CHƯƠNG 11
Rất nhanh, có người ở sau khi cơm no rượu say liền đề nghị ca hát.
Ngu Công bọn họ tự nhiên ồn ào đòi Vi Vi cùng Tiếu Nại sướng một khúc, Vi Vi cùng Ngu Công bọn họ quan hệ rất tốt, cũng không nhăn nhó, thoải mái đứng lên định chọn bài cùng đại thần hợp xướng.
Trái lại Tiếu Nại mở miệng: “Vi Vi, ta không biết ca hát.”
“Di?” Vi Vi kỳ quái .
Ngu Công bọn họ trộm cười: “Lão Tam không xướng, khẳng định là trong lòng có quỷ! Tam tẩu em đừng nuông chiều quá lão tam sẽ sinh hư a.”
Tiếu Nại trấn định tự nhiên, nói: “Ta ngũ âm không được đầy đủ, không muốn ở phu nhân trước mặt bêu xấu.”
Vi Vi 囧: “Đại thần anh không phải cả đàn tranh đều biết đàn sao?”
Tiếu Nại cười: “Ai quy định am hiểu đàn tranh liền nhất định am hiểu âm nhạc?”
Vi Vi 囧.
Vi Vi: “Em đây cũng không hát, Vu sư huynh các anh hát đi.” Chính mình một người xướng cảm giác là lạ, nhưng lại là ở dưới ánh mắt “Thân thiết” nhìn chăm chú của đại thần.
Mô-za-a: “Ai, tam tẩu em không hát nhiều mất hứng a.”
Tiếu Nại: “Phu nhân, về nhà sau anh nghe em hát, không cần để ý đến bọn họ.”
Vi Vi: “Về nhà?” Cùng KTV ca hát có cái gì bất đồng sao?
Tiếu Nại: “Em hát, anh nhạc đệm.”
. . . . . .
Tưởng tượng một chút Tiếu Nại vi chính mình đánh đàn bộ dáng, Vi Vi mặt đỏ .
Tiếu Nại cùng Vi Vi một đôi chuẩn tình lữ không ca hát, mọi người cảm thấy được có chút tiếc nuối. KTV thôi, chính là muốn hai người đối rống mới có thú.
Ngu Công cùng Hầu Tử Tửu thật giả lẫn lộn trên mặt đất hát bài 《 tri tâm vợ 》, hai người vì ai xướng giọng nam ai xướng giọng nữ tranh luận nửa ngày, thiếu chút nữa đánh nhau. Sau Ngu Công bại trận, liền bi ai giả giọng nữ hát, lôi đắc mọi người ở đây cười đến phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm.
Lại lục tục trên mặt đất bảy tám người, trong công ty nữ sinh vốn ít, hát xong mấy bài tất cả mọi người còn cảm thấy chưa thoả mãn.
“Còn có tình lữ không? Nhanh đến đây hát đi!” một người ở phòng mỹ thuật tạo hình mang theo cảm giác say rống.
“Đúng đúng đúng, tình lữ đâu đi lên! Hát《 vợ chồng song song quản gia còn 》!” Ngu Công cũng muốn lạp người xuống nước, hô.
Mấy nữ sinh đều đỏ mặt, lặng im .
A Thích đột nhiên mở miệng: “Không biết mi ca cùng KO ca có tính không?”
Lời vừa nói ra, toàn trường tĩnh hai giây.
Mô-za-a囧 vừa uống một ngụm bia liền phun ra, ho khụ khụ không ngừng.
Ngu Công vỗ cái bàn: “Tính! Đương nhiên tính!”
Hầu Tử Tửu: “Ta như thế nào không nghĩ tới! Hai người kia chính là cưới hỏi đàng hoàng a, so với lão Tam bọn họ còn có tư cách tính tình lữ ~”
Cưới hỏi đàng hoàng. . . . . .
Mô-za-a 囧: “Ta không. . . . . .”
“Hai ngàn.” Tiếu đại thần đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của hắn, cười dài, tựa hồ còn có chứa một tia trêu chọc nói: “Có còn nhớ chuyện lần trước tớ nói với cậu hay không?”
Mô-za-a quả nhiên lập tức im bặt, sắc mặt một trận xanh một trận hồng.
Lão Tam, nhĩ hảo ngoan ——
“Hảo! Hác Mi không thành vấn đề .” Ngu Công cười đến toe tóe. Mọi người ở đây nghe được hắn nói xong đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía người còn lại.
KO buông cái chén, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thoáng qua người khởi xướng A Thích.
A Thích bình tĩnh cười.
KO tạm dừng một giây lui rồi dời tầm mắt, lại thản nhiên nhìn chung quanh một vòng.
Cuối cùng, dừng ở trên người Mô-za-a.
Mô-za-a cảm thấy được một trận gió lạnh thổi qua, làm cho hắn lưng rét run.