CHƯƠNG 52
Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì? ! Cảm thấy được có chút không đúng nam sinh giật mình một cái đứng lên, bị người phía sau không dấu vết ấn quay về trong lòng.
Cách đó không xa truyền đến một trận tiếng chân rất cẩn thận, ở cách bọn họ mười lăm thước dừng lại.
——”Khụ khụ, tiểu bạch kiểm. . . . . . Các ngươi ‘ trao đổi ’ xong chưa?” Ngu Công đồng học thử thăm dò hảm một tiếng, sợ nhìn đến cái gì 18X không nên xem.
KO buông lỏng tay ra, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hoàn hảo, hoàn hảo. Ngu Công đồng học vỗ vỗ ngực, khuôn mặt he ra nụ cười nịnh nọt: “KO cậu mà đã trở lại rồi! Nhà của chúng ta tiểu bạch kiểm mấy ngày nay chính là vì cậu mà cơm nước không ăn a, cậu xem nhìn hắn nhiều tiều tụy. . . . . . Ai ai. . . . . .”
KO tựa tiếu phi tiếu nhìn người nào đó liếc mắt một cái.
“Ta đi ngươi X! >o< đừng TM dùng ngữ khí của kỹ viện tú bà nói chuyện được không!” Mô-za-a thẹn quá thành giận, cho Ngu Công một cú đấm. Ngu Công đồng học che mặt, ai oán nói: “Có người có chồng đã quên nương. . . . . .” Mô-za-a 囧 . Hắn ở tấu ngu công một quyền cùng rời đi nơi này. KO tay cắm túi quần, bất động thanh sắc theo sát hắn.
“Họ Vu! Tiểu sư muội đâu?” Xa xa truyền đến người nào đó hét to thanh âm.
“Bị lão Tam lĩnh đi thăm công ty rồi.” Mô-za-a tâm tình thực phức tạp. Hắn vừa mới nghe được một tin tức, Tiểu sư muội giống như muốn tới công ty trở thành đồng nghiệp của hắn. Có cái mỹ nữ làm đồng nghiệp là chuyện tốt, còn có thể cải thiện một chút công ty dương thịnh âm suy sức lao động. Nếu ở trước kia, Mô-za-a khẳng định sẽ đi theo đám người trong công ty cùng nhau sói tru chúc mừng. Nhưng vấn đề là, Tiểu sư muội chỉ định muốn làm ở phòng Lập Trình, nhưng lại kiên trì phải ngồi ở KO đối diện. Thật sự rất có vấn đề. . . . . .
“Sư muội, em cùng cái kia mặt than nam như thế nào quen biết?” Mô-za-a làm bộ như vô tình thám thính tình báo, Trên thực tế dựng lên cái lổ tai.
“Ân, KO sư huynh a. . . . . .” Cùng Vi Vi nhận thức sau, Tiểu sư muội cũng đi theo nàng kêu mọi người ở trong công ty là ‘ sư huynh ’. Nàng không cố ý lạp dài quá âm cuối, nhìn kỹ xem người nào đó khẩn trương vẻ mặt, mân thần cười: “Em đã sớm biết anh ấy a, anh ấy chính là thần tượng của em. . . . . .” Tiểu sư muội lộ ra một bộ phấn hồng biểu tình, thuận tiện dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn thoáng qua KO đang theo Tiếu Nại bọn họ nói chuyện, “Sư huynh, trộm nói cho anh nga, “ Tiểu sư muội thần bí hướng người nào đó nháy mắt mấy cái, “Vốn em là nghĩ muốn đi theo KO sư huynh đến công ty của anh ấy làm việc, nhưng là anh ấy không biết vì cái gì quyết định phải đến nơi này làm việc, cho nên em mới đi theo anh ấy tới đây.” Người nào đó giật mình. Tiểu sư muội mỉm cười quay đi. Mạc trát hắn sửng sốt nửa ngày, lại chạy tới bên người KO.
“Uy, ngươi cùng Tiểu sư muội như thế nào quen biết?” Lúc này ngữ khí không được tự nhiên rất nhiều. Đang ở cúi người sửa sang lại văn kiện trong máy tính nam nhân giương mắt nhìn nhìn hắn, khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trên đường gặp được.” Trên đường gặp được? Như thế nào gặp được? Gặp được lúc sau còn làm cái gì? . . . . . . Người nào đó muốn hỏi một đống lớn vấn đề, lại không cách nào mở miệng hỏi được.
“Nghĩ muốn nói cái gì?” KO thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, thon dài ngón tay vươn ra vuốt mái tóc của nam sinh, tái nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, hôn hôn hắn cái trán. Nam sinh ngẩn ngơ.
“>ooo