Lần đầu tiên trong đời ăn sinh nhật thật sự, Úc Nam chân chính tròn 20 tuổi.
Nhưng cậu còn có một ngày sinh nhật vào 10 tháng 3 sẽ ăn cùng với bạn bè và người nhà, điều này sẽ không thay đổi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Úc Nam mới nhớ đến chuyện bóc quà nhận được ở Nghiêm gia ngày hôm trước.
Món quà đầu là cha tặng, sau khi bóc hộp không ngờ là một cuốn sổ tiết kiệm, cậu hoảng hồn nhìn con số ghi phía trên, xem kỹ thì sổ tiết kiệm đã bắt đầu lưu giữ khoản tiền gửi từ 20 năm trước.
Món quà thứ hai là ông nội tặng, một tờ đơn tặng cổ phần của bệnh viện Tâm An, bên trên viết người tặng là ông nội, chỉ cần ông ký tên thì có thể mang đi công chứng.
Món thứ ba là ông ngoại tặng, cũng không thể xem thường mức độ giá trị, là một món quà bất động sản, cửa hàng thương mại trong một khu vực thịnh vượng, bao gồm cả một cửa hàng sách vẫn đang kinh doanh.
Những thứ này không cần ước tính giá trị thị trường cũng đã là của cải mà đa số người làm lụng cả đời cũng không với đến.
Úc Nam nhìn trân trân nghẹn lời, cảm tưởng như sau một đêm mình phát tài.
Cơn khiếp sợ qua đi, cậu dần bình tĩnh lại.
Chẳng trách ngày hôm qua phản ứng của Nghiêm Tư Ni lớn đến vậy, hóa ra tiệc sinh nhật không phải là tiệc chúc mừng thông thường mà có giấu huyền cơ bên trong.
Úc Nam nghĩ vì sao trên đời lại có kẻ đáng ghét như Nghiêm Tư Ni chứ?
Nếu cậu nhận những thứ này chắc chắn có thể chọc Nghiêm Tư Ni tức chết.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng Nghiêm Tư Ni tức đến méo mó mặt mày, dù hận cậu nhưng không đánh lại cậu thì thoải mái ghê gớm.
Nhưng Úc Nam biết những thứ đó thuộc về cậu, mà cũng không thuộc về cậu.
Trên đời này không có tình yêu nào là miễn phí.
Một khi người ta cho đi thì ắt sẽ có mong đợi với đối tượng được cho.
Nếu thật sự nhận đồ của Nghiêm gia, cậu sẽ dần dần biến trở về là Nghiêm Tư Gia, không còn tiếp tục là Úc Nam được nữa.
Bên cạnh đó lòng tốt của các bậc trưởng bối cũng khiến Úc Nam thấy áp lực.
Ngoại trừ Nghiêm Tư Ni, mỗi một người của Nghiêm gia đều yêu thương cậu, rất tốt rất lịch sự với cậu. Úc Nam tưởng đó chỉ là một buổi gặp mặt của người nhà sau bao năm chia ly, bây giờ vì những thứ này mà cậu lại có cảm giác không chân thật, dù chỉ cách qua lớp lụa mỏng nhưng còn lâu mới gần gũi được như trong tưởng tượng, cứ như cậu trở thành đối tượng cần mọi người bồi thường thông qua vật chất.
Cứ như chỉ cần cho cậu đủ nhiều thì trái tim đầy rẫy vết thương của Nghiêm gia sẽ từ từ khép lại.
Nắm trong tay một khối của cải khổng lồ nhưng Úc Nam không ham.
Cậu thà muốn một chiếc bánh bông lan Úc Tư Tư tự tay làm, muốn người nhà họ Úc cùng hát bài chúc mừng sinh nhật.
Cậu chụp hết những thứ đó, nằm lên giường nhắn "Áo gấm về làng" sang cho Đàm Nhạc Phong.
Đàm Nhạc Phong nhắn lại một đống chanh.
Úc Nam nhắn: [Thật ra tao không để ý tiền bạc lắm, tao là một người xem tiền như lá mít.]
Đàm Nhạc Phong: [Bạn thân của bạn từ chối nhận tin nhắn này.]
Úc Nam: [Thôi, thật ra giữ tấm hình này để sau này chọc tức Nghiêm Tư Ni chơi.]
Cậu kể lại chuyện Nghiêm Tư Ni uy hiếp mình, Đàm Nhạc Phong nhắn tin nhắn thoại sang, mắng to thằng phò hèn hạ xong hỏi Úc Nam tính đánh trả ra sao.
Úc Nam nghĩ ngợi xong cũng nhắn thoại: "Không có gì hay mà đánh trả. Hình xăm thì công dụng chủ yếu nhất là che giấu vết sẹo, nó không tổn thương được tao đâu."
Đàm Nhạc Phong: "Nhưng Úc cưng... đó là cả một vùng hoa hồng."
Úc Nam đáp: "Cũng còn may. Qua một đêm tao đã nghĩ thông suốt, tao còn may chán, ít nhất tao không xăm tên người."
Nói câu đó xong cảm xúc tích tụ ở lồng ngực như được giải phóng, gông cùm xiềng xích cổ họng cậu đến tận giờ mới thoáng thả lỏng hơn. Không một ai có thể đe dọa cậu, cũng không một người nào có thể tổn thương cậu.
Bản thân cậu đã là một quân đội.
Hàn huyên mấy câu với bạn thân xong Úc Nam cất dọn những thứ đó vào ngăn tủ, khóa lại, dự định lần sau gặp ông nội thì trả lại cho Nghiêm gia.
20 tuổi là độ tuổi của sự khởi đầu mới.
Nghĩ vậy tâm trạng Úc Nam tốt lên không ít, dọn lại cặp sách đến phòng vẽ tranh.
Đến phòng vẽ tranh rồi cậu mới sực nhớ ra một chuyện, vội vã rút một chân bước vào cửa về.
Úc Nam không muốn gặp Cung Thừa ở đây.
Cảm giác ngột ngạt kia quay trở lại.
Cậu không biết rốt cuộc Cung Thừa muốn làm gì cũng không có hứng thú muốn biết, cậu nghĩ mình đã nói rất rõ ràng nhưng lại chẳng được như mong muốn. Mỗi lần Cung Thừa xuất hiện thì tim cậu đau thắt, không biết là khó chịu vì đoạn quá khứ ngu xuẩn hay vì điều gì khác.
Nói chung cậu không muốn gặp mặt người ấy một chút nào.
Úc Nam nhìn láo liên ở cửa một hồi, đi xuống dưới lầu để xem thử có xe của Cung Thừa đậu ở đây không, nếu có thì sẽ không đi vào trong.
Dư Thâm đi qua nhìn thấy Úc Nam: "Úc Nam, cậu làm gì thế? Hôm nay đến muộn 5 phút."
Úc Nam: "..."
Gần đây đứa nhỏ này khôi phục một chút sức sống, cười nhiều hơn, nhanh chóng trở thành người được cưng mới trong phòng.
Dư Thâm thấy cậu tốt hơn, có xu hướng tỏa nắng trở lại, sao ông không biết cậu đang nghĩ gì được: "Yên chí, ai kia hôm nay không đến."
Hai thầy trò tiến vào phòng vẽ tranh nhỏ, Úc Nam rốt cuộc thả lỏng, ném cắp sách xuống sàn như mọi ngày, ngồi lên ghế cao chuẩn bị vẽ.
Ngày hôm qua vì Cung Thừa có ở đây nên tiến độ của cậu bị lỡ, rất chậm chạp, hôm nay phải bù lại.
"Ngày hôm qua cậu bị ảnh hưởng đúng không?" Dư Thâm hỏi, "Còn không vẽ được một nửa."
Úc Nam: "...Cũng hơi hơi ạ."
Dư Thâm có tinh thần trách nhiệm của một người trưởng bối, ông nói: "Tôi sẽ nói thẳng với cậu về lý do vì sao hôm qua cậu ấy đến đây. Nếu cậu bị ảnh hưởng thì ảnh hưởng một lần rồi thôi, về sau không bị ảnh hưởng nhiều lần."
Úc Nam thấy có đạo lý, vậy là gật đầu: "Sau này chú ta không đến nữa chứ?"
Dư Thâm trả lời: "Chắc là sẽ không đến. Trước kia phòng vẽ tranh của chúng ta ký thỏa thuận với Cây Và Thiên Thừa, hiện tại ngài Cung đã bán cổ phần, cậu ta không còn liên quan gì đến Cây Và Thiên Thừa, cũng không còn liên quan gì đến chúng ta."
Úc Nam thầm ngạc nhiên.
Thật ra ngày hôm qua cậu nghe lỏm được cuộc nói chuyện của họ, có phần nghi ngờ trong bụng.
Hôm nay chính tai nghe được Dư Thâm chứng thực thì tâm trạng rất phức tạp, có lẽ là thổn thức. Mức độ Cung Thừa xem trọng Cây Và Thiên Thừa người ngoài khó mà tưởng được, có thể nói nó là đất nước cá nhân lý tưởng gã dựng nên.
Đã quan trọng đến thế thì tại sao lại muốn bán? Chỉ bởi vì ngồi ở vị trí quan trọng hơn nên không thừa thời gian rảnh bận tâm nó ư?
Dư Thâm nói: "Louis thu mua cổ phần của cậu ấy, xem như cái giá để tách khỏi Cung gia. Hôm qua Cung Thừa đến đây là nhằm kiến nghị tôi không nên hợp tác với Louis, sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu."
Úc Nam vô thức nắm chặt cọ vẽ.
Dư Thâm nhắm một mắt mở một mắt, làm như không phát hiện tình huống bất thường của cậu: "Cậu để bụng chứ?"
Úc Nam lắc đầu: "Không liên quan đến em."
Cậu thật sự cảm thấy không liên quan đến cậu.
Hai người kia vui buồn hợp tan, yêu hận tình thù bọn họ tự đi mà khắc cốt ghi tâm, chẳng dính dáng gì đến thằng hề như cậu.
Dư Thâm nói tiếp: "Vật thì tốt. Cách làm việc của tư bản chỉ có những thương nhân như bọn họ mới biết rốt cuộc nội bộ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mấy đứa nhóc như cậu mới chỉ nhìn bề ngoài, đừng xúc động trước những biểu hiện giả tạo."
Úc Nam: "Cảm ơn thầy, em biết rồi."
Không thể phủ nhận rằng trong một tích tắc, cậu nghĩ rằng Cung Thừa làm như thế là vì muốn rũ sạch quan hệ với Louis.
May mà lời nhắc nhở của thầy kịp thời đánh thức cậu.
Dư Thâm thở phào: "Cậu có thể thế này thì tôi yên tâm. Tháng sau có cuộc thi hội họa ở nước ngoài, tôi muốn cậu ghi danh tham gia."
Úc Nam nghe Dư Thâm nói càng thêm tỉnh táo, nhanh chóng vứt thông tin không liên quan mới vừa rồi ra sau đầu: "Cuộc thi gì vậy thầy?"
Cậu mới "phục hồi chức năng" không bao lâu, lo lắng không biết trình độ của mình sánh kịp không.
"Cuộc thi quốc tế giải thưởng lớn tranh sơn dầu và tranh acrylic mùa hè của nước M." Dư Thâm nói, "Cậu có thể theo dõi blog chính thức, trên đó viết rất rõ."
Úc Nam nói vâng.
Dư Thâm nghiêm nghị: "Đừng nghĩ đến chuyện qua loa cho xong, tôi là người đề cử cậu cũng là giáo viên của cậu, cậu phải giành được giải thưởng cho tôi —— Dù là giải thưởng nhỏ cũng được, tôi mới không bị mất mặt."
Từ sau khi đổi sang điện thoại mới, đã lâu rồi Úc Nam không sử dụng ứng dụng xã hội.
Cậu tải Weibo lại, đăng nhập tài khoản, phát hiện hơn 100 bình luận và tin nhắn riêng mới, chuyện gì thế này?
[Anh trai đẹp quá đi 1551]
(*) 1551 (ywwuyi): Hoặc là khóc oe oe oe cute hoặc là mất mặt.
[Sinh viên hàng đầu của Học viện Mỹ thuật【mắt ngôi sao】Còn đẹp thế kia]
[Cầu add Wechat, tôi C lắm, không trả xèng đâu]
(*) C: Viết tắt của từ chǒu (丑), nghĩa là xấu xí.
[Anh ấy mới bước xuống từ trên giường mị, giờ mị còn không dậy nổi【thẹn thùng】]
[Dạt hết ra! Nước tiểu của tui vàng khè nè, để tui đến tè đánh thức mấy cái bình luận lắm like]
(*) Nước tiểu tôi vàng cứ để tôi: Ý chỉ rải nước tiểu để đối phương tỉnh giấc, khỏi mơ mộng hão huyền nói xằng nói cuội. "Nước tiểu vàng khè" là lấy đại cái cớ để tăng thêm độ "uy tín", giành quyền ưu tiên.
...
Úc Nam khá ngơ ngác.
Đến tận khi cậu bị một Weibo @ mới hiểu tình huống, tìm ra một tài khoản có vẻ biết cậu, lại tìm được một blogger có dấu V, tên đối phương là "Viện điều dưỡng trai đẹp", có vẻ không đứng đắn nhưng có mấy trăm ngàn người theo dõi. Úc Nam nhìn thấy hình của mình ở bài gần nhất đứng đầu tài khoản, chỉ là góc nghiêng, hình như bị chụp vào ngày hôm qua vì cậu đang mặc bộ quần áo mới.
Tài khoản đó viết: Chụp trộm trai đẹp bị người ta mắng, mị không xóa là không xóa, mị đăng góc nghiêng thì không tiết lộ chuyện riêng tư của anh trai nhỏ đâu ha!【Bức hình】
Sức mạnh của internet thật thần kỳ, Úc Nam bị Weibo @ đó phát hiện, giải mã đoán cậu là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm.
Úc Nam nổi tiếng trong trường quá mà.
Mọi người không có ác ý gì nên Úc Nam không ghét, nhưng cậu hoàn toàn không muốn trở thành crush ảo tưởng của người khác, vậy là trả lời tùy tiện một vài cái.
[Cứu em với em thật sự thích anh, anh có thể cho em làm bạn gái của anh không【đáng thương】]
Úc Nam trả lời: Tôi xin lỗi, tôi thích con trai.
[Nam thần, iu đương hông?]
Úc Nam trả lời: Sau này không yêu đương nữa.
Trả lời xong cậu nhìn thấy một bình luận hút sự chú ý của cậu.
[Chào chủ thớt, xin hỏi bạn có thể làm một bài hướng dẫn làm cái đèn gỗ thủ công này được không? Tôi siêu thích tác phẩm này, chắc bạn đã tốn rất nhiều tâm huyết để thiết kế, tôi cũng muốn làm nó tặng cho người thích nhất.]
Úc Nam khựng tay, cậu không trả lời nó, còn xóa luôn bài về đèn gỗ trên Weibo.
Sau đó Úc Nam tắt tin nhắn riêng và bình luận, theo dõi tài khoản Weibo chính thức của cuộc thi hội họa, chăm chú xem xét tin tức thi đấu.
*
"10 giờ tối hôm qua, chiếc xe của Nghiêm Tư Nguy mới chở Úc Nam về trường."
"Hôm qua là sinh nhật 20 tuổi của Nghiêm Tư Ni, bọn họ từng có xích mích, tôi không nghĩ Úc Nam đến chúc mừng sinh nhật Nghiêm Tư Ni."
"Nghiêm Tư Nguy từng có bạn gái, anh ta là trai thẳng. Úc Nam không qua đêm ở Nghiêm gia."
Tiểu Chu báo cáo xong thì lui ra.
Cung Thừa "Ừ" một tiếng, dưới ánh đèn góc nghiêng của gã lạnh lẽo, dạo này gã khá cáu gắt, người bên cạnh sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Thư ký nói với tiểu Chu mỗi lần gặp ngài Cung bắp chân luôn bị chuột rút.
Một bên là thất tình, một bên là bề bộn công vụ, căn cứ theo tính khí mấy năm qua của Cung Thừa thì rất có thể sẽ trói Úc Nam về giam cầm.
Nhưng cuối cùng Cung Thừa vẫn nhẫn nhịn.
Gã vẫn chưa để Úc Nam nếm thủ đoạn của mình dù chỉ một, hai phần.
Tiểu Chu tặc lưỡi lấy làm lạ.
Kết thúc công việc, lại chạy xe đến trường của Úc Nam.
Cung Thừa bảo tài xế dừng lại.
Tình trạng gã không tốt, thật ra không muốn đi tìm Úc Nam mà chỉ muốn đậu ở ven đường đợi Úc Nam học trong phòng vẽ xong sẽ đi ngang qua chỗ này, nhìn từ xa xa thôi là đủ rồi.
Đứng trọn 10 phút, Cung Thừa mới thấy làm thế này chẳng có ý nghĩa gì, từ bao giờ gã làm ra loại hành động như thế này.
Gã tính quay người đi về xe ở phía trước thì có người gọi: "Ngài Cung à!"
Một cô gái đứng ở đường đối diện phấn khởi vẫy tay với gã.
Cung Thừa nhớ cô là bạn của Úc Nam, tên là gì đó, gã không để tâm.
Gã nhìn sang, dừng chân.
Phương Hữu Tình chạy lại trước mặt gã: "Ngài đến tìm Úc Nam ạ? Trùng hợp tôi cũng có việc tìm cậu ấy!"
Úc Nam đổi số điện thoại, không kịp báo với rất nhiều người, Phương Hữu Tình không hề biết chuyện họ đã chia tay cũng không biết hành động của Cung Thừa, trong mắt cô, Cung Thừa là một sự tồn tại vô cùng thần kỳ.
"Đến lúc nên dặm màu lần hai cho hình xăm của Úc Nam rồi." Phương Hữu Tình nó, "Anh Du không liên lạc được với cậu ấy, tôi đi chuyển lời thay."
"Dặm màu?" Cung Thừa không rành chuyên xăm hình, gã cau mày.
"Vâng, từ lần đầu cậu ấy xăm hình đến nay đã tròn nửa năm, nếu bỏ qua thì có khả năng hiệu quả không còn được tốt." Phương Hữu Tình nói với gã, "Tội nghiệp cậu ấy phải chịu đau lần nữa."
Nửa năm.
Cung Thừa nhạy cảm nắm bắt thông tin ấy: "Không phải hình xăm của Úc Nam đã có từ lâu rồi sao?"
Gã quen Úc Nam gần một năm, Úc Nam luôn ngỏ ý mình có bí mật nhưng không muốn nói với gã. Về sau cậu cho gã nhìn hình xăm, gã lại tưởng hình xăm là bí mật của Úc Nam, tính ra thời gian Úc Nam nói với gã vừa khéo là nửa năm trước.
Vậy có nghĩa là nửa năm trước Úc Nam mới xăm hình?
"Là nửa năm trước xăm đó ạ." Phương Hữu Tình nói, "Cậu ấy nói ngài thích hoa hồng, còn tự tay vẽ hình để đàn anh xăm."
Nói xong Phương Hữu Tình phát hiện bất thường: "Ngài không biết?"
Cung Thừa hỏi: "Tiệm xăm nào?"