*tách*
*tách*
*tách*
“Ca ca! Đi theo ta!”
“…” Lục Trì Mạn dừng lại việc cắn hạt dưa bởi vì trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh có vài phần quen thuộc, hắn nghi hoặc liếc nhìn xung quanh.
Ai gọi ta thế nhỉ? Ủa mà có tên ta đâu, chắc không phải gọi ta đâu ha!
“Sao vậy phu nhân?” Lâm Anh ở bên cạnh phụ trách bảo hộ khẽ hỏi.
“Không có gì!” Lục Trì Mạn lắc đầu, lại tiếp tục cắn hạt dưa.
Cách đó không xa là rất nhiều người khó phân biệt địch ta đang tiến hành quần ẩu cướp hoa, nổi bật nhất là đại boss muốn cướp hoa cùng với Hoa Lạc Vũ đang quấn lấy nhau mà ta đao ngươi kiếm “keng keng chát chát...” qua lại các chiêu thức chỉ có cao nhân mới xem hiểu, vì sao nổi bật, vì chỉ số nhan sắc nghịch thiên đó a.
Niệm Dao Nhi càng không rảnh rỗi thỉnh thoảng lại giúp đại boss đánh Hoa Lạc Vũ, một chốc lại giúp Hoa Lạc Vũ đánh đại boss, Lục Trì Mạn nghi ngờ em gái này đến là để đùa nghịch lưu manh.
Thế nên, nơi này chỉ còn mình hắn với Lâm Anh rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi cắn hạt dưa xem phim võ thuật full màn hình, người thật việc thật.
“Lục Trì Mạn, đi theo ta!”
“…” Ôi! Lần này là gọi cả họ lẫn tên luôn. Lục Trì Mạn suy nghĩ, chẳng nhẽ người này đọc được cả suy nghĩ của ta?
Ơ mà sao giọng nói này quen tai thế nhở?
Nhưng mà hắn có thấy ai đâu mà đi theo?
“Ta đang ở phía sau!”
Giọng nói kia lại vang lên, giống y như phương thức ra sân của hệ thống.
Lục Trì Mạn giật thót, hai tay ôm ngực quay phắt lại phía sau, trong lòng oán thầm, con mẹ nó đầy mùi tà ám kinh dị, đồ điên nào vậy?
Phía sau ngoài một mảnh hoang tàn của cánh đồng bỏ hoang thì làm gì có ai, hú hồn cái hồn còn nguyên, bà nó hù chết trẫm rồi!
Có quỷ!
“Ta đang ở ngay trước mặt ngươi, nhìn kĩ xem!”
“…” Lục tiểu thụ nghe người kia nói tiếp, trong lòng sợ hãi vô cùng. Con bà nó, kiếp này coi như bỏ! Cứ có cảm giác chính mình đang giao tiếp với hồn ma~
Ơ mà khoan...đâu phải chính mình chưa từng thấy ma đâu, chính mình còn nói chuyện với ma nữa mà, giống như là còn ăn qua đồ cúng của người ta, nghĩ lại có hơi ngại ngùng ha ha.
Lục Trì Mạn thu về suy nghĩ có bay hơi cao hơi xa của mình, nheo mắt tập chung nhìn kĩ phía trước...sau đó, hắn thế mà nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp toàn thân trong suốt như linh hồn thoát xác đang đứng trước mặt mình.
Quan trọng nhất là hắn còn biết người này là ai...
“Lục Trì Thanh!”
Chết cha!
Kinh ngạc bật thốt lên cái tên kia xong hắn mới giật mình quay đầu, vừa quay đầu liền mặt đối mặt với thuộc hạ thân cận của Hoa Lạc Vũ- Lâm Anh, hai bên mắt to trừng mắt to đầy kinh ngạc.
Mười lăm giây tĩnh lặng sau, hắc y nam tử hai mắt khép lại ngã người ra sau, ngất xỉu.
Lâm Anh bị ăn một kim châm gây mê, chưa kịp hiểu sự đời liền bất tỉnh nhân sự, hắc y nam tử ngã xuống để lộ ra Lục Trì Thanh ở phía sau lúc này đã trở về hình dáng con người.
Lục Trì Mạn suy nghĩ, trạng thái vô hình khi nãy hẳn là ẩn thân chi thuật trong truyền thuyết đi?
Lợi hại!
Lục Trì Thanh giơ tay về phía hắn, mặt đối mặt, đôi mắt lưu ly bình thản không một gợn sóng in sâu khuôn mặt xinh đẹp, lần nữa lên tiếng: “Ca ca! Đi theo ta!”
Nếu không phải đã biết trước trên đời này có người giống mình y như đúc thì lúc này Lục Trì Mạn sẽ nghĩ là mình đang soi gương, thật sự là chưa gặp qua loại song sinh giống nhau đến tuyệt đối như thế, màu mắt thì có thể hiểu chứ ấn kí cũng giống thì chịu rồi!
Khác biệt duy nhất hẳn là ánh mắt, một bên bình thản tĩnh lặng, một bên lại lung linh đầy sức sống.
Nhìn bàn tay so với mình chẳng hơn chẳng kém đang giơ ra ở trước mặt của đứa em, Lục Trì Mạn trong đầu chẳng có suy nghĩ gì, miệng không nghe não đột ngột gọi một tiếng: “Thanh Nhi!”
Lục Trì Mạn gọi xong sửng sốt.
Lục Trì Thanh cũng sửng sốt mở lớn hai mắt, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, ngữ điệu hơi gấp gáp: “Ca ca, mau đi theo ta!”
Lục Trì Mạn đem tay mình đặt lên.
Cứ như khởi động trận pháp nào đó, hai bàn tay vừa đặt vào nhau một vòng ánh sáng trắng lập tức xuất hiện bao trùm lấy hai người phóng lên tận trời, ấn kí trước trán Lục Trì Mạn điên cuồng chuyển động như muốn thoát ra ngoài, hắn nhắm chặt hai mắt cảm nhận một lực hút mạnh mẽ kéo mình xuống đất, suy nghĩ duy nhất bấy giờ là giữ chặt tay của Lục Trì Thanh để không tuột mất em nó cũng là không để tuột mất chính mình, ai biết được tuột mất rồi hắn sẽ lạc đến chỗ nào chứ?
_
Hoa Lạc Vũ, đại boss cướp hoa Dương Tịch Diễm, em gái đến để đùa nghịch Niệm Dao Nhi ngừng đánh nhau.
Quần chúng hắc y nhân cũng ngừng quần ẩu.
Tiểu hòa thượng cùng giáo chủ đại nhân đem mặt từ cuộc chiến khốc liệt quay sang.
Tất cả cùng nhìn về nơi phát ra ánh sáng chói mắt, ở giữa vòng sáng thấp thoáng hai dáng người tương đồng đứng đối diện nhau, y phục đồng màu xanh, rõ ràng nhất là bàn tay nắm chặt của hai người.
Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng thì vòng sáng trắng đã nhanh như một cái chớp mắt rút đi, theo vòng sáng biến mất còn có bóng dáng hai thiếu niên mới vừa ở trong đó, trên mặt đất chỉ còn lại hắc y nam tử nằm im không nhích, căn bản không biết mình đã trải qua cái gì, chín phần mười là có chết cũng sẽ không biết vì sao mình chết đâu!
“Chết tiệt!” Hoa Lạc Vũ bật ra một tiếng chửi thề đầu tiên, y chạy đến chỗ vòng sáng cúi đầu tìm kiếm gì đó.
Dương Tịch Diễm với Niệm Dao Nhi cũng theo sau chăm chú nhìn kĩ nơi vòng sáng vừa xuất hiện.
Niệm Dao Nhi vạch cổ áo của Lâm Anh, nàng chỉ nhìn một cái liền kết luận: “Đúng là Thanh Nhi, ngoài huynh ấy ra không có ai sử dụng loại châm này!” Có một câu nàng không nói, đó là ngoài Thanh Nhi ra chẳng có ai dám dùng loại châm này, Thanh Nhi ấy mà ghét nhất chính là có người dùng đồ giống với mình, ngoại lệ chắc chỉ có Mạn Mạn thôi!
Dương Tịch Diễm đảo mắt xem xét một vòng, đăm chiêu: “Pháp trận song sinh?”
Niệm Dao Nhi nghi hoặc tròn mắt: “Pháp trận song sinh là gì?”
Dương Tịch Diễm lườm nữ tử một cái như chê phiền phức nhưng vẫn lên tiếng giải thích: “Pháp trận song sinh là pháp trận thuộc hệ kì bí đã bị liệt vào sách cấm, bởi vì điều kiện tạo ra pháp trận rất phức tạp và tác dụng của nó lại không xác định được.”
Niệm Dao Nhi thấy đại boss cướp hoa không nói tiếp càng thêm nghi hoặc, buồn bực: “Ngươi nói rõ ra xem nào?”
Dương Tịch Diễm cau mày: “Ta vì sao phải giải thích cho ngươi chứ?”
“Bởi vì ta không biết, hỏi một chút thì làm sao?” Niệm Dao Nhi trợn mắt giảng giải đạo lí đúng đắn: “Ngươi biết thì nói đi, nam nhân một thân cao lớn mà vì vì sao sao cái gì? Đâu ra lắm lí do như vậy!”
Dương Tịch Diễm cảm thấy cũng rất có lí, gật đầu giải thích: “Thứ nhất, hai người khởi động trận pháp phải là huynh đệ song sinh giống nhau tuyệt đối, cái này thì dễ tìm nhưng điều kiện thứ hai lại là hai người khởi động pháp trận phải tin tưởng tuyệt đối vào đối phương, chỉ khi hai điều kiện này đều được thỏa mãn thì trận pháp mới có thể hoàn thành. Một khi trận pháp hoàn thành nó sẽ đưa người trong trận pháp đến những nơi không xác định, có thể là nơi mà người tạo ra trận pháp muốn đi, cũng có thể là một nơi nào đó trong đế quốc này, trong đại lục này, tệ hơn nữa là nó sẽ đưa người đến một thời thế khác giống như cách mà chúng ta đến nơi này...đại khái thế đi!”
“Hửm...sao ta lại đi giải thích cho nhóc con nhà ngươi rồi, thật là!” Đại boss cướp hoa bấy giờ mới nhận ra mình bị lệch lạc tư tưởng, sao ai cũng bắt nạt ta hết vậy, có biết bổn quân rất được người khác sợ hãi không hả? Ai nghe qua danh tiếng của bổn quân mà không sợ đến run rẩy la hét chứ? Các ngươi thì giỏi rồi, một người lại một người đều không coi bổn quân vào mắt! Hừ, tức giận ghê gớm!
Niệm Dao Nhi cười tủm tỉm không đáp, dù sao cái cần nghe nàng cũng đã nghe được hết rồi, đại boss đã hết giá trị lợi dụng bây giờ chỉ có thể gặm bơ mà hậm hực, dù sao cũng không liên quan tới nàng.
Dương Tịch Diễm đột nhiên ôm vai ngơ ngác nhìn quanh bảo: “Trời nắng thế này sao ta lại thấy lành lạnh nhỉ? Dường như càng lúc càng lạnh hơn...a...ngươi đạp ta làm gì?”
Niệm Dao Nhi bình tĩnh thu chân nhìn Dương Tịch Diễm nhíu mày, hất mặt về phía Hoa Lạc Vũ, dùng khẩu hình nói: “Ngươi nhìn y kìa!”
Nhìn cái bản mặt đen như đít nồi của y đi rồi lại hỏi, không thấy người ta bị cướp mất tiểu tâm can đang tức giận, toàn thân đang tỏa ra khí tức đáng sợ hay sao mà còn “vì sao?” mãi, mẹ nó đường đường là đại boss mà nói nhiều quá vậy?
Dương Tịch Diễm quyết tâm đòi về tôn nghiêm, vẻ mặt âm trầm dọa nạt: “Nhưng ai cho phép nhóc con nhà ngươi dùng cái chân đó đạp ta? Ta là người mà ngươi có thể đạp sao, có tin bổn quân cắt đi không hả?”
Niệm Dao Nhi rất là phối hợp chắp tay, nữ tử bày ra vẻ mặt sợ hãi, lắc đầu xin lỗi: “Xin quân chớ giận, tiểu nữ còn nhỏ tuổi chưa hiểu lễ nghĩa đã đắc tội ngài, xin ngài bỏ quá cho!”
“Hừ!”
“…” Đều do ngươi ngu ngốc thôi, có thể đi đến ngày hôm nay thật sự là đều dựa vào may mắn vô hạn đi!
Niệm Dao Nhi tiến đến gần Hoa Lạc Vũ, dè dặt hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Đệ nhất giang hồ chính phái không nói không rằng, quay đầu bỏ đi, xem ra tâm trạng đang cực kì tồi tệ, chưa phát điên đến đánh người đã là bình tĩnh lắm lắm rồi.
Niệm Dao Nhi: “…” Nếu không phải bởi vì nàng đánh không lại y thì y có thể kiêu ngạo như thế sao? Nói ra một câu để người ta giúp thì mất cái gì đâu, im lặng không nói thì ghê gớm!
_
“Cha! Pháp trận song sinh đó ta cũng biết đại khái, nhưng...” Giáo chủ đại nhân ngồi xổm trên cành cây bên cạnh tiểu hòa thượng bất động, ánh nhìn còn đặt trên vòng sáng đã biến mất, biểu cảm khó tin: “Nhưng mà cái kia...tin tưởng tuyệt đối...là thế nào? Mạn Nhi thì không có gì nghi ngờ nhưng còn Thanh Nhi...sẽ như thế sao?”
Tiểu hòa thượng quay đầu sang, nói: “Có một câu nói.”
“Hả?” Mộng Khinh Vân tầm mắt di chuyển sang đối diện với Lam Chân, ngơ ngác không hiểu.
“Đôi khi mắt thấy tai nghe cũng chưa phải sự thật, phải dùng tâm để cảm nhận thiện ác đúng sai!”
Mộng Khinh Vân: “…” Càng thêm ngu muội. Cứ nói thẳng là không biết thì rất mất mặt sao?
Tỏ vẻ cao nhân đắc đạo hơi bị nhập tâm rồi đó cha à!
“Cha! Cha không có ý định đi tìm Mạn Nhi sao?” Mộng Khinh Vân hỏi một vấn đề khác.
Lam Chân nói: “Vì sao ngươi không đi?”
Mộng Khinh Vân đáp, đương nhiên như đúng rồi: “Bởi vì cha không đi!”
Lam Chân: “…” Liên quan chỗ nào?