Sắp đến Tết rồi, không khí lễ tết nhộn nhịp lan tỏa
khắp nơi. Mỹ Mãn thực lòng không biết mình phải đi đâu, mong muốn duy nhất của
cô lúc này là phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cho thật kĩ càng mọi thứ.
Cô đã chạy rất lâu, mãi cho tới khi mệt quá chẳng nhấc
nổi chân nữa, lặng đứng nhìn dòng người đua nhau đi dạo phố, cô mới dần hiểu
được câu nói trước kia của Lăng Gia Khang: “Sợ em bị lạc đường”.
Đây có lẽ chính là “lạc đường” thật! Mỹ Mãn chẳng biết
mình nên rẽ về lối nào nữa. Đầu óc cô hỗn loạn, những chuyện trước kia bỗng
nhiên đảo lộn tất cả. Cơn gió lạnh thổi tạt vào mặt khiến cô bất giác ôm chặt
lấy quần áo, ngốc nghếch đứng ở trước một cửa hàng. Chẳng có bất kì suy nghĩ gì
trong đầu, chỉ là cứ đứng ngây người ra vậy thôi. Bên cạnh cô lúc này còn có
một người đàn ông lạ mặt ôm trên tay một bó hoa tươi thắm, chốc chốc lại thấy
anh ta đưa tay lên xem đồng hồ. Nhìn thấy ánh mắt của Mỹ Mãn, anh liền nở nụ
cười ngại ngùng. Chắc là anh ta đang đứng đợi ai đó! Khoảng hơn một tiếng đồng
hồ sau, cuối cùng người anh ta đợi cũng đến, tất cả vết tích mệt mỏi, chán nản
trên mặt anh đều biến mất. Mỹ Mãn nghiêng đầu nhìn đôi tình nhân chẳng hề quen
biết kia tay trong tay dần dần rời khỏi. Tình yêu đơn thuần, giản dị, không
chút lòe loẹt, phức tạp khiến cô không khỏi ngưỡng mộ.
Đang lúc cảm thấy chán nản nhất thì bỗng nhiên chiếc
di động của cô reo lên.
“Em đang ở đâu thế?”.
“Giả Thiên Hạ, em bị lạc đường rồi, em phải làm thế
nào để về nhà đây?”. Giờ không phải lúc làm mình làm mẩy, cô đang rất lạnh, rất
đói và rất muốn về nhà, nhưng cô thực sự chẳng nhận ra đây là đâu cả, bất lực
trả lời anh pha chút than thở.
“Em thử nhìn xung quanh xem có tòa nhà hay công trình
nào đặc biệt không?”.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng vẫn không giấu
được sự lo lắng. Không những vậy, nó còn cũng vô cùng ấm áp khiến Mỹ Mãn bất
giác hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy mình chẳng xứng đáng nhận được
sự quan tâm chăm sóc tận tình của anh như thế. Cô mím chặt môi, một hồi lâu vẫn
chẳng nói tiếng nào, sau cùng thì ngang ngạnh dập máy điện thoại.
Những người bảo hai người không hợp nhau thật chẳng
sai chút nào. Giả Thiên Hạ cũng không sai, tất cả mọi vấn đề trước giờ đều
không xuất phát từ lỗi của anh mà chính là do cô. Rõ ràng cô là người không tận
tâm chăm sóc cho người khác, không biết cách dịu dàng mềm mỏng, trước giờ chẳng
hề để ý đến cảm nhận của anh, lúc nào cũng chỉ biết ương ngạnh, cứng đầu. Có
thể những gì cô phải chịu đựng không hề ít nhưng khi đặt lên so sánh với Giả
Thiên Hạ thì thật chẳng khác nào muối bỏ bể!
Thở một hơi dài, cô đẩy cửa tiến vào khu mua sắm lớn,
định học theo những người phụ nữ trên phim truyền hình, đi mua sắm điên cuồng
cho quên đi mọi ưu tư sầu não.
Chỉ có điều, với một người phụ nữ lâu ngày không đi
mua quần áo, thỉnh thoảng cho phép thoải mái thì chẳng khác nào “tiêu pha phá
hoại triệt để”. Đi từ đầu phố đến cuối phố, rồi từ cuối phố lại lượn lên đầu
phố, “chiến lợi phẩm” của Đinh Mỹ Mãn nhiều đến mức gần như không xách nổi thêm
được gì nữa. Ngay lúc đang suy nghĩ xem có nên mua một chiếc va li để nhét tất
cả những thứ đã mua vào không thì ánh mắt cô bất giác ngừng lại ở một cửa hàng
ngay trước mặt.
Người ta vẫn bảo “Trong trái tim của mỗi người phụ nữ
đều có một búp bê Barbie”.
Đến lúc này Đinh Mỹ Mãn mới ý thức được rằng mình cũng
là một người phụ nữ bình thường như bất cứ ai! Đứng trước cửa tiệm bày bán búp
bê Barbie, nhìn vào bộ váy cưới bằng lụa sang trọng, quý giá mà Barbie mặc,
nhìn quả bí ngô đang được treo lơ lửng trên không, rồi con bạch mã với đôi cánh
thiên thần… cảnh tượng như ở chốn thần tiên ảo mộng ấy khiến Đinh Mỹ Mãn không
thể chớp mắt.
“Lẽ nào không có ai nói với em rằng, không nói “tạm
biệt” mà đã dập điện thoại là hành vi bất lịch sự à?”.
Cô đang suy nghĩ rất chú tâm thì bỗng nhiên có đôi tay
xuất hiện ngay trước mắt cô, tiện thể kéo cô ngã vào vòng tay ấm áp quen thuộc
của mình. Đây là một cái ôm vô cùng lãng mạn và ngọt ngào, một tay anh ôm lấy
đôi vai cô, cánh tay kia chống lên tấm cửa kính trước mặt, khiến cho Mỹ Mãn
không biết trốn tránh vào đâu nữa. Nhìn vào bóng dáng của Giả Thiên Hạ phản
chiếu trên tấm kính, cô bất lực nhắm mắt, cúi đầu, chẳng còn muốn chống trả
nữa, để mặc cho mình chìm đắm trong vòng tay anh. “Làm thế nào mà anh tìm thấy
được em?”.
“Có lẽ do tâm linh tương ứng đó!”. Anh cười, thái độ
vẫn bất cần như mọi khi.
“Lúc đó tại sao lại không nói với em? Hay là chính anh
cũng cho rằng khi biết chuyện, em sẽ vứt bỏ anh một mình đối mặt với hiểm
nguy?”.
“Anh thực lòng muốn nói cho em biết, thậm chí còn đặt
vé máy bay chuẩn bị cùng em cao chạy xa bay, thế nhưng em đâu có cho anh cơ
hội!”.
Đinh Mỹ Mãn mãi mãi chẳng bao giờ quên, lần đầu tiên
khi cô nhắc tới hai chữ “li hôn”, anh đã vô cùng kinh ngạc, sau đó trả lời lại
cô rằng: “Sau này em đừng bao giờ nói đùa kiểu này nữa!”.
Chính cô cũng nghĩ có lẽ mình chỉ đang gây chuyện vô
lí mà thôi, giữa vợ chồng với nhau tránh sao khỏi những lúc cơm chẳng lành,
canh chẳng ngọt? Những lúc cãi cọ cũng khó tránh được lấy việc “li hôn” ra để
chèn ép người còn lại. Trên thực tế, khi nói ra những lời này, trong lòng đều
đoán chắc là người kia không dám và cũng chẳng nỡ, cho nên đây mới được gọi là
“tuyệt chiêu” ra tay tất thắng. Tuy nhiên có một số đôi vợ chồng vẫn chưa thấu
hiểu nhau sâu sắc lắm đã sử dụng nó một cách không suy nghĩ, khiến cho hai bên
cùng bị tổn thương, sau cùng tất cả đã thành sự thật. Cô và Giả Thiên Hạ chính
là một trong số những đôi vợ chồng như thế.
Đến hôm sau, cô định không để tâm đến chuyện đòi li
hôn nữa thì bỗng nhiên, các tin đồn thất thiệt về anh dồn dập ập tới. Trong đó,
nhiều nhất chính là chuyện của anh với Mạc Tường. Nagay lúc cô đang không ngừng
nhắc nhở mình không nên suy nghĩ linh tinh thì Mạc Tường đã tìm đến tận nhà với
khuôn mặt thỏ non vô tội.
“Chị Mỹ Mãn, nếu như không có sự nâng đỡ của chị thì
em nào có ngày hôm nay. Cho dù thế nào đi nữa thì em cũng không muốn làm chị
tổn thương, cho nên em quyết định chủ động rút lui. Chị cũng đừng trách cứ anh
Thiên Hạ, tất cả đều do phóng viên thêu dệt linh tinh đấy! Em và anh ấy… chỉ là
“ý loạn tình mê” quấn nhau đúng một lần duy nhất… Thật đó, chỉ có đúng một lần
thôi. Anh ấy đã từng nói phải chịu trách nhiệm với chị đến cùng, chắc chắn
không dễ dàng gì li hôn. Chị cũng đừng truy hỏi anh ấy, anh ấy vẫn rất coi
trọng chị, chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu…”.
Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ như in từng câu từng
chữ Mạc Tường đã nói khi ấy. Trí tuệ của Đinh Mỹ Mãn vốn chẳng cao, chỉ số IQ
thấp đến mức không thể tin nổi, lại đang ở trong trạng thái vô cùng phẫn nộ, cô
chẳng còn tâm tư nào đi suy ngẫm xem lời nói của Mạc Tường thật giả ra sao nữa!
“Ý loạn tình mê!”. Đó cũng chỉ là những lời từ một
phía Mạc Tường nói ra, cô ta thậm chí đã dự liệu được tất cả. Việc xảy ra rồi,
bây giờ ngồi nghĩ lại, Mỹ Mãn mới nhận thấy toàn bộ sự việc thực sự vô cùng
hoang đường, chỉ vì Giả Thiên Hạ cuối cùng lại đồng ý li hôn với cô và đột
nhiên biến mất nên cô không thể nào không tin tưởng lời nói của Mạc Tường được.
Tối hôm đó, cô mệt mỏi chán nản, gọi điện thoại cho
anh, liên tục nhấn mạnh anh phải nhanh chóng về nhà để li hôn.
Nếu như không có cuộc điện thoại đó thì có phải Giả
Thiên Hạ sẽ không xảy ra chuyện gì không?
Phải chăng hôm đó, cô không giả vờ ngủ mà nói chuyện
hẳn hoi cùng anh thì Thiên Hạ sẽ thành thật kể mọi chuyện cho cô, rồi hai người
cùng nhau cao chạy xa bay?
Nếu như hôm đó, cô lấy hết can đảm nói ra hết tất cả
mọi chuyện về Mạc Tường thì có lẽ hai người họ đã không phải đi một vòng xa đến
vậy!
Chỉ tiếc là trên đời này không có nhiều chuyện “nếu”
như thế, Mỹ Mãn chỉ đành tự hỏi lẽ nào cô lại muốn bỏ lỡ một lần nữa, để sau
này phải hối hận, tiếc nuối.
“Lần sau nếu muốn ra ngoài mua sắm, em làm ơn hãy mặc
nhiều áo hơn một chút nhé!”. Thiên Hạ vừa nói, vừa cởi áo ngoài khoác lên người
cô, cẩn thận cài khuy. Khi nhận thấy sẽ không còn chút gió nào có thể lùa vào,
anh mới hài lòng gật đầu, cầm tay cô: “Đi nào, về nhà thôi!”.
Giọng nói ấm áp của anh khiến cô như bừng tỉnh, Mỹ Mãn
ngước đầu ngây người nhìn anh một hồi lâu rồi mới hỏi: “Chỉ một khoảng thời
gian ngắn nữa thôi là em lại có tiền, anh nói xem liệu mình có mua lại được căn
nhà trước kia không?”.
“Mua lại làm cái gì? Khốn khiếp, chắc không phải em
muốn sau khi kết hôn với Lăng Gia Khang sẽ chuyển vào đó ở đấy chứ?”.
“Em và anh ấy đâu có dự định kết hôn…”.
“Thế tại sao em lại nói với anh ta cụm từ “vợ chồng
cùng sở hữu tài sản” chứ?”.
“Đó là em nói đùa với anh ấy thôi, giữa bạn bè với
nhau đùa như vậy cũng đâu có gì lạ lùng”.
“Bạn bè? Bạn bè liệu có cần thiết phải cùng bàn luận
sửa sang nhà cửa thế nào không? Lại còn theo phong cách Địa Trung Hải đáng ghét
nữa chứ!”.
“Đó là bọn em đang thảo luận về việc sửa sang khu vườn
nho thôi mà”.
“Vậy còn câu “khi nào rảnh đi kí kết” nghĩa là gì
thế?”.
“À, đó là vì em muốn bán vườn nho đó đi nên đương
nhiên là cần phải kí kết rồi”.
“…Vậy người đàn ông không chịu chụp ảnh cưới, còn
chẳng bằng nổi một tên thái giám là ai?”. Câu hỏi này có phần thừa thãi, có lẽ
anh đã đoán ra ít nhiều rồi.
“Là anh chứ ai!”.
Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn cùng xin thôi việc, xa rời
tầm ngắm của công chúng, thế nhưng hàng ngày hai người họ vẫn vô cùng bận rộn.
Nghe nói lần này Giả Thiên Hạ thật sự nghiêm túc, muốn
tổ chức cùng Đinh Mỹ Mãn một hôn lễ thật hoàng tráng chứ kiên quyết không chịu
làm người đàn ông thua kém cả thái giám.
Chuyện này cơ bản chẳng có gì khó khăn hết, ảnh cưới
đã chụp xong, mọi chi tiết nhỏ trong đám cưới đều đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi,
tất cả các bước chuẩn bị để tổ chức lễ cưới đều diễn ra thuận lợi, thậm chí
thiệp cưới đã in xong xuôi.
Thế nhưng anh vẫn chưa được toại nguyện, hàng ngày vẫn
bận rộn đến tối mắt tối mũi.
Trước giờ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng thì ra cả anh và
Đinh Mỹ Mãn đều có tiềm năng làm tú ông, tú bà, ngày nào cũng tất tưởi đi tìm
người phụ nữ thích hợp cho Lăng Gia Khang. Vậy mà tên đáng ghét đó thật khó hầu
hạ, hoặc là chê người ta gầy quá khó nuôi, hoặc là chê người ta béo quá sẽ ăn
hết cả “tài sản” của anh ta… Tóm lại là tất cả các loại lí do đều được Lăng Gia
Khang nêu lên hết.
Cho dù là vậy nhưng Giả Thiên Hạ vẫn cam tâm tình
nguyện vất vả đi khắp nơi tìm người để cho Gia Khang xem mặt. Nguyên nhân chỉ
có một, đó là trước đây giữa Lăng Gia Khang và bà xã của anh đã từng có đoạn
đối thoại như sau:
…
“Để cho công bằng, em đã kết hôn một lần rồi, còn anh
thì chưa có lần nào hết. Cho nên, đã là bạn bè với nhau thì nên thấu hiểu cảm
nhận của người kia đôi chút!”.
“Nói đùa sao? Như thế thì sao gọi là công bằng được?
Phải chăng nếu như anh chỉ kết hôn một lần thì cả đời này em không thể tái giá
lần nữa?”.
“Anh đâu dám yêu cầu khắt khe đến thế. Chí ít là đợi
sau khi anh kết hôn, em hãy tái giá!”.
“Ai thèm quan tâm đến việc của anh chứ?”.
“Không quan tâm? Vậy thì người dẫn chương trình bên em
đang thiếu, có lẽ anh cũng chẳng cần phải để tâm đâu, đúng không?”.
“Thôi được! Anh không lấy thì em không kết hôn!”.
“Ngoan lắm!”.