Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 193: Q.1 - Chương 193: Đến Bảo Tự xin cháo




Huệ Nương và bà vú mặc quần áo ấm áp cho tiểu thiếu gia Minh Nhi, trên đầu đội mũ Đầu Hổ, còn bọc thêm một áo gấm ngoài áo chẽn.

Tiểu Ngọc đi tới phòng khách nhìn thấy nhi tử mặc như quả cầu nhỏ, không nhịn được vui vẻ: “Ôi chao, các ngươi mặc cho nó nhiều như vậy, tay chân nó cũng không cử động được rồi.”

Huệ Nương nói nghiêm túc: “Phu nhân, mùa đông này giá rét, tiểu hài tử ra ngoài phải mặc ấm là điều tốt!”

Tiểu Ngọc thấy tất cả mọi người đều kiên trì, nên cũng không nói gì thêm. Cuộc sống của tầng lớp thấp nhất trong xã hội nông nghiệp này vô cùng khổ cực, rất nhiều đứa bé được sinh ra đều sống không lâu, bản thân Huệ Nương đã bị chết non mấy đứa bé. Cho nên trong tiềm thức của các nàng dù sao vẫn cho rằng đứa bé đều cần phải được che chở, không thể để đói để lạnh, nếu không sẽ không sống nổi.

Tiểu Ngọc biết phải cho trẻ con tiếp xúc với thiên nhiên, thích ứng với thiên nhiên mới có thể tăng cường sức miễn dịch, tương lai sẽ khỏe mạnh hơn. Nhưng mà bây giờ nàng cũng không muốn nói liên liên tục không ngừng về vấn đề nuôi dưỡng trẻ nhỏ với mấy phụ nhân này, vẫn nên ra ngoài quan trọng hơn.

Bây giờ dĩ nhiên là Tống phủ cũng đặt mua mấy xe ngựa, nếu không mỗi lần ra ngoài đều phải thuê xe thì cũng quá phiền phức. Tống đại quan viên có bổng lộc cao là điều không bao giờ có, cho dù ở Quốc Vận không khá gì hơn Nam Tống, đãi ngộ với các quan viên vẫn không tệ như cũ. Hôm nay cho dù Tiểu Ngọc không làm buôn bán, cuộc sống của Tống phủ vẫn có thể duy trì rất tốt.

Lê Hoa nâng Tiểu Ngọc lên xe ngựa, bà vú mang theo Minh Nhi cũng ngồi vào trong buồng xe. Chiếc xe ngựa này không nhỏ, Tiểu Ngọc, Lê Hoa, bà vú, Huệ Nương mấy người lớn ngồi ở bên trong vẫn cảm thấy rất rộng rãi, giữ ấm cũng rất tốt. Phu xe giương roi ngựa lên, hai con tuấn mã tung vó chạy về phía ngoài thành.

“Thiên Ninh Tự có còn xa lắm không?”

Tiểu Ngọc ôm Minh Nhi, nắm bàn tay nhỏ của bé cưng, hỏi Lê Hoa bên cạnh.

Lê Hoa nói: “Ra khỏi thành không xa là đến rồi. Đoán chừng hôm nay người đi Thiên Ninh Tự sẽ rất nhiều đấy!”

Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, theo phong tục ở bản địa, mỗi nhà đều phải nấu cháo mùng tám tháng chạp.

Thời này, cháo mùng tám tháng chạp không giống với đời sau dùng hạt đậu và gạo nếp nguyên chất làm ra, là dùng hồ đào, hạt thông, nhũ thảo, quả hồng, hạt kê các loại để nấu cháo, nấu xong mùi thơm tỏa ra bốn phía, vô cùng mỹ vị.

Tiểu Ngọc mang theo nhi tử đi Thiên Ninh Tự, cũng bởi vì hôm nay Thiên Ninh Tự phát cháo miễn phí.

Hàng năm đến thời tiết này, các chùa miếu lớn sẽ làm lễ hội tắm Phật, hơn nữa còn nấu cháo Thất Bảo ngũ vị cũng chính là cháo mùng tám tháng chạp phát cho tín đồ và dân chúng, coi như hướng tới ý cầu phúc.

Gần đây Minh Nhi có chút bệnh nhỏ, mặc dù Tiểu Ngọc biết trẻ con bị bệnh là điều rất bình thường, nhưng làm mẹ thì ai không hi vọng con cái bình an vui khoẻ? Huệ Nương đề nghị nói, đi Thiên Ninh Tự xin chút “cháo Phật”, mới có lợi với đứa bé. Tiểu Ngọc cũng muốn ra khỏi cửa giải khuây, nên đồng ý đề nghị này, cho nên mới có chuyện sáng sớm đã ra khỏi cửa thế này.

Ngựa chạy vừa nhanh vừa vững, Tiểu Ngọc thầm khen Tống Hoa tìm phu xe thật không tồi, động tác rất tốt. Khắp nơi ngoài thành đều bao phủ một màu trắng xóa, một thế giới màu trắng bạc. Tiểu Ngọc mới vừa vén màn cửa sổ lên liếc mắt nhìn, liền bị khí lạnh ngoài cửa sổ ép trở lại. Lạnh quá!

Thiên Thành, chàng ở kia bên có phải càng lạnh hơn hay không?

Sáng hôm nay pháo Phật lại nhiều thêm và các món ăn dâng cho người trên, trái lại thấy lễ vật mới của thôn Giang.

Quả nhiên như Lê Hoa đoán, hôm nay người đi Thiên Ninh Tự xin cháo rất nhiều. Chẳng những có rất nhiều quan lại quyền quý cưỡi ngựa ngồi xe tới, cũng có rất nhiều dân chúng áo đuôi ngắn giày vải.

Ở bên ngoài Thiên Ninh Tự, mấy lều cháo lớn mơ hồ quây bằng vải bố màu xanh thật dày, phía trên cũng có tuyết đọng tầng tầng lớp lớp, có thể thấy được bắt đầu rơi từ lúc trước khi trời sáng. Mấy tăng nhân áo bào xanh đang chia cháo cho mọi người, không cần Tiểu Ngọc tự mình đi về phía trước, tự có gia nhân cầm bát xin cháo cho nàng.

“Huệ Nương, chúng ta vào bên trong thắp nén hương!”

Nữ chủ nhân có lệnh, tất nhiên mấy hạ nhân phải đi theo. Thiên Ninh Tự rất lớn, rừng gỗ Bách cổ xưa rậm rạp, nhà cửa trùng trùng điệp điệp, bên trong khách hành hương lui tới không dứt. Đoàn người đến Đại Hùng bảo điện, Tiểu Ngọc chỉ thấy bên trong có rất nhiều khách nhân xếp hàng chờ thắp hương rút quẻ, náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới.

Vất vả lắm mới đến được trước tượng Phật, Tiểu Ngọc quỳ hai đầu gối xuống bồ đoàn, nhận lấy nén nhang nhà sư đưa tới, yên lặng cầu nguyện.

Không biết sao, vào lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới lời cầu nguyện trước khi thổi nến sinh nhật vào rất nhiều năm về trước.

Khi đó nàng còn là một bé gái hơn mười tuổi, cha mẹ khoẻ mạnh, gia đình hạnh phúc. Mỗi khi đến sinh nhật, cha mẹ đều sẽ mua cho nàng một cái bánh ngọt thật to, cắm nến lên, sau đó một nhà chờ nàng cầu nguyện trước khi thổi nến.

Lúc đó nàng đã cầu nguyện gì nhỉ?

Hình như chỉ là một nguyện vọng nhỏ không có gì đặc biệt, không phải là hi vọng kỳ thi cuối kì sẽ được lọt vào top mười, bạn học mà mình vẫn thầm mến có thể ngồi cùng bàn với mình, có nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút…

Cho đến tận khi cha mẹ qua đời, nhẹ giọng hướng về phía thần Phật cầu nguyện: “Hi vọng người nhà của con khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, hi vọng chúng tôi vĩnh viễn ở chung một chỗ…”

Đi tới thế giới này, vốn chỉ còn một mình, nàng lại có người nhà một lần nữa — trượng phu và nhi tử. Nàng không kỳ vọng Tống Tiềm có địa vị cực cao, cũng không mong mỏi tương lai nhi tử Phong Hầu Bái Tướng, chỉ hy vọng ba người bọn họ, có thể gắn bó gần nhau, cả ngày lẫn đêm không xa rời nhau!

Tiểu Ngọc đứng dậy, cắm nén hương này vào trong lư hương, móc ra chút bạc từ trong lòng bỏ vào thùng công đức. Nhà sư chắp tay trước ngực hành lễ với nàng, Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút hỏi nhà sư: “Sư phụ, ta muốn rút quẻ.”

Gần như ngay lúc đó, cũng có một giọng nữ khác vang lên: “Ta muốn rút quẻ!”

Tiểu Ngọc theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy Dương Bội Bội mặc áo khoác đỏ thẫm đứng bên cạnh bồ đoàn bên kia.

Dương Bội Bội cũng vừa chú ý tới sự tồn tại của Tiểu Ngọc, vội vàng nhỏ giọng lên tiếng chào hỏi Tiểu Ngọc: “Tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Tiểu Ngọc mỉm cười đáp lại.

“Hai vị nữ thí chủ, xin rút thăm.” Hai nhà sư chia ra đưa cho các nàng một ống thẻ, Tiểu Ngọc và Dương Bội Bội cúi người bái lạy một lần nữa, sau đó lắc ra một quẻ.

“Phúc trợ thiên nhân, nhiễm phượng hòa minh*?” Tiểu Ngọc nhìn tám chữ trên thẻ tre, vui mừng mỉm cười. Lời hay ai không thích nghe, cũng không quan tâm cái này có phải mưu kế nhỏ của bên trong chùa miếu hay không, lại bỏ thêm chút tiền nhang đèn vào.

*Phúc trợ thiên nhân, nhiễm phượng hòa minh: Phúc giúp người trời, phượng hoàng cất tiếng hót.

Dương Bội Bội lại gần nhìn, cười nói: “Chúc mừng tỷ tỷ! Bây giờ con đường làm quan của Tống đại nhân thông suốt, lại có tình cảm với tỷ tỷ tốt như vậy, tương lai tất nhiên là có thể đầu bạc răng long rồi.”

Tiểu Ngọc cám ơn Dương Bội Bội có ý tốt, thuận miệng hỏi một chút: “Bội Bội, muội rút được quẻ gì?”

Ai biết Dương Bội Bội bị nàng hỏi như vậy, biểu hiện trên mặt trở nên rất vi diệu, giống như có chút xấu hổ lại có chút thẹn thùng.

“Không có gì… Tất cả đều là chút lời may mắn mà thôi.”

Dương Bội Bội muốn trả thẻ trúc lại cho nhà sư, Tiểu Ngọc nhất thời nhanh tay đoạt lấy, vốn nàng đang không cảm thấy hứng thú gì, nhưng nét mặt của Dương Bội Bội làm nàng nổi lên tò mò. Có bát quái, sao có thể bỏ qua?

“Hoa đào bay lất phất mưa hồng*?”

*Hoa đào loạn rơi như hồng vũ: Hoa đào rơi lả tả như một cơn mưa màu hồng (Một câu trong bài thơ “Thương tiến tửu” của Lý Hạ)

Câu này là thơ của Đường đại quỷ tài Lý Hạ*, Tiểu Ngọc đã từng đọc qua. Nàng nhìn câu thơ này, lại nhìn nụ cười ngượng ngùng trên mặt Dương Bội Bội một chút, nhất thời trong lòng sáng tỏ.

*Lý Hạ: (tự là Trường Cát,790–816) là một nhà thơ từ Xương Cốc, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Cùng với Thi Thánh Đỗ Phủ, Thi Tiên Lý Bạch, Thi Phật Vương Duy, Lý Hạ được mệnh danh là Thi Quỷ mà thiên cơ khéo sắp đặt cho bốn thiên tài Phật Tiên Thánh Quỷ cùng hội tụ trong một thời đại cực thịnh của thi ca Trung Hoa - Đường thi.

Tiểu nha đầu động lòng xuân, ái chà!

Không biết là vị lang quân nào làm vị tiểu thư hào môn cao quý này rung động đây?

Tiểu Ngọc trả cây thăm bằng trúc cho nhà sư, lôi kéo bàn tay nhỏ của Dương Bội Bội ra khỏi Đại Hùng bảo điện, lặng lẽ ở nói bên tai Dương Bội Bội: “Giữa ngày xuân triều buông tha thướt*, muội muội, phải nắm chắc tuổi thanh xuân tươi đẹp này, đừng cô phụ thời gian tươi đẹp đấy nha!”

*Huống thị thanh xuân nhật tương mộ - Một câu thơ trong bài Tưởng Tiến Tửu của Lí Hạ

“Tỷ tỷ… Tỷ nói cái gì vậy, muội không hiểu gì hết!”

Dương Bội Bội vung tay ra, bước nhanh chạy về phía trước. Tiểu Ngọc biết da mặt mấy thiếu nữ này cũng mỏng, cũng không trêu chọc người ta quá nhiều, chỉ cười hì hì không trêu đùa nữa.

Giữa ngày xuân chiều buông tha thướt, hoa đào bay lất phất mưa hồng. Ý cảnh bài thơ này sâu xa, nhưng nếu hiểu theo nghĩa đơn thuần, đó chính là khuyên nữ nhi phải thừa dịp tuổi thanh xuân mà gả cho một đấng lang quân như ý rồi.

Nếu Dương Bội Bội không có ý định này, đỏ mặt cái gì chứ?

Ah? Tiểu Ngọc lại nghĩ tới lần trước nàng đặc biệt tìm Tằng Mậu nói chuyện, nói không chừng hai người kia thật sự có một đám lửa nhỏ rồi ấy chứ!

Dương Bội Bội chạy hai bước, cũng không đi xa, ở phía trước chờ Tiểu Ngọc đi tới, Tiểu Ngọc cố ý nói sang đề tài khác, không tiếp tục tra hỏi về chuyện vừa rồi, ngược lại Dương Bội Bội lại không nhịn được.

Nàng ấp úng nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, cái đó… Tống đại nhân có hay viết thư cho tỷ không?”

“À, ngược lại chúng ta thường viết thư, trước kia lúc tỷ ở Minh Châu, gần như mỗi ngày đều viết.”

“Vậy Tống đại nhân… Có viết một chút thơ ừm từ gì hay không…”

Tiểu Ngọc hiểu rõ trong lòng, đột nhiên nói: “Có phải Bội Bội nhận được tình cảm nên cảm thấy có nên trả lời hay không?”

“Đúng vậy!”

Dương Bội Bội không ngờ Tiểu Ngọc lại có thể vừa đoán liền trúng, nàng xoay người lại nhìn nha hoàn và thị nữ của Tiểu Ngọc rớt ở đằng sau vài bước, xác định họ đều không nghe thấy mình nói cái gì, mới dùng giọng nói nhỏ như con muỗi nói: “Tỷ tỷ… Sao tỷ biết được?”

“Đoán bừa đấy! Bắt đầu từ bây giờ muội có thể gọi ta là Thần Toán, ta sẽ không để ý, ha ha.” Tiểu Ngọc hả hê cười hai tiếng.

Nữ tử như Dương Bội Bội, thật ra thì người có thể tâm sự thật sự không nhiều lắm. Tiểu Ngọc lập tức đoán trúng tâm sự của nàng, ngược lại nàng thấy nhẹ nhõm không ít, nhỏ giọng bày tỏ với Tiểu Ngọc. Nàng quá cần một người nghe nàng nói chuyện!

“Muội vốn rất ghét hắn, nhưng hắn… Văn chương lại có thể tốt như vậy… Hơn nữa còn to gan như thế, không biết dùng cách nào mà để vào dưới gối muội. Gần như cách tầm vài ngày là có thể nhận được một bức thư… Muội thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ.”

Dương Bội Bội nói mơ hồ, Tiểu Ngọc lại đoán ra người kia chắc chắn là Tằng Mậu. Người này thật không đơn giản mà, còn dùng khinh công lẻn vào khuê phòng nữ nhi đưa tin, quá lớn mật, coi mình là Zorro* sao?

*Zorro: Zorro là một nhân vật lịch sử hư cấu thuộc tuyến chính diện trong tiểu thuyết Lời nguyền của Capistrano của nhà văn Johnston McCulley vào năm 1919.

“Nam nhân bộp chộp như vậy, đừng để ý đến hắn!”

Tiểu Ngọc cố ý nghiêm mặt nói.

“Muội muội muội… Muội cũng nghĩ như vậy.” Dương Bội Bội vừa nghe Tiểu Ngọc nói, cũng vội điều chỉnh vẻ mặt, giả bộ thành dáng vẻ chính khí, làm Tiểu Ngọc nhìn mà len lén cười.

“Muội hãy viết một phong thư để ở dưới gối, bảo hắn đừng đến quấy rầy muội nữa, vĩnh viễn đừng để cho muội nhìn thấy hắn!”

“Như vậy á…”

Nét mặt như có chút mất mát của Dương Bội Bội đã sớm bán đứng lòng của nàng, Tiểu Ngọc nhìn ra được chắc chắn nàng có tình cảm với vị cầu tình cảm thần bí kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.