- Tôi là Hoắc Thiên Kình.
Cái gì?!! Hạ Vũ như đứng hình. Nhưng chỉ một khắc sau, cơ thể đã phản ứng
nhanh hơn não, tự giác lùi lại phía sau. Căn bản bởi vì tên này quá nguy hiểm! Cực kì nguy hiểm! Phải tuyệt đối tránh xa!!
Người khác có
thể không biết nhưng Hạ Vũ chắc chắn biết. Hắn ta đường đường là một
bang chủ có tiếng trong giới hắc đạo. Chỉ cần phạm một lỗi nhỏ với hắn
thì cuộc sống sẽ chẳng còn ngày nào tươi đẹp nữa. Hạ Vũ cô chưa chán
sống, tất nhiên tự ý thức được việc ở gần hắn nguy hiểm tới mức nào. Cô
mỉm cười xã giao, trưng ra bộ mặt giả tạo nhất có thể:
- Hoắc chủ tịch, cảm ơn vì đã giúp tôi. Giờ nếu anh không phiền, tôi có chút việc phải làm.
Hoắc Thiên Kình nãy giờ thưởng thức khuôn mặt biến sắc không ngừng của cô,
đáy mắt phát lên vài tia hứng thú không ai thấy rõ. Con sóc nhỏ đã sớm
vọt chạy khỏi tầm với của hắn. Hắn tự hỏi liệu hai người đã từng gặp qua nhau chưa, tại vì sao thấy hắn cô lại đề phòng tới vậy? Hắn bất giác
cười lạnh. Chưa có người phụ nữ nào thấy hắn mà không quấn lại gần. Đằng này nghe tên hắn, cô còn 10 phần sợ sệt lùi về sau, nhanh chóng tìm lí
do thoát khỏi hắn. Đáng tiếc. Con mồi thì vẫn là con mồi. Và hắn thì
chưa tuột khỏi tay con mồi nào cả!
Hạ Vũ còn cách đám Thiên Kì
một đoạn không xa. Cô đang vui vẻ vì vừa thoát khỏi móng vuốt của con
sói nào đó thì bất chợt tâm trạng xuống dốc không phanh.
- Hạ tiểu thư, tôi mời cô một li rượu được chứ? - Mộc Thiên Nhu tươi cười đưa cho cô một li cooktail.
Hạ Vũ miễn cưỡng cầm li thủy tinh đẹp mắt, lắc đầu cười:
- Tiếc quá, tôi không uống được rượu.
- Không sao, đây chỉ là cooktail thôi. - Như Hoa đã đứng bên cạnh từ lúc nào vội nói.
Giác quan thứ 6 mách bảo cô chuyện này thực sự không bình thường. Nhưng cô
không thể thẳng thừng chối bỏ lời mời của bọn họ. Đây là tiệc của giới
thượng lưu, không thể không uống chút rượu. Cho nên Hạ Vũ cũng mỉm cười
yếu ớt, nhấp một ngụm cooktail. Thiên Nhu cùng Như Hoa đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Hạ Vũ hoàn toàn không nhìn thấy hành động ấy. Cô mau chóng rời chỗ bọn họ và đi tìm những người bạn của mình.
- Lại để mất dấu rồi! Bực mình thật!
Chợt, một cơn đau đầu ập đến. Liền sau đó là cảm giác nóng bức, chỉ muốn cởi
bỏ quần áo cho đỡ nóng. Đầu óc cô liền không tỉnh táo. Mắt như bị mờ đi
vài phần.
"Không ổn! Phải tránh xa chỗ này!"
Nghĩ là làm,
Hạ Vũ lên phòng thay ra bộ quần áo đơn giản, nhanh chóng đi ra cửa sau
và lái xe về phía bờ biển. Trong xe, cô chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng
nóng, chỉ muốn mau chóng nhảy xuống nước để hạ nhiệt. Cô đâu biết rằng,
trên gương chiếu hậu đang phản chiếu hình ảnh một chiếc limousine đen
bám theo cô từ biệt thự Hạ gia...
Bước loạng choạng ra khỏi xe, Hạ Vũ lết từng bước nặng nhọc về phía biển.
Nóng, nóng quá! Người cô bây giờ như có trăm nghìn con kiến bò lên vậy. Chết
tiệt, sớm biết thế này đã cho cô ta táng gia bại sản rồi! Lần này trở
về, chắc chắn cô phải cho Mộc Thiên Nhu kia ra đường ăn xin!
Bất
chợt, cô ngã vào một vòng tay quen thuộc. Mùi hương của đàn ông lúc này
đối với cô là thứ kích thích cực mạnh. Bàn tay yếu ớt víu lấy áo ai kia, nói không ra hơi:
- G... giúp t... tôi...
Cô thực sự
không chịu nổi nữa rồi. Ngay lúc này đây, cơ thể cô chỉ có duy nhất một
khao khát: khao khát được lấp đầy. Chỉ thấy đáy mắt người tia ánh lên ý
cười đắc ý.
- Rất sẵn lòng.
Trong căn phòng màu xám ảm đạm
Hai thân thể triền miên trên chiếc giường đen. Không khí xung quanh nặng mùi ám muội...
Hoắc Thiên Kình một tay cố định hai tay Hạ Vũ trên đỉnh đầu, một tay giữ
chặt cằm nhỏ của cô, hung hăng chiếm đoạt đôi môi anh đào. Lưỡi hắn cạy
hàm răng trắng, không chút do dự tiến vào càn quét khoang miệng cô. Hắn
tham lam hút hết vị ngọt của cô, dây dưa không ngớt chiếc lưỡi đinh
hương của cô, làm mặt cô nhợt nhạt đi vì thiếu dưỡng khí.
Nụ hôn
của hắn lần xuống chiếc cổ thiên nga, thoải mái để lại những dấu hôn
xanh tím. Mùi trầm hương thoang thoảng từ người cô như đánh thức con thú trong hắn. Không nghĩ gì nhiều, hắn xé toạc bộ quần áo trên người Hạ
Vũ, để thân thể cô hiện rõ mồn một dưới ánh đèn mờ.
Cô thật đẹp!
Hắn phải thốt lên như thế. Da cô trắng mịn như em bé. Đôi thỏ ngọc đầy
đặn vừa tay. Eo con kiến đang không ngừng uốn éo dưới tác dụng của mị
dược. Đôi chân trắng nõn nà đang liên tục ma sát với đùi hắn. Con sói
nào đó như có như không, nhếch môi cười mị hoặc:
- Bảo bối, đây là em tự mình vào hang cọp!
Hắn không chần chừ xé nốt áo bra cùng quần nhỏ của cô. Trên người cô lúc
này không còn sót mảnh vải nào. Hắn cúi xuống gặm mút một bên đỉnh đồi
của cô, bên kia dùng tay xoa nắn đủ mọi hình dáng. Hạ Vũ trong cơn dâm
loạn không còn ý thức được điều gì, vô thức ưỡn người lên như cổ vũ cho
hắn. Hoắc Thiên Kình thoải mái cắn mút cho đến khi nơi đó đã sưng đỏ.
Lúc này, hắn mới từ từ tách hai chân cô ra, nhìn chằm chằm vào nơi u cốc hiện tại đã rất ướt. Không do dự, hắn cúi xuống thưởng thức dòng dịch
mật đang không ngừng tuôn ra.
- Nghe nói Hạ tiểu thư của Hạ gia nổi tiếng lẳng lơ, không ngờ vẫn là một xử nữ!
Thiên Kình cất giọng khàn khàn đầy mị hoặc trêu chọc cô. Đáp lại hắn chỉ có tiếng rên rỉ đầy kích thích...
Lưỡi hắn không ngừng dây dưa nơi tư mật của cô. Một đợt cao trào ập đến, hạ
thân của cô gái lại không ngừng tiết ra dâm thủy. Hắn không ngần ngại
hút hết chỗ dịch mật ấy. Cảm thấy đã đủ, Thiên Kình lấy ra côn thịt đã
sớm sưng đỏ của mình.
Nơi hạ thân của hai người không ngừng ma
sát mới nhau. Dịch mật của cô làm ướt đẫm vật nóng ran của hắn. Cô yêu
kiều rên lên những tiếng đứt quãng. Tiếng rên rỉ không ngừng như thứ
thuốc kích dục cực mạnh đối với hắn. Hắn từ từ đưa côn thịt vào trong
cô.
Chết tiệt! Cô khít quá! Cô như hận không thể cắt đứt hắn vậy. Làm hắn do dự không biết có nên đâm sâu vào hay không. Nhưng giờ hắn
muốn tiến cũng không được, lui cũng không xong. Nâng mắt nhìn gương mặt
tinh xảo của cô. Mắt cô giờ đã mờ đục, gò má ửng hồng, miệng nhỏ không
ngừng thở dốc. Mắt hắn tối sầm lại, không từ tốn mà đâm thẳng vào bên
trong cô, xé rách lớp màng mỏng, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất.
Hạ Vũ đau đớn thét lên một tiếng, khóe mắt trào ra một giọt lệ nóng hổi.
Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, dời môi xuống cánh môi anh đào hôn thật sâu, làm cô quên đi đau đớn nơi hạ thân. Mãi cho đến khi cơ
thể cô dần quen với hắn, hắn mới bắt đầu điên cuồng luận động, không
ngừng ra vào bên trong cô.
Hạ Vũ đã sớm mất đi ý thức, mồ hôi túa ra, đáy mắt mờ đục không còn chút sức lực nào. Nhưng tên kia vẫn dai
sức, liên tục ra vào trong cô, thay đổi tư thế đến mấy lần, cuối cùng
mới gầm lên một tiếng thỏa mãn, bắn hết tinh hoa vào trong cô.
Sau 3 tiếng cùng cô triền miên không dứt, hắn vẫn để nguyên côn thịt bên trong cô, ôm lấy cô mà ngủ.
~Khụ... Lần này ta vắt hết chất tối trong đầu mới viết ra được nhiêu đó cho các nàng đấy! @@
~Khen ta đi! Mau khen ta điiiiii ^^
~Chap sau Hạ Vũ lại trổ tài đấy. Ai tag hăm?