Vội vàng chạy đến “Cầu Cách Phàm”, Xá Nguyệt thở hổn hển, cả người đổ đầy mồ hôi. (Cầu Cách Phàm: nguyên văn là cách phàm kiều, cầu ngăn cách giữa phàm trần và thiên giới.)
Rốt cuộc nàng cũng trở lại thiên giới, rốt cuộc cũng thoát khỏi La Chúng quốc, rốt cuộc cũng rời khỏi Linh Lệ.
Sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, Linh Lệ tin tưởng nàng đã cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của hắn, nên dỡ xuống phòng bị và cảnh giác, say ngủ bên cạnh nàng.
Mà nàng, chiều lòng hắn, lợi dụng sự tín nhiệm của hắn để thoát khỏi hắn.
Quay lại nhìn “Cầu Cách Phàm” ở phía xa, thế gian bị mây mù che phủ, che đậy tất cả dịu dàng và ngọt ngào, vị trí của nàng là ở thiên giới, nhưng lại quanh quẩn hơi thở bi thương và tuyệt vọng.
Một giọt lại một giọt nước mắt chảy xuống từ hốc mắt nàng, rơi xuống thảm cỏ xanh biếc, hai má nàng bị gió thổi qua lạnh buốt.
Chính nàng cũng không biết, rời khỏi Linh Lệ lại có cảm giác đau lòng thế này, cả người giống như mất đi sức sống, nước mắt nàng không thể ngừng rơi, chảy ướt khuôn mặt. Thẳng đến giờ phút này, nàng mới biết mình có bao nhiêu quyến luyến với hắn, nhưng cũng chính sự quyến luyến ấy đã kéo nàng vào vực sâu tội ác không đáy.
Toàn Cơ nương nương sẽ không tha thứ cho Linh Lệ.
Nghĩ đến kết cục Linh Lệ có thể sẽ phải chịu, nàng liền sợ hãi không thôi. Rời khỏi hắn, là vì cứu hắn, nàng không rõ nỗi lòng mình, chỉ biết là nàng không muốn hắn chết, không muốn hắn vì nàng mà chết.
Khi Linh Lệ tỉnh lại sẽ mắng nàng, sẽ hận nàng?
Trước đây, hắn ở nhân gian làm yêu vương tự tại vui vẻ, ở cùng nàng mấy tháng qua hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều, yêu khí trên người cũng giảm bớt rất nhiều, nàng chỉ muốn hắn tu thành chính quả, không muốn ngàn năm đạo hạnh của hắn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nàng hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát xoay người, chạy vội về hướng Linh Chi cung.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhanh chóng đang đuổi tới chỗ mình.
“Xá Nguyệt, vì sao nàng muốn chạy trốn?”
Nàng kinh hãi xoay người, thấy Linh Lệ đã qua “Cầu Cách Phàm”, đuổi theo nàng tới thiên giới!
“Ngươi đi mau!” Nàng hoảng hốt, nhưng trong khoảng khắc nhìn thấy hắn nàng thật sự cảm thấy vui mừng.
“Vì sao nàng muốn chạy trốn?” Linh Lệ phẫn nộ hét lên với nàng.
Xá Nguyệt mới rời đi chưa lâu, hắn liền lập tức bừng tỉnh, sau khi bị lừa, lý trí của hắn dường như đã bị phá hủy, hắn đuổi theo nàng như phát cuồng, tận mắt thấy nàng chạy vội qua “Cầu Cách Phàm”, hắn nghĩ mình đã nắm được trái tim nàng, nhưng lại không thể ngờ một hồi nhiệt tình giao hoan đó chỉ là thủ đoạn nàng lừa gạt hắn, mục đích duy nhất chính là trốn khỏi hắn!
“Ngươi đi mau, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến!” Nàng lo lắng cho an nguy của hắn.
“Nàng là của ta, ta sẽ không cho nàng chạy thoát!” Hai mắt hắn lóa ra tia sáng giận dữ của mãnh thú.
Xa xa, một đạo ánh sáng tím hướng về phía họ, sắc mặt Xá Nguyệt thay đổi đột ngột, kinh hãi đến run rẩy.
“Ta không phải là của ngươi, ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta vẫn luôn hận ngươi, ngươi đi mau –” Nàng nhìn Linh Lệ, hai hàng lệ nóng bỏng không ngừng chảy xuống.
“Xá Nguyệt, bản cung đang muốn đi tìm ngươi, cuối cùng ngươi đã trở lại.”
Tường ánh sáng hạ xuống, một nữ tử xinh đẹp mặc váy áo lụa đỏ thẫm, đầu đội vương miện, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Xá Nguyệt, lại chuyển tầm mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh Lệ.
Linh Lệ không để ý đến sự tồn tại của bà ta, cắn răng trừng mắt nhìn Xá Nguyệt, lợi bị hắn cắn đến chảy máu. (Tiểu Dương: chắc Toàn Cơ nương nương không già nhưng mình gọi là bà nhé.)
“Đệ tử tham kiến nương nương.” Xá Nguyệt kính cẩn quỳ xuống, cả người lạnh run.
Toàn Cơ nương nương dùng mắt thần, chỉ một thoáng đã nhìn hết được lai lịch của Linh Lệ.
“Hổ yêu ngàn năm, Linh Lệ.” Ánh mắt lạnh nhạt của Toàn Cơ nương nương quét về phía hắn.
“Ngươi đã nghe qua đại danh của ta?” Linh Lệ ngạo mạn liếc bà một cái.
“Linh Lệ, không thể vô lễ với nương nương!” Xá Nguyệt nói nhanh.
“Ngươi dám làm nhục đệ tử của ta.” Giọng của Toàn Cơ nương nương lạnh lẽo như băng sương.
Lòng Xá Nguyệt như bỗng chốc bị rơi vào hố băng ở bắc cực.
“Không được dùng cái từ làm nhục đó!” Linh Lệ cuồng giận quát. “Ta thích Xá Nguyệt, chưa từng có ý muốn làm nhục nàng!”
“Ồ?” Toàn Cơ nương nương cười trào phúng, hơi hạ thấp ánh mắt nhìn Xá Nguyệt đang quỳ ở dưới. “Còn ngươi? Ngươi cũng thích tên yêu thú này?”
Xá Nguyệt biết rõ nương nương pháp lực vô biên, sớm đã nhìn thấu lòng mình, nàng không dám phủ nhận, phủ nhận là nói dối sẽ càng làm nương nương tức giận, nhưng lại không dám thật sự thừa nhận, nàng sợ hãi, bất lực, suy nghĩ trống rỗng.
“Ngươi còn dám hủy hoại tru yêu kiếm của ta!” Toàn Cơ nương nương tức giận như có như không.
Linh Lệ sải bước đi, lấy thân thể mình che phía trước Xá Nguyệt.
“Tất cả đều do ta, không liên quan đến Xá Nguyệt.”
Xá Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng cao lớn của hắn, bỗng chốc cảm động.
“Ngươi hủy hoại kiếm tiên, lại là yêu thú có được pháp lực cường đại, bản cung không thể lưu ngươi.” Toàn Cơ nương nương nhẹ nhàng nâng tay, không trung đột nhiên xuất hiện chảo lửa to lớn.
Xá Nguyệt ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời hồn phi phách tán.
Thần hỏa kia có Cửu Điều Hỏa Long, Tam Muội Thần Hỏa, yêu thú nào dính phải cũng bị đánh hồi nguyên hình, nếu lại bị thiêu luyện bảy bảy bốn chín ngày, hắn sẽ không còn xương cốt, còn có thể hồn phách tiêu tan.
Linh Lệ lùi lại tránh thần hỏa, hai tay vừa lật, lập tức cuồng phong rống giận, như ngàn quân vạn mã, như sóng triều cuồn cuộn, dời núi lấp biển, quét về phía chảo lửa.
Thần hỏa quay cuồng trong cơn cuồng phong, Linh Lệ phút chốc nắm lấy tay Xá Nguyệt, ôm nàng bay vút ra ngoài nhanh như chớp.
Toàn Cơ nương nương vung tay lên, bạo phong dừng, thần hỏa liền đuổi về hướng Linh Lệ, vây quanh hắn.
“Xá Nguyệt lui ra!” Linh Lệ che chở cho nàng trước thần hỏa.
Xá Nguyệt ngã xuống, kinh hãi thấy Linh Lệ bị ánh lửa chói mắt vây khốn, da hắn nhanh chóng bị bong ra, cơ bắp xé rách, phát tiếng hét đau xót tim phổi, thoáng chốc hiện ra thân hình mãnh hổ to lớn, Cửu Điều Hỏa Long lập tức lao ra, ý đồ vây quanh hắn.
“Linh Lệ –” Xá Nguyệt kêu khóc.
Cửu Điều Hỏa Long và Tam Muội Thần Hỏa đã đánh Linh Lệ trở về nguyên hình, nếu lại quặc hắn vào trong chảo thần hỏa, thì từ nay về sau hắn sẽ biến mất trong thiên địa!
Nàng chạy như điên qua đó ôm lấy hắn, dùng chính mình đỡ thần hỏa, Cửu Điều Hỏa Long nháy mắt quặc trụ nàng, xả vào chảo thần hỏa.
Thân thể Xá Nguyệt trong khoảnh khắc bị thiêu thành tro tàn, hương khí như sương khói thản nhiên khuếch tán trong không khí.
Tiếng hét của Linh Lệ khàn khàn vọng vào hư không.
Sắc mặt Toàn Cơ nương nương trở nên xanh mét, cơn giận không thể át, bà vươn đầu ngón tay ngưng tụ làn sương khói ấy, dần dần xuất hiện ảo ảnh trong suốt của Xá Nguyệt.
“Ngươi là đại đệ tử ta dốc lòng nuôi nấng, nhưng lại nguyện ý tan xương nát thịt vì một yêu thú!”
Xá Nguyệt chỉ là ảo ảnh không thể nói, ánh mắt bi thương nhìn Toàn Cơ nương nương.
“Xá Nguyệt, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Toàn Cơ nương nương đẩy tay, đem ảo ảnh của Xá Nguyệt rơi xuống chín tầng mây, rơi vào thế gian.
Tiểu Dương: Cửu Điều Hỏa Long với Tam Muội Thần Hỏa là chiêu pháp thuật của bà nương nương kia, bà ấy không tốt gì cả, gọi là bà cũng đúng nhỉ.