[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 53: Chương 53: Trừ bước cuối cùng...?




Lục Trì Mạn vừa bước vào phòng liền thấy Hoa Lạc Vũ vẻ mặt đầy thỏa mãn ngâm mình trong bồn tắm lớn, mặt nước bốc khói như sương mù tiên khí.

Quan trọng là chỉ có một cái bồn đó thôi!

Đây là muốn tắm uyên ương?

Hoa Lạc Vũ nhìn thấy hắn liền mỉm cười, tự nhiên như thường: “Tiểu nương tử về rồi! Thế nào? Bồn tắm này có đủ lớn không?”

“…ừ!” Lục Trì Mạn không hiểu lắm, chỉ tắm thôi mà đủ lớn là sao? Đủ lớn để làm gì? Nói chuyện mờ ám như vậy làm gì chứ?

Hoa Lạc Vũ lại vui vẻ mỉm cười, hướng hắn vẫy tay: “Nào, tới đây! Ta giúp tiểu nương tử cọ lưng!”

“Ồ!” Vậy còn gì bằng!

Lục tiểu thụ một chút xấu hổ cũng không có, đem mình lột sạch rồi bước vào bồn tắm, gác tay lên thành bồn, đưa lưng về phía Hoa Lạc Vũ.

Sau lưng cảm nhận được khăn bông cọ qua, Lục Trì Mạn thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.

Chính mình tự tắm thường sẽ không tự cọ sạch được, cũng không thoải mái bằng có người cọ giúp.

Diệu Diệu như cũ chuẩn xác nhắm đúng thời điểm tiểu kí chủ tâm tình tốt đẹp, thoải mái chạy ra: [Tiểu kí chủ! Tiếp nhận nhiệm vụ sao?]

Nghe được âm thanh đáng ghét của hệ thống, Lục tiểu thụ trước tiên không khách khí mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà nó một lượt, xong mới ở trong đầu ném cho nó một chữ “cút!”, phi thường lạnh lùng tàn nhẫn.

[Ồ!] Diệu Diệu bình tĩnh vô cùng, mang nhiệm vụ phát tới.

Mở đầu vô cùng bắt mắt:

[Bạn có thông báo từ hệ thống!]

[Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm ra hung thủ sát hại gia tộc, tiến độ 40%]

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Thu thập Lưu Ly Bảo Diễm, Tụ Hồn Châu (hoàn thành)

Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh vỡ kí ức (2/?)_đã tiếp nhận!]

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: hoàn thành.

Phần thưởng nhiệm vụ: Diễm Hỏa Trùng Sinh.]

Nhiệm vụ phụ tuyến: Mời tiểu kí chủ thu thập thành công Hoa Đóa Vương, thời hạn bốn mươi ngày! *hình ảnh và thông tin của Hoa Đóa Vương đã được gửi đến tiểu kí chủ*

Gợi ý: Vân Liên thành.]

[Tiểu kí chủ! Chúc may mắn! Có thắc mắc gì mời liên hệ Diệu Diệu!]

Lục Trì Mạn: “…” Đã nói không tiếp nhận rồi cơ mà, mi muốn tạo phản?

Lần nào cũng như lần nào, đều là cưỡng ép làm nhiệm vụ.

Không thể để cho trẫm thoải mái một chút được sao?

Hừ!

Cơ mà Vân Liên ở chỗ nào?

[Qua Vân Lăng hoặc Vân Lam đều đến được nha tiểu kí chủ!] Diệu Diệu một chút xíu cũng không để mấy câu mắng chửi của tiểu kí chủ ở trong lòng, cái gì nên nghe đều nghe, cái gì không nên nghe cũng nghe nhưng không phản ứng.

Ồ! Lục Trì Mạn nghĩ đến tựa như có hơi xa, thế nên là...

Kệ nó đi!

Chờ ta thành thân xong rồi tính!

Diệu Diệu âm thầm thở dài: […] Trước khi sa chân vào yêu đương tiểu kí chủ đều đặt ăn lên trước, nhiệm vụ theo sau.

Còn bây giờ, ăn vẫn đi trước, nhưng nhiệm vụ lại phải chạy sau cả ăn lẫn thành thân rồi!

Quả nhiên! Tình yêu luôn khiến con người ta thay đổi.

Lục Trì Mạn căn bản sẽ không quan tâm hệ thống suy nghĩ cái gì, một cái cọng dây thì có thể cảm nhận được cái gì chứ?

Hắn kéo hình ảnh của Hoa Đóa Vương ra xem xét một chút.

Nhưng mà, cái bông hoa này không phải là hoa mẫu đơn à, đừng tưởng nó có màu xanh thì ta không nhận ra nhé!

Mà...màu xanh à?

Rất muốn quỳ lạy mẹ ruột vì cái tình tiết xanh mướt này!

Hắn lại kéo thông tin của Hoa Đóa Vương ra xem, thầm nghĩ, mục tiêu nhiệm vụ lần này thế mà có cả thông tin!

*Tên: Hoa Đóa Vương (Mẫu Đơn Lưu Ly).

Tuổi: Ba trăm năm có lẻ.

Đặc điểm: Hoa Đóa Vương là hoa mẫu đơn biến dị, một nghìn năm mới nở một bông, cánh hoa màu lưu ly đậm, toàn thân tỏa ra khói xanh, chỉ mọc lên ở nơi có hố trời. Bởi vì Hoa Đóa Vương sinh trưởng do hút chất dinh dưỡng của cây khác, nên xung quanh nó đặc biệt trống trải, không có loại cây nào có thể mọc lên ở nơi này.

[Hình ảnh]*

Lục Trì Mạn: “…” Cái điển tích nghìn năm một bông này nghe qua có điểm tương đồng với hoa bỉ ngạn ghê á!

Nhưng mà Diệu Diệu, ta còn có điểm không hiểu, nếu xung quanh bông hoa này không có cây cối gì, nó làm sao sống được những ba trăm năm?

[Đây chỉ là tình tiết huyền huyễn của tiểu thuyết thôi, hiện chưa có giải thích về việc này, tiểu kí chủ tạm thời cứ bỏ qua nó đi!]

Mi đúng là chẳng được cái tích sự gì hết!

[…] Chẳng được cái tích sự gì hệ thống siêu cấp bảo bảo giận dỗi lặng lẽ off.

Hết nhiệm vụ rồi, biến đây!

_

“A!”

Sau gáy truyền đến cảm giác nhói nhói, Lục Trì Mạn giật mình kinh hô một tiếng, suy nghĩ mông lung về nhiệm vụ cũng theo đó mà bay mất luôn.

Hơi thở nóng rực của Hoa Lạc Vũ phả vào vành tai làm hắn ngứa ngáy.

Lục Trì Mạn bình tĩnh nhìn nóc nhà: “…” Đã biết là kiểu gì cũng không nhịn được còn đòi tắm uyên ương!

“Tiểu nương tử! Ngươi mới vừa suy nghĩ cái gì?” Âm thanh phát ra dí sát bên tai mình có hơi khàn khàn, Lục Trì Mạn hơi nghiêng đầu, suy nghĩ đến, này rõ ràng là tiểu đệ đệ của y lại lên cơn sốt, hắn thế mà cảm thấy nước trong bồn không có lạnh đi mà còn nóng dần lên.

Điều này đại biểu cho việc cúc hoa của hắn có nguy cơ gặp nguy hiểm a.

“Tiểu nương tử! Muốn hôn!”

Lục Trì Mạn thay đổi tư thế, quay người lại, nhìn Hoa Lạc Vũ hai mắt chớp chớp chu mỏ ra mà suýt nữa bật cười, hình ảnh này thật sự rất khó đỡ mà!

Các ngươi cũng tưởng tượng một chút xem, có cảm thấy đặc biệt muốn cười không?

Hoa Lạc Vũ nhìn vẻ mặt nín cười của người đối diện, nhận thấy hắn lại suy nghĩ đi xa liền ra sức chớp mắt, đem mặt dí tới, giả giọng làm nũng: “Tiểu nương tử!~ Mau hôn hôn!~”

“...phụt...ha ha ha..” Lục Trì Mạn che miệng cười ngất.

Thật sự là không cách nào đỡ nổi cú sốc này nữa!

Kế đó, đệ nhất giang hồ chính phái đen mặt giận dỗi, quay người tặng cho hắn một tấm lưng trần cao quý.

Phi thường chân thật!

Sau mấy lần cố gắng, Lục tiểu thụ cũng nhịn được cười, mặt dày sáp lại gần y, thả mềm giọng nói, khẽ gọi: “Hoa Hoa?”

“Hoa Hoa.”

“Hoa Hoa!~”

“…ta dỗi rồi!” Hoa Lạc Vũ cố gắng tỏ vẻ giận dỗi, khó chịu “hừ” mấy tiếng.

“Ta biết!” Lục tiểu thụ cười cười: “Ta đến dỗ nè!”

“Mau dỗ đi!” Nam chính thiếu thốn liêm sỉ nào đó còn thật biết nắm bắt cơ hội: “Ta dỗi rất khó dỗ nhé!”

“Thật hả? Quay lại đây xem gia trổ tài đi!”

Hoa Lạc Vũ ngoan ngoãn quay người, lòng kiên định ba xu trước yêu cầu của tiểu nương tử liền lùi xuống âm vô cực.

Lục Trì Mạn dùng hai tay nâng khuôn mặt mĩ nam của y lên, từ từ đem mặt áp tới, chậm chạp đem môi mình chạm vào môi y.

Hôn nhẹ một cái, tách ra.

Chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang cố gắng giận dỗi của y, hắn lại ghé sang hôn thêm một cái rồi tách ra.

Hôn đến năm lần sau, vẻ mặt của Hoa Lạc Vũ cơ hồ vỡ nát, y nghe giọng nói của hắn lanh lảnh như chuông bạc cười hỏi: “Thế nào?”

“...rất tốt!”

Hoa Lạc Vũ nắm gáy hắn nâng lên, hôn xuống.

Không phải nhẹ nhàng mà là điên cuồng, không phải hờ hững mà là ôn nhu, không phải tàn bạo mà là dịu dàng.

Y như muốn đem nụ hôn này đốt cháy dục vọng của người trước mặt, cũng như đốt cháy chính mình.

Muốn hòa vào cùng một thể với người, muốn người không bao giờ biến mất trong đôi mắt của ta, muốn nắm lấy tay người đi đến tận cùng của một đời, tận cùng của một kiếp.

Không hứa hẹn kiếp sau, chỉ mong cầu kiếp này!

“Tiểu nương tử! Yêu người!”

Tiểu nương tử nào đó mỉm cười: “Yêu người!”

Kế đó lại hỏi một câu rất không liên quan, phi thường sát hoàn cảnh: “Hoa Hoa! Tiểu đệ đệ của ngươi có ổn không?”

“…hả?” Hoa Lạc Vũ ngây người, tròn mắt ngơ ngác.

“Không thì tới một lần, ta có thuốc!” Liêm sỉ lẳng lặng xếp hàng điểm danh ra cửa đứng.

“…”

Thế nhưng, Lục Trì Mạn trơ mắt nhìn Hoa Lạc Vũ đột nhiên không hiểu bị làm sao đứng lên, kéo cả hắn ra khỏi bồn tắm, lại dùng nội lực hong khô cơ thể cả hai, đem y phục cẩn thận mặc lên cho hắn, chính y lại qua loa khoác tạm một cái áo choàng.

Sau đó, y ôm hắn lên giường, đắp chăn, nhắm mắt đi ngủ.

Lục Trì Mạn: “…” Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì vừa xảy ra?

Hắn sau khi lấy lại được tinh thần mới cẩn thận nhích người sang, dè dặt đem một tay khoác lên eo y, thấy y nằm im không nhúc nhích, hắn đành phải lên tiếng: “Hoa Hoa!”

“…ừ?”

“Ngươi sao thế?” Tốc độ thay đổi tâm tình nhanh như vòi rồng a.

Hoa Lạc Vũ một chút xíu động đậy cũng không có, bình thường đáp: “Không sao!”

“…” Vậy còn dám nói không sao? Hắn ngập ngừng hỏi: “Ta vừa rồi nói câu kia, ngươi liền như thế! Không muốn sao?”

“…”

Hắn chờ y đáp lại, nhưng rất lâu sau y cũng không nói chuyện, mãi đến khi hắn gần như muốn ngủ mất mới nghe giọng nói của y vang lên: “Không phải là không muốn! Ta chỉ là...muốn chờ tới lúc động phòng mới...làm chuyện kia!”

“...a?” Lục Trì Mạn không kịp phản ứng, vừa mới buồn ngủ liền tỉnh hẳn, không suy nghĩ thốt lên: “Nhưng chúng ta đã gạo nấu thành cơm rồi còn gì?”

“Đó...là ngoài ý muốn!” Hoa Lạc Vũ rất không muốn nói lại chuyện kia. Lúc đó y đã bị xuân dược hành đến mơ hồ, hắn còn như thế, y còn có thể nhịn nữa thì sớm đã lên chùa!

Lại nói, thuốc của hắn còn có xuân dược, hai kẻ đều không còn tỉnh táo thì đổ trách nhiệm vào đâu chứ?

Nếu không phải gạo nấu thành cơm rồi, y cũng không muốn gấp rút kết hôn như thế, không kịp chuẩn bị gì cả!

Lục Trì Mạn lúc này mới lờ mờ nhận ra ý đồ của y, cười không được mà khóc không xong.

Người này a, tùy thời nói ra một câu, làm ra một hành động liền có thể đem hắn ngâm trong đường, khiến hắn cảm động không thôi.

_

Lồng ngực xuất hiện xúc cảm khác thường, là một bàn tay mềm mại chậm chạp xuyên qua vạt áo lỏng lẻo mò vào, ở trên vùng đất mới lạ di chuyển không có quy luật, Hoa Lạc Vũ cả người cứng đờ, đại não không đầy một giây lập tức chết máy.

Một vài tia gió lọt qua khe cửa tràn vào, thích thú trêu đùa ngọn nến làm nó chới với suýt tắt, ánh nến chập chùng lay động đem cảnh vật hắt lên bức bình phong, một bóng người mảnh mai lắc mình đè lên một bóng người to lớn hơn, hòa thành một thể.

Âm thanh lanh lảnh thanh mát vang lên trong không gian tĩnh mịch: “Hoa Hoa!”

Có người ngập ngừng đáp lại: “…ừ?”

“Trừ bước cuối cùng không làm, còn lại chúng ta tập luyện một chút?” Liêm sỉ vừa đi vào được nửa đường nghe được câu này liền quả quyết quay đầu.

“...được!”

Đêm. Là vô tận. Yên ả nhưng không tĩnh mịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.