Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 184: Q.1 - Chương 184: Sắp Bắc phạt




Khi ánh nắng gay gắt cuối cùng tiêu tan hỏa khí, trong hồ, lá sen màu xanh như cái ô từ từ biến thành lá rách thì Thời Quý Phong sắp bắt đầu hành trình đi Bắc phạt.

Đương Kim Hoàng Đế Triệu Thận không để ý đến Thái Thượng Hoàng Triệu Cấu hết sức khuyên can, mà vẫn toàn lực tụ họp quân đội tuyên bố Bắc phạt.

Triệu Cấu khổ tâm khuyên Triệu Thận đừng xuất binh, còn trải qua một phen suy nghĩ. Ông ta nói với Triệu Thận: “Năm đó dưới tay ta có mãnh tướng Như Vân, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Lưu Kỹ đều là danh tướng một thời, nhưng mà ta Bắc phạt thành công không? Hôm nay trên tay Hoàng thượng có người nào có thể dùng?”

Lúc này, đại thần lâu năm, chiến công hiển hách Ngu Duẫn Văn đã qua đời. Triệu Thận lập tướng Trương Tuấn, tuổi cũng tương đối lớn, không hề thích hợp cho việc xuất chinh nữa.

Triệu Thận lại nói: “Vô luận như thế nào, trẫm cũng đánh một trận!”

Không đánh, hắn không cam lòng!

Nhớ tới Bắc Địa rơi vào tay giặc nhiều năm, nơi đó có vô số dân tộc vùi lấp dưới sự thống trị trở thành dân đen, máu Triệu Thận liền nóng lên.

Hắn nghĩ tới ứng cử thích hợp nhất để xuất chinh, là Thời Quý Phong đã xâm nhập doanh địch giết chết Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng ở Trấn Giang.

Tin tức Thời Quý Phong phải dẫn binh xuất chinh truyền đến từ trong miệng Tống Tiềm, Tiểu Ngọc không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nàng nhớ tới lúc này chủ nhân Kim quốc không còn là tên Bạo Quân Hoàn Nhan Lượng nữa, mà là Kim Thế Tông Hoàn Nhan Ung được đời sau xưng là “Tiểu Nghiêu Thuấn“. Tiểu Ngọc nhớ có một câu nói như thế này: “Kim thay mặt Cửu Quân, Thế Tông nhất hiền.”

Ở hậu thế, trong lịch sử có ghi lại, Tống Hiếu Tông Triệu Thận là Hoàng đế Nam Tống kiệt xuất nhất, mà đồng thời Kim Thế Tông của Kim quốc cũng là một quân chủ tài giỏi. Không biết đây có phải là lịch sử đang mở ra một trò đùa đen tối hay không? Hai người đàn ông xuất sắc như nhau, mỗi người đều nắm giữ một phần ranh giới, mà bọn họ lại không thể tránh khỏi tiến tới xung đột —— kết quả này, làm cho Tống Kim giằng co đến cuối cùng, dù ai cũng không cách nào hoàn toàn đánh bại người nào, cuối cùng bị người Mông Cổ ‘hậu sinh khả uý’ tiêu diệt.

Làm một cô gái hiện đại sinh ra trong đất nước khi nhiều dân tộc đã thống nhất, Tiểu Ngọc rất khó đặt mình vào trong Tống và Kim, người Tống và dân tộc Nguyên đấu tranh, bởi vì khi nàng sinh ra và lớn lên, người Hán và dân tộc thiểu số đã không còn là kẻ địch nữa, mà là hoà thuận sinh hoạt như người một nhà. Nhưng ở dưới lịch sử thời không này, nàng nhất định phải lựa chọn vị trí của mình, mà lập trường của Tống Tiềm, lại không thể tránh được thành lập trường của nàng.

Nàng chỉ có thể nghĩ tới làm sao trợ giúp Tống Tiềm, Thời Quý Phong, Triệu Thận đi đánh bại người Kim, nếu không đợi đến ngày người Kim xuôi Nam, nàng và Tống Tiềm tất nhiên sẽ trở thành tôi tớ của người Kim.

Nhưng mà, nàng chỉ là một cô gái nhỏ, tiếng nói có thể vang bao xa chứ?

“Thiên Thành, đối với Hoàng đế Kim quốc chàng hiểu được bao nhiêu?”

Đối với việc Tiểu Ngọc thích hỏi hắn về vấn đề triều chính, Tống Tiềm đã không còn kinh ngạc nữa. Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hoàn toàn không biết gì cả.”

Đáp án thành thật biết bao, cho tới bây giờ Tống Tiềm đều không phải là người ra vẻ hiểu biết. Ở thời đại cực kì thiếu thốn tin tức này, diện mạo của người đàn ông trên vương tọa đế đô Kim quốc xa xôi thật sự mơ hồ.

Tiểu Ngọc nói: “Người người đều nói, Hoàn Nhan Lượng là một Bạo Quân, nhưng nếu như không phải nội bộ hắn mâu thuẫn, chúng ta cũng không dễ dàng giết hắn như vậy. Mà Hoàn Nhan Ung. . . . . . Là một người rất được dân chúng và quan viên tín nhiệm, hắn và Hoàn Nhan Lượng hoàn toàn không giống nhau. Một chi đoàn kết thành quân đội. . . . . . Quá khó khăn để tìm được nhược điểm của bọn họ.”

Tống Tiềm ngạc nhiên nói: “Làm sao nàng biết những thứ này?”

Tiểu Ngọc nói qua loa: “Là khi ở Minh Châu, nghe các thương nhân buôn bán trên biển nhắc tới. Bọn họ đi nhiều chỗ, biết được cũng nhiều. Thời điểm đó, tuy rằng Hoàn Nhan Ung vẫn chưa lên làm hoàng đế, nhưng mà danh tiếng ngoài nhân gian đã không tệ —— nếu không tại sao Hoàn Nhan Lượng phải trăm phương ngàn kế muốn giết chết hắn chứ?”

Nói đến Minh Châu, Tiểu Ngọc không khỏi nhớ tới bãi biển rộng xanh thẳm.

Đó là hồi ức đẹp đẽ nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, trong một năm ở tại Minh Châu, nàng và mấy người tỷ muội vui vẻ sống cùng nhau, Hải Đường, Thanh Tranh. . . . . . Không biết bọn họ có khoẻ không?

Còn đứa bé Liệt Diễm phóng đãng ngang ngược kia nữa. . . . . . Hắn ở ngoài biển có được khỏe hay không?

Nhớ tới vẻ mặt tuỳ hứng vừa trẻ con vừa đàn ông của Liệt Diễm khi nhất định muốn nàng làm “Nữ nhân của hắn”, Tiểu Ngọc không khỏi mỉm cười.

Tống Tiềm không nhịn được đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Đang cười trộm cái gì thế?”

“Nghĩ đến mấy người bạn ở Minh Châu! Không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.” Tiểu Ngọc có chút phiền muộn.

Huệ Nương gọi bọn họ đi ra ngoài dùng bữa tối. Hai người ở trong phòng ăn dùng cơm xong, Tiểu Ngọc đang nhìn bà vú cho Minh Nhi ăn, chỉ nghe thấy bên ngoài Tống Hóa báo lại: “Có vị Trần công tử cầu kiến lão gia và phu nhân!”

“Trần công tử?”

Tống Tiềm và Tiểu Ngọc đồng thời ngẩn người, họ này rất phổ biến, nhất thời không nhớ nổi là ai.

Nhưng lúc hạ nhân dẫn người đàn ông trẻ tuổi vào đại sảnh, Tiểu Ngọc không khỏi kích động nghênh đón.

“Văn Vũ, tại sao lại là ngươi?”

Đứng giữa đại sảnh là một thanh niên phong trần khỏe mạnh, chính là phu quân chưa cưới của Thanh Tranh - Trần Văn Vũ.

Thật bất ngờ!

Tiểu Ngọc vội vàng giới thiệu Trần Văn Vũ cho Tống Tiềm. Trước đây, Tiểu Ngọc đã từng nói rất nhiều chuyện khi nàng còn ở Minh Châu cho Tống Tiềm nghe, dĩ nhiên nàng đã cắt bớt sự xuất hiện của Liệt Diễm—— sợ Tống Tiềm ăn dấm chua nha! Cho nên khi Tống Tiềm nhìn thấy Trần Văn Vũ hoàn toàn không cảm thấy lạ lẫm chút nào, quả nhiên là một người thanh niên trung hậu giống như trong miêu tả của Tiểu Ngọc.

Ba người phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, uống xong trà thơm, mới nói chuyện.

Thì ra là sau khi Trần Văn Vũ rời khỏi Minh Châu, đi theo một con thuyền buôn đến Doanh Châu – một thành giữa Tống Kim để buôn bán.

“Doanh Châu? Ngươi đi đến chỗ xa như vậy? Nhất định chịu không ít đau khổ nha?” Tiểu Ngọc đối đãi với Trần Văn Vũ như người trong gia đình, thấy trên mặt hắn thô đen không ít, quan tâm hỏi. Nàng biết Doanh Châu có lẽ là gần Liêu Ninh ở hậu thế, nơi đó cách Minh Châu rất xa đấy.

Trần Văn Vũ cười nói: “Không sao, từ nhỏ ta ngồi thuyền đã quen. Nam nhân mà không thể chịu khổ thì tính là gì?”

Hắn không đọc sách nhiều, tính tình thô sảng, Tống Tiềm rất tán thưởng với tinh thần người trẻ tuổi này. Người có khả năng chịu khổ thì mới có thể làm nên nghiệp lớn, Nam Tống chính là quá nhiều thư sinh yếu đuối, nhân tài muốn thống nhất nghiệp lớn vẫn chưa đủ!

Trần Văn Vũ nói, hắn cùng người ta đến Doanh Châu, buôn bán da lông, nhưng lại bí mật mạo hiểm buôn lậu ngựa chiến. Bởi vì ngựa chiến là vật tư chiến lược vô cùng quý giá, lúc này Lâm An chuẩn bị chiến tranh, hắn đặc biệt vận chuyển ngựa chiến cho triều đình. Làm nghề này có đôi khi cũng bị Thủy quân Kim quốc bắt chẹt, cũng có khả năng gặp phải Hải Tặc giết người không chớp mắt, nhưng thật sự là buôn bán một vốn bốn lời.

“Ta vừa mới đi bán ngựa chiến, quay đầu đi vào thành Lâm An, nghĩ tới muốn thăm Tống phu nhân một chút. Ừm. . . . . .” Vẻ mặt Trần Văn Vũ chợt nhăn nhó.

Tiểu Ngọc làm sao không biết? Đàn ông xuất hiện vẻ mặt này, hơn phân nửa là có liên quan tới phụ nữ.

Thanh Tranh đã sắp mãn tang, cũng đến thời điểm tốt để lập gia đình rồi! Nếu Trần Văn Vũ làm ăn tích góp được chút tiền vốn, cũng có thể thành thân sống tốt qua ngày rồi.

“Văn Vũ, ngươi muốn nói gì?” Tiểu Ngọc cố ý giả bộ ngu.

“Thanh Tranh. . . . . . Có gửi thư đến không? Từ sau khi ta rời khỏi Minh Châu, thì chưa từng liên lạc với nàng ấy, không biết nàng ấy có khoẻ hay không. . . . . .?” Trần Văn Vũ lúng túng nói.

Tiểu Ngọc cười khẽ một tiếng, để cho hắn đợi chút. Nàng trở lại phòng tìm bức thư Thanh Tranh đã viết cho mình, lấy ra ngoài cho Trần Văn Vũ nhìn.

Thanh Tranh viết chuyện vụn vặt thường ngày, nói thí dụ như cửa hàng thêu của nàng có khá nhiều khách tới đặt..., định chế bức tranh trêu như thế nào..., nàng và Hải Đường lại nhuộm ra một loại vải vóc kỳ lạ, vân vân…

Trần Văn Vũ quả thực là tham lam mà ngắm nhìn mỗi một chữ viết của Thanh Tranh, mặc dù những thứ này đều không phải viết cho hắn, nhưng đối với một người đang nếm nỗi khổ tương tư mà nói, một vết mực của người yêu cũng có thể làm hắn giảm bớt không ít khổ sở.

Hắn mạo hiểm sương gió mưa tuyết và nguy hiểm tánh mạng đi buôn lậu ngựa chiến, cũng chỉ vì muốn tích góp được chút tiền vốn cùng Thanh Tranh sống qua ngày.

Trần Văn Vũ tưởng tượng đến sau này trở lại Minh Châu, cùng Thanh Tranh hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ. Trên khuôn mặt không được tuấn tú cũng lộ ra nụ cười khát khao, Tiểu Ngọc nhìn cũng cảm thấy vô cùng vui mừng —— còn có điều gì khiến người ta vui vẻ hơn khi chị em tốt của mình được hạnh phúc sao?

Tống Tiềm nói: “Lúc này, là thời khắc triều đình đang cần dùng ngựa, Văn Vũ ngươi có thể có thể kịp thời đưa tới, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”

Trần Văn Vũ khiêm tốn nói: “Không có không có, ta cũng chỉ là ở lập trường kinh doanh mà thôi. Chẳng qua là lấy vật tư chiến lược từ trong tay người Kim, vẫn còn khối người có tâm. Hắc hắc.”

Tống Tiềm nhớ tới Thời Quý Phong sắp phải xuất chinh, thở dài một tiếng: “Trận chiến này, sẽ phải đánh thật khó khăn!”

“Ta là một kẻ bình dân, cũng không quá hiểu những chuyện quốc gia đại sự này. Chỉ là, Tống đại nhân cũng không cần quá lo lắng!” Trần Văn Vũ đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Lần này ta đến từ đường biển, dọc đường đi ngang qua không ít bến cảng, trạm gác phòng ngự của người Kim, ta cũng có để ý nhìn một chút. . . . . . Nếu không, ta nói cho đại nhân nghe những tình huống ta đã gặp?”

Tống Tiềm hết sức mừng rỡ: “Được, được! Vậy bây giờ chúng ta đến quý phủ Thời Tướng quân.”

Thời phủ và Tống phủ cách nhau không xa, Tống Tiềm nghĩ đến là phải làm ngay, lập tức sai người thay xiêm y cho hắn liền ra cửa.

Tiểu Ngọc không nghĩ tới mình chỉ tiếp kiến một vị khách, lại có thu hoạch ngoài dự đoán như vậy. Đây chẳng lẽ chính là hiệu ứng bươm bướm?

Về phía lịch sử, nàng không có cách nào nắm giữ phương hướng càng vượt càng xa. Tối thiểu trong trí nhớ của nàng, đời sau nói đến Cao Tông là “Có khôi phục chi tướng, không khôi phục chi quân”, bởi vì danh tướng Cao Tông tụ tập, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào Bắc phạt thành công. Mà nói Hiếu Tông, lại nói “Có khôi phục chi quân, không khôi phục chi tướng”, Hiếu Tông Triệu Thận chăm lo việc nước, trời cao lại cố tình không cho hắn một tướng soái tốt thay hắn mang binh Lĩnh Tướng.

Hiện tại lịch sử đã xuất hiện sai lệch, Triệu Thận có Thời Quý Phong. Hơn nữa còn có tình báo trong lúc vô tình của Trần Văn Vũ. . . . . .

Chẳng lẽ, thật sự có thể đánh bại người Kim, viết lại lịch sử?

Bất kể như thế nào, Tiểu Ngọc chỉ biết là, nàng không hy vọng Thời Quý Phong hy sinh trong cuộc chiến này.

Đó là người đàn ông luôn ở nơi khác yên lặng bảo vệ nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.