Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 8: Chương 8




Nàng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào mình mơ thấy thiên thần, nàng thường bệnh đến mơ mơ màng màng, từ nhỏ đến lớn thân thể suy yếu, làm thế nào cũng không đi nổi, mỗi ngày ba bữa, thần hôn định tỉnh (1), đều chỉ có thể ở khuê phòng của nàng, đôi khi thân thể khỏe hơn một chút có thể ra hoa viên ngắm hoa, phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng đại đa số thời gian đều chỉ có thể nằm ở trên giường, nàng là tù nhân của gian khuê phòng này.

(1) Thần hôn định tỉnh là nói về bổn phận của người con hiếu thảo đối với cha mẹ là: buổi sáng sớm vào hỏi thăm cha mẹ xem có ngủ được yên giấc không, và buổi tối cũng vào hỏi thăm cha mẹ có khỏe không?

Không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, nàng mơ thấy thiên thần, giống như tỉnh táo, lại giống như trong mơ, chàng có đôi tay rất lớn, khi ngón tay thon dài của chàng chạm vào mi tâm (điểm giữa hai mày) của nàng, sẽ có một luồng khí lành lạnh xâm nhập vào cơ thể nàng, nhanh chóng lan tỏa toàn thân, làm nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, chỉ cần là đêm mơ thấy thiên thần, nàng sẽ luôn được ngủ đặc biệt thoải mái và ngọt ngào, thân thể nhẹ nhàng như có thể bay lên.

Nàng bắt đầu chờ mong mỗi ngày đều có thể mơ thấy thiên thần, nhưng thiên thần thật lâu mới có thể đi vào giấc mơ một lần, nàng liền bắt đầu tính toán bao lâu mới có thể mơ thấy chàng, dần dần, nàng phát hiện thời gian thiên thần đi vào giấc mơ cũng có quy luật, chỉ cần là đêm trăng tròn hàng tháng, chàng nhất định sẽ xuất hiện trong giấc mơ.

Mãi đến một đêm, như tỉnh mà không tỉnh, như mơ mà cũng không phải mơ, nàng nhìn thấy thiên thần đi ra từ giấc mơ của mình, quỳ gối trước giường của nàng, dùng hai tay của mình bao chặt lấy đôi tay bé nhỏ của nàng, chàng cúi đầu, mày rậm nhíu chặt, dưới ánh trăng, nàng không nhìn rõ dung mạo của chàng, chỉ nhìn thấy mái tóc hỗn loạn màu đen và nâu của chàng, chàng cao lớn như vậy, nhưng nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại bóng dáng cao lớn của chàng còn khiến nàng thấy vô cùng an tâm.

Nàng chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai chuyện về thiên thần, vì cảm giác chàng thật sự tồn tại, nàng bắt đầu học cách giả ngủ, nàng phát hiện chàng luôn lén lút đến phòng mình vào đêm trăng tròn, trước bình minh lại lén lút rời đi, khi chàng đến luôn lẳng lặng đứng trước giường ngóng nhìn nàng, có khi khẽ vuốt mái tóc nàng, hai má nàng, có khi nắm chặt tay nàng, sự ôn nhu đó gần như cảm hóa nàng, trong suốt mấy năm, ngoài người nhà ra, thiên thần trở thành người thân quen nhất với nàng.

“Tiểu thư cả ngày ốm bệnh mơ màng, không chừng chỉ gặp ảo giác thôi.” Hồng Nhi nhỏ giọng an ủi nàng.

“Em không tin cũng chẳng sao.” Đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới bí mật trong lòng suốt nhiều năm, Hồng Nhi có tin hay không nàng cũng không quá để ý, nàng chỉ muốn nói ra, giống như làm vậy sẽ trở thành sự thật.

Nàng chậm rãi dời tầm mắt về phía cửa sổ trạm khắc hoa văn, thấy trăng sáng treo cao như bạc, đôi môi nhợt nhạt của nàng gợi lên nụ cười nhẹ.

Trăng đẹp quá, tối nay thiên thần nhất định sẽ lại đến.

“Tiểu thư, cô đã ra mồ hôi cả người rồi, nô tỳ lau người cho tiểu thư trước, thay quần áo sạch sẽ, rồi tiểu thư ngủ một giấc thật ngon, ngày mai có lẽ sẽ hạ sốt.” Hồng Nhi đã rất quen với việc hầu hạ nàng, tay chân lập tức nhanh chóng giúp nàng thay quần áo.

“Đợi chút……” Hà Mạt Nhã có chút ngượng ngùng kéo nhanh vạt áo. “Buông rèm xuống.”

Hồng Nhi ngẩn ngơ. “Trong phòng cũng chỉ có hai người nô tỳ và tiểu thư, lại không có người ở bên ngoài, buông rèm xuống thì nô tỳ phải lên giường mới thay quần áo cho tiểu thư được, như vậy càng phiền toái!” Buông rèm vướng chân vướng tay, sao phải làm thế chứ?

“Em cứ buông rèm xuống là được, đừng nói nhiều như vậy.” Nhỡ đâu thiên thần bỗng nhiên xuất hiện, thấy nàng khỏa thân thì sao? Mới nghĩ như vậy, hai má nàng đã nóng lên.

“Tiểu thư hôm nay thật lạ, nô tỳ hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, có cái gì phải ngại?” Hồng Nhi nghĩ mãi không thông, vừa nói thầm, vừa buông rèm xuống.

Linh Lệ ẩn thân ở rèm giường kinh ngạc nhìn rèm, lớp rèm mỏng manh này với hắn chỉ giống như không khí, không có chút tác dụng che lấp nào, nhưng khi hắn biết Hà Mạt Nhã coi mình là thiên thần, không những không sợ hắn, mà còn vì hắn mà e lệ, đáy lòng hắn vô cùng hưng phấn, môi cũng nhếch lên mỉm cười.

Nếu hắn thật sự hiện thân trước mặt nàng thì sao? Nàng sẽ phản ứng thế nào? Nàng sẽ đáp lại hắn thế nào?

“Tiểu thư, cô ngủ trước đi, nô tỳ gác đêm ở trước giường, nếu thấy không thoải mái thì gọi nô tỳ ngay nhé.” Sau khi Hồng Nhi giúp Hà Mạt Nhã uống thuốc, cẩn thận kéo lại chăn cho nàng.

“Không cần, Hồng Nhi, em về phòng ngủ đi, đêm nay ta không sao đâu.” Nàng sợ Hồng Nhi ở trong phòng, thiên thần sẽ không đến.

Hồng Nhi thở dài.“Chẳng lẽ tiểu thư thật sự tin thiên thần sẽ đến?”

“Bây giờ ta khỏe hơn nhiều rồi, em không cần lo lắng, đêm nay không cần em hầu hạ, em đi nhanh đi.” Hà Mạt Nhã không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ vội vã muốn nàng rời đi. Một tháng mới có một lần được thấy thiên thần, nàng không muốn bị Hồng Nhi chiếm quá nhiều thời gian.

“Tiểu thư, cô như thế này thật khiến em lo lắng.” Nàng lo lắng Hà Mạt Nhã bị bệnh đến thần trí không rõ.

“Ta thật sự rất tốt mà, ít nhất bây giờ vẫn khỏe, em ngủ nghiến răng làm ta không ngủ ngon được.” Hà Mạt Nhã tìm lý do để nàng đi.

“Em ngủ có nghiến răng sao? Ngày nào Tiểu Lục cũng ngủ cùng nô tỳ, nàng ấy có nói như vậy đâu!” Hồng Nhi trừng lớn hai mắt, nàng cũng không biết mình có tật xấu nghiến răng.

“Có, em có. Tiểu Lục ngủ say không nghe thấy, nhưng ta là người ngủ tỉnh, đương nhiên nghe được rõ ràng. Em trở về ngủ đi.” Hà Mạt Nhã khuyên can mãi mới đem được Hồng Nhi ra khỏi khuê phòng của mình.

Cửa phòng đóng lại, nghe tiếng bước chân của Hồng Nhi chậm rãi xa dần, Hà Mạt Nhã cố sức rướn người, nhìn ra vầng trăng ngoài cửa sổ. Tối nay nàng không muốn ngủ, nàng muốn chờ thiên thần của mình xuất hiện, nàng muốn xác định đó không phải mơ.

Linh Lệ nhìn ra được Hà Mạt Nhã đang đợi hắn, nhưng hình ảnh Diêu Đường Anh nhảy xuống vực sâu trước mắt hắn vẫn khắc sâu đè nặng trong lòng hắn, sau mấy đời cũng không thể thoát khỏi số mệnh tương tự, hắn không thể không nhận rõ một sự thật, Xá Nguyệt chuyển thế đã hoàn toàn quên hắn, hắn không thể chờ mong nàng có thể nhớ rõ từng chút từng chút một về mình, hắn không rõ mình có nên hiện thân trước mặt Hà Mạt Nhã không, một phần dũng khí này hắn còn chưa chuẩn bị tốt.

Hà Mạt Nhã cứng rắn chống chế không cho mình được ngủ, nàng nhất định phải đợi hắn.

Đêm càng lúc càng khuya, cảm giác mất mát của nàng càng lúc càng nặng, nàng càng không ngừng tự hỏi, tại sao thiên thần còn chưa tới? Tối nay chàng sẽ đến chứ?

Không có gió mà rèm bỗng lay động, Hà Mạt Nhã ngạc nhiên, tâm niệm vừa động, liền nhắm mắt giả ngủ, điều hoà hô hấp, muốn xác định suy đoán của mình. Ước chừng một khắc sau, nàng lại chậm rãi mở mắt ra, rõ ràng nhìn thấy một nam nhân cao lớn oai hùng đứng trước giường của mình, cái bóng cao lớn của chàng dường như che đậy cả người nàng.

Nàng thở dồn dập, tim đập nhanh hơn.

Là thiên thần của nàng.

Chàng đã xuất hiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.