Bởi vì nụ hôn của Phí Kiệt, Hứa Ân Ân tối hôm qua chỉ
ngủ được vài tiếng đồng hồ. Sáng sớm 8 giờ, Hứa Ân Ân tỉnh táo ngồi ở phòng
khách uống sữa đậu nành. Cô không biết phải đối mặt với Phí Kiệt thế nào, lại
càng không biết tại sao hôm qua anh lại hôn mình, cô đành phải làm bộ như không
có việc vì, nếu mà anh nhắc đến chuyện này, cô nhất định sẽ hùng hổ chỉ trích
anh, nếu không cô sẽ không biết làm sao duy trì quan hệ của hai người.
Hứa Ân Ân lấy tay sờ môi mình, lại ngồi bất thần ở
phòng khách.
Anh vì sao lại hôn cô…..
“Tiểu quỷ này!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Phí Kiệt,
Hứa Ân Ân vội bỏ tay xuống.
“Còn cười! Mày dám cười!”
Hứa Ân Ân đứng dậy, bước nhanh ra cửa chính.
“Làm gì mà tối ngày cứ cắn tay tao, mày thuộc dân tộc
ăn thịt người hả? Không phải mới vừa uống 2 chén canh, rồi còn ăn thêm 1 quả
táo sao? Mày ăn nhiều như vậy, không sợ bị bể bụng hả? Đi, chúng ta đi hỏi dì
Ân Ân.”
Tiếng đứa nhỏ cười hì hì, cô cũng bất chợt cười theo.
“Mày mới vừa nghe đến dì Ân Ân là lại cười khanh
khách, nhớ rõ vừa rồi tao cho mày ăn cơm đó, mày sao lại vong ân phụ nghĩa vậy
hả?”
Mặc kệ quan hệ của cô và Phí Kiệt như thế nào, đứa nhỏ
và cô đúng thật rất có duyên. Cô từng nghĩ trước 30 tuổi sẽ kết hôn và sinh
con, ai ngờ lại gặp Phí Kiệt, cô đã bỏ cả tuổi thanh xuân của mình để yêu anh.
Hứa Ân Ân mở cửa, cố dùng giọng nói bình thản nhất để
nói chuyện, “Anh sao lại nói một đứa nhỏ vong ân phụ nghĩa….”
Phí Kiệt ẵm đứa nhỏ đến trước mặt Ân Ân.
Hứa Ân Ân trợn má hốc mồm nhìn tờ giấy các-tông trên
người đứa nhỏ -- có thể tha thứ cho anh không ?
Đứa nhỏ vừa thấy Ân Ân, liền cười rộ lên, hai chân đá
lung tung, hai tay vươn ra chồm người về phía trước như muốn người ta ôm vậy.
Hứa Ân Ân sờ sờ mặt đứa nhỏ, ánh mắt lại nhìn chằm
chằm tờ giấy có ghi dòng chữ “có thể tha thứ cho anh không?”. Cô vốn muốn quên
đi nụ hôn đêm qua, ai biết anh cứ muốn nhắc lại.
“Mẹ mẹ mẹ mẹ…..” Đứa nhỏ bập bẹ kêu.
Hứa Ân Ân chồm người về phía trước, muốn ôm lấy đứa
nhỏ.
“A!” Phí Kiệt cũng chồm người về phía trước, đối diện
với cô, “Ôm nó tức là chịu tha thứ cho anh?”
Cô nhìn khuôn mặt thiên sứ đang cười của anh đến quên
cả việc phải nói những gì.
“Nhìn ngây người?” Phí Kiệt thấy đôi mắt đẹp của cô đảo
qua đảo lại, trong mắt anh hiện vẻ đắc ý, khóe môi tươi cười kiêu ngạo như là
mới bắt được vàng vậy.
Hai tai Hứa Ân Ân đỏ ửng, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ.
“Đúng, em nhìn ngây người. Một người đàn ông mà lông
mày còn đậm hơn cả của phụ nữa, giống như là vẽ vậy, thật sự kỳ cục.”
“Nếu em không thích, cứ lấy kéo cắt hết lông mày anh
đi.” Phí Kiệt càng kề sát mặt cô, mãnh liệt nhìn thẳng hai mắt Ân Ân.
Hứa Ân Ân hít một hơi thật sau, thanh âm lớn đến nỗi
Phí Kiệt thiếu chút nữa đã khoanh tay trước ngực mà cười hề hề. Anh nháy mắt
tán tỉnh cô. Môi Ân Ân run run, trợn to hai mắt không nói nên lời. Phí Kiệt
thấy vậy, trong lòng anh càng muốn cười lớn hơn nữa, “Không nghĩ em đối với
anh….”
“Đình đình hôm nay ăn mặc dể thương quá nha.” Hứa Ân
Ân vội vàng cúi mặt tránh đối diện với anh, cố ý lấy đứa nhỏ làm cớ.
Đứa nhỏ hôm nay mặc nguyên bộ đồ hải quân màu lam, rất
hợp với đôi mắt tròn xoe của nó, hai má phúng phính, miệng cứ cười khanh khách
rất dễ thương, làm người ta cứ muốn ôm nó mãi.
“Đình Đình…. Sao con đáng yêu quá vậy ! Ngày mai dì sẽ
mua cho một bộ đồ của siêu nhân, đi ra ngoài đường thế nào cũng làm người ta
chết mê chết mệt cho coi, chịu không?” Cô nựng hai má của đứa nhỏ, lòng cảm
thấy thật ấm áp.
Phí Kiệt đột nhiên ôm lấy đứa nhỏ, cũng dùng sức nựng
hai má cô.
“Hứa Ân Ân, em còn chưa trả lời câu hỏi trên tờ giấy
các-tông của anh?” Phí Kiệt khó chịu vì bị cô làm lơ, nắm chặt tay cô, buộc cô
phải nhìn thẳng mặt anh.
“Nó vô tội.” Hứa Ân Ân liếc nhìn tờ giấy trên người
đứa nhỏ, sau đó xoay người đi vào phòng khách.
“Cho nên em tha thứ cho anh?” Phí Kiệt bước một bước
dài chắn ngang trước mặt cô,
“Tùy anh…..” Hứa Ân Ân lẩm bẩm, cô không dám nhìn thẳng
mặt anh.
Chuyện này có thể tùy tiện sao? Phí Kiệt nhướng mày,
đang muốn nổi giận, đột nhiên ánh mắt dừng ở hai tai đang đỏ ửng.
Hai mắt anh lóe sáng---- cô vì thẹn thùng nên không
dám nhìn thẳng mặt anh?
“Hôn môi mà cũng tùy tiện sao?” Phí Kiệt cố ý chọc cô,
khóe miệng hơi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, “Sao?”
“Làm gì mà anh cứ nhắc hoài vậy, em quên rồi.” Cô cố
gắng cân bằng hô hấp, nhưng vẫn không làm cô bớt đi hoang mang.
“Em dễ dàng quên thật sao? Hay là anh làm lại
lần nữa?” Bàn tay Phí Kiệt đặt trên vai cô, phát hiện cả người cô đang run rẩy.
Khóe môi anh tươi cười rạng rỡ -- cô thích anh. Đây là khởi đầu rất tốt.
“Anh nếu muốn tán tỉnh thì đi tìm cô bảo mẫu ngày hôm
qua kìa!” Cô đột nhiên quát to.
Phí Kiệt kinh ngạc, không biết sao cô lại nổi giận? Cô
không phải người hay nổi giận, trừ phi --- cô muốn dùng cách này để che dấu cảm
xúc thật của mình.
“Anh không muốn tìm cô bảo mẫu kia, anh thích hôn em
hơn.”
Thân thể cô bỗng dưng lắc lư, “Ai tin lời anh chứ….”
Cô mờ mịt nói, cảm giác đầu óc đang phiêu diêu giữa không trung.
“Ân Ân, em thích đàn ông thế nào?”
Hứa Ân Ân hất tay anh ra khỏi vai mình, hung hăng nói,
“Ai cần anh lo!”
Phí Kiệt bất thình lình bắt lấy gáy cô, kéo cô về gần
mình.
“Anh làm gì kề sát dữ vậy, lỡ Kỉ Đại Vũ hiểu lầm thì
sao?” Cô lần nữa đẩy tay anh ra.
Sắc mặt Phí Kiệt trầm xuống, khoanh hai tay trước
ngực, bộ dáng bực bội nhìn trừng trừng cô.
“Em quyết định quen với Kỉ Đại Vũ?” Anh nghiêm mặt,
nghiến răng nói.
“Phải, em nhận lời làm bạn gái anh ấy.”
“Nhưng vẫn chưa chính thức yêu nhau?” Phí Kiệt cố tìm
khe hở trong lời nói của cô.
“Nhưng mà em đã chấp nhận….”
“Mẹ mẹ mẹ.” Phí Đình nắm lấy tóc Ân Ân đưa vào miệng
nó.
“A, này không ăn được!” Hứa Ân Ân kinh hô một tiếng,
cố gắng nắm tóc mình giựt lại.
“Để anh.”
Phí Kiệt cúi đầu cầm bàn tay cửa đứa nhỏ, ánh mắt chớp
chớp nhìn chằm chằm Ân Ân. Cô bủn rủn tay chân, nếu cô còn nhìn vào mắt anh
nữa, chắc chắn cô sẽ bị trúng gió ngay, Ân Ân vội vàng lui về sau ba bước.
Phí Kiệt thấy vậy lại tiến lên ba bước.
“Anh…. Anh đừng qua đây!”
“Khẩn trương gì?” Môi Phí Kiệt giương lên, vừa cười
vừa ôm đứa nhỏ, “Mày cứ như con ngựa hoang vậy, tao thả mày xuống dưới đất.”
“Em… Em đột nhiên nghĩ đến….” Hứa Ân Ân cố đánh trống
lãng, vội vã tìm cớ gì để chạy đi.
“Giúp anh tra chút tư liệu!”
Phí Kiệt cầm tay cô đi đến máy vi tính đặt gần cửa sổ
trong phòng khách. “Anh nghĩ chúng ta nên tìm chút tư liệu về đứa nhỏ, các
người đều là phụ nữ thì dễ dàng hơn.”
Ân Ân nhìn chăm chú tay Phí Kiệt đang nắm chặt tay
mình, cô biết mình đáng lẽ nên giãy dụa nhưng không biết tại sao cô lại chẳng
có chút sức lực nào. Bàn tay anh lớn và rất ấm, ngón trỏ vì cầm dao lâu ngày mà
bị chai sần, hơi ấm trong bàn tay anh rất đỗi quen thuộc. Dù sao cô và Kỉ Đại
Vũ cũng chưa chính thức yêu nhau, cũng không thể tính là phản bội…. Coi như đây
là kỷ niệm cuối cùng trước khi từ giã cuộc sống độc thân.
Phí Kiệt thấy cô chăm chú nhìn bàn tay anh, anh dám
thề cô nhất định thích anh, có lẽ cô cần thời gian để làm rõ tình cảm của mình
mà thôi.
“Hứa Ân Ân, nếu anh theo đuổi em, em thấy thế nào?”
Anh đột nhiên quay đầu hỏi cô.
“Em em em…. Anh anh anh…” Chân trái Ân Ân vấp chân
phải, xem tí nữa là té.
Tim cô đập loạn xạ, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt cười
cợt của anh, trực giác liền phòng bị, “Anh không cần làm rối tung mọi chuyện
lên, em muốn quen với Kỉ Đại Vũ.”
“Hừ.” Phí Kiệt liếc mắt nhìn cô, tiếp tục kéo cô đi
đến máy vi tính.
Cô muốn quen với Kỉ Đại Vũ, phải qua cửa ải của anh đã
!
Buổi tối ở phòng bếp nhà hàng Philadelphia.
Hứa Ân Ân vẫn như ngày thường đi vòng vòng nhà hàng
nói chuyện phiếm với khách quen, cùng nhau nói về cuộc sống hoặc cùng những
khách mới tới nhà hàng lần đầu nhận xét về món ăn, hoặc là nói về những quán ăn
gần đây họ hay đến.
“Giúp Ngô phu nhân ở bàn số 3 thay bộ dao nĩa mới,
bà ấy và Ngô tiên sinh rất thích món cá hồi.”
“Hôm nay là sinh nhật của Trần tiểu thư ở bàn số 5,
nói nhà bếp chuẩn bị một ít bánh ngọt bưng lên.”
“Chu tiểu thư rất thích món beefsteak khoai tây chiên,
nhưng vẫn muốn nếm thử món tôm sốt phô mai, chuẩn bị hai món ăn đó đi.”
Sau khi trò chuyện với từng bàn xong, cô sẽ quay sang
dặn dò nhân viên những điều cần lưu ý.
Bình thường khi cô làm việc ở sảnh nhà hàng, Phí Kiệt
nói không ở nhà bếp đích thân nấu ăn, thì cũng ở trong đó chỉ đạo mọi người, để
tránh những người ở nhà bếp làm ra món ăn không đúng tiêu chuẩn của anh.
Nhưng mà đêm nay Phí Kiệt lại ngồi ở ghế trước của nhà
bếp, mắt thì cứ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ân Ân.
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Cả ngày cứ ôm lấy cô, còn
chưa đủ sao? Hơn nữa còn nói cái gì “Hứa Ân Ân, nếu anh theo đuổi em, em thấy
thế nào?”, rốt cuộc anh bị cái gì vậy chứ?
Hứa Ân Ân bị Phí Kiệt nhìn đến nổi cả da gà, quyết
định không trốn tránh nữa, đi nhanh về phía anh.
“Anh làm gì mà cứ ngồi ở đây, tránh ra!” Hứa Ân Ân hạ
giọng, không khách khí đuổi Phí Kiệt.
“Vì sao? Anh làm em căng thẳng?” Anh khoanh hai tay
trước ngực, ung dung nhìn cô.
“Mọi con gái trong nhà hàng đều đang nghĩ anh thích
họ, họ không thể chuyên tâm dùng cơm, anh hy vọng họ lãng phí đồ ăn của chúng
ta hả?” Cô hai tay chống nạnh, trừng to mắt nhìn anh, “Làm ơn ra dáng đầu bếp
một tí đi, mau đi lên lầu đi.”
“Anh không có nhìn họ, anh chỉ nhìn em.”
“Anh đã nhìn em suốt 10 năm rồi.”
“Nhìn 10 năm mà vẫn chưa chán, nhìn thêm nữa cũng
chẳng sao.” Môi anh nhếch lên, nhìn cô từ đầu xuống chân.
“Đem mấy lời ngon ngọt này mà nói với cô gái khác đi.”
Cô là hoa đã có chủ, cô đã chấp nhận làm bạn gái Kỉ Đại Vũ…. Cô cố gắng thôi
miên chính mình !
“Anh không nói ngon nói ngọt với cô gái khác.”
“Em là người nhà của anh.” Hứa Ân Ân lập tức bình tĩnh
lại.
"Em không chỉ là người nhà…."
"Mà còn là quản lý nhà hàng." Hứa Ân Ân cướp
lời anh, không muốn nghe anh nói bậy bạ gì nữa, "Tóm lại, anh làm ơn đi
lên lầu dùm em, bằng không em sợ mấy cô gái này chắc chắn sẽ múa cột để hấp dẫn
anh."
"Nghe cũng hay hay !"
Đôi môi Phí Kiệt nhếch lên cao tạo thành một nụ cười
tươi rói, đôi mắt đen dài thâm thúy híp lại, tô điểm cho sự hoàn mỹ của gương
mặt anh. Hứa Ân Ân liền nhìn sang chỗ khác, cô không dám nhìn anh lâu quá, sợ
rằng lòng mình sẽ tan chảy mất.
"Xong việc rồi thì lên lầu tìm anh, anh có chuyện
nói với em." Phí Kiệt nắm tay cô, xoay mặt cô về phía anh.
Hứa Ân Ân gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp,
bước chân như đang phiêu bồng trên mây.
Nhưng mà mới đi được hai bước, cô liền dừng lại, chậm
rãi khôi phục trạng thái bình thường.
Cô đã chấp nhận làm bạn gái Kỉ Đại Vũ, ngày mai còn
cùng anh ấy đi xem phim, sao giờ còn ở đây mê mẩn Phí Kiệt ? Không thể vì
những lời hôm nay Phí Kiệt nói mà cô lại thay đổi chủ ý được.
Nhưng nếu Phí Kiệt thật sự thích cô, thì cô phải làm
sao bây giờ ?
Hứa Ân Ân thấy nhân viên phục vụ nhìn mình, cô mới
phát hiện nãy giờ mình đứng tại chỗ ngây ngô cười, vội vàng thay đổi sắc mặt, khôi
phục lại trạng thái bình thường của mình.
Đều là do Phí Kiệt, mỗi lần gặp anh là thế giới của cô
lại đảo lộn…. Cô phải giữ vững lập trường, phải để mọi thứ trở về quỹ đạo của
nó, bọn họ vẫn tiếp tục là người nhà….
Ai….
* * *
Thực khách cũng đã dùng bữa xong, Hứa Ân Ân biết thời
điểm bận rộn nhất đã qua, đầu óc cô giờ đã không còn căng thẳng, cả người nhẹ
nhõm hẳn đi.
Cô đi vào toilet soi gương trang điểm lại, thuận tiện
kiểm tra toilet một tí. Nhìn bồn rửa tay không có khăn giấy, cô kêu nhân viên
vệ sinh tới, dặn dò cô ta cứ mỗi nửa tiếng phải vào đây kiểm tra một lần. Thấy
nhân viên vệ sinh đã thay giấy, Hứa Ân Ân mới trở về văn phòng.
"Chị Ân Ân, buổi tối em mượn xe chị được
không ?" Nhị trù Tiếu Sa đi đến trước mặt cô, hỏi nhỏ.
Ở Philadelphia, công việc ngập đầu ngập cổ, ai nấy đều
làm việc muốn tắc thở, nhưng mà lại được hưởng đãi ngộ rất đặc biệt – Hứa Ân Ân
coi bọn họ như người một nhà, việc lớn việc nhỏ nếu như cô có thể giúp được, cô
nhất định sẽ giúp.
"Được, nhưng không được lái xe khi say rượu, tốc
độ không được vượt qua 100." Hứa Ân Ân gật đầu dặn dò.
"Em biết, em biết." Tiếu Sa Sa vội gật ra vẻ
hiểu ý. Tiểu Sa tin chắc Hứa Ân Ân có thiên lý nhãn, nếu không thì chiếc xe
chắc chắn có gắn camera. Nếu không thì sao mỗi lần Tiểu Sa phạm sai lầm, Ân Ân
đều biết cả, còn phạt không cho hắn mượn xe trong một thời gian dài.
"Phí Kiệt kêu em viết thực đơn mới, em đã viết
chưa ?" Cô hỏi.
"Em cũng nghĩ ra vài món rồi, nhưng lại thấy quá
tầm thường, tối nay đi ăn thịt nướng, chắc đầu óc sẽ minh mẩn hơn, không chừng
còn nghĩ ra món nào đó đặc sắc." Tiểu Sa đột nhiên hạ giọng, kề sát Hứa Ân
Ân hỏi, "Phí lão đại hôm nay hình như rất vui ?"
"Sao ?"
"Cả buổi tối anh ấy vừa nấu ăn vừa huýt sáo, làm
tụi em sợ muốn chết. Còn nữa, nhân viên mới làm hỏng cả nước sốt, thế mà anh ấy
cũng chẳng tức giận."
"Quả thật không bình thường." Hứa Ân Ân kinh ngạc tròn to hai mắt.
Lần trước Tiếu Sa làm hỏng nước sốt, làm cho 5 món ăn
không thể nào đem ra cho thực khách, Phí Kiệt không nói lời nào, sắc mặt tối
sầm, anh cầm lấy dao nĩa, trực tiếp ăn hết mấy món bị hư đó, làm mọi người sợ
tới mức á khẩu.
Không ai được phạm sai lầm trong phòng bếp của Phí
Kiệt.
“Có thể do đứa nhỏ nên tâm trạng anh ta mới tốt như
vậy, dù sao cũng đã làm ba rồi, mà đứa nhỏ lại rất dễ thương." Hứa Ân Ân
nói.
"Đứa nhỏ kia siêu dễ thương. Mọi người hôm nay
đều đi làm rất sớm chỉ vì muốn chơi đùa cùng nó thôi."
“Cho dù có thương yêu đứa nhỏ thế nào, nhưng nhớ rõ
phải dùng bao cao su, các người còn chưa kết hôn, đừng có làm chuyện gì bậy bạ
mà làm cha mẹ phải lo lắng.” Hứa Ân Ân nhìn sắc mặt Tiểu Sa thay đổi vì bị đoán
trúng tim đen, nhịn không được cười ra tiếng, "Cầm chìa khóa đi, gửi lời
chào bạn gái em dùm chị.”
Hứa Ân Ân đứng dậy, đi vào gian phòng phía trong.
Mỗi bước đi lại làm lòng cô thêm rối bời.
Cô đã từng muốn buông tay, không muốn nghĩ đến Phí
Kiệt nữa, nhưng cứ mỗi lần anh trở nên thân thiết với cô, lòng cô lại lay động.
Ân Ân hít sau một hơi, đẩy cửa gian phòng ra ---
Phí Kiệt ngồi ở ghế sofa, chân dài gác ở trên bàn, Phí
Đình đang ngủ say sưa trong nôi.
“Xong việc rồi à?” Phí Kiệt uể oải hỏi, mắt cứ nhìn
chòng chọc vào cô.
“Có gì thì nói đi, em còn phải gọi cho Kỉ Đại Vũ để
hẹn anh ấy đi coi phim.” Hứa Ân Ân đóng cửa lại, đứng cách xa Phí Kiệt.
Phí Kiệt nheo mắt lại, ngồi thẳng lên, ngoắc ngoắc
ngón tay bảo cô đến gần anh.
Anh không phải đế vương, cô cũng không phải phi tử của
anh, mà nhìn bộ dáng bây giờ của anh giống như là đang tuyển phi để hưởng thụ
đêm xuân vậy.
“Em không phải con chó nhỏ của anh.” Hứa Ân Ân đứng
tại chỗ, hy vọng hai tai mình không đỏ lên.
“Nhà hàng này một nửa cổ phần là của chú Hứa, một nửa
là của anh, cho nên, Hứa Ân Ân-----” Anh cố ý hạ giọng, chậm rãi nói, “Lại
đây.”
Hứa Ân Ân vẫn đứng bất động, chẳng thèm đi đến chỗ
anh.
Phí Kiệt đứng dậy, bước đến trước mặt Ân Ân, đẩy cô
sát vào tường, hai tay anh chống lên tường bao quanh người cô.
“Em và Kỉ Đại Vũ không xứng đôi.” Phí Kiệt kề sát má
phải hồng phấn của cô mà nói, hơi thở anh phả từng hơi lên da thịt cô.
“Đây là chuyện anh muốn nói?” Cơ thể cô run lên vì cái
nhìn nồng ấm của Phí Kiệt, cô cố gắng giả bộ thờ ơ nói chuyện với anh.
“Không.”
Hứa Ân Ân nhìn đôi mắt đẹp biết cười của anh, tim cô
đập loạn xạ cả lên.
“Anh muốn nói là---- Anh xứng với em hơn là Kỉ Đại
Vũ.”
Hứa Ân Ân trợn to mắt, nhất thời cô cảm thấy khó thở.
“Điều này không có gì buồn cười hết.” Giọng nói Ân Ân
run sợ.
“Bởi vì nó chẳng buồn cười tí nào.” Vừa nói xong, Phí
Kiệt liền cúi đầu hôn môi cô.
Ân Ân phản ứng không kịp, chỉ biết mở to hai mắt nhìn
Phí Kiệt. Hai chân cô mềm nhũn, anh ôm chặt gáy cô, càng hôn cuồng nhiệt hơn.
Phí Kiệt không cam lòng rời khỏi môi cô, anh thề đây
là lần đầu tiền anh quyến luyến môi một người con gái như vậy.
“Anh nói thật, chúng ta yêu nhau đi.” Anh nhẹ nhàng
nói bên tai cô.
Hứa Ân Ân không nói được gì, ngây ngốc nhìn Phí Kiệt.
“Anh nhớ lần đầu tiên anh đến nhà em, em cũng mở to
hai mắt mà nhìn anh giống như bây giờ.”
Bởi vì lúc ấy cô suy nghĩ, sao lại có người đàn ông
đẹp trai như vậy.
Hứa Ân Ân ôm ngực, tim đập thình thịch như muốn rớt ra
ngoài. Phí Kiệt tươi cười nhìn cô, ôm cô đi đến sofa.
“Em không phải con nít, sao phải ngồi trên đùi
anh?" Hứa Ân Ân hít sâu một hơi, nhảy khỏi đùi anh mà ngồi chỗ kế bên.
Mà ai ngờ hành động này của cô lại hoàn toàn sai lầm !
Cô ngồi gần tay ghế sofa, Phí Kiệt nhích lại ngồi sát bên cô, làm cô không chạy
đi đâu được.
“Em có biết cái gì gọi là tán tỉnh không?” Phí Kiệt
vén vài sợi tóc của cô đưa lên môi mình.
“Ai cho anh tán tỉnh em?”
“Bởi vì anh muốn quen với em.” Phí Kiệt vẻ mặt vô tội
rất thản nhiên nhìn cô.
Hứa Ân Ân cứng họng, đôi mắt kinh ngạc càng mở to hơn.
“Nhưng anh…. Anh là người đàn ông không bao giờ thích
hợp để yêu đương.”
Ánh mắt Phí Kiệt nheo lại tức giận, vẻ mặt thoạt nhìn
như muốn tìm người đánh nhau. “Ý em là Kỉ Đại Vụ thích hợp hơn anh sao?” Anh
nghiến răng nghiến lợi nói, cứ y như là sắp nhào ra cửa tính sổ với ai vậy.
Cô nhìn gương mặt kích động của Phí Kiệt, trong đầu
chỉ hiện lên một chữ -- ghen.
“Em không quen anh, thì làm sao biết anh thích hợp hơn
Kỉ Đại Vũ hay không? Anh nghĩ anh hấp dẫn em hơn là tên Kỉ Đại Vũ kia.” Đôi mắt
sáng của anh nhìn chằm chằm Ân Ân.
Cô mím môi, bất đắc dĩ nói, “Thì sao? Có người phụ nữ
nào mà không bị anh hấp dẫn chứ.”
“Anh hấp dẫn em bao lâu rồi?” Đôi mắt anh đột nhiên ấm
áp, kéo cô đến trước mặt mình.
“Này không phải điều quan trọng.” Hứa Ân Ân giả bộ
trừng mắt nhìn anh, “Quan trọng là – anh dựa vào cái gì mà muốn quen với em?
Anh không quen người phụ nữ nào quá 1 tháng.”
“Em sai rồi, anh chưa từng chính thức quen với người
phụ nữ nào, chỉ là họ tình nguyện đến với anh thôi.” Anh nói.
“Vậy anh có biết cái gì gọi là quen nhau không? Còn
nữa, anh có biết khi quen nhau, quan hệ lâu dài là điều kiện tiên quyết, lấy
kết hôn làm mục tiêu không?” Ánh mắt cô nheo lại, chỉ kém một chút là chưa rống
to với anh.
“Có nghiêm trọng vậy không?” Anh nhướng mày, vẻ mặt
nhưng lại rất thoải mái.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu thật mạnh, “Cho nên, em biết
chắc anh không làm được điều đó. Anh hiện tại cả chuyện đứa nhỏ cũng không giải
quyết được, có tư cách gì nói chuyện tình cảm chứ.”
“Hai chuyện này có liên quan gì với nhau?”
“Cho dù Phí Đình là đứa nhỏ đáng yêu nhất thế giới,
nhưng mà người phụ nữ đã từng quan hệ với mình, kể cả nhớ anh cũng không nhớ cô
ta là ai nữa.”
“Cho nên….” Phí Kiệt sờ sờ má cô, thấp giọng hỏi, “Cho
dù anh không phải là ba Phí Đình, cũng không nhớ rõ mẹ nó là ai, em vẫn để bụng
chuyện này sao?”
“Em….” Cái cô để bụng là vì sao cô không phải là người
sinh đứa nhỏ cho anh.
Hứa Ân Ân nghiêng đầu nhìn Phí Đình đang ngủ say sưa
trong nôi, đột nhiên đầu óc trở nên minh mẫn, lớn tiếng nói, “Đừng có đổ mọi
chuyện lên người em! Em không có nói sẽ quen với anh.”
“Nhưng mà anh chấp nhận mối quan quan hệ lâu dài, nếu
em muốn, chúng ta sẽ kết hôn.” Phí Kiệt kề sát mặt Ân Ân, miệng tươi cười nhìn
cô.
Hứa Ân Ân bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt tự
tin của anh, lúc này cô rốt cuộc tìm được vấn đề mấu chốt, “Anh điên rồi!” Cô
trịnh trọng tuyên bố.
“Không, anh đang rất tỉnh táo chờ em trả lời
anh, em có đồng ý quen với anh không?” Anh chà bàn tay vào quần, vì khẩn trương
mà đổ cả mồ hôi tay.
“Không.”
“Vì sao? Bởi vì em đã đồng ý với Kỉ Đại Vũ, nên không
đồng ý quen anh hả? Chả lẽ chuyện mẹ của đứa nhỏ em không thể bỏ qua sao?” Anh
bực bội nói, nhưng vẻ mặt vẫn chờ mong nhìn cô.
Hứa Ân Ân á khẩu không trả lời được, cô có cảm giác
bản thân mua dây buộc mình.
“Tất cả đều không phải, vì chúng ta là người thân của
nhau.”
“Nếu chúng ta kết hôn, chúng ta còn sẽ thân hơn nữa.”
Anh thản nhiên nhắc lại vấn đề.
Hứa Ân Ân không quen nhìn anh đắc ý ngạo mạn như thế,
cô cố ý “hứ” một tiếng khiêu khích anh, “Người phụ nữ nào mà đầu óc bình thường
cũng sẽ chọn Kỉ Đại Vũ.”
Mặt Phí Kiệt biến sắc, hai mắt nheo lại, khó chịu vì
bị cô xem thường, “Tùy em.”
Hứa Ân Ân nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh giờ xụ xuống
một đống vì bị cự tuyệt, nhưng cô không còn cách nào, bởi vì anh nhất thời hứng
thú mà muốn quen cô, cô không muốn vì vậy mà phá hủy mối quan hệ thân thiết
nhiều năm của hai người.
Cô xoay người đứng lên, nhẹ giọng nói, “Ai tin anh đột
nhiên thích em!”
“Không có đột nhiên thích, mà là đột nhiên thông suốt,
thì ra anh đối với em chính là tình yêu nam nữ.”
Giọng nói Phí Kiệt vang lên phía sau lưng cô. Cả người
Hứa Ân Ân run lên, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước. Cô nhất định là đang
nằm mơ, nếu không anh sẽ không nói những lời này với cô.
Cô giống như xác ướp đi ra khỏi văn phòng, dùng sức
nhéo đùi mình.
“Đau.” Cô đau đến nhảy dựng lên, xoa xoa chỗ bị mình
nhéo.
“Ha ha ha.” Giọng cười to của Phí Kiệt truyền ra từ
trong phòng.
Hứa Ân Ân quay đầu nhìn lại, mới phát hiện lúc nãy ra
khỏi văn phòng, cô quên đóng cửa. Ân Ân đỏ mặt, chạy như điên xuống lầu.
Trời a, cả thế giới này như đang đảo lộn! Phí Kiệt tài
giỏi hơn người, không ai bì kịp, uống say hay làm nũng, khát vọng mái ấm gia
đình, ông chủ lạnh lùng, thế mà lại nói --- Anh thích cô!
Hứa Ân Ân dám chắc nếu không phải anh điên thì người
điên chính là cô!