[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 62: Chương 62: Đến từ một nơi




Thức ăn trên bàn được dọn dẹp sạch sẽ, thay vào đó là trà bánh thơm nức.

Lục Trì Mạn là chủ nhà phụ trách mời trà: “Lý công tử, An các chủ! Trong cung chỉ có loại trà này, hai vị uống tạm nha!”

Lý Dư gật đầu, thầm nghĩ vị tiểu vương gia này thật sự đúng như lời đồn hòa ái dễ gần, chính mình vừa nhìn đã cảm thấy ưng mắt, đưa tay cầm lên chén trà nhỏ, Lý Dư từ từ nhấp một ngụm, vừa nhìn liền biết cực kì có kinh nghiệm phẩm trà.

Lý Dư nhấp một ngụm trà xong, nghi hoặc uống thêm một ngụm, ngạc nhiên hỏi: “Đây là trà Lục Bảo nổi danh thiên hạ? Loại trà ngon thế này mà tiểu điện hạ bảo chúng ta uống tạm?”

“A?” Lục Trì Mạn nhìn đồng đảng của mình ngạc nhiên như vậy có điểm ngơ ngác, thật thà đáp lại: “Ngại quá, ta không hiểu lắm về trà, rất quý hiếm sao?”

Lý Dư không lên tiếng, người đáp lại là An Mịch: “Tiểu điện hạ không biết loại trà này rất quý hiếm? Ngài có điều không biết, ta tìm mua rất lâu mới được một ít, mỗi lần uống đều phải dè chừng, thật sự là vừa ngon vừa hiếm!”

“Phải không?” Lục Trì Mạn không tin tưởng lắm, hắn không tin tưởng cũng là có căn cứ: “Trong phủ của ta có rất nhiều, ta trước nay đều uống loại này mà! Hôm qua phụ hoàng còn đưa sang cho ta thêm mấy hộp, hai vị mà thích có thể đem về dùng!”

“Vậy còn gì bằng!” An Mịch không hề ngượng ngùng đồng ý luôn: “Đa tạ tiểu điện hạ!”

Các chủ đại nhân bây giờ liền hiểu được lí do mình đi tìm mua loại trà này rất lâu mà không có, thì ra sớm đã bị người của hoàng gia chặn đầu mua hết.

Hoa Lạc Vũ im lặng hồi lâu bấy giờ mới lên tiếng: “Tiểu nương tử! Ngươi khi nãy bảo có chuyện muốn nói là chuyện gì?”

“Á! Mải nói đến trà suýt thì quên mất!” Lục Trì Mạn được nhắc nhở mới nhớ ra chuyện chính, hắn nhìn về phía đôi tình nhân kia, chính xác là nhìn đồng đảng của mình, nghiêm túc: “Chuyện này, ta cần hai vị giúp đỡ!”

Lý Dư nghe thế hơi bị thụ sủng nhược kinh, một giây cũng chẳng suy nghĩ lập tức đồng ý: “Tiểu điện hạ quá lời, điện hạ có ơn với ta xét cả về lí lẫn về tình ta đều cần phải giúp ngài. Cho dù không có chuyện ơn nghĩa thì chỉ nhìn trên dung nhan của điện hạ như vậy thuận mắt, ta cũng sẽ giúp!”

Các chủ đại nhân thì dễ hơn nhiều, đều đã bước đi trên con đường cách mạng đúng đắn, đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử: “Quyết định của A Dư chính là quyết định của ta! Tiểu điện hạ, chỉ cần là chuyện nằm trong khả năng của ta, ta nhất định không từ chối.”

“Vậy tốt rồi, hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Lục Trì Mạn với Lý Dư bắt tay nhau, mỉm cười, từ trong ánh mắt hai người tựa như có chút khác thường.

Hoa Lạc Vũ cùng An Mịch lại là nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau kia, đáy lòng ẩn ẩn sự khó chịu không tên, thoang thoảng mùi giấm đổ a!

Hoa Lạc Vũ lên tiếng, phá vỡ tình đồng đội gắn kết của bọn hắn, y hơi bĩu môi tỏ vẻ mình dỗi với hắn, ngữ điệu không cao hứng đến đáng tin: “Tiểu nương tử! Vậy còn ta thì sao, ngươi không cần ta giúp?”

“Ngươi?” Lục Trì Mạn không hiểu thấu: “Sao lại không cần ngươi giúp? Chúng ta thành thân rồi, đã là người của nhau, ta có chuyện cần giúp thì ngươi chắc chắn phải giúp rồi, ngươi hỏi thế là sao?”

“A! Ra là thế!” Hoa Lạc Vũ nháy mắt liền vui vẻ, nói lật mặt liền lật mặt chỉ có thể là y: “Đã là chuyện tiểu nương tử cần làm, phu quân tất nhiên sẽ dốc toàn lực!”

“…”

Lục Trì Mạn ho khan một tiếng, đem chủ đề câu chuyện quay về trọng tâm: “Chuyện là...ta gần đây nhớ ra được một vài chuyện quá khứ, về việc mười năm trước Lục gia diệt tộc, bây giờ ta muốn tìm ra hung thủ đã giết hại gia tộc của ta, vậy nên ta cần các ngươi giúp ta thu thập các loại ghi chép hoặc tin đồn hoặc là một vài dấu vết khác thường về vụ án này, thế nào?”

An Mịch cười hớn hở, tỏ vẻ chỉ là chuyện này? Các chủ đại nhân khẳng định chắc nịch: “Tiểu điện hạ yên tâm, loại chuyện thu nhập tin tức này cho dù là chuyện từ hai mươi năm trước Thiên Diệc Các chúng ta cũng nhất định moi được ra đến, tuyệt đối không làm điện hạ thất vọng.”

Lục Trì Mạn khá là nghi ngờ: “Ta tưởng Thiên Diệc Các nổi danh lan truyền tin tức chứ? Thu thập tin tức gì đó các ngươi có thể vượt qua được Thanh Hoa Phong sao?”

Tốt xấu gì Thanh Hoa Phong cũng là đệ nhất danh môn chính phái cơ mà.

An Mịch: “…” Vì sao lại có Thanh Hoa Phong ở đây?

Các chủ đại nhân không phục: “Chúng ta cũng rất giỏi thu thập tin tức, chỉ kém Thanh Hoa Phong một chút xíu thôi, được không?”

Lục Trì Mạn gật đầu: “Được, được!”

Hắn cũng không muốn đả kích vị các chủ này, hướng đồng đảng cười cười: “Lý công tử, ta vừa gặp ngươi liền như đã quen từ lâu, gần đây có một mái đình ở giữa hồ sen rất đẹp, phong cảnh hữu tình, chúng ta tới đó nói chuyện một chút nhé!”

Lý Dư càng là vui vẻ ưng thuận: “Được! Vậy chúng ta đi thôi!”

Lục Trì Mạn với Lý Dư đứng lên sóng vai đi ra ngoài.

Hoa Lạc Vũ cùng với An Mịch vừa định đứng lên ý định đi theo liền thấy thiếu niên quay đầu, ném ra một câu: “Hai ngươi ở lại, không được đi theo!”

Vì thế, đệ nhất giang hồ chính phái cùng các chủ đại nhân đành phải đặt mông ngồi lại, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau chăm chú, âm thầm lên án lẫn nhau.

_

Sau khi đến mái đình giữa hồ, Lục Trì Mạn lập tức kéo Lý Dư ngồi xuống, hỏi: “Lý huynh đệ, bây giờ chỉ có hai chúng ta, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thật nhé!”

Lý Dư cẩn thận đặt mông ngồi xuống, hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, gật đầu: “Tiểu điện hạ hỏi đi!”

Lục Trì Mạn suy nghĩ khá lâu, nhiệm vụ ngẫu nhiên lần này rất kì lạ là hợp tác với Lý Dư hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, chính là tìm ra hung thủ sát hại gia tộc.

Thế nhưng, điều kì lạ ở đây chính là, mười năm trước Lý Dư có bao lớn, nhiều nhất chỉ là một hài tử mười mấy tuổi cùng với nguyên chủ so ra không hơn bao nhiêu, Lý gia với Lục gia cũng không phải đặc biệt thân thiết gì.

Vậy thì vì sao Lý Dư lại được chỉ định là người cùng hắn hoàn thành nhiệm vụ kia?

Lục Trì Mạn sau khi đã lấp đầy dạ dày đem não hoạt động hết công suất đã nghĩ ra được một suy đoán khá là hợp lý, đó là, Lý Dư là người xuyên tới, có thể là trong tay còn có cốt truyện hoàn chỉnh.

Nên hắn bây giờ rất muốn hỏi: “Lý huynh đệ, ngươi có phải là người từ thế giới khác xuyên đến?”

“A!” Lý Dư bị hỏi đến bất ngờ, không kịp suy nghĩ thốt lên: “Làm sao điện hạ biết được?”

“Vậy là đúng rồi!” Lục Trì Mạn vui vẻ vỗ bàn đứng lên, nắm lấy cánh tay mỹ nam tử lắc lắc biểu hiện tâm trạng kích động, ngữ điệu phi thường cao hứng giới thiệu: “Lý huynh đệ ta đến từ nước X, thành phố A, năm 2120, ngươi thì sao?”

“Ta...” Lý Dư còn chưa kịp thoát trạng thái, theo bản năng đáp lại: “Ta đến từ nước X, thành phố B, năm 2120, A!”

“A!”

Mỹ nam tử phản ứng kịp, trở tay nắm lấy tay thiếu niên, cả hai như trẻ con phấn khích cùng lắc lắc, đồng thanh kêu lên: “Đồng hương? Hèn gì ta nhìn ngươi (ngài) thuận mắt như vậy!”

Hóa ra chúng ta đều đến từ một nơi.

Ở một thế giới xa lạ như thế này có thể gặp được một người giống mình, thật sự là vui vẻ!

_

“Ta nhận được một nhiệm vụ!” Lý Dư nói: “Lúc đó ta vừa đến thế giới này, vừa tỉnh lại chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe được một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu, kêu ta trợ giúp điện hạ tìm ra hung thủ sát hại Lục gia mười năm trước, thế nên sau đó ta mới đến Vân Nam tìm ngài nhưng lại không gặp. Mãi đến hôm nay mới gặp được ngài, vừa gặp được ngài thanh tiến độ của nhiệm vụ liền tăng một lần từ không lên gần một nửa rồi!”

“Vậy sao?” Lục Trì Mạn âm thầm đồng cảm với đồng hương của mình, chính hắn mới đầu khi vừa tới đây cũng hoảng không kém! Hắn lại hỏi tiếp: “Sau đó Lý huynh có nhận được cốt truyện không?”

Lý Dư vừa nghe vấn đề liền lắc đầu: “Không có! Ta không cách nào giao tiếp với giọng nói lạnh băng kia, sau khi bỏ lại cho ta một câu xong liền biến mất, không hề xuất hiện lần nào nữa!”

“Nó nói gì?”Lục Trì Mạn bởi vì không có cốt truyện rất là chán nản, vừa nghe thấy còn có gợi ý, thoắt cái lấy lại tinh thần, chăm chú lắng nghe.

Lý Dư nhớ lại một chút, hắng giọng ngâm hai câu thơ:

“Nắng chiều ngả về tây, người ra đi trở về.

Hoàng hôn vừa tắt nắng, bóng ai còn vấn vương?”

Ngâm xong, mỹ nam tử hướng hắn gật đầu: “Điện hạ, chính là câu này, ta suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được điểm liên quan trong hai câu thơ này. Không biết điện hạ nghĩ ra được cái gì không?”

“…” Nghĩ ra được chết liền! Lục Trì Mạn lắc đầu bảo: “Ta suy nghĩ thêm đã!”

Lý Dư đột nhiên nhớ ra, mới vừa hình như vị huynh đệ đồng hương này có hỏi mình cốt truyện, là sao? Mỹ nam tử lên tiếng: “Điện hạ, nếu ta đoán không nhầm thì ngài là nhân vật chính đi? Ta tưởng nhân vật chính chắc chắn sẽ có cốt truyện chứ, sao ngài lại hỏi ta?”

“Ta cũng tưởng là vậy...” Lục Trì Mạn thở dài: “Nhưng đời không như là tiểu thuyết, ta đến ngay cả kí ức truyền thừa cũng đều không có, nói gì đến cốt truyện? Đã thế còn phải làm nhiệm vụ...”

Lý Dư ánh mắt tràn ngập đồng cảm: “...Điện hạ vất vả rồi!”

Lục Trì Mạn một vẻ “ta đã quen rồi”, lên án hệ thống: “Đó cũng chưa phải điều khiến ta cảm thấy thảm nhất, càng thảm hơn chính là ta còn bị đe dọa!”

“Điện hạ bị đe dọa cái gì?” Lý Dư hiếu kì.

Lục Trì Mạn không biết vì sao nói chuyện với Lý Dư đặc biệt thấy vui vẻ, giống như là tri kỉ, vừa gặp liền quen, không ngại đem chuyện của mình ra nói: “Nhền nhện đó, ta sợ nhất là các em nó! Ngươi thì sao?”

Lý Dư biểu cảm không thể nói là tốt đẹp: “Ồ! Ta cũng dọa ném vào ổ rắn, đặc biệt hơn điện hạ, ta thật sự đã bị ném qua!”

“…Ngươi cũng rất vất vả!” Lục Trì Mạn cảm thán, vị huynh đệ đồng hương này nghe qua còn thảm hơn cả mình a.

“Thôi bỏ đi!” Lục Trì Mạn phất tay đứng dậy, như bằng hữu thân thiết kéo ta Lý Dư rời khỏi đình, bóng dáng hai người khuất dần sau bụi cây, âm thanh theo gió bay về phía sau.

“Lý huynh, ta hôm vừa nhìn thấy phụ hoàng nhận được một con vật rất kì lạ từ nước láng giềng, ta đem ngươi đi xem!”

“Con vật kì lạ mà điện hạ không sợ sao?”

“Sợ cái gì, ngoài mấy em nhền nhện ra, ta không sợ gì hết!”

“...ồ!”

***

Trích đoạn khả ái:

Hoa Lạc Vũ: An Mịch, ai cho ngươi đem thê tử đến đây? Nhìn xem, tiểu nương tử của ta bây giờ liền chạy đi vui vẻ rồi!

An Mịch: Ta nếu biết được thì còn ở đây ngồi nghe ngươi mắng chắc? Lại nói, đều là tiểu điện hạ lôi kéo thê tử của ta!

Hoa Lạc Vũ: Hừ!

An Mịch: Hừ! *không phải chỉ có mình ngươi nhẫn nhịn đổ giấm, đội vợ lên đầu đều phải nhịn!*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.