Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 147: Q.1 - Chương 147: Hỏi thăm thương thế




Sau khi gia đinh của Tần gia rời khỏi Minh Châu ba ngày đã trở lại Tần Gia Trang.

Tiểu Ngọc không kịp chờ đợi cầm lấy thư hồi âm của Tống Tiềm chạy bước nhỏ trở lại phòng khách, mặt nóng bừng, trái tim nhảy nhót, muốn nhanh chóng mở ra lại không dám mở.

Lâu như vậy không gặp nhau, không biết Thiên Thành sẽ nói với mình cái gì đây?

Nghĩ đến bức thư tình nóng bỏng mình viết, tiểu Ngọc không nhịn được đỏ mặt - xấu hổ quá!

Nàng hít sâu mấy cái, cẩn thận xé một đường nhỏ trên bao thư, rút bức thư ra ngoài.

Ah, sao lại có mỗi hai hàng chữ thế này ——

”Ngọc:

Tất cả đều bình thường, không cần nhớ. Nghe nói nàng bị động thai khí, cần nghỉ ngơi nhiều, ngày sau gặp lại.”

Này ——

Từ đáy lòng tiểu Ngọc dâng lên một cảm giác thất vọng nhàn nhạt. Mặc dù trong thư Tống Tiềm cũng nói nàng chú ý giữ gìn sức khỏe gì đó, nhưng sao nàng vẫn có cảm giác —— lạnh nhạt khách sáo như vậy chứ?

Đây là ý câu nói: “Dùng tâm của ta, đổi lấy tâm của nàng, mới biết sâu nặng bao nhiêu” mà Tống Tiềm nói với nàng lúc chia xa sao?

Chỉ là, tiểu Ngọc nghĩ đến Tống Tiềm luôn luôn kín kẽ, thi thoảng mới thoải mái một chút. Đúng vậy, chính mình viết thư tình cũng phải đắn đo nửa ngày, Thiên Thành là một đấng mày râu nhất định còn xấu hổ hơn, thời đại này lúc nam nhân đối mặt với lão bà thường cũng không nói được lời ngon tiếng ngọt gì, mấy bức thư tình được tán dương nghìn đời, phần lớn đều là viết cho danh kĩ hoặc tình nhân. Viết cho thê tử, thì đó chính là “Đêm khuya thắp đèn vá y phục”, hệt như hình tượng người mẹ.

Không sao, phu quân đại nhân không dám viết thư tình, vậy thì ta viết là được!

Tiểu Ngọc lại vui vẻ ngồi xuống trước bàn bắt đầu mài mực, miệng cắn đầu bút, thầm nghĩ lần này viết cho Thiên Thành cái gì thì tốt?

Lúc Thì Quý Phong tỉnh lại từ trong cơn hôn mê một lần nữa, thì cảm thấy trên người đau đớn giống như có vô số vết thương nứt ra. Tâm trí của hắn mạnh mẽ như sắt, cứng rắn chịu đựng không rên một tiếng, từ từ mở mắt.

Đập vào mí mắt là một đỉnh trướng bằng bố màu xanh, đây không phải là phòng của mình trong phủ Trấn Giang sao? Xem ra mạng của hắn rất lớn, nhất thời vẫn chưa chết được, mà bị người đưa về phủ dưỡng thương.

Thì Quý Phong miễn cưỡng vận vài tia chân khí trong người, muốn kiểm tra thương thế của mình nặng đến mức độ nào. Ai ngờ không vận khí còn may, vừa vận khí, gân mạch trên người đau nhức giống như đứt ra từng khúc, với nghị lực của Thì Quý Phong cũng không nhịn được đau mà rên một tiếng.

”Quý Phong, huynh đã tỉnh? Không nên cố vận công!”

Một người vọt tới trước mặt hắn, một tay đặt lên mạch của Thì Quý Phong: “Huynh xem huynh đi, vừa vận công lại đả thương đến kinh mạch! Trước khi thương thế của huynh hoàn toàn khỏi hẳn, không thể vận công nữa!”

Thì Quý Phong khó khăn xoay cổ, lúc này mới thấy rõ người đang trách cứ hắn lại là Thích Thăng!

”Chi Vấn —— huynh ——” Thì Quý Phong rất kinh ngạc, tại sao vào lúc này Thích Thăng lại xuất hiện ở đây?

”Huynh đừng nói chuyện, ta đi xem thuốc sắc được chưa, sẽ từ từ nói cho huynh nghe.” Thích Thăng thấy Thì Quý Phong đã tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, lại chạy đến góc phòng ngồi sắc thuốc. Thì Quý Phong ngửi thấy nồng đậm mùi thảo dược trong phòng, còn có tiếng nước sôi ùng ục ùng ục. Những mùi này không dễ ngửi chút nào, thế nhưng lúc này lại khiến Thì Quý Phong cảm thấy hết sức dễ chịu, đây là hương vị của cuộc sống – dù sao hắn cũng vẫn còn sống!

Tiểu Giáo úy An Thịnh chạy chậm vào, nhìn thấy Thì Quý Phong mở mắt, mừng rỡ nói: “Thì đại nhân, ngài đã tỉnh rồi? Thật tốt quá! Ta đi báo cho Ngu đại nhân!”

Dứt lời, cũng không đợi Thì Quý Phong trả lời, lại hấp tấp chạy vội ra ngoài.

”Cái anh chàng Giáo úy này thật là ——” Thích Thăng cười cười, cẩn thận cầm một miếng khăn lau nâng nồi thuốc lên đổ nước thuốc màu nâu sẫm ra.

Thích Thăng từ từ đỡ Thì Quý Phong ngồi dậy để cho hắn ngồi dựa vào thành giường, mới bưng thuốc lên, dùng muỗng nhỏ múc thuốc thổi nguội đút cho Thì Quý Phong.

Thì Quý Phong nhíu mày, nói giọng khàn khàn: “Tự ta uống.”

Thích Thăng còn lâu mới để ý đến hắn, bĩu môi nói: “Thôi đi, bây giờ với sức lực cánh tay của huynh thì ngay cả một bộ quần áo cũng không cầm nổi, chén thuốc nặng như này, huynh cầm mà không đánh đổ ra ngoài mới lạ. Ta đút cho huynh thì ngoan ngoãn uống! Đừng lải nhải như đàn bà nữa đi.”

Bị Thích Thăng đả kích, Thì Quý Phong cũng không nói chuyện —— hắn thực sự cũng không có hơi sức để nói nữa. Thích Thăng thổi nguội một hớp, liền đưa tới khóe miệng Thì Quý Phong để cho hắn uống, vừa đút vừa nhạo báng: “Ta biết rõ, huynh không muốn để một đại nam nhân đút thuốc cho huynh, cảm thấy khó xử có phải không? Người bị thương phải có dáng vẻ của một người bị thương! Chẳng lẽ ta còn phải tìm một cô nương đút thuốc cho huynh sao - dĩ nhiên, chắc chắn huynh mong muốn nhất là được tiểu Ngọc đút thuốc cho mình - “

”Khụ khụ khụ ——” Thì Quý Phong không nghĩ đến Thích Thăng sẽ vạch trần tâm sự của hắn vào thời điểm này, một hớp thuốc không suôn sẻ trôi xuống cổ họng khiến hắn ho khan dữ dội.

”Này này này, huynh không cần phải kích động như thế, ta cũng thuận miệng nói như vậy thôi.” Thích Thăng vội vàng vỗ lưng cho Thì Quý Phong: “Uống chậm một chút, nóng đấy!”

Thì Quý Phong trợn mắt nhìn Thích Thăng, sử dụng ánh mắt nói: “Còn không phải do huynh làm hại!”

Thích Thăng đương nhiên nhìn hiểu sự phẫn nộ của Thì Quý Phong, cười hắc hắc nói: “Đến đây, tiếp tục uống thuốc – chén thuốc ta dày công điều chế này bảo đảm có thể giúp huynh khôi phục nguyên khí một cách nhanh nhất!”

Thì Quý Phong lại tức giận nhìn hắn một cái, tiếp tục uống hết hớp thuốc này đến hớp thuốc khác. Hắn muốn chữa khỏi thương thế nhanh một chút, nếu không sớm muộn gì cũng bị cái tên Thích Chi Vấn này làm tức chết.

Trong lòng hai người bọn họ cũng biết rõ tình ý của đối phương đối với tiểu Ngọc, cho nên mặc dù bọn họ là bằng hữu, đồng thời cũng là tình địch. Nhưng mà bọn họ cũng đều hi vọng tiểu Ngọc có thể sống hạnh phúc.

”Quý Phong, ngươi đã khỏe chưa?”

Ngu Duẫn Văn cùng An Thịnh theo ở đằng sau vội vã đi vào phòng ngủ của Thì Quý Phong.

Hắn nhìn thấy Thì Quý Phong có thể ngồi dậy uống thuốc, không khỏi hết sức vui mừng: “Thật tốt quá! Ôi chao, Thích đại phu, thật may mắn nhờ ngươi diệu thủ hồi xuân!”

Ở trước mặt Ngu Duẫn Văn, Thích Thăng cực kỳ khiêm tốn, vội nói: “Không dám, là do Quý Phong có nền tảng sức khỏe tốt, mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy.”

”Ngu đại nhân ——” Thì Quý Phong giãy dụa muốn xuống giường hành lễ, bị Ngu Duẫn Văn cứng rắn đè xuống.”Quý Phong, nhiệm vụ của ngươi bây giờ chính là an tâm dưỡng thương, đừng nghĩ ngợi gì cả!”

Thì Quý Phong nhớ đến tình hình chiến trường, hỏi “Ngu đại nhân —— tình huống bây giờ như thế nào ——”

”Tình hình rất tốt! Quý Phong, đều nhờ ngươi xâm nhập quấy rối doanh trại của quân địch, chúng ta mới có thể tấn công vào đó nhanh như vậy! Trong một ngày, đã tiêu diệt hơn 10 vạn quân Kim, đám tặc tử kia bây giờ hoàn toàn không dám xâm chiếm nữa, đã chán chường bắt đầu rút lui về Kim quốc của bọn chúng rồi. Ngươi giết kim chủ Hoàn Nhan Lượng, lập công lớn nhất đẳng, ta đã cho người rắc vôi vào đầu của hắn, nhanh chóng đưa về cho Hoàng thượng rồi!” Nói đến tình hình trên chiến trường, Ngu Duẫn Văn mặt mày hớn hở, vui mừng đến mức mỗi nếp nhăn trên mặt đều giống như đang cười. Hắn là vị quan có đức độ, tuyệt không cưỡng đoạt công lao của cấp dưới, viết tấu chương cũng ăn ngay nói thật viết rõ là Thì Quý Phong một mình vào doanh trại địch giết thủ lĩnh ở trên đó.

Gặp phải một vị quan trên như vậy, là may mắn của Thì Quý Phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.