Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 130: Q.1 - Chương 130: Lao tới Nghiêm Châu.




Liệt Diễm mặc một bộ đồ bơi màu đen bó sát người, một mình lẻn xuống đáy thuyền, vẫn bám sát thân thuyền, nghe ngóng động tĩnh trên boong. Cho đến khi nghe tiếng có đám người tản đi, chỉ có tiếng bước chân của một người đến gần mép thuyền. Bản lĩnh bám thuyền nghe âm thanh của hắn là do dưỡng phụ Liệt Hỏa đích thân truyền thụ, cũng nhờ vào công phu này mà hắn mới có thể thành công đánh lén vô số thuyền bè.

Muốn đối phó với cái lão tiểu phú thương Lưu tam gia già yếu này, không khó chút nào.

Liệt Diễm buông tay che miệng Lưu tam gia, nhưng Lưu tam gia vẫn không dám lên tiếng, bởi vì hắn cảm nhận được có cái gì đó bén nhọn kề trên cổ hắn. Dựa vào kinh nghiệm sống nhiều năm trên biển, hắn biết đó chính là vũ khí phân thủy gai Nga Mi mà bọn hải tặc thường dùng nhất.

“Nói mau, nữ nhân kia ở nơi nào?”

Liệt Diễm không nhịn được thúc giục: “Là ở khoang bên trong phải không?”

Lưu tam gia run run nói: “Đó--- Đó là nữ nhân nào?”

“Đừng có giả ngu với ông đây, đương nhiên là nữ nhân tối qua ta muốn dẫn đi rồi!” Trên tay Liệt Diễm lại dùng lực, gai Nga Mi đã đâm vào cổ Lưu tam gia nửa phần, một giọt máu tươi dọc theo cổ họng chảy xuống.

Lưu tam gia bị dọa cho hồn bay phách tán, liên tục không ngừng trả lời nói: “Nàng ta đi rồi!”

“Đi rồi?”

Liệt Diễm cảm thấy ngạc nhiên, vết thương trên người hắn chưa lành, khí huyết lưu thông không tốt. Nhưng dựa vào hướng đi của chiếc thuyền này hắn có thể đoán được, nhất định là bọn họ đi Minh Châu. Hắn không thể chờ tới lúc vết thương khỏi, nhân lúc mặt biển đêm nay yên tĩnh lấy chiếc thuyền nhỏ bên cạnh chiến thuyền này, tính toán âm thầm bắt người đi.

Làm sao nàng có thể đi được chứ?

Tay Liệt Diễm bịt chặt miệng Lưu tam gia, trở tay đâm một đao trên đùi Lưu tam gia, máu tươi bắn ra khắp nơi.

“Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết nàng đã đi nơi nào không?”

Liệt Diễm buông tay ra, nhìn Lưu tam gia đau tới mức nước mắt nước mũi cũng chảy ra, trên mặt hắn còn treo nụ cười trêu ngươi: “Ngươi còn muốn cái mạng nhỏ này, thì nhanh lên!”

“Thật – thật sự đi rồi – “ Lưu tam gia chịu đựng đau nhức, hổn hển nói ra chuyện sáng sớm hôm nay Tiểu Ngọc gặp được cố nhân, đã đi sang thuyền khác.

Liệt Diễm lướt qua lướt lại gai Nga Mi trên mặt Lưu tam gia, dường như đang tự hỏi xem có thể tin lời của hắn không.

“Nhàm chán!” Liệt Diễm thở dài một tiếng, chợt đánh một cái vào ót Lưu tam gia, Lưu tam gia liền té xỉu.

Liệt Diễm tiếc nuối lắc đầu một cái, tung người ẩn vào trong biển, ngồi trên thuyền nhỏ nhanh chóng rời khỏi chiếc thuyền này.

Tiểu Ngọc cũng không biết trong lúc vô tình mình đã tránh được một kiếp nạn. Nàng ngủ một giấc thật ngon, lúc trời sáng, Thu Lam tới nói cho nàng biết, đã đến Minh Châu rồi.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngọc đến huyện cảng văn minh Hà Nhĩ này. Chỉ thấy trên bến cảng vô số thuyền bè cập bến, ngàn vạn cột thuyền buồm sừng sững hướng lên trời, cảnh tượng hùng vĩ biết bao. Nhưng mà nàng không đến để du lịch, nên cũng không có tâm tình để thưởng thức.

Bây giờ Hải Đường mới phân nhà với đại phòng và nhị phòng, nàng định lúc xuống thuyền sẽ trở lại căn phòng trong cửa hàng tơ lụa mà nàng được phân, không trở về nhà cũ Trần gia nữa. Lễ pháp Nam Tống nghiêm ngặt nhưng nhiều lúc lại rất rộng rãi, yêu cầu rất nghiêm khắc với thê tử, nhưng khi trượng phu chết, thê thiếp không có con thì có thể tùy ý tái giá ---- bởi vì căn bản các nàng không có địa vị đáng kể gì trong xã hội.

Tình cảnh Hải Đường khó khăn, Tiểu Ngọc cũng không muốn làm phiền nàng, quyết định hay là ở nhà tổ ở Tần Xuân Nhạn trước. Đám người Thanh Tranh vốn là đi theo nàng ra ngoài, dĩ nhiên là nàng đi đâu mọi người theo đến đấy.

“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ muốn đi Nghiêm Châu sao?” Hải Đường nhìn Tiểu Ngọc lưu luyến không rời. Trên đời này nàng vốn đã không còn người thân nào, hiếm lắm mới gặp được một tỷ muội, dĩ nhiên là không nỡ rời nàng đi.

Tiểu Ngọc gật đầu một cái. “Hải Đường, muội yên tâm, nếu biết địa chỉ cửa hiệu tơ lụa nhà muội, sau này ta vẫn có thể tới tìm muội!”

Nghe được câu cam kết này của Tiểu Ngọc, Hải Đường mới bằng lòng ngồi lên xe ngựa rời đi. Lời hứa của Tiểu Ngọc cũng nhanh chóng trở thành hiện thực, chỉ là lúc nàng nói ra những lời này cũng không ngờ đến.

Nhà Tần Xuân Ngạn nằm trong một trang viên ngoài thành Minh Châu. Tổ phụ nàng là đại phu có tiếng, sau phụ thân lại trùng hợp vào Thái Y Viện, sau đó rất ít khi trở lại. Chỉ là Tần Xuân Nhạn khác với mấy bé trai trong nhà, là ở nhà tổ do một tay tổ mẫu nuôi nấng, vì vậy có tình cảm sâu nặng với tổ mẫu. Về phần tổ phụ, ông đã sớm qua đời rồi.

Sau khi sắp xếp ở Tần gia xong, Tiểu Ngọc và Thanh Tranh liền đi vấn an Tần lão phu nhân.

Tần lão phu nhân tóc trắng cả đầu, mặt mũi hiền lành, nhưng tinh thần quả thật không tốt. Bà thấy có hai nữ hài tử xinh đẹp đến vấn an bà, miễn cưỡng lên tinh thần hàn huyên với các nàng mấy câu, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

“Thân thể của tổ mẫu, xem ra phải chú ý chăm sóc thật tốt!”

Thân là đại phu, dĩ nhiên Tần Xuân Nhạn biết bệnh của tổ mẫu là do tuổi già sức yếu gây ra. Thật đúng là trị được bệnh không trị được mệnh, người có tuổi, không phải thầy thuốc cao minh dược vật quý giá là có thể cứu chữa được.

Thanh Tranh thấy tâm trạng Tần Xuân Nhạn xuống thấp, an ủi nàng: “Chúng ta là vãn bối, cũng chỉ biết tận tâm tận lực mà thôi, muội cũng đừng quá đau lòng.”

Chính Thanh Tranh cũng vừa để tang cha chưa lâu, dĩ nhiên có thể hiểu được lo lắng của Tần Xuân Nhạn đối với tổ mẫu. Tần Xuân Ngạn biết từ trước đến nay Thanh Tranh đều mặt lạnh tâm nóng, cảm kích nàng đã an ủi mình, gật đầu một cái rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Tiểu Ngọc ở Tần gia nghỉ ngơi một ngày, uống hai thang thuốc an thai, liền vội vã muốn đi Nghiêm Châu. Mọi người thông cảm nàng sốt ruột tìm trượng phu, Tần Xuân Nhạn thấy tổ mẫu một thời gian nữa cũng sẽ không có gì khác thường, liền theo nàng đi Nghiêm Châu.

Từ Minh Châu đi Nghiêm Châu đã có thể nhanh hơn, không tới một ngày ngồi xe. Họ thuê một chiếc xe ngựa,vừa đi từ Minh Châu đến thành Nghiêm Châu, lại nghe được địa điểm xảy ra đại chiến tiêu diệt phiến loạn ngày đó, vội vã chạy tới.

Lúc Tiểu Ngọc đến Minh Châu, Thích Thăng cũng đã đến thành Nghiêm Châu.

Chân hắn đi rất nhanh, hắn đi hai ngày đã bằng quãng đường người bình thường đi trong bảy ngày. Mặc dù như vậy sẽ hao tổn không ít nội lực, nhưng hắn nghĩ tới sớm chút nào thì có tìm được nhiều đầu mối nhanh hơn chút đó, nên vẫn liều mạng hao tổn chân nguyên đuổi tới thành Nghiêm Châu.

Sau khi Thích Thăng tới thành Nghiêm Châu, không đi tìm tri phủ Nghiêm Châu hỏi tình huống, mà đi khắp nơi trong thành hỏi thăm người nào đã tham gia chiến dịch trừ phiến loạn ngày đó.

Ngày đó binh lính tham gia đại chiến rất nhiều, nhưng đa số binh lính đều là thôn dân, phần lớn binh lính của Nghiêm Châu đều ở đây trấn thủ Châu thành, không tham gia trận vây quét. Tìm một hai ngày, rốt cuộc tìm được một đội trưởng đã từng theo chân các giáo úy đi ra chiến trường.

Thích Thăng không tốn chút công phu nào đã lấy được tin tức từ miệng người đội trưởng kia. Đội trưởng đó nói, lúc Tống đại nhân mất tích, đại nhân đang trong thành Nghiêm Châu đốc thúc các Tri trại quản lý khu vực binh trại của mình. Tới hỏi vị trại trưởng kia, có thể biết rõ hơn một chút.

Thích Thăng hỏi thêm mấy lần, rồi cho người đội trưởng kia nửa xâu tiền. Vội vã từ cửa Nam rời khỏi thành Nghiêm Châu.

Lúc Thích Thăng rời khỏi thành Nghiêm Châu, xe ngựa của Tiểu Ngọc mới vào thành từ cửa Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.