- Mẹ… mẹ ơi!
Con lại lên tiếng gọi. Mơ hồ nhưng rành mạch. Nương Tiên đưa tay lên xoa bụng. Con của cô…
- Uống sữa đi!
Là giọng của Diệp Vũ Tường. Nương Tiên chợt ngẩng ra. Cô nhớ vẻ mặt của
Thiệu Khải Đăng khi mang cho mình ly nước, dỗ dành cô uống sữa. Bây giờ
Nương Tiên lại đang tránh mặt hắn. Hắn chắc rất lo, rất giận. Con là của chung của cả hai người. Không lẽ Thiệu Khải Đăng lại vô tình đến vậy?
Con...
- Gã họ Thiệu đó rất lo cho cô. Đứa bé cô mang
trong mình là một đại họa cho loài người thì không kể, nhưng nó lại rất
nguy hiểm cho cả chính mẹ mình nữa. Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ không để
nó ra đời.
Nương Tiên cắn môi, miệng đắng chát. Cô cũng
mơ hồ hiểu được. Song, không nghe thì không biết, đã nghe đứa trẻ gọi
lên tiếng mẹ, làm sao có thể nhẫn tâm?
- Tôi cũng rất sợ. Nhưng nó là con tôi… Tôi không nỡ…
- Nó không phải là con của cô đâu - Diệp Vũ Tường lạnh lùng - Khi cô còn
là một tảng đá thì nó đã nằm sẵn trong bụng của cô rồi. Cô giống như một cái vỏ cho nó ẩn nấp và lớn lên vậy.
Nương Tiên nhớ tới
mẫu thạch. Đứa bé giống cô, mẫu thạch đã che chở Nương Tiên trong những
ngày gió bão. Nhớ lại những lúc gió thổi tung trời, sấm nổ rền vang,
Nương Tiên sợ hãi nép sâu vào bên trong mẫu thạch. Đứa trẻ có lẽ cũng
như vậy, cần một chỗ nương tựa, yêu thương.
- Làm người
có lẽ ai cũng sẽ là cái vỏ cho một người khác tồn tại và lớn lên - Nương Tiên chợt mỉm cười - Đôi khi nó cũng là một niềm hạnh phúc.
Khó hiểu quá. Diệp Vũ Tường khựng lại trước gương mặt bỗng rạng ngời lên
ấy. Hắn không hiểu cái định nghĩa hạnh phúc mơ hồ đó. Nhưng vẻ mặt của
cô gái ấy làm lòng Diệp Vũ Tường bỗng dâng lên một sự ấm áp. Cuộc đời
đôi khi có những trớ trêu như thế. Ngoài mẹ ra, hôm nay có người làm
Diệp Vũ Tường rung động, dù đó là một tảng đá tiên:
- Đứa trẻ đó thậm chí sẽ giết cô, cô vẫn giữ nó sao?
- Tôi không biết. Nhưng để được sống mà phải giết nó, tôi không làm được - Nương Tiên lại xoa bụng - Và tôi tin con tôi không phải là người xấu.
Ít ra nó cũng có tôi thương nó mà.
Diệp Vũ Tường không nói gì nữa. Hắn cầm chén cháo để trên bàn, giọng nhẹ như ru:
- Hả miệng ra… Ăn cháo…
- Tôi… tôi tự ăn được. Anh không cần…
Nương Tiên bối rối giành lấy chén. Nhưng Diệp Vĩ Tường vẫn rất lạnh lùng:
- Há miệng ra… Ăn cháo!
Hai bên đều im bặt. Nương Tiên ngoan ngoãn há miệng ra ăn từng muỗng cháo.
Diệp Vũ Tường tỉ mỉ thổi, tỉ mỉ đút cho cô trọn một chén đầy. Lòng hắn
bình yên lạ… Cảm giác ngọt ngào của ngày nào, mẹ đút từng muỗng cháo lại quay về:
- Chỉ cần yêu thương thôi sao cô gái? Chỉ cần yêu thương thì một yêu quái vẫn có thể là con của loài người?
Nương Tiên khựng lại… Rồi cô lại mỉm cười lần nữa, đôi mắt đẹp ánh lên tia nhìn thật dịu dàng:
- Chỉ cần yêu quái đó xem người kia là mẹ. Tôi không phải là con người đó nên cũng không hiểu rõ. Tôi chỉ biết, khi yêu thương thật lòng ai đó
thì tình cảm sẽ không bao giờ chấm dứt. Nó chỉ ẩn đi ở một góc nào đó,
khi có điều kiện thuận lợi sẽ tiếp tục sinh sôi.
Như cô
và Thiệu Khải Đăng vậy. Trí nhớ tuy không còn nhưng rõ ràng là Nương
Tiên không quên cảm giác với hắn. Bây giờ cô đã hiểu, vì sao mình lại dễ dàng chấp nhận một người xa lạ khi vừa mới quên một mối tình?
- Ăn cháo xong rồi nằm ngủ. Tỉnh dậy không thấy ta cũng đừng sợ - Diệp Vũ Tường chợt mỉm cười - Ta chỉ đi một chút. Ta sẽ không để cô một mình ở
đây đâu.
Diệp Vũ Tường là Thi Quỷ, tuy rằng có hình có
dạng nhưng cũng từng một thời hắn không dùng tới bề ngoài đó mà lộ diện
trước người khác. Bây giờ có trái tim không có nghĩa là quên hết ngày
xưa từng ác độc thế nào. Thi Quỷ cũng từng thẳng tay triệt phá một ngôi
làng. Không phải vì đói bụng, mà bởi lúc đó hắn bỗng dưng có hứng thú
muốn chơi đùa cùng bọn chúng. Cảm giác nhìn từng người từng người một
chết đi trong lo sợ, hoảng loạn rất kỳ lạ. Kích thích, vui vẻ. Tuy nhiên nó lại không kéo dài. Cuối cùng còn lại trong lòng hắn chỉ là sự trống
rỗng khi xung quanh la liệt những xác người. Từ đó, Thi Quỷ không chơi
trò ấy lại lần nào nữa. Hôm nay hắn nhận ra có một kẻ khác đang bắt đầu
chơi trò chơi cũ. Hắn không bài xích, cũng không lên án ai đó. Tuy
nhiên, trò chơi này có thể làm thương tổn đến một người mẹ. Thi Quỷ có
cảm tình với Nương Tiên. Cũng chẳng cần biết đó là tình cảm thế nào.
Hiện giờ, hắn không muốn cô rơi nước mắt.
- Thiệu Khải Đăng…
- Ta đang đi tìm Tiểu Tiên. Ta không rảnh…
- Ta và ngươi cũng không có gì chung ngoài chuyện của cô gái đó.
- Ý ngươi là ngươi biết Tiểu Tiên ở đâu sao?
Thiệu Khải Đăng mừng rỡ thấy rõ. Hắn không cần quan tâm vì sao Thi Quỷ biết.
Trong mắt hắn, chỉ cần biết Nương Tiên ở đâu là quá đủ rồi:
- Đứa trẻ trong bụng của cô ấy không chỉ là một Sát Tinh muốn mượn chỗ
trú ẩn. Nó còn đang định đưa các ngươi vào một trò đùa. Mà khi trò đùa
đã bắt đầu sẽ khó mà dừng lại. Ta muốn báo cho ngươi biết vậy. Nếu ngươi muốn cô ấy an toàn thì nên tìm cách giải quyết cho sớm.
- Trò đùa?
Thiệu Khải Đăng khựng lại. Trên đời này có kẻ dám đùa cợt với Huyết Ma sao?
- Nàng là vợ ta, không che chở được cho vợ, còn mặt mũi nào nữa chứ. Ngươi…
- Nếu ngươi bảo vệ cho nàng chỉ vì mặt mũi thì ta cũng không cần trao
nàng lại cho ngươi làm gì - Thi Quỷ điềm tĩnh - Bảo vệ cho nàng vì nàng
xứng đáng được như thế. Vậy thôi!
Thiên đế cũng vừa đến. Thi Quỷ chỉ khẽ liếc nhìn ngài một chút, giọng nhẹ tênh:
- Nếu cái gì xấu xa cũng có thể vứt bỏ nó thì quá tốt phải không thiên
đế? Ngươi cho rằng ném đi quá khứ và những mưu tính tội lỗi, con người
có thể làm lại từ đầu như một kẻ thanh khiết nhất đời sao?
Nếu được như vậy, Thi Quỷ ta sẽ không cần phải sợ mình sẽ làm người phụ nữ
đó bị tổn thương nữa. Ta có thể tự tẩy sạch quá khứ của chính mình, đẩy
những phần xấu xa ra làm một thể xác riêng, trở về bên bà với con người
và trái tim thanh khiết? Nhưng không thể được. Quá khứ tuy là quá khứ,
nhưng không bao giờ có thể dễ dàng vứt bỏ. Mang phần xấu xí đẩy ra khỏi
thân thể chỉ là một cách trốn tránh. Thi Quỷ độc ác, Thi Quỷ sống trên
thịt và máu người. Đó là sự thật, nếu phủ nhận nó, hắn không còn là hắn
nữa rồi.
- Tuy ta không hiểu lời ngươi nói lắm nhưng... - Thiệu Khải Đăng bất ngờ quàng vai Thi Quỷ, kéo đi - Ta thích cái cách
mà ngươi mắng ta lúc nãy. Che chở Tiểu Tiên không phải vì mặt mũi mà đó
còn là hạnh phúc. Ta có người để thương, để che chở, vậy là hơn cả khối
người.
Hai sinh vật lạ thường của trời đất thoáng chốc đã mất hút. Thiên đế đứng lặng. Con tim ngài đang đau nhói, ngài đã vứt đi phần xấu xa nhất trong tâm hồn để có lại một tâm hồn lương thiện. Nhưng ngài chưa bao giờ thấy thanh thản và vui vẻ. Phủ nhận nó, có phải là
ngài cũng tự lừa gạt mình không?