hội tận hưởng
không khí lãng mạn của riêng hai người.
Người kia thì đang trên đà đông người lấn át khí thế,
người này thì bắt đầu gọi cứu viện từ bên ngoài. Không đến lượt Đinh Mỹ Mãn
phải vất vả vào bếp, bữa tối phong phú ngon lành nhanh chóng xuất hiện tại nhà
bọn họ… Có lẽ cô đang rất cảm động đây!
Thế nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, cô thực lòng
không thể nào cảm động nổi.
Trong căn phòng nồng nặc khí ẩm tiêu độc, Lăng Gia
Khang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch, tái dại, sắp hoà
thành một thể với tấm ga trải giường. Phía ngoài phòng bệnh vô cùng hỗn loạn.
Cho dù đây là phòng bệnh cao cấp nhất với tường cách âm hiệu quả nhưng vẫn có
thể nghe rõ rệt tiếng trả lời phóng viên qua điện thoại của các nhân viên trong
công ty Lăng Gia Khang.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh miệng run run, nắm
chặt tay Mỹ Mãn, tỏ ra yếu ớt không còn chút sức lực nào.
Sau khi hiểu được mong muốn của anh, Mỹ Mãn cúi người
xuống, ghé sát tai bên cạnh miệng anh để nghe rõ hơn anh đang muốn nói điều gì.
“Anh…”. Anh run run thở gấp, rồi tiếp tục. “Anh, anh…
chết… là vì em…”
Mặt Đinh Mỹ Mãn tối sầm lại, mồ hôi đầy trán. Người
đàn ông này có phải đã xem nghệ sĩ dưới trướng đóng phim quá nhiều rồi chăng?
Chẳng phải là đau bụng do ngộ độc thức ăn thôi sao, có cần phải ra vẻ như sắp
sinh li tử biệt như thế không?
“Anh ta giả chết đấy!”. Ở góc phòng, Giả Thiên Hạ nãy
giờ vẫn im lặng, đưa mắt liếc tình địch, cuối cùng cũng không nhịn được phải
lên tiếng.
“Anh im ngay đi, vô vị quá đấy, tại sao anh lại có thể
trẻ con đến vậy chứ?”. Anh không lên tiếng còn ổn, vừa mở miệng đã chọc cho
Đinh Mỹ Mãn phải bực mình.
“Anh ta là Lâm Đại Ngọc chuyển thế chắc? Chẳng qua là
có chút thuốc xổthôi, như vậy mà chết được sao?”. Bĩu môi, cười nhạt, Giả Thiên
Hạ lạnh lùng đưa ra lời châm chọc tàn nhẫn, không chút thương cảm nào hết.
Đầu đuôi sự việc như sau: Thiên Hạ thề rằng chỉ rắc
thêm chút thuốc xổ lên trên món ăn đưa cho Lăng Gia Khang thôi, thực sự chỉ là
một chút, một chút… Không ngờ tên đàn ông mưu mô xảo quyệt này lại tương kế tựu
kế, được thể lấn tới, yếu đuối giả chết để đổi lại sự thương xót của Mỹ Mãn.
Nếu sớm biết sự việc sẽ như vậy, anh nhất định sẽ tự mình nuốt chỗ thuốc xổ đó,
sau đó nhất nhất vu khống đổ tội cho tên Lăng tú ông kia.
“Vấn đề ở đây là Lăng Gia Khang đâu có làm gì đắc tội
với anh chứ?”
“Anh ta hại chúng ta li hôn. Thế mà còn không coi là
đắc tội sao?”. Thiên Hạ cười, lạnh lùng hỏi lại, chỉ còn thiếu nước nói trắng
hẳn ra thôi.
Thế nhưng, khi đến tai Đinh Mỹ Mãn thì câu nói đó lại
mang một tầng nghĩa khác. Chuyện đến tận ngày hôm nay mà tên đàn ông xấu xa này
vẫn chưa hiểu rõ tại sao hồi đó bọn họ lại li hôn. “Cho dù không có anh ấy thì
hai chúng ta vẫn cứ li hôn thôi. Như bố mẹ anh và bố mẹ tôi đã nói, ngay từ đầu
chúng ta không nên kết hôn với nhau.”
“Bây giờ em nói những câu này là có ý gì? Hối hận rồi
sao?”
“Đúng thế, chính là hối hận đấy! Lúc ấy tôi đúng là có
mắt như mù nên mới phải lòng anh.”
“Người mù mắt phải là tôi mới đúng! Đàn bà khắp thế
giới này chết hết rồi nên tôi mới phải lòng con người mà lương tâm bị chó gặm
như cô.”
“Chỉ cần là giống cái cũng đều tốt hơn tôi, anh đã
thoả mãn chưa? Bây giờ anh đi mà tìm, đi mà tìm người khác! Tôi cũng đâu có
ngăn cản anh chứ!”
“Câu này là do cô nói đấy nhé, đừng có hối hận!”.
Tiếng cửa sập mạnh kèm theo câu nói tức giận của Giả Thiên Hạ vẳng đến bên tai
Mỹ Mãn.
Biết rõ đây là cái bẫy do Lăng Gia Khang tạo ra nhưng
Giả Thiên Hạ không thể nén được cơn giận, cứ thế bực bội nhảy vào bẫy. Anh để
Đinh Mỹ Mãn một mình ở lại trong tức tối, lại còn ngốc nghếch đến mức vứt bỏ cô
ngay trước mặt tình địch, cho người ta cơ hội ngàn năm có một để thể hiện phong
độ đàn ông.
Mắt mũi trợn tròn nhìn người đàn ông ấy biến mất khỏi
phòng bệnh, Đinh Mỹ Mãn tức đến đỏ bừng cả mặt. Cô lại càng tin tưởng hơn vào
câu nói ngày xưa của mẹ mình… hai người tính cách quá ngang ngạnh tuyệt đối
không thích hợp làm vợ chồng!
Cô ngây thơ không tin lời mẹ, làm chuyện ngốc nghếch
đó một lần rồi, có đánh chết cũng quyết không để cho bản thân phạm sai lầm này
một lần nữa.
Vừa mới bước ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Giả
Thiên Hạ bỗng nhiên reo lên. Anh ngây người ra một lúc, nhịp tim vào khoảnh
khắc đó đập loạn xạ, chẳng dám rút di động ra nhìn. Có phải là Mỹ Mãn gọi anh
không? Như trước kia, mỗi lần cãi nhau xong, cô ấy thường tìm một lí do ngớ
ngẩn nào đó để gọi điện thoại cho anh, tìm ra một bậc xuống cho cả hai. Thế là
sau đó anh cũng mặt dày mày dạn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cùng
cô bàn bạc xem tối nay sẽ đi đâu ăn cơm hoặc là trong mấy bộ phim vừa mới phát
sóng thì bộ nào hay hơn…
Di động vẫn tiếp tục đổ chuông, anh lấy lại bình tĩnh,
từ từ nhìn xuống màn hình điện thoại.
Người ta thường nói hi vọng càng nhiều thì thất vọng
càng lớn. Quả nhiên là như vậy… Ngay khi nhìn thấy tên giám đốc đài hiển thị
trên màn hình, nỗi tức giận vốn đã bị anh nén xuống được dịp bùng phát lần nữa:
“Alô, có chuyện gì?”
Ý muốn trút giận đã quá rõ ràng rồi, thế nhưng giám
đốc đài vẫn cố tỏ ra chẳng hiểu chuyện gì cả: “Alô, Thiên Hạ à, trời cũng tối
rồi nhỉ, cũng đón vợ xong rồi đúng không? Có phải đã đến lúc chúng ta nên bình
tĩnh ngồi lại bàn bạc đôi chút về vị trí làm việc mới của Tiểu Tường không? Cô
ấy cũng đã bày tỏ rồi, muốn người ta đến đài chúng ta làm cũng được, nhưng điều
kiện là phải được làm chương trình với cậu đó…”
“Được thôi!”
“Hả? Cái gì cơ?”. Giả Thiên Hạ đồng ý quá nhanh khiến
cho giám đốc không khỏi nghi hoặc.
“Tôi nói là được thôi, không cần phải đợi Lợi Lợi nghỉ
mới bảo cô ấy về làm nữa, kì sau thay đổi nhân sự luôn.”
“Thật hả?”. Giám đốc đài vẫn không dám tin ngay lập
tức.
Thế nhưng Giả Thiên Hạ không còn tâm trạng mà lặp lại
câu trả lời lần nữa, chẳng thèm nể mặt mà tắt điện thoại luôn, đôi mắt hình
viên đạn ngay lập tức chuyển hướng lên toà nhà bệnh viện. Biết rõ rằng không
thể tìm chính xác được căn phòng mà Lăng Gia Khang nằm nhưng anh vẫn trợn mắt
“phóng đạn” về phía ấy.
Ngây thơ tưởng rằng anh thực sự không tìm được người
phụ nữ khác sao? Khốn kiếp, bây giờ anh sẽ tìm cho người phụ nữ không đầu óc
kia xem đã mắt luôn!
Giám đốc công ty truyền thông nổi tiếng bị ngộ độc
thực phẩm phải nhập viện, đương nhiên là các minh tinh sẽ phải đến thăm nom,
muốn che mắt phóng viên cũng khó. Đây đích thị là một tin tức đáng đồng tiền
bát gạo khi được đăng tải, nhưng hiệu quả lại không dài cho lắm. Không nguy
kịch tới tính mạng nên độc giả cũng không quá chú ý, sau một hồi so sánh thì
mục tin tức khác mà các báo đài phóng viên theo đuổi hơn năm nay càng có sức
cuốn hút và sức công phá mạnh hơn nhiều.
Cơ bản thì mọi người đều rõ, hơn một năm trước, Giả
Thiên Hạ bị “khui” chuyện đã li hôn, chứ trước khoảng thời gian đó, hầu như
không có bất kì phóng viên nào biết được anh đã kết hôn. Hồi ấy, xung quanh anh
tồn tại không biết bao nhiêu các tin đồn tình cảm và mãi không dứt. Khi hai
người họ vẫn còn là vợ chồng thì lại cư xử, hành động hết sức thận trọng, hầu
như không tiết lộ cho mọi người về chuyện đã lập gia đình. Hôn lễ của họ cũng
chỉ có mấy người bạn thân thiết đến dự. Nếu như không có người cố ý nói ra thì
có lẽ chuyện li hôn đã được che giấu thành công rồi.
Kẻ cố ý tiết lộ tin tức đó không ai khác ngoài Mạc
Tường, thế nên theo lẽ tự nhiên, mọi người cũng suy đoán cô là nguyên nhân chủ
yếu khiến cho Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn chia tay. Nghi án đó đã giúp cô trở
thành người dẫn chương trình được quan tâm nhất. Tuy rằng ban đầu mọi người
không thể nào chấp nhận được con người mang tội danh “kẻ thứ ba” phá hoại hạnh
phúc gia đình người khác nhưng cùng với sự biến mất không tăm hơi của hai người
trong cuộc là Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn, cuối cùng Mạc Tường cũng thành công
trong việc khiến khán giả lãng quên chuyện đấy. Thậm chí nhiều người còn nghĩ
rằng đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Thế nhưng, sự kiện “lên sóng trở mặt” giữa Mạc
Tường và Lâm Ái đã một lần nữa khiến dư luận chĩa mũi nhọn chỉ trích về phía
Mạc Tường.
Khi người trong cuộc trước kia quay trở lại tầm ngắm
của khán thính giả, chuyện cũ người xưa lại hiển hiện trong đầu óc mọi người.
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, đột nhiên Mạc Tường đầu quân cho đài truyền hình nơi
Giả Thiên Hạ làm việc, lại còn đảm nhận vị trí người dẫn chương trình của anh
nữa chứ!
Giả Thiên Hạ biết thừa quyết định này chắc chắn sẽ thu
hút sự chú ý của giới truyền thông, họ chờ mong sự hợp tác giữa anh với Mạc
Tường. Thậm chí ngay cả ông giám đốc đài không ngại đêm hôm khuya khoắt gọi
điện thuyết phục kia cũng hiểu rõ rằng thứ ông ấy muốn chính là xì căng đan
kiểu này. Khi đối mặt với các phóng viên, kí giả, anh lạnh nhạt, thản nhiên
phát biểu những lời đã chuẩn bị từ trước đó: “Cũng chẳng có lí do đặc biệt gì
cả, đây đơn thuần chỉ là sự điều chuyển công tác thôi…”
“Nghe nói Mạc Tường do bị Đinh Mỹ Mãn chèn ép quá nên
mới lựa chọn ra đi. Vậy liên quan đến việc anh và Mạc Tường hợp tác, phía cô Mỹ
Mãn có…”. Cánh phóng viên không phải cứ mời đi là được, họ chẳng ngại ngần đề
cập đến vấn đề nhạy cảm đó.
“Tôi với cô ấy đã li hôn rồi. Thiết nghĩ chuyện của
tôi, chắc cô ấy không có hứng thú gì đâu.”
“Vậy anh với chị Đinh Mỹ Mãn li hôn có phải vì… có kẻ
thứ ba xen vào hay không?”. Nghĩ đến việc người được phỏng vấn không chỉ là một
nhà sản xuất chương trình danh tiếng mà sau lưng còn có sự hậu thuẫn của ông bố
giàu có, thế lực, thét ra lửa, dễ dàng dùng một câu nói mà khiến người khác mất
chỗ làm nên các phóng viên cũng đặt câu hỏi hết sức thận trọng.
“Người thứ ba hả? Chí ít là về phía tôi không có,
nhưng biết đâu Đinh Mỹ Mãn lại có thì sao? Hay là các người cứ đến gặp cô ấy
rồi hỏi trực tiếp xem!”.
Câu nói ấy đã thể hiện rõ ràng chủ nhân của nó không
muốn nói thêm gì nữa và cũng đồng nghĩa với việc buổi phỏng vấn này không thể
tiếp tục.
Nhưng người trong cuộc là Đinh Mỹ Mãn lại nhàn hạ hơn
rất nhiều. Chương trình của cô hôm nay bắt đầu ghi hình chính thức. Cô không
còn sợ Lăng Gia Khang lấy việc cung cấp người dẫn chương trình làm cái cớ để thi
thoảng lôi ra áp chế, đe doạ cô, hại cô ngày nào cũng phải lén la lén lút như
ăn trộm đi vào bệnh viện báo cáo tình hình. Điều quan trọng nhất là Gia Khang
cuối cùng cũng khoẻ mạnh xuất viện rồi.
Ghi hình xong, trong khi mọi người đều bận rộn luôn
chân luôn tay thu dọn hiện trường, một mình Mỹ Mãn ung dung ngồi trên ghế,
chẳng buồn làm gì. Chiếc máy tính xách tay của một nhân viên trường quay nào đó
đang mở, hình như cố ý đặt chễm chệ ngay trước mặt cô. Điều nghiêm trọng hơn là
trên màn hình đang phát lại bản tin tối hôm qua, giọng nói đáng ghét quen thuộc
của Giả Thiên Hạ oang oang vang lên qua loa vi tính.
Mỹ Mãn nhăn mặt, nhíu mày xem tin tức. Giới truyền
thông báo đài đúng là có trí tưởng tượng bay cao bay xa, chỉ vẻn vẹn có mấy câu
trả lời đơn giản của anh mà thông qua sự “nhào nặn” của họ đã có sức lôi cuốn
người xem đến thế.
“Được biết, đây là lần đầu tiên Giả Thiên Hạ công khai
thừa nhận chuyện li hôn, đồng thời cũng ngầm ám chỉ năm xưa chuyện tình cảm hai
người đổ vỡ là do Đinh Mỹ Mãn có người thứ ba…”
Nghe xem, người phóng viên này dùng từ đúng là vô cùng
chuẩn xác, không còn gì để chê trách! “Ngầm ám chỉ”? Từ này dùng quá chuẩn!
Ít nhiều gì cũng là người trong giới, đã thấy rất
nhiều cách biểu đạt phóng đại như trên, từ lâu Đinh Mỹ Mãn đã luyện cho mình
thái độ bàng quan trước mọi thứ. Nếu như mục tin tức này không liên quan đến
mình, chắc cô chỉ cười nhạt một cái rồi cho qua, trong lòng thầm khâm phục năng
lực của giới truyền thông. Vấn đề ở đây là nhân vật chính không ai khác ngoài
cô! Bảo cô làm sao để giữ được tỉnh táo chứ? Làm sao mà có thể tin tưởng rằng
mấy câu nói này của Giả Thiên Hạ chỉ là vô tình chứ không hề có ác ý gì khác?
“Khốn kiếp, ai để máy tính bừa bãi ở đây hả? Đây là
phòng trang điểm, có cho người khác nghỉ ngơi nữa hay không đây?”. Mỹ Mãn quát
một câu đầy tức tối.
Đúng vậy, không nhìn thấy thì coi như không biết,
nhưng bây giờ mọi thứ bày ra ngay trước mắt thế này, cô có muốn tránh cũng
chẳng tránh nổi.
“Là mình…”. Một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang
lên ngay sau lưng Mỹ Mãn.
Nếu như đổi lại là người khác thì Mỹ Mãn còn có thể
tiếp tục mắng nhiếc sỉ vả, đằng này lại là Lâm Ái, bảo cô còn nói thêm gì được
nữa? Đành coi là ý trời, Mỹ Mãn bất lực lườm cô bạn yêu rồi nói: “Tiểu Ái, cậu
cố tình đúng không? Đã muộn thế này, quay xong rồi sao cậu không về nhà đi, ở
lại đây làm gì?”
“Thì muốn đợi cậu rồi cùng đi, hôm nay là ngày đầu
tiên ghi hình chương trình, cũng nên có một bữa tiệc ăn mừng chứ nhỉ?”. Tiểu Ái
tỏ ra như không có chuyện gì, lẩm bẩm rồi đưa tay kéo chiếc ghế bên cạnh Mỹ Mãn
sang để ngồi.
“Quay chương trình, đi ăn đêm thì cậu mang theo máy
tính làm gì? Đã mang theo rồi thì thôi chứ, sao còn mở mục tin tức giải trí vớ
vẩn đó?”
“Này, dù gì thì mình cũng là một phần trong làng giải
trí, kiểu gì cũng phải quan tâm chút ít chứ! Ngộ nhỡ sau này có phóng viên hỏi
tin gì đó mà mình không biết thì phải làm sao?”. Tiểu Ái trả lời thản nhiên như
không, lúc nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt khác thường của Mỹ Mãn, cô mới hiểu ra
ngọn nguồn sự việc: “Tiêu rồi, cậu xem phần tin tức liên quan đến Giả Thiên Hạ
rồi à?”
“Cậu nghĩ mình mù chắc?”. Mỹ Mãn mắng lại không khách
khí.
Tiểu Ái liền bĩu môi, nếu như đã trót xem rồi thì cũng
chẳng việc gì phải che che đậy đậy như thế. “Ây dà, Mỹ Mãn, gần đây chuyện này
cũng “hot” lắm đấy! Nghe nói Giả đại lão gia tham gia chương trình kinh tế gì
đó cũng bị người ta hỏi về vấn đề này, chứ đừng nói đến Giả Thiên Hạ với Mạc
Tường. Mà sao chẳng có phóng viên nào đến hỏi cậu nhỉ?”
“Có trời mới biết được, có lẽ vì mình chẳng có giá trị
truyền thông nào cũng nên”. Mỹ Mãn nhẹ nhàng nhún vai. Quả thật là cô cũng
không hiểu tại sao. Gần đây cô bận rộn, phóng viên các nơi khác không đón đường
được thì đã đành, nhưng ngày nào mà cô chẳng phải đến đài truyền hình làm việc,
tại sao ngay đến phóng viên mục tin tức giải trí đài nhà nhìn thấy cô cũng coi
như không khí vậy?
Sao lại thế nhỉ? Cái tên đàn ông thối tha đó không
phải đã nói “Chi bằng đi gặp cô ấy mà hỏi trực tiếp”, đã chỉ rõ đường đi lối
lại thế còn gì, sao không có ai nghe theo vậy? Chí ít cũng phải cho cô một cơ
hội biện hộ cho bản thân chứ?
“Ây da, khách quý, khách quý, không ngờ anh lại có
thời gian rảnh đến thăm chúng em…”. Đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy câu
nói khách sáo của Lâm Ái, xem ra có vẻ rất hân hoan chào đón lại có ý ám chỉ gì
đó.
Mỹ Mãn liền ngẩng đầu lên, trông thấy Lăng Gia Khang
đang đứng ngoài cửa phòng trang điểm với trợ lí của Tiểu Ái, những suy nghĩ
linh tinh trong đầu cô cũng tan biến đi đôi chút. Thấy anh mỉm cười nhìn về
phía mình, cô chủ động bắt chuyện: “Anh đến đón Tiểu Ái hả? Vẫn còn chương
trình phải làm tiếp sao? Chỗ em coi như xong hết rồi.”
“Là đến đón hai em”. Anh mỉm cười sửa lại.
“Bọn em? Sao lại thế?”. Mắt cô tỏ rõ vẻ ngạc nhiên,
sửng sốt, đang nhớ lại xem mình có hứa hẹn gì đó với anh chàng về một bữa tối
hay không.
Nhìn thấy khuôn mặt ngây ra ngốc nghếch của Mỹ Mãn,
Lăng Gia Khang lắc đầu ngao ngán, nghiêm mặt nói: “Thu dọn xong cả rồi chứ? Có
thể đi được chưa? Muộn thêm chút nữa e rằng hai em có muốn cũng không đi nổi
đâu.”
“Không… không đi nổi ư? Tại sao chứ?”
“Ở đâu ra lắm câu “tại sao chứ” thế? Đi thôi!”. Rốt
cuộc cô không tin tưởng anh tới mức độ nào đây? Trước khi mất hết bình tĩnh,
Lăng Gia Khang quyết định đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực
tiếp cầm cổ áo cô kéo đi.
Thông thường, những người đàn ông đẹp trai làm những
hành động kiểu này hầu như đều khiến cho những người xung quanh ngây ngất tâm
hồn. May mà lúc này, người trong phòng trang điểm không nhiều, chỉ có một vài
nhân viên trường quay diễn vai ngây ngất vì giai đẹp đó mà thôi. Ai cũng có
“đạo đức nghề nghiệp” hết, nhất định hai tay phải đưa lên trước mặt, tỏ ra vẻ
thiếu nữ mộng mơ lãng mạn, sau đó kèm thêm mấy tiếng kêu: “Ôi chao, đẹp trai
quá, thật là có khí chất đàn ông! Đúng là phải trực tiếp bắt cóc người mình yêu
đi như thế này chứ, không hổ danh là Lăng Gia Khang, bá vương, bá vương xuất
chiêu rồi!”.
Đáng tiếc, trong mắt của Đinh Mỹ Mãn thì hành động này
chẳng có chút gì liên quan đến khí chất đàn ông hết, nó chỉ khiến cho cô cảm
thấy tức tối và không ngừng vùng vẫy: “Bỏ tay, bỏ tay ra mau! Tốt xấu gì thì em
cũng đường đường là một nhà sản xuất, bị anh xách cổ lôi đi thế này, mất hết cả
tự trọng và hình tượng”.
“Tâm trạng vẫn ổn quá nhỉ, đã đến lúc nào rồi mà em
vẫn còn thời gian đi lo lắng cho cái lòng tự trọng chẳng còn thừa lại bao nhiêu
đó?”. Anh nhếch miệng cười có ý châm chọc.
“Lăng Gia Khang, đầu óc anh có bị sao không thế?”.
Đang yên đang lành tự dưng chạy đến đài truyền hình, chẳng giải thích gì đã
nhất quyết kéo cô đi bằng được, đầu óc không có vấn đề thì là gì? Khi đầu Đinh
Mỹ Mãn bị giúi vào cửa kính, cô há hốc miệng nhìn xuống phía dưới, ngây người
một lúc lâu mới lấy lại được thần trí rồi nói: “Tại sao lại có nhiều phóng viên
đến thế? Đến để phỏng vấn Tiểu Ái sao?”
“Xin cậu đấy, dùng não mà suy nghĩ cho kĩ đi, sao có
thể đến vì mình được chứ!”. Tiểu Ái nãy giờ vẫn theo sát hai người kia, trước
cái logic kì quái của Mỹ Mãn, cô không ngại bày tỏ thái độ phản bác.
“Mình hả?”. Giọng nói của Mỹ Mãn bỗng dưng nâng lên
cao độ, mở to mắt nhìn chằm chằm Lăng Gia Khang và nói: “Chắc không phải là do
Giả Thiên Hạ nói trước đây em ngoại tình nên các phóng viên dưới đó tưởng em
với anh…”
“Chúc mừng em, đoán trúng phóc!”. Anh gật đầu tỏ vẻ
tán dương.
Còn Mỹ Mãn thì hoàn toàn không còn tâm trạng nào để
đùa cợt: “Họ nghĩ gì vậy? Em và anh hả? Làm sao có thể được chứ?”
“Hừ, bây giờ không phải lúc em nói không thể thì sẽ
không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả chuyện hơn một năm qua em gần như ngày nào
cũng ở với anh đều bị họ tra ra hết rồi, em còn muốn giải thích thế nào đây?”.
Các phóng viên chẳng phải đều có khả năng “đào ba tấc đất, lật ba tông tộc” hay
sao? Về điểm này thì Lăng Gia Khang không bày tỏ thái độ gì hết. Từ trước đến
nay, anh luôn tự tin về khả năng bảo mật thông tin của mình, nhưng cũng sẽ tiết
lộ một cách thích đáng một số thông tin đem lại lợi ích cho cả hai bên. Các
nghệ sĩ dưới trướng của anh cần phải được lên báo và quan tâm thường xuyên, còn
sự hi sinh của anh cũng cần thiết được đền đáp như thế.
Nếu như tình địch đã muốn hiện diện cả trước và sau
lưng khán giả thì tất nhiên anh rất vui vẻ chấp nhận, vui thú đem những chuyện
vốn dĩ được cất giấu rất kĩ “khui” ra cho mọi người thấy. Quan hệ trước mặt
công chúng đã xác định rồi thì quan hệ riêng tư cũng chỉ là chuyện một sớm một
chiều mà thôi!
“Toi rồi, toi rồi… thế bây giờ phải làm thế nào
đây…?”. Mỹ Mãn chẳng biết gì về chân tướng sự việc, vẫn theo quán tính mà phóng
đại quá mức khả năng của giới phóng viên. Nếu như ngay mọi hoạt động hơn một
năm qua của cô mà họ cũng khui ra được thì đúng là “có nhảy xuống sông Hoàng Hà
cũng không rửa sạch được oan khuất này”. Cho nên cô hoàn toàn có lí do để hoảng
loạn, lo lắng.
“Mình với trợ lí sẽ đi ra bằng cửa chính, đánh lạc
hướng chú ý của cánh phóng viên”. Tiểu Ái đương nhiên có nhiều kinh nghiệm giải
quyết những vấn đề loại này hơn Mỹ Mãn.
Nghe có vẻ là một biện pháp rất tuyệt, Mỹ Mãn gật đầu
một cách hăng hái. Thế nhưng Lăng Gia Khang chẳng cần suy nghĩ nhiều, đã phản
bác ngay: “Không được, em với Mạc Tường đã từng cãi nhau kịch liệt trên ti vi,
em cũng khó thoát thân như Mỹ Mãn thôi. Cho dù chỉ là một câu nói ngẫu hứng nào
đó của em thôi, bọn họ đều có thể thêm vào cho em các loại ngữ khí, thái độ,
rồi giải thích thành vô số các ý khác nhau đấy!”
“Khốn kiếp, vậy thì đành liều chết xông ra thôi!”. Mỹ
Mãn văng một câu chửi rồi quay về phòng hoá trang.
Hành động này khiến Lăng Gia Khang và Tiểu Ái bất ngờ.
Chỉ trong giây lát thôi, thậm chí họ còn chưa kịp lấy
lại hồn phách thì đã thấy Đinh Mỹ Mãn hùng hùng hổ hổ xông ra khỏi phòng trang
điểm. Cô khoác thêm một chiếc áo vest ngắn, mái tóc vốn đang buông xõa trên bờ
vai cũng được buộc gọn lại, so với lúc trước trông cô bớt vẻ ngây ngô và thêm
chút lão luyện. Bẻ lại cổ áo, đi giày cao gót, cô không chọn đi ra theo cửa
thoát hiểm mà ngược lại đường hoàng bước về phía thang máy.
“Em định làm cái gì thế?”. Tình hình phát triển ngoài
tầm kiểm soát khiến cho Lăng Gia Khang vô cùng khó chịu. Anh thích mọi chuyện
đều phải đi theo sự sắp xếp của mình, thế nhưng người phụ nữ này lúc nào cũng
có năng lực phá vỡ mọi kế hoạch của anh.
“Hừm, đi tặng thức ăn cho lũ sói háu đói đó!”. Vừa
nói, Mỹ Mãn vừa không ngừng bấm nút bên ngoài thang máy. Có thể nhận thấy lần
này cô đã bị chọc giận thực sự rồi, ngay cả từ ngữ cũng trở nên mãnh liệt, cay
độc hơn.
“Này, cậu… cậu đừng có mà kích động quá!”. Tiểu Ái trở
nên hoảng loạn. Cô định ngăn cản Mỹ Mãn lại, nhưng ngay sau khi phát hiện khả
năng của mình có hạn thì cô đành chuyển ánh mắt cầu cứu sang Lăng Gia Khang
đứng lặng yên nãy giờ. “Này, anh mau ngăn cản cô ấy lại đi! Không phải anh
không biết khi cô ấy điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm mà.”
Lăng Gia Khang vẫn điềm tĩnh, không chút động đậy. Đây
không phải lần đầu tiên anh gặp Đinh Mỹ Mãn, tất nhiên anh biết khi cô bị kích
động thì đầu óc rất dễ trở nên nóng nảy, nhưng anh càng rõ hơn một khi đầu óc
cô đã trở nên nóng nảy như lúc này thì chẳng ai có thể ngăn cản lại được. Khỏi
phải ở đây phí công tốn sức khuyên giải cô, anh rút điện thoại dặn dò người ở
đầu dây bên kia: “Lái xe ra ngay cổng chính nhé!”
Điên rồi, điên rồi, tất cả đều điên hết rồi! Đối mặt
với hai kẻ điên này, Tiểu Ái cũng đành im lặng, nghẹn ngào.
Đối với một người trước nay luôn hành động bộp chộp,
kích động như Đinh Mỹ Mãn thì điều này có thể lý giải được. Nhưng còn Lăng Gia
Khang? Anh hiểu cặn kẽ quy tắc sinh tồn trong làng giải trí này, phải biết giữ
lấy thân mình, dù cho ngoài kia sóng gió, bão tố thế nào, anh vẫn giữ được sự
bình tĩnh. Rất rõ ràng, hiện nay anh đang để mặc bản thân lao vào vòng khói
lửa… Bạn bè? Nếu như hai người họ thực sự chỉ là bạn bè đơn thuần thì tình bạn
của người đàn ông này liệu có lớn lao, vĩ đại quá không? Ánh mắt Tiểu Ái bắt
gặp hình ảnh bàn tay Lăng Gia Khang đang nắm chặt tay Mỹ Mãn. Có mấy người bạn
vào những lúc gấp gáp, khó khăn như lúc này lại chọn cách tay đan tay tình cảm
thế chứ?