Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 127: Chương 127




Editor: Trà Xanh

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Thát Đát đưa hòa thư nhưng hoàng đế vẫn chưa ra lệnh cho tiền tuyến rút quân. Triều thần ngầm bàn luận, sau đó thật sự không nhịn được, khi thượng triều hỏi hoàng đế đều bị hoàng đế trả lời qua loa.

Bùi Chương dạo này đau đầu ngày càng trầm trọng, ban đêm thường không ngủ được, cứ mơ thấy người trước kia.

Hắn gạt người ngoài, khi viện chính đến bắt mạch bình an thì khám cho hắn. Viện chính quỳ gối cạnh giường đất, rút tay lại, im lặng thật lâu.

Bùi Chương thu tay lại và nói: “Cứ nói.”

Viện chính quỳ sát đất: “Xin hỏi Hoàng thượng, ngài có uống đúng hạn và đúng số lượng thuốc an thần mà thần kê đơn không?”

Bùi Chương nói: “Đương nhiên.”

“Hoàng thượng, xin ngài hãy nói thật!” Viện chính cao giọng.

Đại nội quan ở bên cạnh nói: “Lúc đầu Hoàng thượng thấy chén thuốc kia có công dụng nên lén tăng số lượng lớn và số lần uống, gần đây thuốc đó cũng không có hiệu quả.”

Viện chính ngẩn người, nặng nề thở dài: “Hoàng thượng! Thuốc có ba phần độc, sao ngài không nói với thần mà tự mình tăng thêm lượng thuốc? Đây không khác gì uống thuốc độc! Thuốc đó vốn để giảm bớt bệnh cũ đã nặng trong cơ thể ngài, thần luôn dặn dò ngài uống theo đơn thuốc của thần, ngài…” Ông liên tục lắc đầu.

Đại nội quan khiếp sợ, cúi đầu hỏi: “Viện chính, có gì không ổn chăng?”

“Vô cùng không ổn! Thuốc này vốn có tác dụng lấy độc trị độc, lúc đầu cực kỳ hiệu quả, nhưng qua một thời gian, thuốc sẽ dần dần mất tác dụng, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ đau đầu ngày càng nghiêm trọng, nhưng không có cách nào uống thuốc để chống chọi! Vì vậy tuyệt đối không thể tăng liều thuốc ngay từ đầu!”

Viện chính nói chuyện rất hiên ngang cứng cỏi, toàn bộ noãn các yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Bùi Chương dựa vào chỗ tựa lưng bằng lụa vàng có thêu rồng năm màu trên giường đất, giơ tay xoa trán: “Ngươi cứ nói thẳng, Trẫm còn mấy năm nữa.”

“Hoàng thượng!” Đại nội quan cũng quỳ dưới đất, “Ngài đừng nghĩ như vậy!”

Bùi Chương giật khóe miệng: “Trong lòng Trẫm hiểu rõ thân thể mình như thế nào. Viện chính, không được khi quân.”

Viện chính rơi vào thế khó xử, cuối cùng vẫn nói thật, đầu lưỡi cũng run rẩy: “Ít thì 5 năm, nhiều nhất là mười năm. Hoàng thượng chỉ cần an dưỡng tốt thì càng kéo dài.”

Bùi Chương không nhịn được bật cười. Một hoàng đế có trăm công ngàn việc, an dưỡng bằng cách nào? Trước đây hắn cảm thấy không đủ thời gian, mỗi ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ. Hiện giờ biết mình còn nhiều nhất là mười năm, càng không dám nhàn hạ, nếu không làm sao có thể giao giang sơn cho Nguyên nhi? Hắn không quá coi trọng sự sống hay cái chết, các quan viên đại thần và bá tánh đều hô “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, nhưng từ xưa đến nay, chưa có hoàng đế nào sống hơn trăm tuổi, lấy đâu ra vạn tuế?

Chỉ hận ông trời không cho hắn đủ thời gian để hoàn thành những ước nguyện. Mười năm làm sao đủ để quản lý quan lại, giao thông đường thuỷ, mở mang lãnh thổ? Cho hắn thêm ba mươi năm, năm mươi năm, hắn có thể trở thành hoàng đế vĩ đại nhất của Đại Nghiệp kể từ khi lập quốc đến nay. Nhưng bây giờ không có thời gian.

Đại nội quan đã bắt đầu quỳ gối bên cạnh và lau nước mắt. Hắn biết mấy năm nay Hoàng thượng có bao nhiêu khó khăn, bệnh này phần lớn là do mệt. Một người đang độ tuổi xuân mà biết được chỉ còn lại có mười năm, không ai có thể chịu nổi.

Viện chính cáo lui.

Bùi Chương biểu hiện rất bình tĩnh, bình tĩnh xuống giường đất, ngồi sau án thư, cầm bút chấm mực.

Sau khi viết xong, hắn nói với đại nội quan đang còn khóc: “Đừng khóc, dùng phi chân đưa phong thư này đến Khai Bình Vệ.”

Đại nội quan vội vàng ngừng khóc, dùng tay áo lau mắt.

“Hoàng thượng, ngài muốn…?”

Bùi Chương nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì.

Cùng lúc đó, trên một chiếc xe ngựa từ kinh thành đi Đại Đồng, Thẩm Oanh ôm hài tử đang còn quấn tã, nép vào người Bùi Duyên. Trước mặt Bùi Duyên đặt một tấm bản đồ, hắn cầm bút vẽ vòng trên đầu mười hai Bố chính sứ ty của cả nước.

Thẩm Oanh vừa ở cữ xong, bọn họ giả làm thương nhân rời Bảo Định, tiến về phía bắc hướng Đại Đồng. Để tránh gây chú ý, chuyến này chỉ dẫn theo Thanh Phong và Dịch cô cô. Côn Luân đưa Hồng Lăng và Lục La, cũng ăn mặc giống bọn họ đi về phía nam.

“Hầu gia đang làm gì?” Thẩm Oanh hỏi.

Bùi Duyên giải thích: “Ta đang đánh giá xem cả nước sẽ có bao nhiêu địa phương ủng hộ Bùi Chương nếu có chuyện xảy ra.”

“Có kết quả không?”

Bùi Duyên cười tự giễu và ôm vai nàng: “Ngoại trừ quân Tây Bắc thì không có ai giúp ta. Muốn đối đầu với hoàng đế, cần phải có danh nghĩa để xuất binh. Hiện giờ ta chưa rửa được tội thông đồng với địch, hấp tấp chỉ sợ không ổn. Tri phủ Đại đồng cũng là người của hắn.”

Thẩm Oanh rũ mắt, bàn tay vô thức nắm viền tã lót. Nàng biết một cách có thể giúp Bùi Duyên, nhưng như vậy sẽ gây ra sóng gió lớn, đặt Bùi Chương vào thế bị động. Tuy hắn lạnh nhạt với nàng, bắt cóc nàng, nhưng cũng không phải là tội ác tày trời. Nàng không thể quyết tâm dùng thủ đoạn như vậy để đối phó hắn.

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Duyên vỗ vai nàng, nghĩ rằng nàng ẵm hài tử đã mỏi nên thay thế, “Nào, Định nhi, đến đây với cha, nương mệt rồi.”

Tiểu tử béo hiển nhiên thích mùi sữa trong ngực nương hơn, khi bị ôm đi thì mếu máo muốn khóc. Nhưng cuối cùng là mộng đẹp ngọt ngào, rầm rì một tiếng rồi ngủ say. Mới sinh ra vừa đen vừa nhăn nheo, đầy tháng càng nuôi càng thay đổi, tóc như mây, lông mày chưa mọc, tướng mạo chưa biết tốt hay xấu nhưng làn da trở nên trắng mịn như bánh bao mới hấp ra lò. Thời điểm còn ở Tống gia, mấy bà vú đều cực kỳ yêu bé, lúc chia tay còn rơm rớm nước mắt.

Tuy nhiên Thẩm Oanh tự mình nuôi nấng. Đời trước nàng không có hài tử, rất khó khăn mới được một cục cưng bảo bối như vậy, đương nhiên là tự tay làm lấy mọi chuyện, tuy mệt nhưng hài tử gần gũi với nàng.

Thẩm Oanh liếc nhìn Bùi Duyên, hắn ôn hòa nhìn nhi tử, khóe miệng mỉm cười, nghiễm nhiên là một phụ thân nhân hậu, hoàn toàn không có khí chất của người lãnh đạo quân binh. Thật ra nàng không muốn hắn tranh giành vị trí đó. Nàng từng chứng kiến Bùi Chương thay đổi, cho nên trong lòng vô cùng mâu thuẫn với ngôi vị hoàng đế. Nhưng hắn tranh vị trí đó không phải vì người khác, mà vì bảo vệ nàng, nàng lại không thể khuyên hắn không tranh.

Nàng hiểu Bùi Chương, chính vì hiểu rõ nên biết rằng bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Hoặc là ngoan ngoãn chịu trói, hoặc là vùng dậy chống cự. Cuộc đời này của nàng giống như bị mắc kẹt trong tòa hoàng cung đó, làm cách nào cũng trốn không thoát.

Nhưng ở trong kinh thành, cả gia đình Thẩm gia và toàn bộ An Định Hầu phủ luôn là khúc mắc của Thẩm Oanh. Nếu lúc đó, Bùi Chương bắt bọn họ đến để chế ngự thì nên làm sao?

“Lúc đầu ta bảo Ngọc Bình đừng đến tìm chúng ta, mà ở lại nhà lão phu phụ ở ngoại ô kinh thành để dưỡng thương, bây giờ xem như đúng rồi.” Thẩm Oanh giúp nhi tử xê dịch tã lót và nhẹ nhàng nói, “Nàng đã quen ở trong cung nên cảnh giác tốt hơn người khác, nói rằng có người theo dõi nàng ở vùng gần đó. Nàng có thể thuận lợi ra cung, chắc nhờ nương nương nào đó trong cung đã phù hộ.”

Bùi Duyên thuận miệng nói: “Vị Ngọc Bình cô nương hình như vốn là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu? Hai người quen biết bằng cách nào?”

Thẩm Oanh sững sờ trước câu hỏi. Nàng là một nữ tử bình dân, quen biết nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, còn để nữ quan kia đánh bạc tính mạng vì cứu nàng, quả thực rất kỳ quái. Đến bây giờ, có một số việc cũng nên nói cho hắn.

“Thật ra ta…”

Không ngờ nàng vừa bắt đầu, xe ngựa đã dừng lại. Thanh Phong ở bên ngoài nói: “Gia, báo cáo khẩn cấp.”

Lúc đầu Ngụy lão tướng quân dẫn theo một nửa vệ binh kinh thành, đẩy lui đại quân Thát Đát đã đến gần kinh thành về lại phía bắc Khai Bình Vệ, Thát Đát cũng gửi thỏa thuận hòa bình, hai bên tạm thời đình chiến. Không ngờ, hoàng đế chẳng quan tâm đến cực khổ của Ngụy lão tướng quân trong hai cuộc chiến, yêu cầu ông tiếp tục truy sát Thát Đát. Vệ binh kinh thành chỉ bảo vệ trong kinh thành, không có kinh nghiệm tác chiến ở biên giới, càng không có khả năng xâm nhập thảo nguyên và sa mạc Tây Bắc.

Ngụy lão tướng quân gửi thư khuyên can, hoàng đế nhất định làm theo ý mình, cách chức và yêu cầu ông quay về, phái Từ Khí đi tiếp quản chức vụ, xem ra không đánh vào vương đình Thát Đát thì không bỏ qua.

Sau khi Bùi Duyên nghe Thanh Phong tường thuật, phản ứng đầu tiên là Bùi Chương bị điên rồi. Vệ binh kinh thành quanh năm sống trong nhung lụa, đã nhiều năm chưa trải qua các trận chiến lớn, lần này chiến thắng Thát Đát vì Thát Đát căn bản không muốn thật sự tấn công, chỉ bày tỏ sự bất mãn. Muốn bọn họ tiến sâu vào phía bắc, nguồn cung cấp không kịp, không hợp khí hậu, đến lúc đó sẽ thiệt hại hơn phân nửa.

Buổi tối tìm chỗ trọ ở khách điếm. Thanh Phong đưa người truyền tin mà Tống Viễn Hàng phái đến gặp Bùi Duyên. Thẩm Oanh ở phía trong phòng cùng với Dịch cô cô lau người cho hài tử. Cách một tấm bình phong, đương nhiên nghe rất rõ ràng.

“Triều thần phản ứng thế nào?” Bùi Duyên hỏi.

Người truyền tin nói: “Đương nhiên là khuyên can, có vị ngự sử kích động đâm đầu vào cột Cửu Long. Nhưng Hoàng thượng nhất quyết làm theo ý mình, căn bản không nghe khuyên bảo, dường như quyết tâm thâu tóm Thát Đát. Ngụy lão tướng quân quay lại kinh thành đã bị bệnh.”

Thẩm Oanh vừa nghe vừa mặc quần áo cho Định nhi. Động tác của nàng vô cùng cẩn thận, sợ làm đau hài tử mềm mại. Dịch cô cô thì thầm: “Ta ẵm ca nhi đi ra ngoài trước nhé? Đã đến giờ dỗ bé ngủ.” Ở đây có cánh cửa nhỏ thông ra hành lang bên ngoài. Phòng của Dịch cô cô ở sát vách.

Thẩm Oanh gật đầu, Dịch cô cô bế hài tử nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Bùi Duyên vẫn còn nói chuyện với người truyền tin. Nơi này rất gần Đại Đồng, buổi tối có thể cảm nhận được mùi gió cát thổi tới từ sa mạc Tây Bắc. Nàng lặng lẽ ngồi ở mép giường, chờ Thanh Phong dẫn người báo tin ra ngoài mới đi đến trước mặt Bùi Duyên.

Vẻ mặt Bùi Duyên nghiêm trọng, nhìn thấy Thẩm Oanh bước ra, muốn thả lỏng bầu không khí một chút: “Định nhi đâu rồi?”

“Dịch cô cô ôm bé đi ngủ.” Thẩm Oanh ngồi xuống bên cạnh Bùi Duyên, “Ngài muốn ngăn Hoàng thượng xuất binh phải không?”

Bùi Duyên nói: “Phương nam mới ổn định, trong triều cũng không chuẩn bị kỹ cho chiến tranh từ trước, không thể đơn phương xâm nhập. Nếu thắng cũng phải trả giá rất đắt. Đại Nghiệp vốn là quốc gia có diện tích rộng lớn, một nô nhi làm Đô ty gây náo loạn đã rất khó cai quản. Nếu miễn cưỡng gom Mạc Bắc vào bản đồ, sau này sẽ quản lý thế nào?”

Trên thực tế, lúc này binh lực kinh thành trống không, triều thần đều than phiền, đối với Bùi Duyên, Bùi Chương làm mất lòng dân thì có lợi cho hắn. Nhưng điều đầu tiên hắn xem xét không phải cho bản thân, mà cho toàn bộ Đại Nghiệp, cho sự sống chết của tướng sĩ.

Một người có trái tim ngây thơ như vậy, nếu thật sự bước lên vị trí tối cao đó, liệu có thể hoàn toàn thay đổi giống như Bùi Chương khiến nàng lạ lẫm hay không?

“Hầu gia biết trước kia Hoàng thượng lên ngôi như thế nào không?” Thẩm Oanh hỏi.

Bùi Duyên chỉ biết tiên đế bệnh nặng, cửu vương kẻ thì chết người thì lưu đày, cuối cùng trong kinh thành chỉ còn một mình Lệ Vương. An Quốc Công đón Lệ Vương vào cung, không bao lâu sau thì tiên đế qua đời, Lệ Vương cứ như vậy bước lên ngôi hoàng đế.

“Ý nàng là…?” Bùi Duyên dường như nhận ra điều gì đó.

Thẩm Oanh gật đầu: “Hắn không phải là người tiên đế chọn làm người thừa kế duy nhất bước lên ngôi vị hoàng đế. Lúc trước tiên đế thậm chí không có để lại chiếu thư truyền ngôi, cho nên hắn lên ngôi không danh chính ngôn thuận, triều thần ban đầu cũng không nguyện ý nghe hắn. Nếu lúc này để các triều thần biết tiên đế còn có một hài tử sống trên đời, bọn họ còn kiên định đứng về phía hoàng đế không?”



Bố chính sứ ty: là cơ quan hành chính phụ trách các vấn đề tài chính, thuế khóa, và tuyên truyền chính sách, chủ trương của triều đình trong tỉnh mà ty được lập (Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.