Nhẹ nhàng thôi mà trâm ngọc của Mã Thúc và đai buộc bên hông của Phong Các đã rơi ra nền nhà.
Bàn tay Phong Các khẽ luồn vào trong áo Mã Thúc, lướt nhẹ trên điểm nhỏ trước ngực Mã công tử. Nâng khuôn mặt công tử kia, Phong Các lướt môi lên má Mã Thúc. Chàng ta đưa tay kéo Phong Các. Cô xoay người lách ra xa. Chiếc khăn lụa rút từ tay áo, bay qua bay lại, hương thơm nồng xông vào cánh mũi. Chiếc áo ngoài được cởi ra. Váy lụa mỏng màu đỏ không che nổi cảnh xuân sắc bên trong.
Mã thúc đầu óc choáng váng. Ngọc lửa nóng dội lên. Xong! Chàng trúng xuân dược mị phấn rồi! Cái khăn đó, có độc dược!
Phong Các cười gian. Muốn đấu với Các Các ta sao? Đấu à? Còn xa vời lắm!
Mã Thúc xé toang bộ váy đỏ rực chướng mắt kia, trực tiếp đi vào nơi sâu nhất của Phong Các. Yêu tinh! Nữ yêu nhỏ này! Hạ độc ta! Ôi, cái danh công tử phong lưu của ta!
Ôm lấy thân thể trơn mềm kia thật đã tay a! Mã Thúc cứ ra vào nơi hoa huyệt mềm mịm kia, tiếng thở dốc, rên rỉ vang đều tới sáng hôm sau!
[ T.g: Độc dược mạnh nha nha! ]