Lục Trì Mạn đứng trước một cánh cổng to lớn, phía trên treo bảng hiệu trạm khắc tỉ mỉ đề hai chữ “Lục Phủ” rồng bay phượng múa đầy mạnh mẽ.
Phía sau lưng là bóng đêm vô tận.
Ngoài phủ đệ trước mặt hắn thì mọi thứ xung quanh đều trở nên không rõ ràng.
Hắn nhớ ra khi sáng đã nói với hệ thống khi nào đi hắn ngủ thì cho nó phát mảnh vỡ kí ức, đây chắc chính là kí ức mà hắn thu được.
Mà kí ức này có liên quan đến Lục Gia, là kí ức của nguyên chủ!
Cảm giác này cực kì quen thuộc, giống như hắn cũng đã từng xem qua kí ức của ai đó như thế này, nhưng khi tỉnh lại hắn lại không nhớ được điều gì!
Cũng có thể là ảo giác!
_
Lục Trì Mạn thôi suy nghĩ lung tung, tiến lên phía trước đưa tay đẩy ra cánh cửa lớn.
Đập vào mắt đầu tiên là cảnh tượng khiến người ta lạnh sống lưng, dùng bốn chữ để miêu tả chỉ có thể là “máu chảy thành sông“.
Khắp nơi đều là người chết ngã đè lên nhau, trên cổ bị cắt một đường sắc ngọt, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ sân viện.
Đây chính là cảnh tượng đêm Lục gia diệt tộc, nỗi ám ảnh đeo bám nguyên chủ suốt mười năm qua, khắc sâu trong trí nhớ của một đứa bé chỉ mới năm tuổi.
Vẫn biết rằng đây chỉ là mộng cảnh, nội tâm Lục Trì Mạn vẫn không kìm được run rẩy, cả người chìm trong sự lạnh lẽo ghê rợn.
Oa! Lão tử mẹ nó sợ hãi quá!!
Đang lúc hắn gào thét trong nội tâm, trên nóc viện phía trước xuất hiện hai hắc y nhân che kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt, tay cầm kiếm dài, trên lưỡi kiếm còn chảy dài từng đường máu tươi nhỏ giọt.
Hai hắc y nhân từ trên nóc nhà nhảy xuống, lục tìm gì đó trong đám người chết nằm la liệt thật kĩ càng, sau một hồi lâu lật hết người lên tìm mà không tìm thấy người muốn tìm, hai hắc y nhân nhìn nhau gật đầu, đề khí nhảy qua tường viện, nhanh như gió đã biến mất.
Lục Trì Mạn từng nghe qua đại thúc đẹp trai Lục Lâm nói, ông đem hắn...nguyên chủ giấu trong đám người chết, vậy mà hai hắc y nhân này lục cả nửa ngày cũng không tìm được!
Quan trọng nhất là hắn đã nhìn thấy nguyên chủ lúc này mới là một đứa bé năm tuổi đang nằm trong ngực một phụ nhân, trên mặt nó bị máu với bụi bẩn thi nhau xếp hàng, vô tình hay cố ý che đi dung nhan của nó, làm cho hai hắc y nhân hơn một lần vòng qua đều không nhận ra.
Loại tình tiết muôn thuở này!
Chỉ cần là nhân vật chính giả nữ liền không ai nhận ra, tùy tiện trốn liền không ai tìm thấy, gặp chuyện liền có nam chính nam phụ nam phụ phụ thay nhau kịp thời xuất hiện giúp đỡ.
Sức mạnh của kịch bản thật đáng sợ!
Lục Trì Mạn hãy còn cảm thán, người xuất hiện tiếp theo liền cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Bởi vì người này không phải lão cha tiện nghi của hắn...của nguyên chủ, mà là một nhân vật mà hắn không lường trước được.
Người này chính là tiểu hòa thượng Lam Chân- trụ trì Phật Tông Tự, một bộ dáng so với bây giờ không chút khác biệt.
Lam Chân vừa xuất hiện đã ngay lập tức nhìn thấy nguyên chủ, từ trong tay áo lấy ra một phong thư nhét vào ngực nguyên chủ, sau đó đứng dậy rời đi.
Lục Trì Mạn nhìn thấy, bên ngoài phong thư có ghi một dòng chữ, nhưng Lam Chân nhét vào ngực nguyên chủ quá nhanh, hắn chỉ kịp bắt được hai chữ “di thư“.
Di thư? Di thư thì hắn dường như chỉ thấy lão cha tiện nghi nhắc đến một cái là tiếp tục giả nữ thôi, chẳng lẽ là cái này?
Nhưng Lam Chân lại liên quan gì tới việc này? Nên là “di thư” kia cũng không phải cha nương ruột của nguyên chủ viết mà là tiểu hòa thượng này viết?
Nếu thế Lam Chân chính là biết hắn...à nguyên chủ là nam hài, nếu đã thế Lam Chân từ đâu có suy nghĩ hắn có thể sinh con?
A!
Trọng điểm không phải chuyện này!
Trong một lúc, mười vạn câu hỏi vì sao ập đến đem đầu Lục Trì Mạn lớn gấp đôi, hắn lúc này thật sự sợ mẹ ruột như sợ nhền nhện luôn.
Loại nếp nhăn quằn quại cỡ nào mà có thể đem tác phẩm của mình bẻ lái liên tục như thế? Độc giả khóc ngất mất thôi!
_
Lam Chân vừa rời đi thì lại có người xuất hiện, nhưng Lục Trì Mạn nhìn đến lại không nhận ra được nhân vật này là ai.
Thiếu niên bận y phục đen tuyền, đeo khăn che mặt, chỉ còn đôi mắt lộ ra có chút quen thuộc.
Hắn muốn nhìn rõ hơn một chút, nhấc chân tới gần thiếu niên, thế nhưng càng đến gần khuôn mặt của thiếu niên càng thêm trở nên không rõ ràng, đôi mắt mà hắn càm thấy quen thuộc kia cũng trở nên mơ hồ.
Trở nên xa xăm như vũ trụ xa xôi!
Xa đến không với tới được!
Trong đầu Lục Trì Mạn bất chợt bật ra một cái tên.
Hoa Lạc Vũ!
Không thể nào!
...
Vân Thương thành, phủ thừa tướng.
Trong thư phòng, Hạ Đình ngồi trên ghế, khuôn mặt của ông có nhiều nét mệt mỏi tiều tụy.
Đối diện là hoàng y nam tử có khuôn mặt dễ nhìn đang đứng, hơi cúi đầu.
Cung Nguyên Quân không giấu được lo lắng trên khuôn mặt, gặng hỏi: “Cha! Rốt cuộc là có chuyện gì mà cha lại muốn con làm như thế? Cha, nói cho con biết chuyện gì xảy ra, con nếu không thể giúp cha thì con còn có thể nhờ chủ tử! Y nhất định có thể giúp cha!”
“Quân nhi!” Hạ Đình giơ tay lên, mệt mỏi cất giọng: “Nghe lời cha, mang theo Linh Nhi đi tìm tiểu công chúa! Thiên hạ này có thể giúp được chúng ta bây giờ chỉ có nàng thôi!”
Nói rồi ông lại lấy ra một phong thư đưa cho Cung Nguyên Quân, dặn dò: “Đem phong thư này đưa cho tiểu công chúa, nàng xem khắc tự hiểu! Quân nhi, nhớ kĩ! Sau này bất kể Hạ gia có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ Linh Nhi thật tốt! Cha chỉ có một nữ nhi là nó, mẫu thân nó mất sớm, ta một mình nuôi nó, những năm qua nuông chiều quen rồi nên tính tình rất ngang bướng, bây giờ cha đem nó giao cho con chỉ có một nguyện vọng duy nhất là nó có thể bình bình an an sống hết một đời. Con có thể giúp cha thực hiện nguyện vọng cuối cùng này sao?”
Cung Nguyên Quân không nói một lời lập tức quỳ sụp xuống, giọng nói kiên định cam đoan: “Cha yên tâm! Con đã coi Linh Nhi là thê tử duy nhất của mình, tính tình của nàng con cũng không để ý, nhất định sẽ bảo hộ nàng bình an đến hơi thở cuối cùng!”
“Nhưng mà cha, người có thể nói với con đã có chuyện gì xảy ra được không? Con tin rằng chuyện gì cũng đều có cách giải quyết, cha nói cho con biết đi, Hạ gia đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Đình lắc đầu tỏ vẻ đã hết hi vọng, ông nói: “Hạ gia bây giờ đã không thể cứu vãn rồi, chuyện triều đình phức tạp con có biết thì cũng không giải quyết được cái gì đâu! Cũng đừng cầu Hoa phong chủ giúp đỡ, y là người giang hồ, cho dù có tài giỏi cỡ nào thì cũng không vượt qua hoàng đế, không tiện nhúng tay vào chuyện triều chính. Cho dù y thật sự giúp được thì cũng sẽ tổn hại đến mối quan hệ giữa hai bên, như vậy sẽ rất khó xử, còn có mối quan hệ của y với tiểu công chúa nữa! Con hiểu không?”
“Con chỉ cần bảo vệ Linh Nhi thật tốt là được, những chuyện khác không cần con đến quản!”
“Đi đi!”
“...Vâng!”
Cung Nguyên Quân lúc này không thể suy nghĩ ra được cái gì, lại thấy thái độ kiên quyết của nhạc phụ đại nhân, nghe ông ấy nói như thế cũng không hỏi thêm nữa, cất kĩ phong thư, hướng ông cúi đầu thật sâu, xoay người rời đi.
Bất kể là chuyện gì đã xảy ra, hay là sắp xảy ra, ông ấy không nói nhưng Cung Nguyên Quân có thể đoán được chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Tệ nhất là ông ấy có thể không giữ được mạng sống!
Trước mắt quan trọng nhất là phải đi tìm chủ tử với phu nhân đã, nếu hai người đó đều không có biện pháp cứu lấy Hạ Gia, vậy thì đành phải thuận theo ý trời thôi!
...
Lục Trì Mạn vừa nghĩ đến Hoa Lạc Vũ, trước mắt liền bị một mảnh trắng xóa bao phủ, hắc y thiếu niên biến mất, Lục phủ biến mất, khung cảnh ghê rợn đêm diệt tộc cũng biến mất.
Hắn bừng tình khỏi giấc mộng.
Đại não còn chưa kịp suy nghĩ thì lồng ngực truyền đến cảm xúc không thích hợp, còn hơi lạnh.
Khi hắn chính thức tỉnh lại, nhìn thấy chính là Hoa Lạc Vũ - người đáng nhẽ không nên có mặt ở đây lúc này.
Nhưng việc y có mặt ở đây cũng không phải trọng điểm, mà trọng điểm chính là một bàn tay của y rất không yên phận đang ở trên ngực hắn tới lui sờ nắn.
Khuôn mặt anh tuấn của y còn mang theo ngơ ngác, hỏi hắn: “Tiểu nương tử! Ngực của ngươi vì sao không thấy?”
Lục Trì Mạn đại khái là bị dọa đến choáng váng, hồi lâu đều không có phản ứng.
Nội tâm điên cuồng gào thét, vì sao Hoa Lạc Vũ lại trở về lúc này, rõ ràng đám thuộc hạ kia đã nói y phải ngày mai mới trở về cơ mà, nên hắn mới như vậy yên tâm bỏ đào giả đi ngủ.
[Diệu Diệu! Y trở về sao mi lại không gọi ta? Mi mau ra đây nói xem, ta nên làm thế nào bây giờ?]
Diệu Diệu chậm rì rì đi ra, nói một câu xanh rờn: [Kệ đi! Dù sao thì y sẽ có lúc phát hiện ra, sớm một chút thì có sao đâu?]
[Thế là thế nào? Không phải mi còn bắt ta phải giấu à?]
[Ta chưa nói với ngài hả?] Diệu Diệu giống như là nhớ ra, tỉnh bơ nói cho hắn một tin tức: [Đối với y thì không cần!]
Lục Trì Mạn: […]
Tổ sư nhà mi Diệu Diệu! Mi có phải có ý đồ tức chết trẫm không? Mi nói sớm một chút thì trẫm nhiều đêm như vậy đã không cần đem theo ngực giả đi ngủ, vừa khó chịu lại vừa lo sợ đến ngủ không ngon!
Bây giờ y phát hiện ra rồi mi mới nói không cần giấu, mi mẹ nó có chút chuyên nghiệp được không hả?
Diệu Diệu bị mắng đến cả tổ sư, ủy khuất vô cùng bao biện: [Đó là tại ngài không hỏi, sao lại trách bảo bảo?]
Ha, ha!
Mi tốt nhất đừng để trẫm tóm được! Chết tiệt!
[…] Hức! Bảo bảo sợ quá!!