Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 21: Q.1 - Chương 21: Hiệu trưởng thư quán




“Chu huynh, có phải nên thông báo hiệu trưởng Chu một tiếng, nói cháu của Mục Duẫn Hà Mục học sĩ đến bái phỏng lão nhân gia người.”

Chu Gia khẽ cười một tiếng, nói: “Không cần không cần, ngươi theo ta đến là được, hiệu trưởng Chu không có quy củ nhiều vậy đâu, người như ông, rất tùy ý.”

Tống Tiềm cũng không phải người quá câu nệ, nếu Chu Gia nói như vậy, thì nên nghe, theo hắn đi vào.

“Thiên Thành, ngươi đi làm chuyện quan trọng, ta sẽ không quấy rầy, một mình ta ở chỗ này dạo chơi được không?” Nếu Tiểu Ngọc nhìn hắn nói chuyện với lão phu tử, phỏng chừng sẽ buồn tới chết, không bằng nàng ở bên ngoài ngắm cảnh thì hơn!

Tống Tiềm suy tư một chút nói: “Cũng tốt.”

Chu Gia bảo tiểu đồng đi theo Tiểu Ngọc, làm tròn bổn phận chủ nhà, liền dẫn Tống Tiềm đến nội đình.

Tiểu Ngọc nhìn tiểu đồng ngọc tuyết đáng yêu, nhịn không được hỏi bé: “Em trai nhỏ, em tên gì dạ?”

Tiểu đồng không có sợ người lạ, nhanh nhảo trả lời nói: “Em tên là Nguyệt Minh!” Bộ dáng kia thật sự là vô cùng thú vị.

“Nguyệt Minh? Tên rất hay, một mặt trời hai mặt trăng, nghe rất kêu nha!” Tiểu Ngọc vô cùng thích trẻ con, nhất là mấy bé có bộ dạng xinh đẹp. Nàng ngồi xổm xuống nhìn bé, tìm chiếc túi nhỏ để bên mình, lấy ra hai viên đường mạch nha để vào tay Nguyệt Minh, nói với bé: “Chị mời em ăn đường, được không?”

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Chữ Minh trong tiếng Hán được ghép từ chữ Nhật và chữ Nguyệt, tên của bé Nguyệt Minh có một chữ Nhật và hai chữ Nguyệt.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Nguyệt Minh do dự một chút, nhưng vẫn không chịu được cám dỗ của kẹo đường, đem bỏ hết vào miệng, cái miệng nhỏ chứa không hết nên hai má phồng lên.

“Ăn ngon không?” Tiểu Ngọc chờ mong nhìn bé.

“Dạ, ngon lắm, cảm ơn chị!” Nguyệt Minh trả lời vang dội làm cho Tiểu Ngọc cười như nở hoa.

Tiểu Ngọc vừa đứng lên lui về phía sau vài bước, đột nhiên phía sau không biết sao lại xuất hiện một người, nàng vừa đứng dậy trùng hợp đụng vào cằm người ta, hai người đều nhịn không được hô lớn, một người ôm đầu một người ôm cằm kêu đau.

“Sao lại thế này a!” Tiểu Ngọc nhớ rõ lúc nàng ngồi xuống thì xung quanh không có người mà, làm sao lại có người đứng sau lưng nàng?

Nàng xoa đầu nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên: “Làm sao ngươi lại ở đây?”

Nam tử cao lớn đang đứng xoa cằm, dĩ nhiên là trai đẹp ngày đó gặp ở Thiên phố, đại phu Thích Chi Vấn!

Thích Thăng cười khổ không thôi, bất đắc dĩ chào hỏi với nàng: “Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp nhau!”

Tiểu Ngọc tức giận nói: “Đáng đời! Làm gì có ai rảnh rỗi như ngươi, vô duyên vô cớ đứng phía sau ta, bước đi cũng không có chút tiếng động, ngươi là mèo hả?”

Chiều cao của Tiểu Ngọc chỉ khoảng 1m5, cũng rất bình thường, dù sao chủ nhân thân thể này mới mười lăm mười sáu tuổi. Mà Thích Thăng thân cao gần 1m8, đầu nàng vừa vặn chạm đến cằm hắn, đụng mạnh như vậy, khiến hắn đau đến nhe răng nhíu mày.

“Theo ta thấy, nàng mới như là mèo, lúc nói chuyện còn giương nanh múa vuốt!” Thích Thăng cười hớ hớ, mỗi lần gặp tiểu nương tử này đều như đánh nhau vậy, đây có coi là nghiệt duyên không?

“Ngươi không phải đại phu sao? Cũng đến đọc sách?” Tiểu Ngọc nghi hoặc nhìn Thích Thăng.

Thì ra Thích Thăng cũng từng là đệ tử của Lâm Trúc thư quán. Y xuất thân hạnh lâm thế gia, tổ phụ phụ thân đều là danh y Lâm An, nhưng học thức cũng uyên bác, lúc y còn nhỏ cũng được dạy đọc sách, còn đưa y đến Lâm Trúc thư quán cho tiên sinh chỉ dạy. Thích Thăng thông minh hiếu học, Chu Minh Am lão phu tử rất yêu thích, ngoại lệ thu y làm đệ tử nhập môn, ai ngờ y thủy chung say mê y học, yêu y thành si, sau khi thi đậu tú tài không muốn tiếp tục học, trở lại Thanh Tâm đường kế thừa gia nghiệp.

Hôm qua Chu lão phu tử nhiễm bệnh nhẹ, sáng sớm Chu gia phải vào thành đến Thanh Tâm đường mời Thích Thăng đến Lâm Trúc thư quán chẩn bệnh cho ông. Y khám cho vài bệnh nhân trước, mới vội vàng tới thư quán, đến đại môn liền thấy Tiểu Ngọc không giữ hình tượng ngồi xổm xuống chơi với trẻ con. Y vừa nhìn đã nhận ra Tiểu Ngọc, vừa vặn trong lòng cũng có thắc mắc muốn hỏi nàng, không nghĩ lại có thể trùng hợp gặp nhau thế này, ai ngờ mới đến phía sau đã bị nàng đụng cho u cằm, đúng là vô tâm.

Tiểu Ngọc biết được lý do Thích Thăng đến, liền vẫy tay thúc giục y: “Nếu người ta gọi ngươi đi xem bệnh, ngươi cũng đi đi!”

“Nàng có vẻ rất ghét ta?” Thích Thăng có chút buồn bực, hắn đánh giá bản thân một chút, hôm nay mặc áo lam dài phiêu dật, tay cầm quạt sơn thủy tinh xảo, nhìn thế nào cũng phong lưu phóng khoáng như mọi ngày, tiểu nương tử này sao lại không chút khách khí nào với y, điều này đối với người siêu đẹp trai như Thích Thăng là kinh nghiệm hiếm gặp.

Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, đây là sao vậy. Nhìn nàng giống như ghét bộ dạng của y sao?

“Tiểu nương tử, ta còn chưa biết phải xưng hô thế nào?” Thích Thăng không có ý đi vào, Tiểu Ngọc liếc nhìn y, vị trai đẹp này đang tính cua gái nhà lành hay sao? Chẳng lẽ đây là ‘bị ái mộ nhiều quá không chịu nổi cô đơn’ trong truyền thuyết, lần đầu bị người ta lạnh nhạt sẽ tự động muốn hấp dẫn người ta – bệnh trai đẹp?

Tiểu Ngọc không biết sao lại nhớ tới bộ phim đã ăn sâu vào máu [ Vườn sao băng ]......

“Chồng ta họ Tống!” Tiểu Ngọc tức giận trả lời một câu, người này đẹp trai thì đẹp trai, có điều không phải chén nước của nàng, nam nhân đẹp như hoa thủy tiên như lại nhỏ mọn không đủ rộng lượng!

“Tống gia nương tử, nàng tới đây làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn nhập học, mơ làm nữ giáo thư sao?” Thích Thăng trêu ghẹo Tiểu Ngọc, y phát hiện tiểu nương tử này có vẻ mặt thiên biến vạn hóa, vô cùng thú vị, tuy rằng không phải thiên tiên tuyệt sắc, nhưng càng xem càng hợp nhãn, đáng tiếc là, cô nương tốt như vậy sao lại trở thành đồ ăn trong chén người khác chứ?

Nữ giáo thư là danh xưng của Đại Đường tài nữ Tiết Đào, Tiểu Ngọc nghe Thích Thăng nói, giống như hắn rất chướng mắt con gái học hành? So với Tống Tiềm kém xa, hừ!

“Không được sao? Sợ ta học hành xuất sắc, vượt trội hơn nam nhân các người?”

Thích Thăng cười nhạo một tiếng, nói: “Đúng vậy, ta rất sợ, sợ nàng liên tiếp giành được các chức giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên, trạng nguyên cập đệ, đường làm quan rộng mở trên lưng ngựa, một ngày xem hết Trường An hoa!” (ý muốn nói Tiểu Ngọc học hành như cưỡi ngựa xem hoa)

“Này!” Tiểu Ngọc đương nhiên nghe ra Thích Thăng đang nói mát, không phải chứ, mới đụng vào y có chút xíu, lại ghi thù rồi ư?

Nguyệt Minh còn đang cố gắng ăn đường mạch nha trong miệng, mở to đôi mắt vô tội nhìn hai người kia trừng mắt với đối phương.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Chu Gia dẫn Tống Tiềm vào nội đình, Tống Tiềm một đường đi tới, nhìn thấy phòng xá tĩnh nhã, nghe tiếng đọc sách lang lảnh, vẻ thư hương vô hình hiện ra trước mắt, không khỏi bần thần, trong lòng lại tăng thêm hảo cảm với thư quán này.

Đi qua ba bốn gian thư phòng, Chu Gia mời hắn đi vào một gian tịnh thất, vào phòng, chỉ thấy sách vở nhiều vô kể, cuốn cuốn tinh hoa, trên tường một bức tranh sơn thủy thoải mái, ý cảnh sâu xa. Trên bàn đang bày một trang giấy viết thư pháp, nghiên mực chưa khô, mọi thứ chưa thu xếp gọn gàng, tỏ rõ chủ nhân tịnh thất chưa đi đâu vắng, chỉ là tạm thời rời khỏi một chút.

Chu Gia thấy trong phòng không người, không khỏi nhíu mày, ra khỏi phòng gọi: “Ông lão, ông lại chạy đi đâu!”

“Đến đây đến đây!”

Theo tiếng nói, một ông lão tóc hoa râm tay đầy bùn đất chạy vào phòng, vừa đáp lời vừa tươi cười hớn hở, nói: “Gia Nhi, chuyện gì vậy?”

“Không phải ông nói, thân thể không thoải mái nên không muốn ra ngoài! Ngoan ngoãn ở trong phòng chờ Chi Vấn đến xem bệnh là được, lại đi chơi chỗ nào?” Chu Gia hai tay chống nạnh nổi giận đùng đùng nói với ông lão, lại hỏi: “Trên tay ông đang cầm cái gì?”

“Biết......” Ông lão ngượng ngùng cười cười, đưa tay ra trước mặt Chu Gia như hiến vật quý: “Gia Nhi, con xem, nó kêu rất lớn!” (bạn nghĩ ông ấy đi bắt dế)

“Ông bắt nó chỗ nào thì thả lại chỗ đó cho ta!” Chu Gia giận xanh cả mặt,“Còn có, rửa tay mau! Có khách đến!”

Tống Tiềm trợn mắt há hốc mồm nhìn vị này mặc áo dài vải thô, trên người có vài chỗ bùn, cười đến giống Phật Di Lặc – lão ngoan đồng, đây là hiệu trưởng thư quán danh chấn Lâm An - Chu Minh Am?

“Có khách à?” Chu Minh Am phỏng chừng là để cho Chu Gia mắng xong, không chút phật lòng, xoay người lại nói với Tống Tiềm: “Cậu trai trẻ, ngại quá, ta đi rửa tay trước!”

Tống Tiềm như vừa tỉnh mộng, khom người chào thật thấp, bái Chu Minh Am: “Vãn bối Tống Tiềm, bái kiến Minh Am tiên sinh!”

“Tốt tốt tốt, đợi chút lại nói chuyện, ha?” Chu Minh Am phất tay với Tống Tiềm, nói với Chu Gia : “Gia Nhi, con giúp ta tiếp đãi Tống tiểu ca.”

“Biết rồi!” Chu Gia không kiên nhẫn lên tiếng. Lúc Tống Tiềm mới gặp Chu Gia, nhìn hắn trắng nõn nhu nhược, nói chuyện nhã nhặn, còn tưởng hắn là người tính tình nhút nhát, ai ngờ thấy Chu Minh Am, hắn lại biến hóa nhanh chóng, khí thế hào hùng, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo mà.

Chu Gia chú ý tới tầm mắt Tống Tiềm, vẻ mặt có chút nông nóng, giải thích: “Gia phụ luôn luôn không câu nệ bộ dạng, bất cần đời, khiến Tống huynh chê cười rồi.”

Gia phụ? Tống Tiềm thế này mới phản ứng lại, thì ra Chu Gia là con của Chu Minh Am, chẳng trách hắn có thái độ như vậy với Chu Minh Am, ai quản lí người cha không cần hình tượng như vậy cũng phải nổi điên mà......

Lúc Chu Minh Am trở lại tịnh thất, đã sửa sang lại dung nhan, nhìn ông ba chòm râu bạc trắng, chân mài dài, nhìn bề ngoài là đại Nho sĩ uyên bác. Tươi cười hòa ái vẫn không thay đổi, đây là người mà Nho sinh khắp thiên hạ ít nhiều đều biết đến, ông khai sáng Trúc Lâm thư quán, vốn không phải vì khoa cử, mà chính là muốn vì học sinh trong thiên hạ sáng tạo một môi trường học tập tự do, không nghĩ tới thư quán càng làm danh tiếng càng lớn. Kết quả này tuy không phải ông mong muốn, nhưng Chu Minh Am say mê lãoTrang (Trang Tử), theo đuổi thuận theo tự nhiên, có danh tiếng, cũng không cố ý chối bỏ.

Ông đọc thư Mục Duẫn Hà bảo Tống Tiềm mang đến, lại nói với Tống Tiềm: “Trò đã là cháu của Duẫn Hà huynh, cũng như cháu của ta, sau này thường đến thư quán, cùng mọi người đàm luận thi từ ca phú, trò có bằng lòng hay không?”

Tống Tiềm vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: “Cầu còn không được!”

Chu Minh Am cười nâng hắn dậy, lại nói chuyện với hắn một hồi, biết thanh niên này cũng không phải hạng người ngực không vết mực không học vấn không nghề nghiệp, qua cách nói năng có thể thấy được tài hoa, liền sinh lòng mến tài, nói với hắn môn sinh trong thư quán thường mở cuộc thi tranh tài thi phú, dặn hắn thường tới tham gia, chẳng những tăng trưởng kiến thức, còn có thể quen biết bạn tốt.

Tống Tiềm thấy Chu Minh Am có chút mệt mỏi, biết rằng thân thể ông không khỏe, liền hành lễ nói lời từ biệt. Chu Minh Am bảo Chu Gia tiễn hắn ra cửa, hai người mới vừa đến tiền đình, nhìn thấy Thích Thăng và Tiểu Ngọc đang đấu võ mồm.

Sắc mặt Tống Tiềm trầm xuống, nam tử này là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.