Ầm ĩ một trận xong ăn bữa tối, chiếc bụng đói cồn cào của Úc Nam mới được lấp no căng, ấm áp.
Vị cháo cá rất ngon, có thể nói tay nghề của Cung Thừa thuộc hạng nhất —— Thật ra đây là lần đầu gã làm món này, gã gọi điện cho đầu bếp trong nhà xong ghi nhớ bước chế biến. Cung Thừa đã từng nghĩ nếu kiếp này gã không sinh ra trong Cung gia thì có lẽ sẽ trở thành đầu bếp với tay nghề nấu nướng tuyệt vời. Hiện tại xem ra mai sau còn có rất nhiều cơ hội xuống bếp, dáng vẻ thỏa mãn của bé con sau khi ăn xong tựa kỳ tích làm gã cũng hài lòng lây.
Vì đêm 30 đón giao thừa thức muộn, mùng Một dậy sớm còn trải qua biến cố trong đời nên khi lên máy bay Úc Nam ngủ say sưa li bì, đến biệt thự vẫn không tỉnh. Ngủ một ngày một đêm, giờ không ngủ nổi nữa.
Cả hai nằm trên giường lớn, Cung Thừa ngủ bên trái thì Úc Nam quay người sang bên phải, nói chung cậu muốn quay lưng lại với gã.
Bây giờ tính tình Úc Nam rất gắt gỏng.
Dù Cung Thừa làm như thế nào, giải thích ra sao cậu cũng không bỏ qua để chuyện đó trôi đi.
Đặc biệt là sau khi gặp phải việc hệ trọng trong đời, sự phòng bị của cậu lại nâng thêm một nấc. Cung Thừa biết lúc này Úc Nam là đứa trẻ rối bời mất phương hướng, ai cho cậu kẹo ai đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ đi theo người đó, chuyện này với chuyện có tha thứ cho gã không là hai chuyện khác nhau.
Nhưng Cung Thừa vẫn nắm bắt cơ hội này.
Úc Nam nghiêng người, dưới mái tóc đen lộ ra phần cổ trắng ngần và dái tai nhỏ mỏng.
Cung Thừa nói: “Bé cưng, hôn cái nào.”
Úc Nam chẳng đếm xỉa.
Dù sao cũng đang quay lưng với Cung Thừa, cậu không cần giả vờ ngủ, hai mắt mở tròn xoe, trong đầu toàn là chuyện về nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Tư Nguy nói anh ta có cha, là bác sĩ.
Nghiêm Tư Nguy nói anh ta còn có ông, cũng là bác sĩ —— Có lẽ còn có bà nội, Úc Nam nghĩ vậy.
Nghiêm Tư Nguy còn nói mẹ ruột của cậu vì nhớ nhung quá độ nên sinh bệnh, nhắm mắt xuôi tay từ rất sớm. Nói cậu lớn lên đặc biệt giống mẹ, nói hai người bọn cậu ít nhất giống đến bảy, tám phần, vậy thì chắc hẳn mẹ ruột cậu rất xinh đẹp, Úc Nam không kiêu căng về ngoại hình của mình, cậu chỉ có khiếu thẩm mỹ bình thường.
Úc Nam không có ước mong gì lớn với mẹ ruột, cậu chỉ tưởng tượng về bà rồi cảm thấy đau lòng, bà là người đàn bà đáng thương biết bao, mất đi con trai của mình. Cậu không tài nào tưởng nổi nếu mẹ không có cậu sẽ buồn lòng cỡ nào. Nhưng vì sao nguyện vọng của mẹ lại không mãnh liệt như của cậu chứ?
Với cậu, cậu chỉ cần một người mẹ là Úc Tư Tư.
Gì mà ông bà, cha và anh ruột thịt, cậu không muốn thay đổi.
Cung Thừa nằm sau lưng Úc Nam lại nói: “Ngoan quá.”
Úc Nam hơi bực.
Cậu trở người lại muốn nhìn xem rốt cuộc Cung Thừa đang giở trò gì.
Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, gã đàn ông nằm bên anh tuấn góc cạnh, ánh mắt dịu dàng.
Con BJD bằng đất sét nung thuộc về Cung Thừa được gã cầm trong tay ngắm nghía, nghịch tay chân nó, lúc thì để nó ôm ngón tay của mình, lúc thì để nó hôn ngón tay, xong còn để nó ngồi lên lòng bàn tay mình nhẹ nhàng gãi nó. (Này xét duyệt ơi có phải bạn bị mù không??? Khóa nhiều lần thế? Bạn chưa từng chơi đồ chơi à? Đây là một con búp bê nhé!)
“Chú không được chơi nó!” Úc Nam lên tiếng ngăn cản.
Cung Thừa không rút tay về, gã nói thản nhiên: “Đây là búp bê của tôi, tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Úc Nam cắn môi: “...”
Mắt Cung Thừa đong đầy ý cười, hành động dần dần quá trớn hơn.
Bên hông búp bê là hình xăm hoa hồng đỏ thẫm, được Úc Nam vẽ theo tỉ lệ 1:1 trên người mình.
Mặt Úc Nam đỏ lựng tới mang tai, đây là búp bê, Cung Thừa làm vậy cũng không sai chỗ nào nhưng cậu vẫn thấy rất mắc cỡ.
Úc Nam im lặng giật lại bản thân phiên bản nhỏ nhét xuống dưới gối: “Chú không được chơi!”
Úc Nam đè chặt gối như sợ Cung Thừa cướp đi.
Cung Thừa chỉ tính đùa cậu, tất nhiên không tính giành giật với cậu, gã vươn tay ôm bé con vào lòng: “Em không biết chứ nửa tháng qua tôi đều làm thế. Em đã nói nếu em không có ở đây thì để nó đi theo tôi đúng không? Nó làm rất tốt. Mỗi lần tôi nhớ em đều sẽ lấy nó ra bầu bạn với tôi.”
Lồng ngực dày rộng ấm áp rất lâu không chạm vào.
Úc Nam đỏ mắt nằm úp sấp không muốn động đậy.
“Chú không cần nhớ tôi. Chú nhớ tôi làm gì? Dù sao tôi cũng đâu quan trọng với chú đâu.”
Cung Thừa xoa lưng cậu vỗ về: “Sao thế được? Tất nhiên bé con rất quan trọng. Giống như bây giờ, en nằm ngay cạnh tôi mà tôi vẫn nhung nhớ khôn nguôi.”
Úc Nam không thể tiếp lời câu đó.
Vì nó không khác nào lời âu yếm thương yêu.
“Tôi thật lòng nhớ em.” Cung Thừa nói tiếp, “Tôi nhớ Úc Nam tươi vui, không buồn không lo, nhõng nhẽo làm nũng với tôi.”
Gã cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu. (Hôn đỉnh đầu cũng khóa, này người xét duyệt bạn là chó FA à? Kẻ dâm dục nhìn đâu cũng thấy dâm dục bạn hiểu không?)
Bầu không khí dịu dàng phát sợ, mũi Úc Nam chua xót, khóe mắt cũng chua xót.
Sao cậu không nhớ nhung bản thân không buồn không lo ngày trước chứ? Cậu muốn được trở về đêm giao thừa khi mà chưa có chuyện gì xảy ra, không có nhà lớn Cung gia cũng không có mùa xuân này, tất thảy trở lại dáng vẻ của ngày xưa.
Úc Nam không phải một người thích hướng về quá khứ.
Cậu ghét bản thân như thế này, cũng ghét bản thân gắt gỏng bừa bãi, ngang ngược không biết lý lẽ.
Có tha thứ cho Cung Thừa hay không là một chuyện, trút giận vô cớ lên người người ta lại là một chuyện.
“Tôi xin lỗi.” Cậu nói lí nhí.
“Xin lỗi chuyện gì?” Cung Thừa hỏi.
Thật ra từ lúc ăn tối Úc Nam đã bắt đầu hối hận: “Chuyện lúc nãy, tôi xin lỗi.”
Cung Thừa phì cười: “Lúc làm mưa làm gió không thấy gì, giờ mới biết quá đáng sao?”
Úc Nam: “...”
Giọng của Cung Thừa cộng hưởng với lồng ngực, Úc Nam áp nửa bên mặt có thể nghe thấy tiếng tim gã đập, đều đều mà uy lực làm người ta có cảm giác an toàn.
Cung Thừa hỏi: “Đời này em là người đầu tiên cưỡi tôi, em hài lòng với lần đầu tiên này chứ?”
Úc Nam biết Cung Thừa đang đáp lại những lời cậu khóc gào lần trước.
Cậu nói Louis là người yêu đầu tiên của Cung Thừa, là người đầu tiên Cung Thừa nắm tay, là người đầu tiên Cung Thừa hôn cũng là người đầu tiên Cung Thừa lên giường. Tất nhiên giữa Louis và Cung Thừa chắc hẳn còn có rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên mà cậu không biết, là khe rãnh cách trở do năm tháng tạo thành, cậu thúc ngựa cũng khó đuổi kịp.
Úc Nam biết đáng lẽ mình nên chia tay với Cung Thừa.
Nhưng vì cớ gì cậu lại không nỡ lòng.
Ngay cả khi biết chuyện quá khứ của họ, biết bức họa kia, biết thân phận của Louis mà cậu vẫn lưu luyến không nỡ lòng.
Thậm chí trong tiềm thức cậu còn hi vọng lời Cung Thừa nói là sự thật, gã thật sự sẽ không bao giờ giấu giếm cậu nữa, thật sự cắt đứt hoàn toàn với Louis.
Nghĩ vậy cũng vô ích, cậu biết.
Nhưng cậu chỉ muốn vô ích một lần, trời sập cũng không cần bận tâm, không cần đối mặt với gì cả.
Đúng thật nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong hiện thực sao có thể bỏ mặc nó diễn ra?
Cậu lên tiếng: “Tôi muốn quay về.”
Cung Thừa thấy cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của mình thì không thất vọng, gã biết Úc Nam chịu mở miệng trao đổi với gã đã là dấu hiệu tốt. Thế là Cung Thừa hỏi: “Em sợ người nhà lo?”
Úc Nam đáp “Ừ“.
Cung Thừa báo: “Tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ em, nói với cô em đang ở cùng tôi.”
Úc Nam ngạc nhiên ngẩng đầu, Cung Thừa gọi điện với mẹ cậu?
Cung Thừa không phải thiếu niên không rành sự đời, gã làm việc hiển nhiên có suy xét của gã.
Buổi tối đầu tiên từ thành phố Sương Sơn về Thâm Quyến, gã lập tức sạc pin cho điện thoại đã hết pin của Úc Nam, mở nguồn để người nhà biết hành tung của cậu. Quả nhiên gần như trong vòng 5 phút sau khi gã bật điện thoại thì có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị một chữ “Mẹ”, chắc chắn đối phương đang rất sốt ruột.
Cung Thừa bắt máy: “Chào cô, cô Úc.”
Úc Tư Tư nghe thấy giọng ấy thì hết sức ngạc nhiên: “Cậu là ai?”
Cung Thừa không rõ Úc Nam đã nói xu hướng tính dục của mình cho người nhà chưa, gã trầm ngâm rồi nói: “Cháu là bạn của Úc Nam, cháu tên Cung Thừa. Bây giờ em ấy đang ở chỗ cháu, nhưng tâm trạng em ấy không tốt, đã ngủ say.”
Úc Tư Tư thở phào, luôn miệng nói cảm ơn xong hỏi họ đang ở đâu, bà muốn đến đón Úc Nam về.
Cung Thừa nói hai người đang ở Thâm Quyến.
Úc Tư Tư giật mình: “Thâm, Quyến?”
Cung Thừa đáp: “Vâng.”
Úc Tư Tư nghi ngờ, bà không nghĩ đến chuyện máy bay tư nhân mà chỉ nghĩ là Úc Nam không muốn gặp bà cũng không muốn nghe máy, cố tình bảo Cung Thừa tìm lý do đó. Úc Tư Tư đau quặn lòng, bà gửi lời nhờ Cung Thừa chăm sóc tốt cho Úc Nam, nếu có chuyện gì liên lạc với bà ngay.
Cung Thừa nói: “Vâng.”
Lúc này Cung Thừa nói với Úc Nam: “Em có thể nghỉ cho khỏe rồi về sau.”
Xong hỏi cậu, “Cụ thể xảy ra chuyện gì, em kể với tôi được không?”
Cung Thừa chỉ nghe Úc Nam nói mẹ cậu không cần cậu nữa, cộng với thân thế cậu từng nhắc đến, gã đoán đã xảy ra chuyện gì đó.
Bây giờ hỏi dò Úc Nam là vì muốn “bốc thuốc đúng bệnh” để Úc Nam có thể vui hơn.
Úc Nam hơi ngập ngừng.
“Tôi không muốn kể.”
Cung Thừa bất ngờ: “Tại sao?”
Úc Nam nói rất thẳng thừng: “Bí mật của tôi chỉ kể cho người đáng tin tưởng.”
Cung Thừa buồn cười, không truy hỏi: “Ừ.”
* (tẩy chay tru-yen-wi-ki-1, goctruyen, sstruyen...)
Sau đó cả hai sống ở căn biệt thự bên hồ mấy ngày, Cung Thừa nắm tay Úc Nam câu cá, tự tay cạo vảy lấy nội tạng, dùng vĩ nướng cá ở bên hồ. Thậm chí họ còn uống bia ướp lạnh, một bên thì cay phát sốt, một bên thì lạnh phát run. Cung Thừa lại dẫn cậu đến trang trại ngựa, lần này thật sự dạy cậu cách cưỡi ngựa, trong tháng giêng sân ngựa không có người ngoài, hai người họ cưỡi ngựa rong ruổi trên sân cỏ.
Cung Thừa còn dẫn cậu đến thủ đô tham quan viện bảo tàng, chơi Pubg In Real Life, gã thấy cậu rất có hứng thú với súng nên khi quay về Thâm Quyến lại dẫn cậu đến câu lạc bộ bắn bia.
“Vòng số 9!” Úc Nam phấn khích nhảy cẫng lên.
Cậu đeo tai nghe giảm thanh, không thể kiểm soát âm lượng vì thế hét rất to.
Đây là thành tích tốt nhất ngay lúc này của Úc Nam.
Cung Thừa mỉm cười, lấy tai nghe của cậu xuống, điều chỉnh tư thế cho cậu từ phía sau: “Chỉ là gặp may thôi, em đừng mừng quá. Tư thế cầm súng của em không đúng, lần sau khó mà gặp được may mắn như thế.”
Úc Nam hỏi: “Vậy phải cầm súng như thế nào?”
Cung Thừa ghé vào tai cậu nói: “Tôi dạy em.”
Cung Thừa điều chỉnh ngón tay, khuỷu tay, độ cao chuẩn cho Úc Nam: “Như thế này này, tôi đeo tai nghe cho em rồi em bắn.”
Úc Nam: “Vâng.”
Cung Thừa đeo tai nghe cho Úc Nam và mình.
Úc Nam hết sức chăm chú, nín thở, khá căng thẳng bóp cò súng.
Một tiếng “cụp” vang lên, cậu chỉ trúng vòng số 5.
Úc Nam ủ rũ: “Sao kỳ vậy? Chú nói cũng không đúng ư?”
Cung Thừa cong khóe môi: “Nhìn tôi này.”
Dứt lời gã cầm súng, thuần thục thay băng đạn, tư thế cầm súng vừa tiêu chuẩn vừa quyến rũ.
Sau khi nhắm Cung Thừa bắn liền năm phát, màn hình bia ngắm hiển thị kết quả: “Vòng số 10 X5.”
Úc Nam ngạc nhiên ngây người: “Đỉnh quá.”
Cung Thừa cúi đầu hôn cánh môi dưới của cậu, khẽ nói: “Cảm ơn em đã khen.”
Úc Nam lùi lại, mặt đỏ lựng.
Đã lâu lắm rồi họ không có động tác thân mật như kia.
Cảm giác được hôn mãnh liệt hệt như lần đầu, tim cậu đập thịch thịch loạn xạ, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể chấp nhận làm lành nhanh đến vậy.
“Tôi khen chú đỉnh là vì chú thật sự đỉnh.” Úc Nam nói, “Không có nghĩa là chú có thể hôn tôi.”
Cung Thừa nói: “Tôi xin lỗi, lâu rồi em không nhìn tôi như thế, tôi không cầm lòng được.”
Nói xong câu đó dường như Cung Thừa không quan tâm sự từ chối của cậu, gã cũng không cưỡng ép cậu mà tiếp tục chú tâm bắn bia.
Úc Nam điều chỉnh tốt cảm xúc, lần nữa cầm lấy súng.
Cậu nghĩ nếu Cung Thừa vẫn thế này mãi thì cứ tiếp tục cũng không tệ.
Trên đời này vốn không sự mười phân vẹn mười.
Chấp nhận cũng không sao cả.
Cuộc đời cậu sẽ không có lúc nào bết bát hơn hiện tại.
Chơi mấy lượt, Úc Nam hơi thấm mệt.
Cậu không hay vận động, sức giật làm cánh tay và bả vai tên rần.
Câu lạc bộ có phục vụ mát xa, Cung Thừa tiếp tục bắn súng, Úc Nam đi mát xa.
Thời gian mát xa đến một tiếng, Úc Nam mát xa xong được báo Cung Thừa đang đợi cậu trong phòng nghỉ. Úc Nam đến phòng thay đồ đổi về quần áo của mình, trùng hợp nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, lấy ra nhìn thì là một dãy số lạ.
Cậu ấn nghe máy: “Alo?”
“Úc Nam.” Đối phương nói, “Là anh hai đây.”
Nói đến đây đối phương tạm dừng, sửa lại xưng hô như lo sợ, “Là Nghiêm Tư Nguy đây.”
Úc Nam hoảng sợ.
Cậu không hề muốn bắt điện thoại của Nghiêm Tư Nguy, đang tính cúp máy thì Nghiêm Tư Nguy như đã đoán trước: “Xin em khoan cúp máy, anh có chuyện muốn nói với em.”
Úc Nam im lặng.
Đối phương quả thật là anh trai của cậu.
Chỉ cần không bắt cậu rời Úc gia thì cậu không có lý do đối xử với Nghiêm Tư Nguy như kẻ thù.
Nghiêm Tư Nguy thấy cậu lắng nghe thì nói tiếp: “Anh nghe cô Úc nói —— Dì Úc nói em đang quen Cung Thừa.”
Nghiêm gia ở Thâm Quyến.
Úc Tư Tư thấy Úc Nam phản ứng quá lớn, sợ Nghiêm gia gần với trường học, sau khi tựu trường sẽ lại ép buộc Úc Nam nên từ chối nói họ biết hành tung của Úc Nam, bà bảo muốn đợi Úc Nam nghĩ thông suốt, tự nguyện rồi mới để cậu tiếp xúc Nghiêm gia trở lại.
Nghiêm Tư Nguy đợi ở thành phố Sương Sơn rất lâu, bỏ mặc sự vụ ở bệnh viện, cha phê duyệt cho anh nghỉ dài hạn để đặc biệt giải quyết chuyện này.
Nghiêm gia nho nhã lễ độ, không hùng hổ hăm dọa người khác, hạ rất thấp phong thái.
Úc Tư Tư nhẹ dạ, tiết lộ thực chất Úc Nam không còn ở Sương Sơn mà ở Thâm Quyến, ở với bạn.
“Có lẽ là bạn trai của Úc Nam.” Úc Tư Tư suy tính mãi, bà come out thay con trai ở trước Nghiêm gia.
Bà lo Úc Nam quay về Nghiêm gia sẽ bị người nhà họ Nghiêm khinh thường vì xu hướng tính dục, chính vì vậy bà quang minh chính đại “tiêm phòng hờ” cho bọn họ, “Đối phương là người Thâm Quyến.”
Nghiêm Tư Nguy cực kỳ nhạy cảm với chuyện này.
Anh nhớ đến lần gặp gỡ ở trang trại ngựa, chau mày hỏi: “Cung Thừa?”
Úc Tư Tư ngạc nhiên: “Sao cháu biết? Đúng là cái tên đó thật. Xem ra người Úc cưng quen là cậu ta.”
Nghiêm Tư Nguy còn khó tin hơn: “Quen nhau?”
“Ừ.” Úc Tư Tư gật đầu, “Bắt đầu từ học kỳ trước, hơn nửa năm. Nó toàn tâm toàn ý thích người đó, lần nào gọi điện cũng nhắc đến.”
Nghiêm Tư Nguy nhíu chặt mày, sắc mặt rất khó xem.
Khi đó anh cứ tưởng Úc Nam chỉ khờ dại trong nhất thời, không ngờ mối quan hệ ấy càng kéo càng dài, Úc Nam vẫn rất nghiêm túc.
Nghiêm Tư Nguy không nói gì trước mặt Úc Tư Tư, cả đêm anh đặt vé máy bay về Thâm Quyến, đầu tiên là đi Cây Và Thiên Thừa nhưng được báo hiện giờ ngài Cung không còn quản lý việc bên này, đến tập đoàn thì cũng cần phải hẹn trước.
Song song với khi Úc Nam và Cung Thừa du ngoạn xả hơi, Nghiêm Tư Nguy cũng phải đấu sức với mẹ Úc miệng kín như bưng.
“Ừ.” Úc Nam trả lời anh, “Tôi sẽ quay về gặp mẹ.”
Nghiêm Tư Nguy không hề bận tâm về việc đó, anh còn quan tâm đến việc khác hơn: “Em thích anh ta? Hay là em yêu anh ta?”
Úc Nam suy ngẫm rồi đáp: “Tôi thật lòng.”
Nghiêm Tư Nguy: “Còn anh ta thì sao?”
Qua điện thoại, câu hỏi của Nghiêm Tư Nguy tấn công thẳng vào Úc Nam, “Còn Cung Thừa thì sao? Anh ta cũng nghiêm túc với em chứ?”
Úc Nam nín thinh, cậu đoán chắc hẳn Cung Thừa thật lòng.
Nghiêm Tư Nguy lại nói rất thẳng thừng: “Em còn nhỏ, dễ bị người ta cám dỗ. Nhưng anh phải nói với em rằng loại người như bọn họ phức tạp hơn em nghĩ nhiều lắm.”
Xưa nay Úc Nam chưa từng e ngại tính hướng của bản thân, cậu hỏi không vui: “Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh khinh thường đồng tính?”
“Anh là bác sĩ.” Nghiêm Tư Nguy nói, “Sao anh khinh thường đồng tính được? Anh hỏi em vậy là vì không muốn để em bị tổn thương. Úc Nam, không đời nào có chuyện Cung Thừa nghiêm túc với em, càng không có chuyện anh ta đang yêu đương với em.”
Úc Nam mờ mịt.
Cậu bỏ quần áo trong tay xuống, ngồi lên băng ghế.
Phòng thay đồ chỉ có một mình cậu, giọng của Nghiêm Tư Nguy truyền qua ống nghe cực rõ ràng.
“Em biết Du Xuyên mà.” Nghiêm Tư Nguy nói, “Hỏi cậu ta sẽ có thể kiểm chứng liệu có phải lời anh nói là gạt em không.”
“Một người bạn của Du Xuyên từng theo Cung Thừa nửa năm. Cậu ta kể Cung Thừa dịu dàng săn sóc, đối nhân xử thế rộng lượng, gần như làm cậu ta ngỡ có thể sánh bước bên Cung Thừa, gã sẽ yêu cậu ta nhanh thôi. Nửa năm sau Cung Thừa tái hợp với Louis, cậu ta bị ép rời đi. Trọn một, hai năm sau cậu ta mới dần hồi phục từ mối tình bị tổn thương, cậu ta kể lại với Du Xuyên rằng thực chất Cung Thừa vẫn luôn phân biệt rạch ròi, trước giờ anh ta chưa từng kể về chuyện của bản thân, là do cậu ta không nên, không nên xem bao nuôi là thật, không nên ảo tưởng Cung Thừa thật lòng thật dạ với mình.”
“Anh không biết hai người bắt đầu như thế nào, nhưng tình huống bây giờ của em giống hệt với cậu bạn kia, chỉ có kết quả y như đúc đang ngóng chờ em thôi.”
Nghiêm Tư Nguy nói rất khéo, anh sợ tổn thương lòng tự tôn của cậu.
Nhưng Úc Nam vẫn nghe hiểu.
“Bao nuôi chỉ là bao nuôi, lấy đâu ra tình yêu?” Nghiêm Tư Nguy vạch trần sự thật tàn khốc đẫm máu, “Em còn nhỏ, dễ bị người có sức cuốn hút có năng lực mê muội. Nhưng còn vô số người xuất sắc giống thế, em đừng chìm đắm vào anh ta, cũng đừng xem nó là sự thật. Vả lại Nghiêm gia chúng ta không hề thua kém, không cần em ép dạ cầu toàn để có được một số thứ —— “
Úc Nam ngắt lời anh, cậu thảng thốt hỏi: “Ý anh là, ý anh là tôi bị Cung Thừa bao nuôi?”
Nghiêm Tư Nguy trả lời: “Anh là anh của em, anh tin em chỉ mê muội nhầm đường lạc lối trong phút chốc.”
Úc Nam nói: “Tôi không tin.”
Nghiêm Tư Nguy nghĩ cậu dại quá mất khôn, anh đau lòng hận rèn sắt không thành thép: “Nhóc ngốc này, Cung Thừa sẽ không cho em cái gọi là tương lai. Em muốn gì mà không có? Vốn dĩ em có thể nắm giữ mọi thứ!”
Úc Nam cúp điện thoại.
Đầu óc cậu kêu ong ong.
Thậm chí còn không nhận ra từ ngữ Nghiêm Tư Nguy sử dụng là một loại sỉ nhục với cậu.
Lần trước Cung Thừa ra nước ngoài mất liên lạc hai tháng, lời Đàm Nhạc Phong nói lúc đó vừa khéo vang lên trong đầu.
“Liệu ngài Cung có nghĩ là ngài ấy đang bao nuôi mày không nhỉ, cho nên mất liên lạc thì cắt đứt liên lạc luôn? Mày biết mà, dù gì người ta cũng có tiền đến thế.”
Chẳng kể cậu nghe gì sất, nói mất liên lạc là mất liên lạc, xưa nay chưa từng nói về chuyện riêng tư của bản thân, càng không cần nhắc đến bàn tính tương lai.
Ngay cả lần đầu tiên ngỏ lời, giờ ngẫm lại cũng có ẩn ý khác.
Khi ấy trong nhà hàng Pháp, Cung Thừa cầm khăn ăn lên ưu nhã lau khóe miệng, hỏi như lơ đãng “Úc Nam, tôi rất thích em, theo tôi nhé?”
Là cậu ngộ nhận.
Từ đầu chí cuối nào nhắc gì đến tình yêu, càng khỏi nói đến yêu đương.
Từ lúc đầu Cung Thừa đã nói rất rạch ròi.
Nghiêm Tư Nguy gọi tiếp nhưng Úc Nam ấn từ chối.
Quái lạ ở chỗ dù cho tâm tư cậu đã chạy loạn như ngựa bệnh, động tác thay quần áo vẫn theo trình tự gọn gàng. Cậu mặc quần, lúc kéo lên thì liếc nhìn hình xăm của mình.
Hệt như tầm mắt bị bỏng rát, cậu run rẩy kéo phắt quần lên che khuất hoàn toàn vùng hoa hồng ấy.
Thay quần áo xong, cậu bước đi ra khỏi câu lạc bộ như xác chết di động, đến gần xe mới sực nhớ có lẽ bây giờ Cung Thừa vẫn đang đợi trong phòng nghỉ.
Trong xe chỉ có một mình tiểu Chu, không có tài xế.
Tiểu Chu hỏi: “Sao ngài Cung không đi ra cùng em?”
Mấy ngày nay tiểu Chu thấy hai người có vẻ giảng hòa như lúc đầu nên anh ta khá ngạc nhiên khi Úc Nam rời câu lạc bộ một mình, bây giờ ngài Cung đối xử với người ta như ngậm trong miệng sợ tan mà nâng trong tay sợ ngã nhỉ?
Úc Nam nghe thấy mình hỏi rất bình tĩnh: “Anh tiểu Chu, Cung Thừa bao nuôi em mà không cho em tiền là tính dồn lại trả luôn một khoản tiền lớn đó à?”
Chỉ cần không trả tiền thì sẽ không phải bao nuôi.
Cậu vẫn không tin lời Nghiêm Tư Nguy nói.
Tiểu Chu hơi ngây ra nhưng anh ta đã quen với tính cách thẳng thắn của Úc Nam, không nhịn được bật cười: “Sao có thể không cho em tiền? Lần trước anh đưa cho em chiếc thẻ không giới hạn đó thôi. Nếu em muốn tiền mặt thì tiền trong đó đủ để em xài cả đời.”
Tiểu Chu còn nghĩ Úc Nam thật thẳng thắn, dù nổi lòng tham cũng không làm người ta ghét được.
Tiểu Chu thấy vẻ mặt Úc Nam mịt mờ thì nhắc nhở, “Là cái lần cậu của em đến, ngài Cung bảo anh đưa cho em chiếc thẻ đen đó.”
Sắc mặt Úc Nam dần tái nhợt.
Cậu nhớ ra rồi.
Chiếc thẻ đó không biết bị cậu vứt ở xó nào, cậu đã quên béng nó.
Tiểu Chu nói tiếp: “Nhưng mà giờ ngài Cung cưng em thế kia thì ngoại trừ chiếc thẻ, đến lúc hai người chia tay em khỏi lo ngài ấy sẽ bạc đãi em.”
Gió thổi lạnh ngắt.
Giọng điệu Úc Nam cũng rất lạnh tựa như bị đông cứng thành viên đá, rơi xuống sẽ vỡ nát.
“Tất cả mọi người ai ai cũng biết chú ấy đang bao nuôi tôi?”
Tất cả mọi người là đang chỉ Cung Nhất Lạc, tiểu Chu, tài xế của mỗi chiếc xe được chỉ định, chú Nhậm, Lâm Minh, thậm chí Louis.
Chẳng trách cậu lại bị đối xử như vậy.
Tiểu Chu còn chưa mở miệng thì nín tịt.
Cung Thừa bước đến.
“Em đứng bên ngoài làm gì?” Cung Thừa đợi một hồi trong phòng nghỉ thì được báo Úc Nam đã rời đi.
Úc Nam quay đầu lại.
Cung Thừa nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của cậu một vùng trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như không còn hồn phách làm gã sợ hãi.
Cung Thừa tiến lên một bước, gã cau mày.
Úc Nam nhìn gã như đang nhìn một con quái vật.
Úc Nam hơi nghiêng đầu, ánh mắt quan sát gã vô cùng lạ lẫm như thể chẳng quen biết gã, cậu muốn quan sát tỉ mỉ gã từ trong ra ngoài, từ mỗi một đoạn xương cốt, mỗi một khối máu thịt cho đến mỗi một sợi tóc, xong rồi tổ hợp chúng một lần nữa trong lòng.
“Chú bao nuôi tôi, vậy bao nuôi có hài lòng không?”
Úc Nam hỏi mà không có chút sắc thái tình cảm nào.
Nét mặt Cung Thừa sa sầm: “Có chuyện gì?”
Úc Nam không đợi gã trả lời đã tự gật đầu: “Tôi đoán chắc chú rất hài lòng, vì chơi tôi ắt hẳn rất sướng.”
Khi bọn họ ở bên nhau ngày nào cũng lên giường.
Ngoại trừ lên giường thì là đang trên đường lên giường.
Mỗi một góc trong nhà, trên xe, thậm chí lần làm trên lưng ngựa khiến cậu nhục nhã đều là địa điểm Cung Thừa chọn “mây mưa“.
Đồ chơi bị bao nuôi thì còn có thể làm gì ngoài chuyện ấy chứ?
Cung Thừa có cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Úc Nam quay người đi sang đường cái đối diện.
Đường sá tấp nập xe cộ, mấy hàng xe đang đợi đèn đỏ tạo thành rồng rắn dài ngoằng.
“Nam Nam!” Cung Thừa đuổi theo, ngoài mạnh trong yếu nắm lấy vai cậu.
Úc Nam không cảm xúc chụp lấy cổ tay của Cung Thừa.
Đôi bàn tay mảnh khảnh cầm bút vẽ nhưng ẩn chứa sức mạnh bùng phát, tay cậu lạnh cóng.
Cung Thừa chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, một luồng sức mạnh quái lạ kéo đến, một giây sau trời nghiêng đất ngả, gã ngã dập mạnh xuống đất.
Quật qua vai.
Úc Nam máy móc nhìn gã đàn ông dưới đất một giây xong quay người đi vào làn xe cộ.
Những chiếc xe liên tục bấm kèn né tránh.
Vệ sĩ nấp ở bốn phía không đợi mệnh lệnh đã đuổi theo.
Cung Thừa cắn răng bò dậy, còn không kịp thấy đau thì bóng dáng Úc Nam đã biến mất dạng.
- - - - -
Lời tác giả:
Đến rồi.
Xét duyệt rác rưởi khóa tôi đến mấy lần!
- - - - - - - - - - -
Chương này mình đăng bên wordpress gần cả tháng trước rồi mà hôm nay mới phát hiện chưa đăng ở wattpad...