Lục Trì Mạn nhìn thấy Lâm Khiêm ngồi trên nóc nhà cầm giấy với cọ vẽ vẽ cái gì đó rất chuyên tâm, hắn vẫy tay với mấy ám vệ trên tán cây gần đó, ám vệ Giáp nhảy xuống bên cạnh hắn hỏi: “Phu nhân có gì phân phó?”
Lục Trì Mạn hạ thấp giọng tò mò: “Lâm Khiêm từ bao giờ chuyển sang làm họa sư rồi?”
Ám vệ Giáp lắc đầu: “Phu nhân, thuộc hạ không biết ạ, chỉ là từ sau hôm phu nhân trở về, mấy ngày gần đây Nhị gia vẫn luôn vẽ vẽ cái gì mà chẳng cho chúng thuộc hạ xem!”
“Hửm?” Lục Trì Mạn tròn mắt ngạc nhiên: “Thần bí như vậy?”
“Vâng!” Ám vệ Giáp trong lòng cảm thán, mình cũng rất tò mò a, nhưng khổ nỗi đánh không thắng Nhị gia, không cách nào dòm được!
Lục Trì Mạn quay sang thấy vẻ mặt đau khổ của ám vệ, hắn khó hiểu hỏi tiếp: “Các ngươi thế mà không đè hắn ra để xem sao? Các ngươi tốt xấu gì cũng có đến bốn người mà không đánh thắng một người?”
“...ơ?” Ám vệ Giáp ngớ người, khoan đã phu nhân à, người như thế là thế nào, người thế mà lại xúi giục chúng ta đi quần ẩu Nhị gia, ngữ điệu cư nhiên còn có thể đương nhiên như chuyện rất rất bình thường như thế?
“Này!” Lục Trì Mạn thấy ám vệ ngây ra bèn lắc lắc tay trước mặt ám vệ, ta đã làm gì đâu, sao lại ngơ ngác như vậy?
“A! Phu nhân cần gì ạ?”
“Đi lấy cho ta cái thang, ta muốn lên đó!” Lục Trì Mạn chỉ tay lên nóc nhà mà Lâm Khiêm đang ngồi.
“…vâng!”
Phu nhân muốn đích thân ra tay vạch trần bí mật của Nhị gia, chúng ta không cách nào cản lại, Nhị gia bảo trọng a, phải nhìn người chống lưng cho phu nhân là chủ tử mà giao ra bí mật a, thái độ thành khẩn một chút mới được khoan hồng a!
_
“Lâm Khiêm!”
“Oa!” Âm thanh vang lên ngay sát bên tai, hắc y thiếu niên đang chăm chú đưa nét vẽ bị giật mình đến hất bay cả giấy vẽ cũng cọ màu, Lâm Khiêm hai tay ôm ngực thở gấp một hơi, quay đầu nhìn rõ người trêu mình là ai, Lâm Khiêm mặt méo xệch: “Phu nhân! Sao phu nhân lại ở đây? A không phải, sao phu nhân lại lên được đây?”
Tiểu tổ tông của ta ơi, người chơi gì kì vậy?
Đây là nơi nào, đây là mái nhà đó, lỡ đâu phu nhân trượt chân ngã một cái xuống bên dưới thì ai chịu trách nhiệm?
Chủ tử ngài đang ở nơi nào, nương tử của ngài sắp lên trời rồi nè!
Lục Trì Mạn cười tủm tỉm, một chút áy náy vì hù người ta đến giật mình thót tim cũng không có, hướng mắt về cái thang đáp: “Trèo lên!”
Nếu không thì bay lên chắc? Nhưng hắn không biết bay!
Lâm Khiêm gấp gáp đến chảy mồ hôi vội vội vàng đỡ Lục Trì Mạn ngồi xuống, nhỏ giọng than: “Phu nhân của ta ơi, người mau mau ngồi xuống cho thuộc hạ nhờ, mái nhà vừa dốc vừa trơn thế này mà làm cho ngài trượt chân ngã xuống dưới kia thì sao? Chủ tử sẽ rồ lên mà lật hết mái nhà của cả thiên hạ xuống luôn đó!”
“Phu nhân, ngài nói cho thuộc hạ biết ngài trèo lên đây làm gì?”
Lục Trì Mạn ngồi xuống thật thà bảo: “Ta đi qua đây nhìn thấy ngươi đang vẽ cái gì rất chăm chú nên mới trèo lên xem thử thôi mà! Ngươi vẽ cái gì vậy?”
Lâm Khiêm: “…”
Lâm Khiêm lao tâm lao lực quá độ: “Vì sao phu nhân không gọi thuộc hạ? Thuộc hạ đem xuống cho phu nhân xem là được, phu nhân trèo lên đây thế này không sợ ngã sao?”
Lục Trì Mạn cười tủm tỉm, vẻ mặt bình tĩnh cực hạn lắc đầu: “Không sợ! Vui lắm!”
Lâm Khiêm: “…” Ngài thì vui nhưng ta thì sợ đến bay hồn rồi có biết không?
Lâm Khiêm sống không còn gì luyến tiếc cẩn thận dò hỏi: “Phu nhân! Thuộc hạ đưa phu nhân xuống dưới trước nhé, sau đó chúng ta lại nói chuyện?”
“Không!” Lục Trì Mạn bám lấy đỉnh nóc nhà phồng má lắc đầu hai mắt chớp chớp, khó khăn lắm mới được lên nóc nhà chơi một lần, sao có thể vừa lên đã đi xuống được, đừng có mơ!
Lâm Khiêm bó tay, cộng thêm biểu cảm khuôn mặt của phu nhân quá mức khả ái, hắc y thiếu niên giơ tay thỏa hiệp, dặn dò thêm một câu: “Vậy thì phu nhân ngồi cho vững nha, bám chắc chút, vạn vạn đừng có để rơi xuống!”
“Ừ!” Lục Trì Mạn gật gật đầu, nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện!”
“Phu nhân hỏi đi!” Lâm Khiêm tỏ vẻ bây giờ ngài hỏi một chuyện hay mười chuyện đều được.
“Mấy ngày mà ta không ở bên cạnh, Hoa Hoa đã xảy ra chuyện gì?”
“Dạ?...Hoa...a chủ tử đã xảy ra...” Lâm Khiêm chớp mắt một cái, lưu loát nói luôn một lèo: “Chủ tử ạ? Chủ tử tất nhiên là có chuyện rồi, phu nhân không biết ngài ấy thời thời khắc khắc đều tụ một đám mây đen sì ở trên đầu, mặt mày thì dọa người, chúng thuộc hạ đều sợ xanh mặt, sợ nhất phải nói đến Lâm Anh á, hắn quỳ một ngày một đêm liền mà chủ tử không thèm nhìn cái nào luôn, thuộc hạ nói Lâm Anh hắn đứng dậy mà hắn cũng không thèm để ý thuộc hạ luôn!”
“Chỉ như thế?”
“Vâng!”
Lục Trì Mạn: “…” Thằng nhóc này chắc chắn là đang giấu giếm chuyện gì đó, và một đám thuộc hạ này đều đã thống nhất phải che giấu hắn là cái chắc.
Mặc dù đã nhìn thấy trọn vẹn bức vẽ trước khi thiếu niên hất bay nhưng Lục Trì Mạn bởi vì không biết nói gì tiếp nên vẫn hỏi: “Ngươi mới vừa vẽ cái gì?”
“Dạ?” Lâm Khiêm tròng mắt đảo quanh đáp: “Thuộc hạ vẽ phu nhân với chủ tử!”
“Sao đột nhiên lại đi vẽ tranh?” Đang yên lành làm ám vệ không làm? Hắn hỏi: “Chẳng lẽ tiền hàng tháng của ngươi quá ít nên muốn vẽ tranh để kiếm thêm tiền, thích cô nương nào rồi sao?”
Hắc y thiếu niên co giật khóe môi: “…Phu nhân à, thuộc hạ kiếm tiền sao lại liên quan đến thích cô nương nào đó?”
“Sao lại không liên quan? Muốn cưới cô nương cần phải có tiền a!”
“…vậy thì thuộc hạ phỏng chừng phải vẽ rất nhiều năm mới đủ tiền cưới mất!”
Lục Trì Mạn vỗ vai kiểu dáng phu nhân tốt, cười cười nói: “Đừng lo, ngươi thích cô nương nào, phu nhân của ngươi có thể cho ngươi mượn tiền chuẩn bị sính lễ, cưới xong trả dần cũng không tồi!”
Lâm Khiêm: “…thuộc hạ vẫn là vẽ tranh dành tiền dần thì hơn ạ!”
Chờ lượt tranh đầu tiên được bán đi nhất định có thể kiếm được kha khá, bởi vì tranh này hiện tại vẫn chưa có người vẽ chưa có người bán, không lâu nữa đâu ta có thể giàu rồi, cái mùi nghèo này đeo bám bao lâu nay cũng có thể xua đi rồi ~
_
Ám vệ Giáp trở lại trên tán cây trong tay còn cầm theo bức tranh vẽ dở của Lâm Khiêm, thấy thế ám vệ Ất, Bính, Đinh liền xúm vào ngó xem, chúng ta đã tò mò mấy hôm nay rồi mà không có ai dám đi ra đánh nhau với Nhị gia để xem, bây giờ nhờ có phu nhân mà chúng ta đã được thỏa mãn cái nhột trong lòng rồi.
Phu nhân vạn tuế a!
“Hửm? Đây là cảnh chủ tử với phu nhân ôm nhau, chủ tử khóc hu hu nè!” Ám vệ Ất reo lên.
Ám vệ Bính tiếp lời: “Loại tranh vẽ đặc biệt này chắc chắn bán ra có thể kiếm được tiền!”
Ám vệ Giáp nhìn ám vệ Bính bảo: “Huynh đệ, chúng ta ý tưởng lớn gặp nhau rồi!”
Vậy nên sau này vào một ngày đẹp trời, vị Nhị gia nào đó bấy giờ đã trở thành áp trại phu nhân của người ta vẫn không hiểu được vì sao mà tranh mình vẽ ra không ai mua, cũng không biết được mình đã bị cướp mất mối làm ăn như thế này đây!
Ám vệ Ất ngó sang ám vệ Đinh nãy giờ chẳng nói tiếng nào, nghi hoặc: “Ngươi vì sao không nói gì?”
Ám vệ Đinh càng khó hiểu hơn: “Ta vì sao phải nói?”
“Ngươi không nói chúng ta kiếm được tiền sẽ không chia cho ngươi đâu!”
“Đúng thế!”
Ba ám vệ đồng loạt nhìn sang ám vệ Đinh.
Ám vệ Đinh: “…” Ta mẹ nó thiếu chút tiền ấy sao?
Ám vệ Bính bất chợt hỏi: “Đúng rồi lão Giáp, ngươi mới vừa nói chuyện gì với phu nhân mà ngây ra vậy?”
Ám vệ Giáp nhăn mặt đáp: “Phu nhân hỏi vì sao chúng ta không quần ẩu Nhị gia để cướp tranh?”
Ám vệ Ất: “…” Phu nhân từ bao giờ lại thay đổi?
Ám vệ Bính: “…” Nhưng ta vẫn thích phu nhân nhất!
Ám vệ Đinh: “…“...
...
Hoa Lạc Vũ vừa tới liền đi vào thẳng vấn đề: “Thời gian của ta còn bao lâu nữa?”
Lam Chân ngồi bên bàn, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, mặt cũng không ngẩng lên bảo: “Đưa tay ngươi đây!”
Lam Chân bắt mạch xong khẽ nhíu mày đáp: “Muộn nhất là mười ngày!”
“Vậy là đủ rồi! Ly Vương, sau khi trở về nếu có khó khăn thì tìm ta, ta có thể giúp nhất định sẽ giúp hết sức!” Bạch y nam tử lời nói chưa dứt thì người đã biến mất.
Tiểu hòa thượng hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn từng tia nắng chiếu vào đầy ảo diệu, khóe môi hơi nhếch lên lẩm bẩm: “Khó khăn sao?...Nếu thật sự có thì chẳng có ai giúp được ta!”
...
“Tiểu nương tử!”
“Hoa Hoa?” Lục Trì Mạn vui vẻ chạy ra ôm Hoa Lạc Vũ một cái, ngẩng đầu cười: “Ngươi về rồi!”
“Ừ!” Hoa Lạc Vũ chiều chuộng hôn nhẹ lên trán hắn một cái, hỏi: “Tiểu nương tử ở một mình cả ngày buồn sao?”
Lục Trì Mạn lắc đầu: “Không buồn!” Ta còn trèo lên nóc nhà chơi hết một buổi chiều, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!
“Hì!” Hoa Lạc Vũ cưng chiều véo véo cái mũi nhỏ của hắn, nhìn bộ mặt lém lỉnh này của hắn mà xem, chắc chắn là ở sau lưng y làm cái gì đó rồi, nhưng người rõ ràng muốn giấu vậy thì y cũng phối hợp một chút cũng không tồi!
“Nào, đến đây!” Lục Trì Mạn kéo Hoa Lạc Vũ đến bên bàn để y ngồi xuống, lấy từ trong lồng giữ ấm ra một bát canh, đẩy đến trước mặt y cười híp mắt giới thiệu: “Đây là canh ta đích thân xuống bếp quạt lửa nấu được, ăn thử xem?”
“…” Đích thân xuống bếp quạt lửa? Hoa Lạc Vũ cực kì muốn bật cười mà phải nhịn lại, nuốt xuống một ngụm canh gật đầu khen lấy khen để: “Ngon lắm, đúng là canh tiểu nương tử đích thân quạt lửa có khác, ngươi vất vả rồi, thế này phu quân phải thưởng mới được!”
“Thưởng cái gì?”
“Ghé mặt lại đây đi!”
Bóng chiều tà chiếu qua khe cửa, chiếu lên hai nam nhân tình ý hôn nhau trong căn phòng, khắp nơi đều là màu hồng ngọt ngào.
...
Mấy người Lục Trì Mạn đến Lục Gia lần thứ ba vào buổi tối rốt cuộc cũng gặp được linh hồn vấn vương trong suy đoán, mà người này không ai khác chính là Lục phu nhân, thân nương của Lục Trì Mạn.
Sau đó, nghe nàng kể về chuyện xưa cũ của Lục Gia mà trên giang hồ không ai biết được, cũng là manh mối giúp hắn giải được vụ án diệt tộc của Lục Gia.