Phạm Vĩnh Kỳ vừa đi
khuất, Thiệu Khải Đăng liền quay về phòng. Trong chiếc áo màu tím nhạt,
Nương Tiên ngồi trên giường, gương mặt ngây thơ tỏ ra vẻ thỏa mãn vô
cùng. Nhìn mái tóc ướt của nàng, hắn biết Nương Tiên lại vừa đi tắm.
- Lại tắm nước nóng à?
- Ừ, thoải mái lắm! Các tỷ tỷ còn bỏ hoa vào trong đó nữa. Thích ơi là thích! Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì? - Thiệu Khải Đăng ôm nàng vào lòng, để Nương Tiên dựa
vào ngực, nghịch những sợi tóc mượt mà. Không né tránh, nàng hồn nhiên
bày tỏ:
- Hoa nhiều quá à. Tắm một chút mà bỏ nhiều hoa vậy, hoa sẽ đau lắm!
- Ngốc quá! - Cọ mũi vào má nàng, Thiệu Khải Đăng âu yếm - Nếu không sử
dụng, hoa cũng chỉ là một thứ có sắc mà không có hương thôi. Nhưng nàng
đừng tắm nhiều quá, bệnh đấy.
- Tắm thích ơi là thích. Cứ muốn tắm hoài.
- Tắm để sạch sẽ và dễ chịu hơn nhưng không nên lạm dụng nhiều - Hắn cười khẽ - Giờ đã là phu nhân của ta rồi, ta sẽ không đối xử tệ với nàng. Ở
núi này tuy ta không quyền cao chức trọng gì nhưng bảo vệ nàng thì không có vấn đề gì. Nè, nghe dặn đây…
- Dặn gì?
- Muốn đi chơi cũng được song không được đi xa quá. Thấy người lạ là phải tránh mà này... - Tốt nhất là cứ nói thật với nàng, càng che giấu sau
này có chuyện xảy ra không phải hậu quả sẽ càng thê thảm hơn sao? - Nàng là vợ ta, mà có hiểu vợ có nghĩa là gì không hả?
- Không hiểu lắm. Vợ chồng là … cái kia - Nương Tiên thực sự khó chịu khi nhắc
tới chuyện đó - Nhưng cái đó không thích lắm. Đau và mỏi lắm, tôi…
- Những lần sau là không đau nữa. Vợ chồng thì ai cũng phải vậy, mà còn
phải làm thật thường xuyên nữa. Làm một lần thì phải làm tiếp nhiều lần
nữa… Thậm chí - Hắn cười tà mị - Đêm nào cũng phải làm nếu không sẽ bị
bệnh đấy.
Nương Tiên đối với những lời đó nửa tin nửa
ngờ. Chuyện đó làm nàng rất mệt, nhất là hắn cứ buộc phải làm khi Nương
Tiên đã mệt nhoài. Song, trong cái mớ ký ức hỗn loạn của nàng, từng có…
có người ở cạnh bên Nương Tiên làm chuyện đó. Người nam thì giống hắn
vậy đó, còn người nữ thì dường như rất đau đớn. Cô ta kêu khóc, sau đó
không nghe gì nữa. Nương Tiên thấy sợ nên không dám nhìn nữa.
- Có người đã từng bên tôi làm vậy. Người nữ có lẽ rất đau, hét la rất
to. Rồi sau đó không nghe nữa. Có lẽ không chịu làm vợ nên bị vứt lại.
Họ vừa đi là cái con đáng sợ đó - Nàng đưa tay diễn tả - Nó xé thịt của
người đó. Nếu tôi không nghe lời, người sẽ làm như vậy đúng không?
Thiệu Khải Đăng đau lòng. Hắn biết nàng đang nói đến điều gì. Người nàng nói
tới có lẽ là một phụ nữ gặp cướp, bị chúng hãm hiếp, giết chết và thú dữ xé xác giữa rừng hoang. Nương Tiên của hắn, tiểu tiên nữ thì sao? Yếu
đuối,mong manh, khờ khạo. Nếu không phải là hắn, nàng nhất định cũng bị
một tên nào đó làm nhục. Mà Nương Tiên dù có bề ngoài xinh đẹp nhưng tâm tính đơn thuần, ngốc nghếch, kỹ xảo trên giường gần như chỉ là con số
0. Nàng chỉ là đối tượng phát tiết, chắc chắn bọn cướp cũng không thích
mang về động một người chẳng biết gì.
- Ta sẽ không bao
giờ làm vậy với nàng. Còn nàng, là vợ ta, chỉ là vợ của mình ta thôi.
Không được cho gã nào là đàn ông chạm tới nàng. Không được cười với
chúng, không được để chúng chạm vào nàng. Hiểu không?
Nương Tiên đưa mắt nhìn hắn rồi bỗng gật đầu. Nàng cũng không thích ai chạm vào mình mà.
- Ngoan! Bây giờ tới tối không tắm nữa. Trước khi đi ngủ mới được tắm và… - Hắn thầm thì bên tai nàng - Tối nay ta cũng nóng. Ta muốn tắm cùng
nàng. Chịu không?
- Được mà - Nương Tiên vui vẻ - Tôi có nói mà các tỷ ấy không chịu vào tắm chung. Thích lắm!
- Ừ… Nhớ nhé… không được để…
- Không được để ai chạm vào ngoài người - Nương Tiên cắt ngang, giọng trong trẻo - Tôi nhớ rồi…
- Nhớ là tốt! Nếu ta phát hiện ta nàng… nàng không nghe lời - Hắn cắn nhẹ tai nàng - Ta sẽ quăng nàng ra ngoài đồng, cho thú dữ ăn thịt. Hiểu
không?
- Hiểu - Nương Tiên lấm lét nhìn hắn - Nhớ rồi…
- Ừ! Đi ra ngoài dạo với ta. Ta sẽ dẫn nàng đi xem nhiều chỗ…
- Ừ!