Sau đó, Phí Kiệt ra sảnh nhà hàng nói chuyện cùng thực
khách, rồi cùng fan hâm mộ chụp hình, rốt cuộc nhận được tất cả 8 danh thiếp
của khách nam, 12 danh thiếp của khách nữ. Mặc dù đối mặt với người xa lạ, Phí
Kiệt vẫn duy trì hình tượng tao nhã, miệng nhếch lên 15 độ tươi cười, luôn giữ
khuôn mặt lạnh lùng, nhưng thực khách đều rất thỏa mạn, ai nấy đều cảm thấy anh
rất hào hoa phong nhã. Mà phụ nữ thì cứ liên tục dùng đôi mắt đẹp phóng điện về
phía anh.
Phí Kiệt đi vào phòng bếp, lập tức thay đổi bộ dáng.
Những người khác đâu? Anh nhìn xung quanh phòng bếp
còn bận rộn lúc nãy, giờ lại chẳng thấy ai, không nói không rằng bước nhanh lên
văn phòng ở lầu 2.
Lúc đẩy cửa bước vào, anh liền thấy nhân viên đang
chen chúc ở đây.
“Nó thật đáng yêu!” Nhị trù Tiểu Sa nói.
"Xem này xem này… Nó vừa cười ! Nó thích
tôi, cho tôi ôm cho tôi ôm !" Sư phó Bách chuyên về món nướng đang
chồm người về phía trước định ôm đứa nhỏ.
"Tránh ra đi ! Không phải vừa nãy mới ôm
sao, chỉ có Ân Ân ôm nó thì nó mới không khóc, hai người họ thật là có
duyên." Sư phó Ngải Tâm chuyên làm điểm tâm lên tiếng.
Phí Kiệt thấy đám nhân viên cứ nháo nhào lên, không
kiên nhẫn quát to----
"Các người ở đây làm gì ? Không cần làm việc
sao ? Tránh ra hết cho tôi !"
Tất cả mọi người quay đầu nhìn anh, vẻ mặt như đang
nghiền ngẫm món ăn độc đáo nào đó.
Phí Kiệt nhìn Hứa Ân Ân, còn cái kia đưa lưng về phía
anh, đầu tựa trên vai cô, mông còn quấn tã, giống như con đà điểu nhỏ.
“Đứa bé này là chuyện gấp đó hả?” Phí Kiệt hỏi.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn
anh, bao gồm cả người đang mặc âu phục, diện mạo nhã nhặn đang ngồi bên Hứa Ân
Ân – Kỉ Đại Vũ.
“Phải, là chuyện gấp, em còn muốn hỏi ý kiến của anh
trước khi quyết định.” Hứa Ân Ân ôm đứa bé đứng dậy, đối mặt với Phí Kiệt mà
nói, đứa bé tựa dầu trên vai cô, cứ cười hì hì phía sau lưng cô.
“À ha, em từ khi nào mà tôn trọng anh vậy?” Phí Kiệt
bĩu môi, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
“Anh xem qua tờ giấy này đi.” Hứa Ân Ân đưa tờ giấy
cho anh.
Phí Kiệt nhìn khuôn mặt không cười của cô, biết chắc
cô đang giận anh.
“Chết tiệt, tự nhiên không đâu đem đứa bé tới đây…..”
Anh cúi đầu nhìn tờ giấy, da đầu nháy mắt run lên, tờ giấy viết – Phí Kiệt, đây
là trách nhiệm của anh. Nó tên là Phí Đình, hiện tại đã 1 tuổi.
“Chết tiệt! Đó
không thể nào là con anh!” Phí Kiệt lập tức phủ nhận.
Hứa Ân Ân xoay đứa nhỏ đối diện với anh. Phí Kiệt
thoáng chốc giật mình, trừng mắt nhìn bản sao thu nhỏ của mình – Khuôn mặt rất
giống, đôi mắt cũng giống, đôi môi cũng giống, ngay cả lúc cười rộ lên cũng
hoàn toàn rất giống anh. Chỉ có thể kết luận 1 điều : đứa bé này giống anh
y đúc.
Hứa Ân Ân nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Phí Kiệt, cô thậm
chí cắn môi mới có thể đè nén nỗi đau trong lòng. Anh đã có con, cô hoàn toàn
không biết người con gái sinh cho anh đứa con này. Cảm giác bị phản bội quả
thật rất đau, như roi da hung hăng quất lên người, mà điều làm cho cô càng đau
hơn chính là – cô căn bản không có tư cách trách anh.
Đột nhiên cô cảm thấy việc cô yêu anh say đắm là cực
kỳ ngu xuẩn.
"Nó rất giống anh, đúng không ?" Hứa Ân
Ân ôm đứa bé, cố ý ngồi vào chỗ bên cạnh Kỉ Đại Vũ.
Phí Kiệt trừng mắt nhìn hai người ôm đứa bé, cảm thấy
cực kì chướng tai gai mắt. Cứ thế mà công khai thể hiện tình cảm sao, tưởng đây
là sân khấu sao ? Anh cố tình không cho bọn họ được như ý.
"Đi ra ngoài hết ! " Phí Kiệt hung
hăng quát tháo, toàn bộ nhân viên văn phòng đều lùi về sau 3 bước.
"Thẹn quá hóa giận." Thím rửa chén đáng tuổi
mẹ của Phí Kiệt nói.
"Tôi thẹn quá hóa giận ? Các người thường
nói tôi bụng dạ hẹp hòi sao……" Phí Kiệt lành lùng cười, ánh mắt nhìn chằm
chằm đám nhân viên, tựa như ma cà rồng đang tìm mồi : "Có muốn biết
mai sáng ai không cần đi làm không ?"
Cả đám nhân viên bỗng dưng rùng mình, thím rửa chén
cũng im lặng dẫn đầu ra ngoài.
Đứa bé ở trong lòng Hứa Ân Ân cứ nhìn bọn họ, đột
nhiên ngón tay đưa vô miệng, hưng phấn mà cười khanh khách khanh khách ra
tiếng.
Phí Kiệt nhìn đứa bé vung tay múa chân, lần đầu tiên
anh hoài nghi không biết nó có cùng huyết thống với anh không. Mẹ nó, tiểu quỷ
này vui sướng khi người ta gặp họa, cái gì mà giống anh chứ !
Phí Kiệt nhìn về phía Hứa Ân Ân, phát hiện cô cũng vừa
bực mình vừa buồn cười nhìn tiểu quỷ đó. Phí Kiệt muốn đi qua nói gì đó, nhưng
lại thấy quái vật chướng mắt đang ngồi cạnh Ân Ân.
"Đây là văn phòng làm việc của Philadelphia, ai
không phận sự miễn vào." Phí Kiệt không khách khí nói, hung hăng trừng mắt
Kỉ Đại Vũ.
Kỉ Đại Vũ xấu hổ đứng dậy.
" Đây là văn phòng "của em", anh
không cần đi ra ngoài." Hứa Ân Ân nói với Kỉ Đại Vũ sau đó trừng mắt nhìn
Phí Kiệt, "Anh xuống dưới mà làm việc kìa."
"Ha !" Phí Kiệt hô lên một tiếng, trên
mặt lộ vẻ cười lạnh. "Cảm ơn ông trời, thì ra em còn biết đây là "văn
phòng" nha."
Lỗ tai Hứa Ân Ân đỏ bừng, hai mắt phun ra lửa giận,
"Ít nhất em cũng không công tư chẳng phân biệt mà đem con đến chỗ
làm."
"Tiểu quỷ đó không phải con anh." Phí Kiệt
khóe miệng giật giật, gầm nhẹ một tiếng.
"Ha, anh ôm nó xuống hỏi thực khách đi, 99% mọi
người đều sẽ nói như vậy." Cô đem đứa nhỏ tiến đến trước mặt anh. Phí Kiệt
giận mở to mắt, nhìn Kỉ Đại Vũ vẻ mặt khâm phục cô, anh thiếu chút nữa là đã
chửi thề.
Hứa Ân Ân quay đầu nhìn Kỉ Đại Vũ, ôn nhu nói :
"Đại Vụ, thật có lỗi, chắc tối nay em không thể đi với anh được."
"Không sao, chuyện đứa nhỏ quan trọng hơn."
Kỉ Đại Vũ thông cảm nói.
"Chúng ta lần sau gặp lại, để em tiễn anh
về." Hứa Ân Ân không do dự đem đứa bé nhét vào lòng Phí Kiệt, ra lệnh:
“Ôm!”
Phí Kiệt cứng đờ như pho tượng. Đứa bé ở trong lòng
anh cứ nhìn anh mà cười.
"Nhìn cái gì !" Phí Kiệt trừng mắt quát
lên.
Đứa bé chợt mếu máo, đôi mắt nhíu lại ------
"Oa…… oa......... oa……." Khuôn mặt nhỏ nhắn
của Phí Đình dần dần đỏ lên, chân tay cũng bắt đầu giãy giũa, không muốn anh ôm
nữa.
"Mày nếu có quan hệ huyết thống với tao, liền câm
miệng ngay !"
Phí Kiệt bắt chước cách ôm lúc nãy của Hứa Ân Ân, một
tay nâng lưng, một tay đỡ mông, vỗ vỗ vài cái. Tiểu quỷ kia đầu dựa vào vai
anh, miệng bắt đầu nở nụ cười, đúng thật là đã ngừng khóc !
"Mẹ nó, biết vậy nãy chẳng nói thế." Phí
Kiệt nguyền rủa một tiếng.
"Mẹ….." Tiểu quỷ kia miệng hé ra bắt chước
nói theo.
"Mẹ nó, mày bắt chước tao chửi thề
hả ?" Phí Kiệt đưa tay lên nách đứa nhỏ, sau đó cọ cọ vài cái.
"Mẹ….." Tiểu quỷ kia hưng phấn kêu to hơn,
đôi chân múp míp vung trong không trung.
"Tốt nhất mày là đang gọi mẹ, nếu không lão tử sẽ
lấy xà phòng rửa sạch miệng mày."
Tiểu quỷ kia bởi vì thân mình chậm chạp, không
thể tức giận kêu to ra tiếng, đôi chân múp dùng sức đá ------ chính giữa ngực
Phí Kiệt.
"Dám đá lão tử !!!!!!" Phí Kiệt mới vừa
nói xong, trên mặt hiện lên tia hoảng sợ, "Chết tiệt ! Tao một chút
cũng không muốn là ba của mày ! Mày có sức đá tao như vậy, hẳn là có
thể tự đi, không cần tao ôm."
Anh khẩn cấp đem đứa bé thả xuống đất.
* * *
Cho dù Hứa Ân Ân mong muốn nhìn thấy cảnh tượng gì
giữa Phí Kiệt và đứa nhỏ, cô cũng không thể đoán trước được cảnh tượng mà mình
đang nhìn thấy----
Phí Đình đang ôm chặt chân Phí Kiệt, ra sức cắn đầu
gối anh. Khóe mắt cô chợt cay cay, hai loại cảm xúc vui vẻ và đau khổ cùng dấy
lên, đau khổ vì anh có con cùng người phụ nữ khác, vui vì cuối cùng anh cũng có
người thân của mình.
"Xem đã chưa ? Phải thu tiền vé vào cửa
đấy." Phí Kiệt liếc nhìn cô một cái, lấy tay ngoắc ngoắc cô.
"Anh làm gì nó vậy ?" Cô bưng một chén
cháo đi đến bên bọn họ.
"Cái gì cũng không làm, mà chắc nó cũng biết tốt
xấu, biết anh là đầu bếp Phí Kiệt mọi người đều yêu." Phí Kiệt đắc ý nói.
"Hứ." Hứa Ân Ân giở giọng xem thường, ngồi
xuống cạnh Phí Kiệt, đặt chén cháo xuống, ôm lấy tiểu tử đáng yêu này.
Phí Đình ô a cái miệng, lộ ra mấy cái răng be bé, cứ
nhìn cô cười mãi không thôi. Hứa Ân Ân trong lòng chua xót, nhưng thấy tiểu tử
này dễ thương như vậy, cô nhịn không được mà hôn hai má của nó.
"Sao con lại đáng yêu quá vậy !" Cô vừa
hôn vừa nói.
Tiểu tử kia ôm chầm lấy cổ cô, hôn vài cái lên đó. Phí
Kiệt khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu nhìn hai người họ tương thân tương
ái.
"Hừ, tuổi còn nhỏ mà đã biết nịnh bợ, lợi dụng
người khác, tương lai chắc còn hơn vậy nữa. " Anh hừ lạnh một tiếng,
đôi mắt đen nheo lại lộ vẻ khó chịu.
"Anh nói gì !?!" Hứa Ân Ân trừng mắt
liếc anh, ý muốn nói cô còn chưa tính với anh chuyện này.
Sắc mặt Phí Kiệt liền thay đổi, cũng chẳng muốn so đo
với cô, tự nhiên không đâu rớt xuống đứa con cũng đủ làm anh đau đầu, trầy da
tróc vẩy rồi.
"Em đem chén gì
lên đây vậy ?" Phí Kiệt hỏi.
"Thím ở nhà bếp bảo đem cháo lên cho nó ăn."
Hứa Ân Ân đem đứa bé để vào trong nối, cẩn thận cài dây an toàn.
"Nếu bọn họ thích nó vậy, thì cứ đem nó về mà
nuôi." Phí Kiệt khó chịu nói.
"Nói chuyện như anh vậy mà được sao ? Anh
phải chịu trách nhiệm với nó chứ."
"Nó không phải con anh, nó năm nay một tuổi, mang
thai thì cũng phải 9 tháng, một năm chín tháng trước lúc đó anh đang ở khách
sạn ở Mỹ làm tham gia hội nghị trao đổi của đầu bếp tổ chức mỗi năm, em lúc đó
cũng đi cùng anh, không nhớ sao ?" Ánh mắt anh vô tội nhìn cô.
"Ai nói anh ở nước ngoài thì không thể yêu đương
nhăng nhít."
"Khi đó bên anh toàn là mắt xanh mũi đó,
nếu mà có sinh thì cũng sinh ra đứa con tóc vàng mắt xanh rồi." Anh không
cho là đúng, cãi lại cô.
"Anh quan hệ nam nữ tùy tiện."
"Vậy kêu cảnh sát tới bắt anh đi." Anh hừ
lạnh một tiếng, chẳng muốn giải thích nữa.
Anh nhớ rõ ràng lúc đó ở Mỹ một tháng, cô cũng đi cùng
anh, anh làm sao mà để ý tới ai khác chứ. Cô lúc nào cũng nói anh phong lưu,
rồi lại đi kiếm bạn trai nữa chứ, anh cũng chỉ "xã giao" để cuộc sống
này sinh động tí thôi.
Phí Kiệt tự nhiên mở lớn hai mắt, cảm giác có gì đó
đâm vào ngực mình --- không đúng, hoàn toàn không đúng ! Anh không phong
lưu !
"Ô……a……" Phí Đình ra sức đá chân, cố gắng
trườn dậy, muốn bắt lấy chén cháo.
"Ngoan nha, dì sẽ cho con ăn ngay." Hứa Ân
Ân nhìn ra tiểu tử này đang đói bụng, vội vàng để khăn trắng trước ngực nó, cầm
lấy muỗng múc cháo. “Mở miệng nào…..a a a……”
Phí Đình rất ngoan, cháo vừa đưa tới miệng, liền nhanh
chóng nuốt ngay, sau đó lại hé miệng muốn ăn nữa.
“Đói bụng lắm hả?” Hứa Ân Ân đau lòng nói, thật sự
không hiểu tại sao đại ma đầu như Phí Kiệt lại có đứa con như thiên sứ vậy.
Phí Kiệt nhìn tiểu quỷ này không cần đến 5 phút mà đã
ăn sạch chén cháo, vẻ mặt anh chợt trở nên hung ác. Tiểu quỷ này quả thật rất
đói bụng, khó trách vừa rồi cứ cắn đầu gối anh. Mẹ của nó rốt cuộc đã bỏ đói nó
bao lâu chứ ?
Hứa Ân Ân định lấy khăn lau miệng cho đứa bé, thì lại
thấy mí mắt nó nửa khép nửa mở, không đến vài giây, nó liền ngủ ngon lành.
“Ăn ngon lại ngủ ngon, đứa bé quả thật có phúc.” Hứa
Ân Ân nói xong liền ngẩng đầu nhìn Phí Kiệt.
“Liên quan gì anh?” Anh hất cằm, ngạo mạn nói, “Nó
không phải con anh.”
“Không phải con anh, chẳng lẽ con em?” Hứa Ân Ân
nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước, hai tay nắm áo của anh, ánh mắt tràn
đầy tức giận, “Càng tệ hơn là, em thật sự không ngạc nhiên khi anh có đứa con.”
“Đứa nhỏ không phải con anh, anh lần nào cũng dùng bao
cả.” Phí Kiệt nắm lấy cổ tay cô, cố gắng phản bác.
“Thì anh dùng bao của người phụ nữ đó.” Hứa Ân Ân như
muốn phun ra lửa, lập tức đứng dậy đá anh một cái.
“Em làm gì vậy ! Anh không điên mà dùng bao của người
khác, vạn nhất nếu bao đó quá thời hạn hay chất lượng có vấn đề, thì anh bị
bệnh gì thì sao.” Phí Kiệt cũng nổi điên, đứng lên bước đến trước mặt cô.
Hứa Ân Ân nhìn đôi mắt đen đầy mị lực luôn làm cho
người ta mềm lòng của anh, cô biết mình hiện giờ phải nổi giận, nếu không thì
cô sẽ đau lòng muốn chết.
Cô còn hy vọng gì đó ở anh, nhưng từ lúc đứa bé xuất
hiện, cô tin rằng, cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
“Đúng, anh rất thận trọng, cho nó bây giờ mới có đứa
con giống anh như đúc, muốn anh chịu trách nhiệm.” Giọng nói cô đầy mùi thuốc
súng.
“Anh không muốn cãi với em nữa, mai anh sẽ đưa tiểu
quỷ này đi xét nghiệm ADN, làm rõ mọi chuyện.” Phí Kiệt nhìn bộ dạng oán giận
của cô, đôi mắt đen nhất thời nhíu lại.
Cô bực cái gì chứ! Người bực là anh mới đúng !
“Còn cần xét nghiệm sao? Nó giống anh như đúc.” Hứa Ân
Ân lạnh lùng nói, ánh mắt thậm chí không muốn vọng tưởng gì ở anh.
“Đương nhiên phải xét nghiệm, việc này liên quan đến
sự trong sạch của anh!” Phí Kiết cất cao giọng rống to.
“Nói nhỏ thôi.” Cô vừa đưa tay lên miệng, vừa chỉ về
phía đứa nhỏ.
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, nó ngủ như con…..” Heo
Phí Kiệt quay đầu nhìn tiểu quỷ giống anh y đúc, đem
chữ “heo” tự nuốt vô lại, bởi vì anh có cảm giác như đang mắng bản thân mình.
“Nếu cho anh biết người phụ nữ đó là ai, anh sẽ băm cô
ta ra thành trăm mảnh.”
“Anh không biết một mình sinh con rồi nuôi con là vất
vả lắm sao? Hứa Ân Ân căm giận trừng mắt nhìn anh, mái tóc dài vì sự tức giận
của cô mà rối tung.
Phí Kiệt giữ chặt hai vai Ân Ân để cô nhìn thẳng mặt
anh.
“Anh muốn đem cô ta băm thành trăm mảnh, không phải
bởi vì cô ta lén lút sinh con, mà là cô ta tự nhiên đem quăng đứa nhỏ tại đây.
Nếu có người phát hiện rồi mang nó đi, hoặc là làm hại nó, như vậy thì ai phải
chịu trách nhiệm? Còn nữa, tiểu quỷ này còn nhỏ, bây giờ còn chưa hiểu chuyện,
nhưng nếu như mà nó lớn lên chừng năm sáu tuổi, bị người ta bắt đi, nhất định
nó sẽ rất sợ hãi! Nó sẽ nghĩ tất cả đều chấm dứt…..”
Phí Kiệt nhìn cô, đột nhiên rùng mình, tay nổ da gà,
rốt cuộc không nói được nữa.
“Anh sẽ tìm bảo mẫu cho nó, mai sáng sẽ dẫn nó đi xét
nghiệm.” Nói xong, anh bất chợt đẩy cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Ân Ân nhìn bóng dáng anh, nhớ tới anh lúc hai tuổi
đã bị đưa đi ở nhờ hết chỗ này chỗ nọ, lòng cô đau xót, hung hăng cắn lấy môi
mình, ai tới cứu cô, giúp cô mạnh mẽ lên, đừng mềm lòng vậy được không? Cô
không bao giờ muốn thấy anh khổ sở!
“Phí Kiệt.” Cô gọi anh.
Anh dừng lại, nhưng không có quay đầu. Cô chạy vọt đến
phía sau anh, dùng sức ôm lấy anh.
Phí Kiệt toàn thân cứng đờ, cảm giác có một dòng chảy
ấm áp đang lan tỏa trong người.
“Thực xin lỗi, cả thế giới này có thể hiểu lầm anh, em
thì không thể.” Cô tựa mặt trên lưng anh, nhẹ giọng nói.
“Em biết mình không lương tâm là tốt rồi.” Phí Kiệt
cũng không quay đầu lại nói, thanh âm cũng dịu đi đôi chút.
Hứa Ân Ân nghe anh nói vậy, trong lòng cũng thở dài
một tiếng.
Cô đâu phải không muốn quan tâm anh, chỉ là cố tình
kìm nén cảm xúc của mình. Cái ôm này chỉ như là người thân ôm nhau, dù sao hai
người cũng cùng nhau lớn lên, đều xem nhau như là người thân nhất của mình. Đứa
nhỏ là vô tội, bộ dạng lại giống anh, cô làm sao có thể mặc kệ nó chứ, chỉ hy
vọng mình có thể nuôi dạy nó tốt.
“Anh thật sự có dùng bao, nhưng chẳng biết tại sao lại
rớt đâu ra đứa nhỏ này.” Anh buồn nói.
“Em biết anh rất nghiêm túc với chuyện hôn nhân và
sinh con, nhưng đứa nhỏ này giống anh là chuyện không thể chối cãi, nó phải
được chăm sóc tốt cũng là sự thật. Cho nên, anh hãy nhớ kỹ lại đi, 1 năm 9
tháng trước, anh đã quan hệ với ai?” Cô không muốn biết nhiều, cũng không muốn
nghĩ đến cảnh anh ở cùng người khác, nhưng chuyện này nhất định phải được giải
quyết.
Phí Kiệt bỗng dưng quay đầu, nhìn thẳng cô mà nó,
“Không có.” Khi đó chỉ có cô.
“Nếu anh mà nghiêm túc với cô ta, thì sao mà nghĩ
không ra ! Người phụ nữ nào cũng đều giống nhau, mắt, mũi đều như vậy cả, chẳng
có gì đặc biệt.” Khóe miệng Phí Kiệt nhếch lên, mái tóc đen lõa xõa trước khuôn
mặt thiên sứ của anh, làm cho anh càng thêm tà mị.
“Quên đi, nói với anh cũng vô ích.” Hứa Ân Ân nhìn
sang chỗ khác, tránh đi cái nhìn đầy mị lực của anh, “Anh không cần đi tìm bảo
mẫu, trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, em sẽ chăm sóc nó.”
“Em điên hả? Ở không tìm chuyện để làm sao? Lỡ như nó
ỷ lại em, lúc mang nó rời đi, vậy thì càng đáng thương hơn!” Phí Kiệt quát lên,
chân mày nhíu lại.
Hứa Ân Ân nhìn anh, khẽ thở dài, “Ít nhất nó cũng từng
được người ta thương yêu.”
Phí Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của cô,
trái tim giống như bị cái gì chích vào, lồng ngực nhói đau.
“Em thấy công việc ở nhà hàng chưa đủ nhiều hay sao?
Em tưởng chăm sóc 1 đứa bé đơn giản lắm sao?” Anh lớn tiếng nói chuyện, che dấu
nỗi buồn trong lòng.
“Nó có “khả năng” là con của anh, em không chăm sóc
nó, thì ai chăm sóc nó?” Cô hỏi.
Phí Kiệt kinh ngạc nhìn cô, không thể tin cô lại giống
như là “yêu ai yêu cả đường đi lối về”. Cô không hề đòi hỏi gì ở anh, ngay cả
khi lúc này có đứa bé xuất hiện, nó có “khả năng” là con anh, mà cô vẫn tình
nguyện chăm sóc nó, giống như là đức mẹ Therasa vậy !
Anh không thích ai xen vào chuyện mình, nhưng mấy năm
nay sao anh lại để cô muốn làm gì thì làm, quản anh hết cái này tới cái nọ chứ?
Phí Kiệt cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhìn chằm chằm
cô, lồng ngực nóng như lửa đốt.
“Sao lại đối xử tốt với anh quá vậy?” Anh bước tới gần
cô.
Khuôn mặt anh kề sát mặt cô, cô còn có thể cảm nhận
được hơi thở của anh, thiếu chút nữa mà ngất đi vì tim đập quá nhanh.
“Em là người thân của anh, phải đối xử tốt với anh
chứ!” Cô cố ý cười ha ha ra tiếng, mạnh mẽ chụp vai anh mà nói.
Phí Kiệt cau mày, nắm chặt tay cô, nhìn trừng trừng –
anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng phấn,
hàm răng trắng noãn, anh đều nhìn rất kỹ. Đã quen biết bao nhiêu năm nay, nhưng
anh chưa bao giờ nhìn cô gần và chăm chú như thế này…. Bởi vì “cô” là người
thân của anh !
Nhưng mà……
Phí Kiệt choàng tay ôm cổ cô, đem mặt cô gần mình hơn.
“Anh muốn làm gì…..” Hứa Ân Ân run run hỏi, ánh mắt cứ
nhìn đôi môi của anh.
Phí Kiệt càng ngày càng kề sát mặt cô, khuôn mặt hai
người chỉ cách nhau trong gang tấc, anh còn nghe được mùi son vị bạc hà của cô.
Hứa Ân Ân nắm chạy tay, cô biết nếu anh hôn cô, thì
sau này hai người sẽ không biết đối mặt với nhau thế nào, và cô cũng không thể
nào buông anh ra mà kết hôn với người khác, “Chúng ta là người nhà, anh mà làm
bậy, em sẽ méc ba.” Hứa Ân Ân la lên.
Phí Kiệt đột nhiên tỉnh táo, đứng thẳng người lên, đôi
mắt nhìn thẳng khuôn mặt trắng bệch của Ân Ân. Anh thầm nguyền rủa một tiếng,
sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Anh dựa người vào tường. chỉ cảm thấy tim mình đập rất
nhanh, vừa rồi anh đã làm gì, sao lại muốn hôn cô? Nhất định là tại vì anh tức
giận cô cứ thích xen vào chuyện của người khác, cho nên anh mới kích động như
vậy! Đúng vậy, là như vậy !
Mẹ nó, sao lại kích động chứ, mà nếu vậy thì cũng
không thể nào hôn cô ! Cũng may anh cũng chưa làm gì cả ! Phí Kiệt đánh mạnh
một cái vào trán mình.
“Bị quỷ ám rồi. Mày chỉ là nhất thời kích động, nhất
thời không biết biểu đạt, cho nên mới ôm Ân Ân. Cô ấy là người thân của mày,
không phải như những cô gái có thể lên giường 1 đêm rồi thôi.” Anh thì thào nói
với bản thân mình, vừa đi nhanh xuống dưới lầu,
“Anh ta tung hoành tình trường nhiều năm như
vậy, giờ mới có đứa con, xem như là cũng may mắn….”
Giọng nói của nhân viên đang thảo luận gì đó làm Phí
Kiệt bừng tỉnh, anh nheo đôi mắt sáng ngời, rất cao hứng vì cuối cùng cũng có
người để trút giận.
“Ai nha, không thể ngờ đầu bếp phong lưu của chúng ta
cũng có con. May là đám phóng viên bên ngoài không hề biết, nếu không nhà hàng
chúng ta ngày mai là lên trang nhất rồi.”
“Hay là kêu anh ta cho chúng ta phí bịt miệng đi! Một
bữa lẩu ?”
“Là ai muốn phí bịt miệng?” Phí Kiệt vẻ mặt lạnh lùng
đứng trước mặt họ, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Không có không có.”
Đám nhân viên không ai dám hó hé lời nào, người nào
người nấy đứng thẳng y như là đang chào cờ.
“Tôi nghĩ các người rất nhàn rỗi, hay là…. Tất cả đi
kiểm hàng cho tôi, ngay cả một cọng hành cũng phải kiểm! Nhị trù ngay mai đi
làm, đưa tôi 2 thực đơn mới.”
“Nhưng mà đã tới giờ nhà hàng đóng cửa.” Cả một phòng
bếp nháo nhào, khóc thét cả bốn phương.
“Không làm thì ngày mai cũng đừng làm.”
“Anh lấy công chế tư!” Nhị trù Tiểu Sa tức giận nói.
“Công tư không phân minh chính là điểm nổi bật của nhà
hàng này.” Phí Kiệt trừng mắt nhìn bọn họ, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng
ngạo mạn kiêu căng.
Mọi người nhìn vẻ ương ngạnh của Phí Kiệt mà chẳng ai
dám nói gì cả. Lúc trước nếu không phải Phí Kiệt chịu nhận họ vô làm, rồi không
xem thường họ mà còn dạy họ cách nấu ăn thì bọn họ chẳng thể được như hôm nay,
rồi trả tiền lương cao hơn ở nơi khác rất nhiều !
“Được, mọi người làm việc đi!” Tiểu Sa thét to.
“Tôi đã 60 tuổi, tới ngần tuổi này mà còn có thể nuôi
được 4 đứa con.” Thím rửa chén hô to, “Cậu chỉ có một đứa con thì có gì mà sợ,
tôi đây nuôi tới 4 miệng ăn mà có làm sao đâu.”
“Đúng vậy, hơn nữa cũng còn có chị Ân Ân giúp anh mà.”
Tiểu Sa nghe thím rửa chén nói liền bổ sung thêm.
Phí Kiệt vừa nghe đến tên Ân Ân, trong lòng lại rối
loạn, anh trừng mắt nhìn Tiểu Sa, vẫy tay đuổi người, “Tốt lắm, toàn bộ cút đi
hết cho tôi!”
Phí Kiệt hét lớn một tiếng, chấn động cả một phòng bếp
rộng lớn. Anh ngồi xuống, nghĩ lại chuyện lúc nãy với Ân Ân, muốn biết rõ vì
sao mình lại như vậy, nhưng chẳng dám nghĩ quá nhiều, bằng không lại dọa bản
thân mình.
Anh hôm nay rốt cuộc là bị cái gì!