Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 120: Chương 120




Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng. Hồng Lăng vui vẻ nghiêng người, một người cao lớn mặc trang phục bình dân bước vào. Đầu hắn đội đấu lạp, eo đeo một thanh đao giống như thợ săn ở vùng núi gần đó.

Thẩm Oanh sửng sờ, người đó cởi đấu lạp, bước đến trước mặt nàng, cúi người ôm nàng. Cánh tay hắn ôm chặt, khuôn mặt ấm áp tựa lên đầu nàng, mùi hương quen thuộc lập tức bao quanh nàng.

Hai mắt Thẩm Oanh ươn ướt, giơ tay ôm tấm lưng dày rộng kia, dựa vào vai hắn hỏi: “Là ngài phải không? Ta không nằm mơ chứ?”

Trái tim Bùi Duyên run lên, hắn nâng cằm nàng và đặt nụ hôn lên đó. Bờ môi của hắn khô ráo, hơi thở nóng bỏng đầy nam tính. Thẩm Oanh bám vào vai hắn một cách bất chấp, giống như một chú chó con gào khóc đòi ăn, va chạm vào môi hắn khiến hắn hơi đau.

Nhưng cảm giác chân thật đáng yêu như vậy khiến lòng Bùi Duyên cảm thấy mềm mại sau nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên. Hắn có thể trả bất cứ giá nào vì giờ phút này và vì người này.

Hồng Lăng theo sau Thanh Phong đi vào nhưng vội vàng lui ra ngoài.

Hồng Lăng đóng cửa, nhìn Thanh Phong: “Sao đến đây vội vàng như vậy? Trời còn tối, không sợ thu hút sự chú ý hay sao?”

Thanh Phong thở dài: “Tiềm để của Hoàng thượng bốc cháy, hiện giờ kinh thành hỗn loạn, nghe nói trong cung cũng xảy ra chuyện, Hoàng thượng chắc không có thời gian để ý Hầu gia.”

Hồng Lăng và những người khác không biết tiềm để cháy là một bước trong kế hoạch cho nên hỏi: “Đang yên lành thì tại sao tiềm để bị cháy?”

“Đây cũng là một bước trong kế hoạch của Bùi phu nhân.” Thanh Phong giải thích, “Bùi phu nhân là chủ nhân của Ca Nguyệt Phường, cũng là người đứng sau lưng huy động lực lượng cứu Thẩm di nương. Tuy nàng là một nữ tử nhưng mưu kế hơn người, ta không ngờ Tạ đại nhân cũng bị nàng thuyết phục hỗ trợ.”

Hồng Lăng bừng tỉnh nhận ra và gật đầu: “Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“Chuyện tiếp theo không phải việc của chúng ta.” Thanh Phong quay đầu nhìn về phía kinh thành, “Hoàng thượng chắc đang gặp nhiều phiền phức.”

Trong phòng, Bùi Duyên và Thẩm Oanh nằm trên giường, một tay Bùi Duyên ôm nàng, tay kia nhẹ nhàng rờ bụng nàng và hỏi: “Nó có khỏe không?”

Giọng hắn vốn trầm khàn, giờ phút này càng khàn đến nỗi không thể phát ra tiếng.

Thẩm Oanh đặt tay lên mu bàn tay hắn, cúi đầu nói: “Nếu không có nó, e rằng ta không ráng được đến bây giờ.”

Bùi Duyên áy náy trong lòng, càng ôm chặt Thẩm Oanh hơn: “Ta đã tính sai. Ta không biết hắn sẽ động thủ nhanh như vậy. Ta còn đánh sư huynh vì việc này. Biết nhau đã nhiều năm như vậy, chúng ta cũng chưa từng đỏ mặt cãi nhau. Nhưng hắn biết làm mất nàng thì không thể trốn trách nhiệm nên không so đo với ta.”

Thẩm Oanh biết không thể trách Bùi Duyên chuyện này. Bùi Duyên không biết nàng từng là Gia Huệ hậu, Bùi Chương có chấp niệm sâu như vậy, ngay cả nàng cũng không đoán được.

“Trong kinh thành là phạm vi của hắn, ta sợ không đi được, Tạ gia cũng không phải là nơi ở lâu dài. Ngài định làm gì tiếp theo?”

Bùi Duyên vuốt tóc nàng, không muốn nói cho nàng biết thỏa thuận của mình và Lam Yên. Đến thời điểm này, mọi người không còn cách nào quay đầu lại được. Hắn đã biết tâm tư của Bùi Chương, nếu muốn bảo vệ Thẩm Oanh thì chỉ còn con đường kia.

“Cho ta vài ngày để giải quyết hậu quả, sau đó ta tự mình đưa nàng đến Đại Đồng.”

“Đến Đại Đồng?” Thẩm Oanh ngẩng đầu nhìn hắn, “Còn những người trong Tĩnh Viễn Hầu phủ thì sao? Nếu chúng ta đi, bọn họ sẽ bị Hoàng thượng cầm tù.”

“Nàng yên tâm, ta đã phân tán phần đông hạ nhân, chỉ chừa lại vài người lợi hại, gia sản cũng đã ngầm bán lấy tiền mặt. Mẫu thân và trưởng tẩu sẽ đi cùng chúng ta. Sớm muộn gì ta sẽ đòi lại phủ đệ.” Bùi Duyên bình tĩnh nói.

Thẩm Oanh nghe ra ý tứ trong lời này là muốn từ bỏ mọi thứ trong kinh thành để chạy đến Sơn Tây sao? Nhưng Sơn Tây cũng là lãnh thổ của Đại Nghiệp, chẳng lẽ Bùi Chương sẽ buông tha bọn họ? Trừ khi Bùi Duyên muốn học Yến Vương trước kia, dẫn binh làm phản trong chính đất phong của mình.

“Ngài… có kế hoạch khác phải không?” Thẩm Oanh hỏi.

Từ trước đến nay nàng luôn thông minh và nhạy bén, Bùi Duyên biết không giấu được nàng.

“Gia Gia, ta muốn bảo vệ nàng, chỉ còn cách này. Người muốn cướp nàng ra khỏi tay ta là Hoàng thượng, ta nhất định phải làm vậy.” Bùi Duyên nắm tay Thẩm Oanh, “Nàng có nguyện ý đồng hành với ta không? Nếu thành công, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này.”

Tay Thẩm Oanh không khỏi run lên một chút, nàng nghĩ đúng rồi. Bùi Duyên có thân phận là con trai của tiên đế, bất kể thật hay giả, đối với bên ngoài cũng đủ danh chính ngôn thuận bước lên ngôi hoàng đế. Hơn nữa mấy năm nay, hắn lập nhiều chiến công hiển hách cho Đại Nghiệp, danh tiếng trong dân gian cao hơn Bùi Chương nhiều. Chỉ cần hắn khởi nghĩa, toàn bộ thủ vệ ở biên giới sẽ hưởng ứng, đến lúc đó chiếm kinh thành chỉ là vấn đề thời gian.

Lam Yên hận Bùi Chương tận xương, chắc chắn sẽ dùng toàn bộ lực lượng để thúc đẩy chuyện này.

Thẩm Oanh biết lời hứa của Bùi Duyên lúc này là thật lòng, cũng biết hắn chỉ cần ra khỏi kinh thành và đến Sơn Tây an toàn thì sẽ có cơ hội rất lớn để giành ngai vàng. Lòng người hay thay đổi, sau khi hắn làm hoàng đế có trở thành như Bùi Chương hay không, cả hai người lại rơi vào luân hồi càng lúc càng xa? Tất cả điều này đều khó nói.

Nàng không muốn vị trí đó, nàng sợ làm Hoàng hậu. Nhưng bây giờ nàng có thể giúp hắn đạt được điều mình muốn.

Có lẽ khi hắn hoàn thành cũng là lúc nàng rời đi. Nàng thật sự không đủ dũng khí để thử lại và bị tan nát cõi lòng lần nữa.

“Gia Gia.” Bùi Duyên gọi nàng, cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng, “Nàng sợ phải không? Ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.”

Thẩm Oanh lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Cho dù ngài có quyết định gì, ta đều ủng hộ ngài. Chúng ta rời kinh đô và vùng lân cận trước, những chuyện khác sau này hẵng nói.”

Bùi Duyên cảm thấy sự e dè trong nụ cười của nàng, nhưng hắn không nắm bắt được cảm xúc chợt lóe lên khi nãy. Theo hắn hiểu, chắc nàng sợ làm phản thất bại. Không phải ai cũng có can đảm được ăn cả ngã về không để đối đầu với chủ của thiên hạ. Nhưng nàng vẫn nguyện ý đi theo hắn, điều này khiến hắn rất cảm động. Mẫu thân hắn có lẽ không có giác ngộ như vậy.

“Ngài có thể giúp ta cứu một người được không?” Thẩm Oanh nắm cánh tay Bùi Duyên hỏi.

Bùi Duyên phản ứng ngay lập tức: “Nàng đang nói đến tỳ nữ đi theo nàng ở tiềm để phải không? Nàng ta không phải là người của Lam Yên ư?”

Bùi Duyên chỉ biết trong kế hoạch này có tỳ nữ kia, nhưng không rõ thân phận thật sự của nàng. Vốn tưởng rằng là người Lam Yên xếp vào, đương nhiên có biện pháp rút lui an toàn, không cần bọn họ lo lắng. Không ngờ Thẩm Oanh tự mình nói ra, chứng tỏ các nàng quen biết nhau.

“Nàng là người ta quen từ trước, rất quan trọng đối với ta. Nếu ta chạy thoát nhờ đổi mạng sống của nàng, ta sẽ bất an cả đời. Vậy ngài cứu nàng được không?” Thẩm Oanh nài nỉ.

Thẩm Oanh rất ít khi cầu xin Bùi Duyên chuyện gì, nhìn biểu tình của nàng, tỳ nữ đó dường như rất quan trọng. Bùi Duyên gật đầu: “Ta sẽ cố gắng, nàng ở đây chờ tin.” Hắn đứng dậy xuống giường đất, lại giơ tay véo nhẹ mặt nàng, “Mặt nàng gầy chẳng còn thịt, nàng cứ yên tâm ở đây, xung quanh đã được sắp xếp tương đối an toàn. Vì hài tử của chúng ta, nàng phải ăn nhiều chút.”

“Được, ta nghe lời ngài.” Thẩm Oanh khẽ cười.

Bùi Duyên lại cúi đầu hôn nàng, lần này chỉ nhẹ nhàng chạm vào trán nàng như lời tạm biệt, sau đó rời đi.

Cách đây không lâu, Bùi Chương tức giận trở về hoàng cung và đi thẳng đến tẩm cung của Thái hậu. Lúc đó, Hoắc Văn Tiến còn ở trong cung của Thái hậu để trấn an cảm xúc của bà.

Hắn không phải có lòng tốt muốn cứu mạng Tam cô nương của Thẩm gia, chẳng qua trước đây hắn có nhược điểm bị Tạ Vân Lãng nắm thóp, Tạ Vân Lãng lấy nhược điểm này uy hiếp hắn, muốn hắn đi khuyên Thái hậu tha mạng Thẩm tam, những việc khác không cần hắn quản.

Hắn cũng không biết tại sao người của Tạ Vân Lãng hôm nay xuất hiện kịp thời, cứ như đã tính toán mọi việc, hắn chỉ như một quân cờ vậy. Tuy hắn cảm thấy có gì không đúng nhưng vẫn làm theo.

Hắn không có bản lĩnh gì, nhưng rất giỏi lấy lòng Thái hậu.

“Cô mẫu, ngài đừng giận nữa. Vì mấy con chó con mèo không đáng giá chút nào. Ta kiếm được một ít hương đặc biệt từ Tây Vực cho ngài, ngửi xong là thanh thoát cả người. Còn có một tấm áo choàng làm bằng lông chim khổng tước, sau này sẽ mang vào cung cho ngài!”

Hoắc Thái hậu chưa yên tâm đối với Thẩm Oanh nên nói: “Ngươi đừng ngắt lời ta. Ngươi nói có cách đưa nàng đi không để hoàng đế tìm thấy, rốt cuộc là cách gì?”

Câu này hỏi khó Hoắc Văn Tiến. Hoắc Văn Tiến chỉ lừa bà để bà rời khỏi tiềm để, làm sao có cách cướp người khỏi tay hoàng đế? Huống hồ dưới bầu trời này, đất nào chẳng là đất của Thiên tử, trừ khi đưa người đến nơi như Thát Đát, bằng không sao có thể không tìm được.

Đầu óc Hoắc Văn Tiến nhanh chóng xoay chuyển, đang nghĩ làm cách nào trả lời qua loa lấy lệ, cung nữ hoảng sợ chạy đến trước mặt hai người: “Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng thượng đến!”

Hoắc Thái hậu không ngờ hoàng đế sẽ trở về nhanh đến vậy, nhất định đã nghe tin rồi. Nhưng bà lập tức bình tĩnh, bà là mẹ ruột của hoàng đế, đừng nói suýt ban chết cho nữ nhân kia, cho dù thật sự ban chết, chẳng lẽ hoàng đế bắt bà lấy một mạng đổi một mạng?

Bùi Chương xông vào trong điện mang theo cơn giận ngút trời: “Người rốt cuộc muốn làm gì!”

Hoắc Văn Tiến chưa từng thấy hoàng đế phát hỏa lớn như vậy, sợ đến mức chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Hoắc Thái hậu phất tay lệnh mọi người trong điện lui xuống. Hai chân Hoắc Văn Tiến mềm nhũn không đứng dậy nổi, nhờ một cung nữ đỡ hắn đi ra ngoài.

“Hoàng đế làm sao vậy? Ngài là đế vương, không nên thể hiện hỉ nộ ra mặt.” Hoắc Thái hậu nhàn nhạt nói.

“Người thật sự cho rằng Trẫm là đứa ngốc không biết gì hay sao?” Bùi Chương bước đến gần, hất toàn bộ ấm trà trên bàn xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên giòn giã và sắc bén.

“Sau khi Thẩm Oanh chết, Trẫm phái người điều tra chế độ ăn uống và sinh hoạt của nàng. Cho dù người làm việc kín đáo đến đâu cũng để lại dấu vết. Trẫm không truy cứu vì người là mẫu thân của Trẫm, Trẫm có thể làm gì được? Lúc trước điều tra người của ngự dược phòng chẳng qua là tìm người thế tội cho người, cho thiên hạ một lời giải thích. Người thật sự cho rằng thần không biết quỷ không hay à?!”

Hoắc Thái hậu kinh ngạc nhìn hoàng đế, vẻ bình tĩnh trên mặt từ từ sụp đổ.

“Trẫm trị quốc nói rằng thiên tử phạm pháp thì trị tội như thường dân.” Bùi Chương nói với giọng chế giễu, “Nhưng mẫu thân của Trẫm đã giết người vợ cả đã đồng cam cộng khổ với Trẫm. Trẫm đã thả người một lần, người lại đi hại nàng! Người ép Trẫm động thủ phải không?”

Hoắc Thái hậu nghe xong, trong đầu chỉ có tiếng ầm ầm, nhất thời cảm thấy mình nghe lầm, nhất thời lại cảm thấy mình không nghe gì cả. Bà chỉ ngây người nhìn nhi tử trước mắt, hắn trở nên rất xa lạ và lạnh lùng giống như những tượng đá được điêu khắc chứ không phải là một người sống.

“Sự kiên nhẫn của Trẫm đã cạn kiệt. Người đâu!” Bùi Chương quay đầu hét lên, “Bắt đầu từ hôm nay phong tỏa tẩm cung của Thái Hậu. Nếu không có mệnh lệnh của Trẫm, không ai được vào thăm, người bên trong cũng không được đi ra ngoài!”

“Không! Ngài không thể làm vậy!” Chút tự tin cuối cùng của Hoắc Thái hậu rốt cuộc tan rã, bà kéo tay áo Bùi Chương, “Nhi tử, ngài không thể đối xử với ta như thế, ta làm vì ngài mà thôi! Ta sinh ra ngài, ta là mẫu thân ruột của ngài!”

Bùi Chương lạnh lùng nhìn bà và phất mạnh tay: “Vì người là mẫu thân ruột của ta nên người vẫn còn mạng. Thẩm Oanh vô tội biết bao! Nàng làm sai điều gì, sao người muốn nàng chết! Còn có những người chống lại Hoắc gia bị các ngươi khi dễ đến chết, bọn họ đã làm gì sai?”

Hoắc Thái Hậu ngã xuống giường đất, Cẩm Y Vệ đã xông vào, cầm tấm ván gỗ bắt đầu đóng đinh cửa sổ. Hắn muốn biến nơi này thành lãnh cung!

Bùi Chương sải bước ra khỏi tẩm cung, tiếng rên thê lương của Hoắc Thái Hậu văng vẳng bên tai. Hắn nhắm mắt lại, có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến Thẩm Oanh lại trở nên cứng rắn. Hắn chưa bao giờ lấy lại công bằng cho nàng, hôm nay đơn giản là không làm, hoặc phải làm đến cùng. Hoắc gia không có Thái hậu chống lưng, sau này sẽ dừng lại, không dám hoành hành ngang ngược.

“Đi điều tra, ai đã báo tin cho Thái hậu, giết.” Bùi Chương quay đầu ra lệnh.

Cẩm Y Vệ nhận lệnh rời đi.

Bùi Chương hít một hơi thật sâu, vừa định đi, Phùng Miểu từ dưới bậc thang xông lên nói với hắn: “Hoàng thượng, tiềm để bị cháy. Lửa rất lớn.”

Hô hấp của Bùi Chương đông lại, trực tiếp nắm cổ áo Phùng Miểu kéo đến trước mặt, lạnh lùng nói: “Khi Trẫm rời khỏi đó vẫn còn tốt, tại sao đột ngột bị cháy?”

Phùng Miểu lắc đầu: “Lửa bốc lên đột ngột từ nhà chính rất mạnh, e là những người túc trực ở tiềm để không đủ để dập lửa. Cần dùng người trong cung. Nhưng cứ như vầy, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn… Sợ rằng triều thần sẽ biết.”

“Dập tắt lửa, dập tắt bằng mọi giá!” Bùi Chương gần như rống lên, “Trẫm muốn nàng còn sống!”

Phùng Miểu nhận lệnh rời đi.

Bùi Chương đi xuống bậc thang, cả người chấn động bị hụt chân, may mắn đại nội quan chụp kịp thời, nếu không hắn sẽ lăn trực tiếp xuống bậc thang.

Hắn giơ tay ấn trán, đại nội quan đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, ngài không sao chứ? Muốn truyền ngự y đến khám hay không?”

Bùi Chương giơ tay ra hiệu không cần.

“Tiềm để đang cháy, ngài gấp gáp đến đó cũng không giúp được gì, hay là ở trong cung đợi tin? Nếu ngài ở đó, mục tiêu quá lớn, theo lời Phùng đại nhân, truyền ra ngoài rất phiền phức.” Đại nội quan khuyên nhủ, “Long thể của ngài không chỉ là của ngài mà cũng là của toàn bộ Đại Nghiệp. Ngài về cung nghỉ ngơi một chút nhé?”

Trong lòng Bùi Chương rất muốn lập tức chạy đến tiềm để kiểm tra đám cháy. Nhưng hắn biết rõ tình trạng của thân thể mình, làm căng sẽ xảy ra chuyện, nên đành đồng ý với lời của đại nội quan. Hắn ngước mắt nhìn thoáng hướng tiềm để, nơi đó khói bốc lên dày đặc giống như một con rồng bay lượn.

Hắn nheo mắt, sao trùng hợp như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.